- 7 -
Nói khoác
Hai anh chàng kia gần nhà nhau, hôm đó các bà vợ đi vắng, liền tổ chức bữa đánh chén và nói phét:
- Hôm qua tôi điên quá, oánh cho con vợ bò lê bò càng.
- Thảo nào, tôi nghe tiếng gào thét inh ỏi.
- Đấy, nhập viện rồi. Tôi táng cho gãy xương đùi. Sáng nay nhắn về, phải bó bột đến ngày kia mới khỏi, mới bò về nhà được.
- Đúng, oách bỏ đời nó đi. Hôm qua tôi cũng tẩn cho mụ vợ nhà tôi trận no đòn, vỡ cả mật nhá. Đi viện rồi. Sáng nay điện về, bảo ngày kia khâu xong vết thương, mới về được...
Anh chàng đang dở dang câu, thì có tiếng cắt ngang:
- Toàn giống nói phét.
Cả hai gã giật mình, ngẩng lên, hóa ra là bà béo ú. Gã hàng xóm vừa kịp nhổm đít lên, đã nghe tiếng vợ gã la hét:
- Lão mắc dịch đâu rồi?
- Đây, tôi đây rồi! Nhà nó ơi!
Đẻ rơi
Cặp vợ chồng nhà người Mông kia ở gần thành phố Yên Bái đưa nhau xuống bệnh viện tỉnh để đẻ. Vợ chồng này chỉ có anh chồng là sõi tiếng Kinh. Khi vợ vỡ nước ối, anh chồng vẫn dìu vợ ở hành lang - theo sự chỉ dẫn của nhân viên y tế, đi thế cho đẻ nhanh, thấy vợ sắp đẻ rồi, anh chàng bỏ vợ lại một mình, chạy vào khẩn cầu với cô nhân viên y tế:
- Bác sỹ ơi! Vợ em sắp đẻ rồi!
- Chưa đẻ đâu. Cứ dìu nhau mà đi. Đi thế cho dễ đẻ!
Và cô nàng tiếp tục chém gió điện thoại. Vợ chồng nhà Mông kia tiếp tục dìu nhau, trong đó nước ối tiếp tục chảy ra ướt đũng quần. Một lúc sau thấy vợ sắp đẻ thật, anh chồng cuồng quýt chạy vào:
- Bác sỹ ơi, nhà em nó sắp đẻ nữa rồi!
- Sắp đẻ gì mà lắm thế
Cô nhân viên bực tức gắt và buôn dưa lê tiếp. Lúc này buồn đẻ quá, dù chồng đang dìu đi, dù cô nhân viên tiếp tục chém gió điện thoại, cô vợ kia đã đẻ vãi con ra nền hành lang, ngay trước phòng đẻ.
Vợ đẻ xong, đưa vợ con về bản, anh chồng làm đơn kiện. Điều kiện anh ta đưa ra là: cô nhân viên y tế phải đến tận nhà anh ta để chăm sóc vợ, con một tháng. Và cô nàng này phải thực hiện đúng y cái lý của người Mông vậy.
Cô nàng này chắc sẽ tởn đến già, sau này bố còn dám buôn dưa lê, chém gió điện thoại trong lúc trực nhà ai đẻ đái nữa.
Cách thức mà anh chồng người Mông phạt có lẽ chúng ta nên áp dụng rộng khắp, để cho những kẻ có thói hống hách, chém gió trong giờ làm việc, chừa đi. Thí dụ kẻ nào tiêm nhầm thuốc cho ai, thì áp dụng hình thức: tiêm cho kẻ đó vài ba phát loại thuốc tiêm nhầm ấy; mổ nhầm cho ai, thí dụ mổ nhầm từ bụng sang ngực, thì đè kẻ đó ra, mổ nhầm trên cơ thể hắn vài ba chỗ.
Thế là chừa tuốt!
Thịt chó sư xơi
Sư thì không ăn thịt chó. Mặc dù chùa nuôi khá nhiều chó. Nuôi bởi lâu nay có đám trộm cứ rình rập, định ăn cắp mấy pho tượng quý. Bữa đó nhà kia trong xóm giết con chó. Nghe nói, chế biến nhiều món: hấp, rựa mận, tiết canh,...
Lúc ấy đang ngồi cầu buổi trưa, sư ngài gõ mõ, tụng kinh, mùi thịt chó xông sang nhà chùa ngào ngạt. Ngài liền sai chú tiểu khép bớt cửa lại, cho mùi thịt chó đỡ xông sang ban thờ Phật.
Ngài thoáng nghĩ, thịt chó nó như thế nào? Vị thịt nó có giống món đậu phụ kho muối của bữa cơm trưa nay không? Nghe bảo, họ chế biến, cho cả riềng, mắm tôm, mẻ,...
Đang nghĩ vậy, chợt chú tiểu vào trình, có người dâng lễ và xin vào thỉnh chuông, nhà sư ngó ra, thấy tín chủ kia bê mẫm cỗ cúng. Tín chủ đặt mâm lễ lên ban, sư liếc nhanh, thấy đĩa thịt tướng, bát xáo măng, cái đầu chó luộc nhe hàm răng, trông như nó cười,... Mùi thơm xông ra ngào ngạt.
Đây là lần đầu tiên nhà chùa nhìn thấy thịt chó gần đến vậy. Đúng lúc đó, mấy con chó chùa cứ quẩn lên dưới chân, đầu còn rụi rụi vào chân nhà sư, vẻ như thúc giục, cúng nhanh nhanh lên, còn hạ và hưởng lễ.
Trong đầu nhà sư thoáng nghĩ, vị thịt chó nó thế nào nhỉ? Hay là... ta thử một miếng xem sao? Nhân tín chủ ra ngoài bàn nước đợi cho tàn tuần nhang và chú tiểu ra pha trà cho khách, nhà sư nhanh tay bốc một miếng, cho nhanh vào miệng, còn tay cầm dùi tiếp tục gõ mõ: cốc, cốc, cốc...!
Sư thấy ngon quá, liền nghĩ, ăn kiểu này chắc không chay tịnh rồi, vậy ta nhanh tay gõ mõ, sẽ gỡ bớt phần mặn miếng thịt chó ta vừa xơi. Và thế là tay dùi sư ta gõ liên tục, còn tay kia lại bốc tiếp, đưa lên miệng. Chả mấy chốc, đĩa thịt chó hết veo. Chợt nhà sư nghe tiếng cười từ trên ban vọng xuống, nhìn lên, nhà sư hãi quá, thấy phật Di lặc cười và ngài phán:
- Người không phải sợ. Khen cho người thật lòng, thích thịt thì thử thịt, lại không tham. Mấy năm nay trông chùa, giữ tượng, không đem bán chúng ta. Thôi, còn bát xáo măng, cho ngươi xơi nốt. Xơi xong, người hóa, sẽ cho ngồi cùng ban với Chư Bát Giới - lão này cũng ham ăn lắm!
Trượt bữa thịt chó
Tôi học, nhưng không hành nghề ấy, mà bỏ sang làm báo. Nghề báo dễ làm, lại kiếm tiền nhanh. Ở quê, nhạc mẫu tôi có ba vật nuôi: con gà mái, anh cu chó và cô mèo. Con gá mái, thì già rồi, giết thịt, chắc không nhá nổi. Được cái nó kìn kĩn đẻ. Thôi cứ để nuôi, chàng rể về quê, còn có trứng xơi, tôi nghĩ bụng vậy. Con mèo, ăn thịt mèo nghe bảo, đen lắm! Mà nó bé xíu. Chắc thịt tanh ngòm. Nó không trong tầm ngắm của tôi. Chỉ còn mỗi anh cu chó. Con này bảy, tám tháng tuổi, đúng độ cày tơ bảy món chuẩn.
Nhạc mẫu có việc, vắng nhà đôi ba tuần. Bà phân công các con luân phiên nhau về chăm nuôi chúng.
Tôi lâu này lòng đầy mưu mô. Đây đúng là cơ hội vàng, để chàng rể ra tay. Hôm nào Chủ nhật, lại đúng phiên vợ về chăm nuôi, tôi sẽ nhận phần và rủ bạn bè về, ngả ngay con cày tơ ra, làm bữa nhậu. Sau này nhạc mẫu có tra hỏi, thì trả lời:
- Hôm đó nó phải gió. Con bác sỹ thú y mà, chẩn đoán nguy cấp lắm! Không ngả nhanh, nó gầy đi, thịt sẽ nhạt, rồi thì... Trăm lý do, cụ có kiến thức thú y đâu, mà hiểu về chẩn đoán sức khỏe con chó của ông bác sỹ thú y tôi. Mà chả nhẽ, nhạc mẫu lại tiếc chàng rể, con cầy tơ bảy món?
Hôm trước, phiên vợ về quê trực mấy con vật nuôi trên, lại đúng thứ Bảy, tôi mừng quýnh. Tôi gọi điện túa lua cho khắp đống bạn, bảo chúng về ngay và luôn, vẽ cả đường đi nước bước: nào qua cầu Chui, Gia Lâm rẽ trái, vọt qua cầu Đông Trù là tới,... Đang phấn khởi giục chúng bạn, chợt điện thoại của vợ cắt ngang. Chắc cô ta về đến quê rồi. Nghe tiếng vợ trong máy:
- Con gà thì chẳng thấy đâu. Ra vườn có ổ trứng đến chục quả; con mèo đang bị đau mồm, không ăn uống gì...
Tôi nghĩ bụng, con gà già khú đế ấy, ai thiết. Còn con mèo non tanh, lại ốm nữa, cũng chả thiết. Tôi ngắt lời vợ:
- Thế con chó, sức khỏe nó thế nào? Vẫn non tơ chứ? Có biểu hiện phải gió, hay xổ mũi, nhức đầu gì không? Thôi thôi, cứ chuẩn bị nhanh cho đám giềng, để tôi về giết thịt ngay... Kẻo nó đổ bệnh là phí của giời!
Tiếng vợ cắt ngang hồn:
- Nó đang đi ị. Ị ra máu mấy ngày rồi, gày rộc, chỉ còn da bọc xương. Anh về kiểm tra sức khỏe ngay cho nó. Nhớ mang bộ đồ truyền dịch đấy. Tiếp gờ lu cô...
Ôi dào ơi! Chó đã đi ị mấy ngày, gầy rộc đi, thì nước non gì nữa. Thế có chán mớ đời không. Mất bữa cầy tơ... đến bảy món!