- 9 -
Tím lịm thân thể
Cô giáo kia bị điều động lên tiếp khách lãnh đạo cấp trên. Vào bữa, cô ta bị ép uống đôi chén rượu, giữa bữa dăm chén và cuối bữa mươi chén. Trong quá trình uống, cô bị cấp trên sờ ti hai cái, véo đùi ba cái và bóp mông bốn nhát, cô giáo tức lắm. Hôm sau báo cáo lên lãnh đạo trực tiếp của mình về hành vi thiếu văn hóa của lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo trực tiếp bảo, về viết tường trình đi.
Cô ta liền về nhà viết và nộp. Lãnh đạo xem xong, tủm tỉm cười và bảo, sao không mô tả chi tiết, véo chính xác ở những chỗ nào, nói chung chung thế, mông nó rộng mênh mông, biết véo ở quãng giữa, hay quãng cạnh, rồi cảm giác khi bị véo ra sao,...
Cô lại về viết và nộp, thủ trưởng xem xong, lại bảo, sao chỉ mô tả bằng chữ, phải chụp ảnh để minh họa làm chứng cứ chứ. Cô kia cú quá, nhưng cắn răng chịu, đâm lao thì phải theo lao. Về nhà cô vào nhà tắm, khỏa thân ra và dùng máy điện thoại chụp. Hôm sau đưa ảnh cho thủ trưởng coi, xem xong ngài ta nuốt nước bọt đến ực một cái và bảo:
- Ngày mai, cô trình bày trước tập thể cơ quan.
- Dạ không, em không không đâu.
Mới chỉ vậy, thủ trưởng buông luôn câu:
- Vậy là cô tố điêu rồi nhá! Cái tội vu khống lãnh đạo là khốn đấy!
Cô kia tái mặt sợ và liền ngay đó thủ trưởng thò tay tới các vị trí trên thân thể cô, véo và bóp. Cô này nghĩ, thà chả tố cáo, thì chỉ bị véo, bóp có một bận, làm ra, bị những hai bận, cứ gọi là tím lịm khắp thân thể, khổ cái thân không cơ chứ!
Ngốc ngếch
Tỉnh giấc, tôi kể với vợ giấc mơ, đã không khen, thị còn bảo tôi ngốc thế.
Chả là tôi có giấc mơ sau. Thằng lính nọ tới nhà chơi. Thấy nó cứ ngắc ngứ, không thưa thốt lên lời, tôi đành chủ động hỏi có việc gì. Nó không trả lời, mà mở bọc giấy ra. Tôi nhìn, toàn cọc tiền năm trăm ngàn thôi, khéo đến tỷ bạc ấy. Tôi hỏi:
- Chú mày mang đi gửi ngân hàng, hay thanh toán khoản gì?
- Không. Em mang đến biếu sếp. Chẵn một tỷ đó.
Vì quá bất ngờ, nên tôi choáng váng và phản ứng rõ là hay:
- Cậu mang về ngay.
Đúng lúc ấy có tiếng ồn, làm tôi tỉnh giấc, buột mất giấc mơ. Sau khi kể, vợ chê tôi ngốc, thị vội vàng giục tôi ngủ tiếp ngay. Chắc để tôi mơ lại giấc mơ trên. Tôi hỏi vợ:
- Nó biếu hai tỷ, cũng nhận hết a?
- Nhận hết.
Nói xong, thị cuống cuồng đi kiếm bao tải, dúi vào tay tôi. Chắc đưa bao tải để tôi đựng tiền. Thị định dặn dò gì nữa, tôi vội vàng:
- Thôi thôi. Kẻo nó về mất, thì tét.
Tỉnh Đông sai chuyền
Đấy là tên của làng ấy. Hôm đó làng có việc, quan viên kéo nhau ra đình họp. Vì làng có lệ, tất cả là quan viên ráo, chả có mõ, nghĩa là toàn tiên chỉ, tiên phó, lý trưởng, lý phó,... Riêng lý trưởng (tức là tương đương chủ tịch xã bây giờ) có tới năm ông.
Cỗ bàn, vì không có quần chúng nhân dân, kiểu như diện mõ, nên chỉ có người sai phái thôi. Con lợn đã đặt ngoài sân đình, cụ tiên chỉ sai:
- Thằng lý trưởng Một đâu, cầm dao ra...
Lý trưởng Một lại sai chuyền:
- Thằng lý trưởng Hai đâu, cầm dao ra...
Cứ truyền nhau như vậy, từ sáng tinh mơ đến quá giờ ngọ, vẫn chưa xong câu truyền: cầm dao ra. Lúc đó trương tuần đang sai chuyền:
- Thằng....
Cụ tiên chỉ đói quá, bụng réo ùng ục, lại nghe con lợn ngoài sân đình vẫn kêu eng éc, quái thấy con dao để chọc tiết lợn đâu, cú quá, văng tục:
- Thế thì đến đ... lúc nào, ông chúng mày mới được miếng thịt để tống vào mồn!
Không biết đằng khen
Hồi tay kia mới cưới vợ, vợ đưa đi chào họ hàng bên vợ. Trước khi đi vợ dặn:
- Tới nhà ai, anh phải nhanh mồm nhanh miệng lên chào hỏi đấy. Nhớ là khen cật lực vào.
- Biết rồi!
Vợ tay kia vẫn chế chồng là chậm mồm chậm miệng, cứ như ngậm hạt thị. Tay kia đầu tiên đến nhà ông bác ruột. Y lời vợ dặn, tay kia chào lấy chào để, chào đến hai, ba bận, tới mức ông bác nhẹ nhàng bảo:
- Tôi nghe rõ rồi. Được cái ơn trời, tôi nghe vẫn còn tốt, không đến mức…
Tay kia biết ông bác mát mẻ - ông ấy bảo, chưa đến mức điếc. Ngồi đực ra một lúc, chả nhẽ lại ngồi không, tay kia thoáng ngửi thấy mùi thơm, biết là nhà này nấu rượu, vội khen:
- Rượu nhà bác nấu thơm, thơm quá!
- Ơ, nhà tôi có nấu rượu đâu – ông bác chối liền và vẻ mặt sợ hãi.
- Không, rõ ràng cháu ngửi thấy mùi thơm rượu...
Đang nói dở, thì vợ đá đá chân, tay kia biết ngay mình hớ rồi, phân vân, chưa biết hớ gì, lúc ra đến cổng, định hỏi, thì vợ bảo:
- Anh đúng là… Nấu rượu lậu, thì người ta phải giấu, lại cứ đem ra khen…
- Ồ, biết đâu là phải giấu nấu rượu lậu.
- Anh nhớ nhá!
- Nhớ gì. Hay tí nữa sang nhà khác, tôi không phải khen chê gì sất!
- Ai bảo thế. Vẫn phải chào, vẫn phải khen.
Nhà tiếp theo là anh chị họ. Tay kia lần này rút kinh nghiệm, chào mỗi người đúng hai bận, không họ lại bảo, mình chê họ điếc. Ví dụ chào bà chị, chào như sau:
- Em chào chị họ ạ. Em chào chị họ ạ!
Và rồi nhìn quanh quẩn nhà chị, tay kia thấy con chó Nhật, có đề tài khen rồi. Nhưng con này chỉ bé bằng cái cẳng tay, chả biết khen thế nào, chẳng lẽ lại khen, nó nhỏ như con chuột. Nghĩ mãi chưa ra đề tài khen, đúng lúc ấy thằng bé khoảng bảy, tám tuổi, béo mũm mĩm chạy ra, tay kia vội vàng:
- Ôi, thằng cháu xinh trai quá!
Nói tới đây, liếc mắt nhìn vợ, xem có phản ứng gì không, thấy mặt vợ tươi như hoa.
- Chắc thằng cu học giỏi lắm – tay kia khen tiếp, mặt vợ vẫn tươi, liền mạnh dạn tiếp:
- Thằng cháu giống bố như đổ khuôn ấy, cái mũi kìa, không lẫn vào đâu được, cái tai nữa…
Chợt tay kia thấy mặt vợ biến sắc. Thôi bỏ bố rồi, mình lại khen hớ rồi. Đúng, mình bảo mũi nó giống như mũi bố nó, tai giống như tai bố nó… Tay kia vội dừng lời, ngồi im thít. Lúc ra khỏi nhà anh chị họ, vợ nghiến ngấu:
- Sao anh lại khen thế.
- Vậy là như vậy thế nào?
- Khen giống bố nó ấy.
- Thế không khen giống bố, thì khen nó khác bố nó a?
- Giời ơi, nó có phải con của bố nó đâu. Nó là con riêng của chị ấy.
- Thế á! Thế sao em không bảo trước. Bây giờ đến nhà ai, thì nhớ thông, thí dụ nhà ông cậu này chuyên nấu rượu lậu, rồi vợ chồng này là rổ rá cạp lại, rồi thì…
- Thôi thôi. Dừng ngay thăm viếng, kẻo không lại khốn đấy!