← Quay lại trang sách

- 10 -

Giống nói leo

Nhà tôi nuôi con vẹt, hàng xóm thấy vậy cũng bắt chước. Con vẹt này có thói rất xấu, chuyên môn nói leo. Giả tỉ như nhà có khách, tôi mời nước:

- Mời cụ ạ!

Nó bắt chước theo:

- Mời cụ ạ!

Lắm hôm tôi liền lườm cho một phát, đã không nghe, nó lại ven vét vẹt theo:

- Mời cụ ạ!

Một hôm có thằng lính kia đến thăm, tất nhiên trong câu chuyện, thằng ấy sẽ nịnh sếp. Vốn là thằng đần, câu nịnh khôn không nịnh, lại nịnh câu rất dở:

- Nhà sếp lộng lẫy, giàu có quá! Chắc vợ chồng sếp phải ăn dè hà tiện lắm!

Con vẹt nhà tôi ngu quá, cũng bắt chước luôn:

- Nhà sếp lộng lẫy, giàu có quá!

Quá nó thông báo tôi là thằng tham nhũng. Tôi vốn giấu giầu mà. Không những thế, hôm nay con vẹt còn sáng tác thêm:

- Nhà mình có mấy hột soàn, mấy sổ tiết kiệm gửi bên tây, mấy...

Đó là những câu vợ chồng tôi thường thì thầm với nhau. Hôm nay con vẹt mới nhớ ra. Điên tiết quá, tôi chửi cho nó một câu:

- Mấy cái tiên sư nhà mày ấy. Ông đã dặn rồi, phải giấu: Nhà mình có mấy triệu đô la gửi ở ngân hàng ngoại, chỉ nói, giàu là do nhà mình ăn dè hà tiện,...

Con vẹt nhắc liền: Nhà tôi có mấy triệu đô la và con vẹt hàng xóm bắt chước nguyên y, rồi thằng lính dở người kia cũng bắt chước theo:

- Mấy cái tiên sư nhà mày ấy. Ông đã dặn rồi, phải giấu, nhà ông có mấy triệu đô la gửi ở ngân hàng ngoại, tiền ấy là do ông ăn dè hà tiện,...

Hai vẹt và thằng lính đồng thanh, làm cả ngõ biết: Nhà tôi có mấy triệu đô la gửi ở ngân hàng ngoại, rồi thì tiền ấy là do ăn dè hà tiện mà có đấy, rồi cả khu phố, cả cơ quan, cả Ban chống tham nhũng cũng biết.

Hội người làm giàu của quận, của thành phố còn mời tôi đi phổ biến kinh nghiệm làm giàu, phổ biến cách ăn dè hà tiện... Thế có bỏ mẹ không cơ chứ!

Xin chữ Đức

Tôi xin ông bạn chữ này, về treo ở phòng làm việc. Vì không biết chữ Nho, nên dặn đi dặn lại bạn, ghi rõ trên dưới, kẻo về treo ngược, đức lại thành ra đểu, hay mất dạy là bỏ bố. Treo chữ đức để ngày ngày tôi nhìn vào, sống sẽ đức hơn, có đạo có đức để cho con cho cháu.

Quả thật, từ hôm treo chữ đức, làm việc, nghĩ, sống,... tôi có đức hẳn ra. Có hôm lính đến, nhìn mặt và thái độ của nó, biết ngay nó định hối lộ rồi, tôi chặn ngay:

- Mày nhìn thấy chữ đức tao treo kia không. Nó bảo tao, hối lộ và nhận hối lộ đều xấu xa cả.

Thằng lính nghe vậy vãi tè, vội tịt min mít. Kể ra tôi cũng tiếc một tẹo. Cả chiều đó làm việc mà cứ băn khoăn, thằng lính đó định hối lộ mình bằng đô la hay tiền Việt nhỉ. Mấy chục ngàn đô, hay mấy trăm triệu VNĐ nhảy?

Hôm khác đang ngồi, nghĩ kế trù úm, hay hành đám lính cho nọ sợ, nó thấy cái oai, cái giỏi, cái kiến thức mênh mang của sếp, tôi chợt nhìn lên chữ đức và nghĩ bụng, mình chèn ép, đè nén chúng, thì là đức đểu rồi!

Cứ thế và cứ thế,... Nay thì tôi đức sáng lắm rồi, sáng quang, không tham sân si nhá! Giờ nhìn tiền, cứ như nhìn cỏ rác í, chả như cái anh Truyền, anh Tranh đâu!

Chất liệu tượng

Làng kia có ông nọ công lao với làng nước lớn lắm. Ông này rất có chí. Ngày bé bập bẹ cấp I không xong, nay có hẳn bằng cấp cao học sỹ. Lại văn thơ nữa. Nhiều kẻ gen tị, đồn bậy, ông ta thuê kẻ khác sáng tác hộ. Ngoài thi ca, ông ý còn hội họa, điêu khắc nữa. Nhìn cái nồi đất ông ấy nặn, tức nghệ thuật gốm, cứ tròn xoe xoe y như cái nồi đất kho cá ý - tài không, nghệ thuật không. Công với làng là: tuổi mười ba, mười bốn, dùng súng cao su bắn lòi mắt một thằng phi công, vì máy bay rơi, nhảy rù xuống làng.

Với nước, thì công lớn lớn lắm, triển khai một loạt chương trình, dự án: nung gang, xi măng lò ngồi; bò sữa sáu, tám ti tràn ra sữa;...

Vì công lao vậy, dân làng hôm nay họp bàn dựng tượng, nhất là bàn về chất liệu tượng. Ý kiến đầu tiên đưa ra là, bằng gang. Mới có vậy, đã bị phản đối ngay:

- Bằng gang, nếu là gang đểu thì sao? Tượng sau này han rỉ, mặt dỗ hoa, chưa kể ngày đêm phải cử dân quân trông giữ, kẻo cánh đồng nát nó thuê cẩu đến cẩu trộm mất. Đấy, cái tượng đồng đểu kia kìa, mặt tượng cứ xanh lòe như ma chơi.

Ý kiết tiếp là bằng đất sét. Lại có ý phản đối: mưa gió, rồi trẻ con nghịch ngợm, vã nước vào tượng, véo đất nghịch chơi. Nó nặn thành cái chim thì sao. Thế chất liệu đất sét cũng tịt. Sau đó một ông rụt rè mãi, mọi người phải thúc giục, ông này mới đưa ý kiến của mình:

- Cứt gà sáp. Làng ta giờ nổi tiếng nuối gà, bán gà. Cứt gà đầy. Ta cứ chọn loại cứt gà thượng thặng - cứt gà sáp, chẳng đứa trẻ con nào dám véo nghich, lũ trộm cắp cũng không rình rập, mà lại có ý nghĩa, giờ làng ta nổi tiếng về nuôi gà mà.

Mới có vậy, một ông đứng phắt lên:

- Thế hóa ra tượng cứt a? Vậy có thể đắp tượng bằng cứt trâu, vì nước ta định dùng biểu tượng con trâu? Có thể dùng bằng cứt người ư, vì dân ta có truyền thống anh dũng? Có thể...?

Chả rõ dân làng quyết bằng chất liệu gì, vì hiện nay đêm đêm vẫn thấy họ ngồi họp bàn. Thôi thì kệ xác họ, bằng gì cũng được, kể cả ông, bà tượng bằng cứt nhá!

Dấu hiệu tham nhũng

Một ông quan chống tham nhũng xuống cơ sở kia. Ông này muốn nắm tình hình trước, càng nhiều thông tin càng tốt, thế mới dọa được anh cơ sở chứ. Ông ta liền lân la với một tay kế toán kia, tính sẽ moi móc thông tin từ tay này:

- Thế nào, đơn vị ta có dấu hiệu gì tham nhũng, tiêu cực không?

- Dạ... báo cáo anh,

- Cậu cứ mạnh dạn.

- Chắc là cũng có đấy ạ.

- Thế á. Cậu cho tớ biết xem nào?

- Vừa qua Giám đốc tổ chức cưới vợ cho con trai, mời tuốt tuột nhân viên. Nghe nói, đám cưới này thu về đến mấy trăm triệu.

- Ờ, như vậy là có dấu hiệu tham nhũng đấy. Còn gì nữa?

- Vợ ông Phó Giám đốc, vừa qua đi viện. Thấy báo quà cáp thăm nom tới gần trăm triệu đồng...

- Đúng, cũng có dấu hiệu tham nhũng. Còn gì nữa?

- Vâng, vừa qua em cương quyết phán đổi, nhất quyết phải áp dụng đúng theo chế độ tài chính...

- Cậu nói rõ xem nào, tớ sẽ hoàn toàn ủng hộ.

- Anh ủng hộ nhá?

- Tất nhiên rồi!

- Vừa quan Ban Giám đốc họp bàn mở rộng, em đã cương quyết phản đối. Họ bàn, trong đợt anh về thanh tra đợt này, sẽ bồi dưỡng cho anh cái phong bì 100 triệu, bố trí nghỉ ngơi ở khách sạn 5 sao, còn tiệc tùng ăn uống nữa. Em là đã cương quyết phản đối!

Bà già có chửa

Một bà người dân tộc ở cái bản sát ngay TP. Sơn La được người nhà đưa xuống bệnh viện Hà Nội khám bệnh. Khám xong, lúc chờ kết luận, người nhà có việc chạy đi đâu đó, để mặc bà kia ngồi lại một mình. Một chốc bà này được gọi để nhận kết quả. Vì không biết chữ, bà ta nhờ một người đọc hộ. Người được nhờ cũng dạng bập bẹ biết chữ, đọc dùm cho như sau:

- Có chửa!

Nghe thấy vậy, bà kia tái mặt, mắt rưng rưng. Thấy cảnh ấy người đọc dùm thương tình, chỉ cho bà ta thử đến hỏi một cô nhân y tế đang ngồi trực gần đấy. Bà kia liền chạy lại chỗ cô nhân viên. Cô này lúc ấy đang dán mắt vào màn hình cái máy tinh và say mê trò chơi điện tử. Bà kia:

- Cô ơi, làm ơn…

- Ơn với phúc gì nào! Sao lắm người thích làm ơn, làm phúc đến thế cơ chứ!

Cô kia vẫn chúi mũi vào cái máy tính, chả thèm ngẩng lên nhìn xem người nhờ vả mình, mặt mũi dọc ngang thế nào.

- Cô ơi, cô làm ơn giúp tôi! Sao tôi lại có chửa thế này.

Cô nhân viên vẫn chúi vào cái máy:

- Chửa thì đàn bà, ai chẳng chửa.

- Nhưng… cô ơi! Chồng tôi mất lâu lắm rồi!

Cô kia vẫn không dời cái máy, khó chịu, buông lời:

- Giời ơi, ở đây đàn bà không chồng vẫn chửa đầy. Đấy, bọn trẻ con đã chồng con gì đâu, cứ chửa, cứ nạo!

- Khổ thân tôi quá cô ơi! Nhưng tôi gần bảy mươi rồi cơ, sao vẫn còn chửa thế này.

- Thế á?

Đến lúc này cô nhân viên kia mới ngẩng lên. Cô ta ngạc nhiên vì thấy một bà già hom hem, tuổi chừng bà nội, bà ngoại nhà cô. Ô hay, già thế này vẫn chửa?

Cô ta đành phải dừng chơi điện tử, cầm cái kết luận đi hỏi khắp phòng này, phòng kia, nhân viên này nhân viên kia, ông bác sỹ này bà bác sỹ kia.

Cuối cùng mới tìm ra nguyên do tại sao bà già này có chửa. Do trùng họ trùng tên với một bệnh nhân khám cùng, nên kết luật của người này được gắn cho người kia. Thế nên mới có chuyện, bà già gần bảy mươi vẫn chửa, kể cả chồng đã chết từ lẩu từ lâu!