- 6 -
Ghép của chính nó
Thằng cu thanh niên kia sức dài vai rộng, nhưng nhà nghèo quá. Gần đây nó thấy, làng trên xóm dưới kháo nhau, khối người kiếm được ối tiền. Cứ thậm thụt họ ra thành phố, độ một tuần quay về làng, người rũ ra như tàu lá héo, gầy lướt. Song độ nửa tháng, thì béo tốt trở lại. Gà tần, chân giò hầm,... xơi, sao chẳng tăng cân; lại còn lên con xe máy láng coóng, rồ ga cưỡi khắp xóm. Nhà chúng trước cũng nghèo... rớt mồng tơi. Hắn trông ngứa mắt tức! Anh cu tò mò, nghĩ: "Chúng có vẹo kiếm tiền gì thế nhỉ?"
Nó tò mò, rồi tỷ mẩn hỏi ra ngọn nguồn. Khi biết rồi, hắn đâm đấu tranh tư tưởng. Sau nó quyết, sẽ ra thành phố, làm y như họ - đi hiến tạng, tức bán tạng phủ.
Thế là nó tới nơi ấy. Người ta kiểm tra, xét nghiệm... Việc xong xuôi, cái chính là phải chờ đợi khách ghép hàng. Nó đợi một ngày, hai ngày,... sang tới ngày thứ bảy, tám, thì nghe thông báo, có người hợp tạng rồi.
Thằng cu phấn khởi quá! Khách hàng của nó là ông cụ tuổi bảy lăm, nhà giàu có. Nó được thông báo, giá trả cho cái tạng nó bán, đến cả tỷ bạc. Song rồi nó rụng rời chân tay tiếc. Khách hàng - tức ông cụ kia - không mua chân, tay, gan, mật. Vì sắp cưới cô vợ măng tơ, ông cụ cần gấp cái kia cơ, cho môn đăng hộ đối với cô nàng non tơ. Nó đâm phân vân, bán hay không? Nhìn bản mặt nó, bác sỹ đoán ra ngay, liền gắt:
- Bán hay không nào? Cả tỷ bạc đó.
Nó đành quyết thôi. Trong phòng phẫu thuật, hai cơ thế, một già một trẻ gây tê bằng châm cứu, phẫu thuật để ghép đổi cho nhau. Nó vẫn tính táo quan sát cả hai cuộc phẫu thuật. Họ cắt của nó vừa xong, của ông cụ kia cũng cắt ra rồi,... chợt nó nghe:
- Bỏ mẹ! Ông già này tăng xông, ngẻo củ tỷ rùi!
Ôi thôi! Thế thì còn ai mua bán của nó nữa? Mà đã chót cắt dời ra rồi, bác sỹ đành vá lại đền cái của nó cho chính nó.
Giới tính học!
Công nhận tôi dốt thật. Hồi sinh viên học khoa thú y, tức thiến gà, hoạn lợn, giờ ấy học thực hành môn giới tính học. Tại hiện trường có hai con ngựa, một đực, một cái. Giáo viên giảng đi dạy lại, rồi chỉ dẫn đến mấy mươi bận, tôi vẫn không phân biệt nổi, đâu là con đực, đâu là con cái.
Nghe tôi chỉ nhầm giới tính, thầy giáo tức quá, mắng cho học trò một chặp:
- Sao nhà anh ngốc thế! Sờ sờ ra thế kia, mà anh không nhận ra ư. Tôi hỏi, thế sau này chọn vợ, anh chọn theo kiểu gì đây?
Lúc ấy ngượng quá, nghĩ tới cảnh lấy vợ ấy, tôi ngượng đỏ cả mặt. Nhưng lâu nay vẫn thích cưới vợ, thấy thầy hỏi vậy, liền mạnh bạo thưa với thầy:
- Dạ thưa thầy! Bao giờ đến tiết giảng học lấy vợ, thầy cứ giảng cho chúng em cho thật kỹ càng vào, kỹ gấp đôi, gấp ba hôm nay ấy. Kẻo không, sau này em lại chọn nhầm, thì khổ thân em. Dạ, song em cứ thưa với thầy trước, của vợ ấy, nó có to như của ngựa thế này không? Giống người cái mà to thế, thì to, to quá! Nói tới đây, tôi chỉ tay trúng vào con ngựa đực và giải thích tiếp với thầy:
- Vợ mà to như con ngựa thế này, em chịu, chả dám lấy nữa thầy ạ!
Mời tuốt hàng tổng
Cả tuần nay vợ chồng tôi bận rộn, bận tối mắt tối mũi. Chỉ riêng việc viết thiếp mời sinh nhật, có tối chổng mông đến hai, ba giờ sáng.
Tôi phải cố công thuyết phục vợ đấy. Phụ nữ thường cạn nghĩ, tầm nhìn nông cạn. Khi tôi trình bày phương án và kinh phí tổ chức lễ sinh nhật, vừa nghe tiền đầu tư vụ này một tỷ, vợ đã giãy lên như đỉa phải vôi. Tôi phải giải thích mãi:
- Em ơi, lãi lắm!
- Lãi gì Nào. Riêng cỗ khách sạn ông đã vẽ gần tỷ, rồi tiền hoa hòe hoa xói, lại bộ váy áo, ảnh viện... Tiền của cả đấy, đâu phải vỏ hến.
- Em chỉ được cái nhìn gần, không xa tẹo nào. Anh tính nhá, nếu ta mời một trăm khách, mỗi khách mừng mười triệu, bỏ rẻ đã cả tỷ. Mà có người sộp, mừng nhẫn hạt soàn. Thôi cứ tạm tính, mỗi người mừng độ năm mươi triệu, là ta có năm tỷ, nếu ta mời một ngàn người, quà nhận là năm mươi tỷ, mà ta bỏ ra có đôi tỷ...
- Lãi thế cơ á?
- Đấy là anh chưa kể, năm nay tuổi âm anh sáu mươi, sắp về hưu. Trong đám quan khách, bạn bè, ối người to nhá. Anh rỉ tai họ, kéo dài cho anh thêm tuổi hưu đến sáu lăm, hay phong cho chức danh giáo sư, thì bảy mươi mới phải hưu trí. Anh cam đoan, cống hiến thêm chục năm nữa, cứ gọi là kiếm bẫm.
Đuổi trộm
Tối qua vợ chồng tôi được bữa khản cổ đuổi trộm. Chả là chiều qua có thằng lính biểu nhà tôi năm cân vàng. Thằng này dở quá, đi hối lộ sếp, mà bô bô khoe. Thế là thằng trộm nghe được, ngay đêm đó lẻn vào nhà tôi. Lúc ấy quãng hai giờ sáng, vợ chồng còn ra công cân đếm vàng. Vợ mang cân ra, lúc thì bảo 4,9 kg, lúc rú lên sung sướng, vì cân ra tới 5,1 Kg. Thằng trộm đợi mãi vợ chồng gia chủ cân vàng, buốn ngủ quá, buông câu:
- Cân đéo gì mà lắm thế. Vàng giả đó!
Vậy là vợ chồng tôi biết trong nhà có thằng trộm. Cả hai đồng thanh hô hoán:
- Ối hàng phố ơi, nhà tôi có trộm.
Hàng phố nghe thấy, song lờ đi, vì biết nhà này vừa nhận 5 kg vàng hối lộ, ai thiết sang cứu giúp, lớ xớ còn ăn quả dao đâm thủng bụng. Vậy là chỉ có vợ chồng tôi gào thét trộm cắp. Thằng trộm sợ cuống đít, hết chạy lên tầng trên, lại lao xuống tầng dưới. Vì mọi ngõ ngách đều thiết kế hệ thống chống trộm, thằng đó không biết đường ra. Thấy cảnh vậy, tôi thương tình, bảo như sau:
- Trộm ơi, để bố mày mở khóa cho mày chạy nhá.
Cửa mở xong, nó lao ra ngay. Trước đó còn kịp cảm ơn ông chủ nhân từ, bằng cách trao cho tôi cây vàng vừa thủ được và miệng hô:
- Vàng đểu đó.
Vợ chồng tôi xem lại đống vàng, hóa ra toàn của đểu thôi! Uất ức quá, cả hai đồng thanh gào lên chửi thằng lính đểu nọ và cũng gào lên cảm ơn thằng trộm cắp kia, nhờ nó mà chúng tôi biết của đểu!
Ngắm con le le.
Chả là nhà ông ta giáp nhà con mẹ góa sồn sồn. Ông này rất thích ngắm thị, mà ngắm thì phải chõ mắt qua. Nhìn một tẹo thì không sao, nhưng chả bõ, còn nhìn quá, vợ nó biết, đâm rách việc. Ông ta nghĩ mãi, chưa ra cách kế nào ngắm vuốt cho thỏa thuê. Một hôm ông ta vỗ đùi đánh đét, nghĩ ra kế rồi, liền le te chạy vào nhà:
- Mình ơi, anh sẽ mua súng.
- Ông bị sao thế? Mua súng bắn người, để vào nhà đá?
- Mua súng lời lắm. Mình có biết cái đầm sau nhà không, toàn le le với bìm bịp. Ngày mà bắn được dăm chục con, hôm nhiều cả trăm, thì vợ chồng ăn nhòe, thừa bán nữa. Mình ạ, anh tính rẻ, ngày kiếm ngon ơ đôi triệu.
Nghe đôi triệu, bà vợ sướng hú, liền mở hầu bao, hậu hĩnh phát cho chồng. Trước khi đưa, thị mặc cả:
- Ông phải mua súng thật đấy nhá. Cấm bia bọt. Mà nhớ mỗi ngày nộp đủ cho tôi một triệu.
- Một triệu là con tép. Có khi còn thừa đây.
Sau khi có súng, ông chõ sang nhà con mẹ hàng xóm ngắm nghía, chĩa tận vào phòng ngủ của thị. Ôi, thật mát mắt. Từ hôm được ngắm, mắt sáng ra bừng bừng, chả phải đeo kính tẹo nào. Chiều hôm mua súng và ngắm nghía đầu tiên, vợ hỏi:
- Le le đâu? Một triệu đâu?
- Mình ơi, hôm nay hình như biển động, le le sợ, không bay về.
Thế có chán mớ đời không. Hôm thứ hai ông thỏ thẻ:
- Mình ơi, do dự báo thời tiết có mưa, le le lại sợ ướt.
Điệp khúc cứ thế, bà vợ đâm nghi, sao le le sợ lắm thứ thế. Một bữa thị lẻn ra vườn, nơi chồng thường xuyên tập luyện, ngắm nghía bắn súng. Trong lúc tay chồng đang mải mê, không hề hay biết vợ ngó qua sau lưng, nhìn vào kính ngắm. Ôi giời ơi, con le le kìa. Thị hét toáng lên và giật ngay khẩu súng:
- Le le này, le le này.
Vừa nói thị ta vừa quật khẩu súng xuống đất. Súng cướp cò, nổ đánh đoành. Cả chồng lẫn vợ giật mình, cuống đít bỏ chạy. Tay chồng sợ quá, nhầm lẫn, chạy tụt sang nhà mẹ góa kia, sau đó cô vợ gọi mãi, chả thấy tay chồng ló mặt ra! Chắc sợ đó!