- 8 -
Cưới vợ nữa!
Sau cuộc dự đám cưới con của bạn phổ thông, tôi lại đâm ra thích cưới vợ. Khí gió thế cơ chứ. Già còn chơi trống bỏi. Song nghĩ, mình đã già đâu, mới gần sáu mươi, sao lại gọi là chơi trống bỏi. Tối nọ, tôi tâm sự với vợ:
- Minh ui!
- Cái giề?
Ngại quá. Chả lẽ lại tâm sự:
- Anh thích... cưới vợ a.
Nghĩ bụng, nó mà ghen, rồi con cái trông vào, hàng xóm nghó ra, dị nghị chết! Tôi liền nghĩ ra kế:
- Em này, tổ chức mừng nhà mới, rồi thì... cưới vợ, lãi lắm!
- Nhà mình xây cả chục năm rồi. Mà hồi ấy tổ chức mừng nhà mới rồi, người ta đến chán chê, có người mời nhầm, mời đi mời lại đến dăm bận, ông còn nhớ không? Mà cưới vợ, con cái cưới hết rồi, tổ chức cưới lại nữa a? Người ta bảo điên!
- Không phải. Ý anh nói là...
- Là cái gì...
- Bây giờ người nhà quê rẻ lắm. Thuê đẻ một lứa có mấy chục triệu. Hay em về quê, về làng em ấy, dụ lấy một đứa, đưa lên đây thuê làm đám cưới giả. Em đồn là, anh phải lòng nó, nay đành tổ chức cưới. Anh cam đoan, lỡi lắm, cứ gọi là dăm trăm triệu
Thế quái nào, mụ vợ nhà tôi OK ngay. Đàn bà, tính vốn tham mà, cứ tiền là mặt sáng bừng bừng. Ngay tuần sau, vợ về quê và điện lên:
- Có rồi. Mà được những mấy đứa. Ông định dắt lên mấy đứa?
- Thôi, một đứa thôi! À, mà hai đê. Hai đứa ấy. Thật trẻ vào nhá, trẻ phong bì mừng cưới mới đậm.
Thế là bà xã dắt lên hai đứa, toàn non tơ, trông quê một cục. Quê thế này nhá: Ăn cơm, thì cứ bưng cái bát, thèn thẹn, chả chịu gắp múc hức ăn gì cả, tôi cứ phải gắp cho, mới chịu ăn. Lại nữa, tắm rửa, nhà tăm toàn sữa tắm xịn, không biết dùng, tôi phải vào tận nơi nhắc nhở hai em í, dùng loại này này, em í hỏi lại:
- Ông ơi! Dùng nó để làm gì cơ?
Eo ơi, sao hỏi ngốc nghếch thế. Mà lại gọi bằng ông, tôi phải chỉnh sửa ngay:
- Lúc trước mặt bà, thì con gọi ông bằng ông, chứ...
Tôi đang dang dở câu, thì tiếng vợ the thé:
- Ông đâu rồi...
- Ông đây, ông đây. Ông đang đi.... tè!
Tối ấy mới gay chứ. Vì đi ngủ thì phải mắc màn, kẻo muối rĩn đốt, muỗi đốt, da đỏ tứa lên. Tôi thấp thỏm, nằm ngồi không yên, vợ liền hỏi:
- Ông làm sao thế? Cứ nhấp nha nhấp nhổm...?
- Các em í, à quên, các cháu ấy, mắc màn cho chúng ngủ chưa?
- Rồi. Mà chúng mắc lấy. Chẳng lẽ gái già này phải đi mắc hầu cho chúng a. Cái thân tôi, ông đã bao giờ lo mắc màn, mắc phông đâu. Sao lại đốc chứng...
- Ấy ấy, lo mắc màn cũng là vì đám cưới, vì phong bì thôi. Muỗi rĩn nó đốt, da có vết, có nốt, đỏ tấy lên, người ta dự tiệc cưới, lại cười cho, đánh giá nhà mình không chu đáo!
- Ừ nhỉ.
Và thế là bà vợ nhổm ngay dậy, bò sang phòng hai đứa kiểm tra. Tôi cũng vội vàng nhỏm dậy, rón rón theo sau, đi nhẹ chân lắm, vợ lại nặng tai, không hay biết gì. Tôi nghé mắt nhìn vào trong phòng. Eo ơi, các em í ngủ, mà còn... mặc nguyên quần áo. Đúng là nhà quê quá! Chứ vớ phải gái phố xem. Tôi mới nhòm được một tẹo, vợ đã quay ra, bắt gặp luôn. Tôi vội vàng thanh minh:
- Anh đang chuẩn đi tè...
Hai đứa kia cả tuần ấy được đưa đi thử váy áo, rồi trang điểm thử cô dâu, tập ôm hoa thử,... chúng sướng mê tơi. Mấy hôm đi thử ấy, tôi mon mon ngỏ ý vợ, đi thử cùng, vợ nhất quyết không cho. Trước hôm hỗn lễ, vợ hỏi:
- Trên bục hôn trường, tôi đứng ở đâu?
- Em cũng lên đó đứng a? Anh tưởng....
- Tưởng cái giề? Tôi phải lên ấy chứ, đại diện cho các vợ. Còn ông, nhớ đứng cạnh tôi đấy!
Tiệc cưới diễn ra đông khách khứa quá, đông đến gấp đôi, gấp ba lần số giấy mời phát ra, nhiều người không hề quen mặt, biết tên, vẫn chen nhau tới dự. Cỗ bàn, ngồi chen chúc. Mụ vợ tôi mặc cả sẽ đứng trên hôn trường, nhưng vì mải quản thùng đựng phong bì, nên chết dí gác ở đó, thi thoảng chạy lên, thì thầm vào tai tôi, vì không kìm nén được sung sướng, tiếng thì thầm đâu có nhỏ, vọng vào cái mích, phát ông ổng lên loa:
- Nhiều lắm nhá! Phong bì dày lắm nhá!
Nói xong, lại tong tả chạy về gác hòm đựng phong bì mừng. Nhiều phong bì thật, nhét đầy đến ứa cả ra, phải thêm thùng đựng phong bì nữa, vẫn chưa chứa hết. Lúc tôi và hai em gái váy áo dài lượt thượt, đi chúc rượu các bàn, vì chưa mặc thứ váy áo đó bao giờ, lại đi đôi cao gót tới hai mươi phân, mấy lần té bổ chửng, ngã đè lên nhau, ngã... suýt thì rách váy áo. Thật thương cho một cô, do ngã mạnh quá, sái cẳng chân, tôi phải vực dậy, vén váy, bóp bóp chân cho. Chân cẳng trắng quá cơ. Chỉ tiếc là đang ở hôn trường, không tôi sẽ nắn bóp cho đến hết sái, đến khi khỏi hẳn.
Tiệc cưới đến 21h mới xong. Tôi và hai em lên xe hoa. Tôi mong nhất công đoạn tiếp theo - hồi hộp lắm. Bà vợ thì về từ lâu rồi, về còn bóc phong bì mừng, để đếm.
Khi xe dâu về đến cổng nhà, tôi mới đang dìu dìu hai em, mỗi em một bên, đi đứng được mấy bước, nghe vọng ra tiếng vợ:
- Ối giờ đất ơi. Quân đi ăn cưới bửa. Toàn giấy với giấy chúc mừng suông thế này a!
Tôi vội bỏ hai hôn thê, xồng xộc chạy vào. Bà vợ già của tôi ngồi xõa xượi trên nền nhà, cạnh đấy là hai thùng phong bì mở tô hô, trước mặt lả tả những phong bì bóc rồi và rất nhiều những tờ giấy. Nhặt lên, tôi đọc:
- Đại đại chúc mừng đám cưới nhà bù rau - một ông có tới ba bà!
Đám cưới của tôi đông, bởi vì hiếu kì, người nọ rủ người kia đi xem. Thế nên phong bì không tiền, chỉ giấy chúc mừng suông thôi.
Quả cưới ấy, vợ chồng tôi lõm tới dăm trăm triệu, lại mất toi thêm cho hai con bé kia, mỗi đứa 20 triệu tiền thuê chúng cưới thuê. Ngay tối tân hôn đó, bà vợ tôi tống cổ hai đứa của nợ kia ra bến xe, cho chúng phới.