← Quay lại trang sách

- 4 -

Đẻ ra ở đâu

Con mẹ kia lấy chồng, lấy đến dăm ba lượt chồng rồi và được đôi chục năm, lần cưới chồng đợt cuối vừa qua mới có chửa. Vì nay nhà có điều kiện, nên vợ chồng kéo nhau ra Thủ đô, chọn một bệnh viện oách để đẻ. Người ta bảo, viện này thế mạnh về mổ xẻ. Đẻ muộn, thì phải mổ là cái chắc.

Lúc mụ kia đau đẻ, khênh vào phòng mổ, phòng này áp ngay phòng chuyên cắt chân, tay - hai phòng đồng thời diễn ra: ca mổ chân và ca mổ đẻ. Bên này thì cắt nhầm chân, còn bên kia, bà chửa bị cắt tiệt hết bướm. Và sau ca phẫu thuật, khi tỉnh thuốc mơ, mẹ ta tá hỏa phát hiện ra điều đó, hoảng hốt la hét:

- Ối giời đất ơi. Bây giờ tôi đẻ ở chỗ nào đây?

Lão bác sỹ nhìn mẹ bệnh nhân, thấy gào khóc nhặng xị, cáu đâm quát:

- Thì đẻ ở … hậu môn ấy!

Trò chơi rình trộm

Ngày trước, thuở còn bao cấp, thường nhà ở của cán bộ, công nhân viên chật chội, chỉ mươi mười lăm mét vuông, cả nơi ở lẫn chỗ nấu ăn, riêng nhà vệ sinh, thì đi tập thể cho tiện và sạch. Nhà kia cũng vậy, hai vợ chồng trẻ, sêm sêm tuổi nhau, cỡ hai ba, hai tư và thêm thằng cu Ti, khoảng ba, bốn tuổi.

Hồi ấy điện rất rập rờn, cứ lúc tặt lúc phụt, nó còn đỏ lòm lòm như con đom đóm đực. Không hiểu sao, đêm ấy đã chín, mười giờ, vẫn còn điện. Vợ chồng kia rất thích điện yếu, hoặc mất tịt điện, nhất là tay chồng. Chật chội, từ chập tối, cả nhà cả ổ ba người nhồng nhỗng chơi trên cái giường đôi duy nhất trong nhà. Nhìn ngọn đèn điện sáng, rồi thằng bé, anh bố trẻ buột miệng:

- Sao hôm nay không mất điện nhảy!

Chị vợ trẻ tủm tỉm:

- Điện sáng cho cu Ti chơi chứ!

Thằng cu Ti nghe mẹ nói vậy, cũng bắt chước theo:

- Ti chơi chứ!

Điện sáng nên thằng cu Ti chơi hăng quá, lại còn bắt cả bố lẫn mẹ chơi cùng, hết mèo vờn chuột, sang ngựa ông Gióng nhong nhong. Anh chồng nhìn thằng con nghĩ bụng, kiểu điện sáng dai thế này, thì nó chơi đến khuya. Anh chàng liền khởi xướng như sau:

- Bây giờ cả nhà ta chơi trò thằng trộm đi!

Thằng Ti chẳng hiểu trò ấy là gì, vẫn hùa theo:

- Chơi thằng trộm đi!

Ông bố trẻ liền giảng giải trò ấy, đại ý kiểu như sau: Thằng Ti sẽ giả làm bố Ti, còn mẹ Ti vẫn là mẹ ti, thằng trộm là bố. Cả mẹ Ti và giả bố Ti ngủ nhé, thằng trộm sẽ lẻn vào nhà. Ti phải nhắm mắt thật chặt, làm như đang ngủ ấy, lúc nào mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt. Bàn bạc xong, anh chồng nháy mắt cho vợ, cô nàng hiểu ngay, vội vàng thu xếp trò chơi thằng trộm. Nàng ta đặt cu Ti nằm ngay ngắn, rồi trùm chăn kín mít thằng bé và giao hẹn:

- Bao giờ mẹ hô: trộm, Ti mới được mở mắt nhé!

Vợ chồng tính toán rồi, thằng Ti mà trùm chăn, nhắm mắt, thì một tẹo là ngủ ngay. Thế là vợ chồng yên tâm, chơi trò thằng trộm vào nhà thật. Trộm cắp gì cứ ình ịch leo tường, trèo vách vào nhà người ta, mà đã đi ăn trộm, thằng này chẳng ý tứ gì, cứ kêu:

- Hừ hừ hừ!

Thằng trộm đang hừ hừ, thì cu Tí trong chăn vọng ra:

- Trộm vào chưa, mẹ?

- Chưa! Nó chưa vào!

Được một tẹo, thằng con trong chăn lại vọng ra:

- Vào chưa, mẹ?

- Chưa! Nhắm mắt lại! Nhắm thật chặt, trộm mới vào!

Đã có người rình rồi, mà thằng trộm kia liều quá, hay nó là đứa đần, đi ăn trộm, mà miệng cứ kêu:

- Hừ hừ hừ!

Được một lúc nữa, thằng con nằm trong chăn hét toáng lên:

- Ti biết thằng trộm nó vào rồi nhé! Ti mà tung chăn, mở mắt ra, thì bỏ bố nhà thằng trộm!

Nghe Ti hét vậy, thằng trộm kia kinh hãi, bỏ luôn đám của nó vừa khoắng được, nằm biến tận cuối giường.

Tấm vé xổ số

Có một cặp vợ chồng nọ, buổi ấy là thời bao cấp, tức là gì cũng bao cấp, bao cấp từ ăn, ở, đi lại, chữa bệnh, học hành, bao cấp tuốt, nhà nọ khá túng bấn, ăn chả đủ ăn, ở chả đủ ở,… tức thiếu khổ trăm bề. Anh chồng nhà này lại mắc bệnh hay than phiền, chàng ta cứ than rằng: do ông trời, rồi kiếp trước,…. nên nay ra khổ. Cô vợ nghe vậy, nhìn anh chồng hom hem, chỉ toàn da bọc xương và đôi đầu gối củ lạc nhô lên, to gần bằng quả bưởi, mà thương quá mất thôi!

Thế là nàng ta âm thầm đi làm cái việc ấy – bán xổ số. Dù giấu chồng, nhưng anh chồng hình như cũng biết. Làm gì giấu được cơ chứ, kinh tế gia đình khá lên, bữa ăn nay thì thêm mấy bìa đậu, mai lạng chả, ngay kia cái chân giò ròn sừn sựt. Là chồng, nên phải quan tâm, anh chàng hỏi vợ như sau:

- Dạo nay kinh tế nhà ta có vẻ khá lên em nhỉ. Em làm thêm công việc gì đấy?

Cô vợ thoáng chút bối rối, song sau đó thưa lại với chồng:

- Ấy à…. Em bán và chơi xổ số! Sao số em may thế, cứ trúng suốt ấy!

Kinh tế nhà ấy ngày một khá lên, anh chồng trông thấy rõ. Không chỉ chiếc chăn rách được thay bằng chăn hoa con kông mới đỏ rực, cái rổ tre được thay bằng rổ nhựa, đến cả cô vợ nữa, quần áo chải chuốt, người tỏa ra toàn mùi nước hoa thơm lừng. Cô vợ còn không quên chăm chút cho chồng, mua hẳn hai chiếc quần Ka ki, thay lũ quần cũ rích, toàn thứ bích kê lằng nhằng cả đầu gối, lẫn mông đít.

Anh chồng đâm nghĩ ngợi, trúng gì mà trúng số xố nhiều thế? Thế rồi anh chàng âm thầm theo dõi và cuối cùng biết vợ chơi xổ số theo kiểu gì. Biết, nên chàng ta đâm ra buồn, buồn lắm, mà chả biết làm gì. Chẳng lẽ vợ chồng lại quay về chốn những ngày xưa - nghèo nàn, cơm toàn ăn rau độn với dưa, còn mặc quần thì loại quần áo bích kê.

Tối ấy vợ chồng nhà ngồi uống nước trà. Anh chồng chu đáo bao giờ cũng pha nước sẵn, rót nước sẵn đợi, để mời vợ. Họ là một cặp uyên ương hạnh phúc. Hôm ấy không rõ cảm động điều gì, chàng ta pha, rót nước, lại làm sóng sánh vài giọt nước xuống mặt ghế. Anh chàng chưa kịp lau, đúng lúc cô vợ ra xơi nước cùng chồng. Cô nàng vừa định ngồi, anh chồng hốt hoảng ngăn vợ lại như sau:

- Ấy ấy mình ơi, đừng ngồi vội, kẻo ướt tấm vé số của mình bây gi

Tàu rơi ống khói!

Trò này vợ chồng tôi mới chơi thôi. Ngày cưới, chưa chơi. Khi sinh con đầu lòng một, hai tuổi, vẫn chưa chơi. Đến khi con ba, bốn tuổi, khuya ấy, bảo mãi mà nó không ngủ, vợ chồng sốt ruột nhìn nhau, đồng thanh doạ:

- Ngủ đi. Kìa có con ngáo ộp kìa!

Doạ kinh thế, nó vẫn không ngủ. Cuối cùng chồng nghĩ ra trò, chơi đoàn tàu hoả. Trò chơi ấy như sau: Chồng là đầu tầu, tiếp đó cái đuôi tàu là vợ. Đoàn tàu cứ sình sịnh trên giường chạy. Chạy một ga, con gái vẫn nhìn tàu chạy, cười rinh rich; tàu chạy hết ga hai, nó vẫn cười, vẫn chưa ngủ, vẫn nhìn đoàn tàu chạy. Tàu chạy gần đến ga ba rồi, đầu tầu nghĩ bụng, chắc đến ga này, con bé sẽ ngủ thôi. Tầu sắp vào ga, ơ hay không kìa, nó vẫn cười rinh rích. Chồng - cái đầu tầu điên quá, gắt gỏng cái đuôi:

- Ơ hay, sao nó vẫn chưa ngủ?

Đuôi tàu vội vàng:

- Hay là đoàn tàu mình cho nó làm cái ống khói tàu.

Nói rồi, vợ bê tuột con đặt lên lưng, cho nó làm ống khói và đoàn tàu tốc hành tiếp. Ống khói trên lưng sướng quá, kêu: Tu tu!

Một ga, hai ga, ống khói cứ tu tu kêu và rinh rích cười. Lúc này, cả đầu tầu lẫn đuôi tầu, chả còn để ý tiếng còi tu tu nữa, chả còn để ý đến cái ông khói nữa, tàu cứ hồng hộc chạy như ngựa phi. Chợt bất ngờ ống khói văng ra, nó rơi lúc nào, mà cả đoàn tàu không hề hay biết. Chỉ đến đến khi đầu tàu nghe tiếng đuôi tàu hốt hoảng hét:

- Ống khói rơi mất rồi, đầu tầu ơi!

Nghe tiếng kêu của đuôi tầu và cả tiếng khóc inh ỏi của cái ống khói kia, đầu tầu vội vàng phanh đánh hự.

Khổ thân chưa kìa, cái ống khói đang lăn lông lốc dưới chân giường và nó mếu máo khóc!

Của bổ béo lắm!

Thằng lính đi chuyển miền núi về biếu sếp túi quà. Nó cười hì hì và bảo, quý lắm, uống vào sẽ như tên lửa; đồng bào phải mò mẫm lên tận núi cao, vào rừng sâu, mới kiếm ra. Tuần sau có thằng lính đi Thái Lan về biếu túi quà. Nó bảo uống vào sẽ thành thăng thiên.

Vợ tôi phấn khởi quá, mua mấy chục lít rượu ngon về ngâm. Ngâm lúc buổi trưa, sắp tới chiều đã rót và rối rít giục chồng uống thử đi. Tôi nghĩ bụng, chắc lại thích chồng thành tên lửa chứ gì. Mới chiều muộn thế này, thăng thiên, con cháu chúng cười cho, đánh giá, già rồi mà mất nết.

Nhưng chiều vợ, tôi uống đôi ba bát. Đúng là quý thật. Uống vào được một lúc, có nhu cầu ngay và đành phải giải quyết. Vì vội quá, tôi vọt ra vườn. Nhà tôi chiều đó mới thuê kíp thợ xây bức tường ngăn vườn, bị tè cho một trận... bức tường suýt đổ nhá.

Công nhận quà của lính biếu quý hiếm, khỏe cỡ suýt đổ bức tường rào mới xây.