- 11 -
Cá tháng tư!
Chả hiểu ma dắt lối quỷ dẫn đường thế nào, từ chấp tối hôm trước, tôi đi một mạch đến tận sáng ngày hôm sau. Lúc ấy là bảy rưỡi sáng, tỉnh giấc và tôi cứ ngỡ ngàng, sao mình lại nằm ở phòng cái khách sạn lạ hoắc ấy. Ngạc nhiên hơn nữa, lại còn nằm chung với cô em còn măng tơ. Cam đoan, tôi chả quen biết gì cô ta tẹo nào.
Còn người tôi, sao cứ mệt rũ, mệt tã tượi ra ấy. Chả hiểu tại sao nó lại ra như thế? Cô nàng kia vẫn ngủ, ngủ khìn khịt. Chắc là cũng mệt như tôi thôi. Khổ than!
Nhìn đồng hồ quá tám rưỡi sáng. Chết, muộn giờ làm mất rồi. Tôi cuống cuồng mặc quần áo. Nhà cô kia lúc đó mới tỉnh giấc. Rất lạ rằng, vừa tỉnh giấc xong, cô nàng cứ níu lấy tôi, đòi tôi trả nợ. Ô hay thật đấy, tôi vay mượn cô ta bao giờ. Nhưng sợ muộn giờ làm, tôi đành tặc lưỡi, rút ví, trả nợ đậy cái cô nàng của nợ ấy!
Đến lúc ngồi làm việc ở cơ quan, tôi cứ đâm ra nghĩ ngợi, cứ phân vân quá, tại sao cô nàng lạ hoắc kia lại bò vào ngủ chung với tôi nhỉ; tại sao, người tôi cứ mệt rũ ra như bã thuốc bắc sắc dăm, bảy nước. Và tôi còn nghĩ ngợi linh tinh nhiều thứ khác.
Càng nghĩ tôi càng lo, tối về nhà giải trình với vợ thế nào đây - lý do đi qua đêm ấy! Lo quá, đâm quẫn trí, hay là tối nay trốn vợ tiếp, để khỏi phải giải trình với vợ.
Lo thì lo, tối ấy tôi vẫn mò về nhà. Đêm khuya khuya rồi, mặt tôi rất thành thật và đầy những ân hận, giọng lạc cả đi, kể lại y nguyên câu chuyện xảy ra đêm qua với mình. Nghe xong, ngạc nhiên chưa, vợ tôi phá ra cười và nói:
- Từ sáng đến giờ, em mới được nghe câu chuyện cá tháng tư hay đến thế!
Ô kia, sao số tôi nó may đến thế! Câu chuyện thật của tôi, y như con cá tháng tư, nó lại được sinh ra đúng vào ngày mồng một tháng bốn! Tôi trố mặt nhìn tờ lịch chưa kịp xé, treo trên tường.
Bác sỹ khám nhầm
Ông bác sỹ kia máu gái lắm, vớ phải phụ nữ nào xinh là khốn nạn, sẽ bị khám cẩn thận, thí dụ đau ngón chân, ông ta khám cao lên đến tận đầu gối. Cô nào mà bị thương ở đầu gối, ông ta khám cao lên cao cao nữa. Cách thức khám của ông này là áp ống tai nghe vào vùng đó và nghe, rồi sau đó dùng tay nắn nắn, bóp bóp.
Hôm ấy có một phụ nữa mặt hoa da phấn, tóc dài, da trắng phau phau đến khám bênh. Cô nàng mặc cái váy rõ ngắn và mỏng, khai bị đau ở vùng quãng đùi trên. Đầu tiên tay bác sỹ bảo cô kia nằm xuống giường, nằm ngửa ra, tất nhiên chưa phải vén áo, vén váy gì cả. Ông ta dùng ống nghe áp vào vị trí cô kia chỉ cho. Ông ta nghe ngóng, rồi dịch, dịch ông nghe lên phía cao cao hơn.
Ông ta nghe thấy trong ống nghe tiếng: pực pực. Ngạc nhiên ông ta nghĩ: Quái lạ, nó không phải là tim,
sao lại phát ra tiếng kêu nhỉ. Rồi ông trố mặt ra nhìn. Vì khi nhấc ống nghe lên, cái chỗ vừa đặt ống nghe, thấy trồi trồi lên một cục to tướng và còn giật giật. Thật không may cho tay bác sỹ này, khám phải anh chàng mới sang Thái Lan mới chuyển giới xong phần mặt, còn bộ phận kia chưa kịp chuyển.
Chở bố khắp làng
Tay kia lên tổ trưởng, sau một năm lên Phó Trưởng phòng. Từ khi lên chân quan mi ni, đâm ra hắn mê tín tợn, thường xuyên đền chùa.
Phong thanh tin có cơ lên Trưởng phòng, cha này càng hăng lo phần cúng bái. Thầy phán, tay này phát về đằng mồ mả. Từ đời cha hắn, sống xa quê. Ông cụ gần trăm tuổi, ỉa ri đái rầm dăm năm nay. Thầy phán phải đào chuyển xây từ hàng mả kị đổ lên. Thế là tay này về quê đào chuyển và xây, tổng cộng là 13 ngôi, lát đá hoa cương.
Thầy lại phán, ngày giết 3 con chó tơ cúng bái, tay này răm rắp thực hiện, ngày giết đủ ba con chó tơ và leng beng cúng bái suốt ngày. Thầy lại phán: đưa ông bố về làng và cụ phải ngồi trên xe, riễu khắp làng đủ một tuần và đích thân tay kia phải chở ông cụ đi. Vì đường làng nhỏ hẹp, xe hơi không chạy nổi, tay này đành lấy xe cải tiến, đích thân kéo xe và cho ông bố nằm lên đó, kéo. Mỗi khi tay kia kéo ông bố riễu, trẻ con thấy lạ, túm theo, hò reo, vỗ tay và nhẩy câng cẫng lên. Vì quê lắm ao chuôm, đường nhỏ hẹp, thằng con trai một lần kéo tụt cả xe cả ông bố già xuống cái ao sâu hoắm. Khổ, không hiểu đến nay tay này đã lên quan và vớt xong ông bố chưa.
Lòi ruột lợn
Ông người dân tộc Thái lên chợ huyện mua đồ về làm cỗ, mua lắm thứ quá, lỉnh kỉnh, trong đó có đám lòng: ruột non già, cái dạ dày và tiết lợn. Vì hết chỗ treo buộc, ông này đeo luôn túi lòng vào trước bụng.
Cái xe máy của ông này không chuông không phanh, không gác đờ bu, mà chạy nhanh như điên. Do vội vã mang đồ về nhà làm cỗ, ông ta lao tuốt xuống suối. May là lao xuống nước, nên cũng thương vong nhẹ thôi.
Lúc ông ta lao xuống suối và đang lổm ngồm bò dậy, có bà người cùng bản đang trồng rau, thấy tai nạn, mặt tái mét, la hét:
- Dân bản ơi, ông A đâm xe, lòi ruột ra kìa.
Ông kia trước bụng thề lề đám ruột, máu me toe toét. Thấy bà kia la hét vậy, ông kia vội vàng:
- Không không... lòng lợn đấy
Bà kia vội vàng la tiếp:
- Ối dân bản ơi, ông A ngã xe, lòi lòng lợn ra rồi!
Cà vạt thắt lệch
Hồi chiến tranh Việt Nam, lúc ấy ở nước Mỹ có đôi thanh niên kia yêu nhau lắm. Vì nghĩa vụ công dân, chàng trai phải vào quân đội và bị điều động sang đánh nhau ở chiến trường Việt Nam. Trước buổi chia tay, ngoài nụ hôn nồng cháy tặng nàng, chàng trai còn tặng người yêu tấm hình của mình, một bức ảnh khoả thân. Để cho keo sơn, mỗi người đều giữ một nửa bên kia của nhau, chàng trai dùng kéo cắt đôi tấm hình, chàng giữ phần trên, trao lại cho nàng phần dưới.
Xa nhau, nàng luôn nhớ thương người yêu, cứ thổn thức, thổn thức. Mỗi bận nhớ nhung quá, nàng lại mang nửa tấm hình khỏa thân của chàng ra ngắm nghía và thút thít khóc. Đi đâu đó, nàng đều mang theo. Để chia sẻ, thi thoảng nàng đến gặp mẹ chàng trai. Hai người phụ nữ tâm sự nỗi nhớ thương một người. Họ kể lại những kỷ niệm về chàng trai và cùng nhau khóc thút thít. Một lần nọ họ cùng nhau tâm sự, không kìm giữ nổi lòng mình, nàng mang tấm hình riêng tư kia ra để chia sẻ. Ngắm nghía bức hình con trai, bà mẹ oà lên khóc:
- Khổ! Cứ y như tính thằng bố nó, cẩu thả lắm cơ: râu ria thì xồm xoàm, không chịu cạo, còn cà vạt luôn thắt lệnh, lệch hẳn ra một phía thế này này. Hu… tu… tu!
Vui hơn múa xòe
- Em chào anh ạ!
Thấy tôi mở cửa đi làm nàng ta chào vậy, cô nàng này sao hôm nay xởi lởi, vui vẻ thế. Cô hàng xóm, nhà đối diện, tay chồng - thằng em thân thiết với tôi, cùng cơ quan. Cô vợ đi chợ về, cái làn xách xệ tay, con gà tướng, túi rá đỗ, đám trứng gà,...tấm bổ cho chồng đấy. Tôi chợt nhớ ra, hôm nay là mồng năm âm. Mồng năm, ngày mười, mười lăm,... đại ý những ngày ấy, tôi biết do thằng em cho hay:
- Khốn nạn, em phải nộp thuế, những ngày đó, đều tăm tăm tắp, không thì chết với nó.
Thảo nào, ngày thu thuế có khác, vui hơn múa xòe.
Chiều tối ấy nhóm tôi có cuộc nhậu, tôi và thằng em tham gia. Thằng này khoản rượu chè kém, tham gia cho vui. Chúng tôi ngồi đến chín giờ, đã định giải tán, lại thấy thằng em hăng hái rót, tự rót chén nó độ một phần và khơi mào, anh em hướng ứng. Ngồi đến 10 h, anh em định đứng lên, thằng em lại tiếp, anh em tiếp liền, đến 11 h cuộc nhận mới tàn.
Tôi và thằng em ra về, nó ngồi sau xe tôi. Với tôi, bữa nhậu ăn thua gì, mươi chén là con tép, còn thằng em tỉnh như sáo, hót như khiếu hót. Thấy thằng em huyên thuyên, tôi kháy khứa:
- Mày không quên nhá.
- Quên gì?
- Đóng thuế ấy.
Thằng em cười khanh khách. Về đến ngõ, nhà nó cửa rả vẫn mở toang, đèn đuốc sáng choang và cô vợ đang ngóng. Ơ kìa, thằng em xuống xe, lảo đảo bước, kiểu đi chả nổi, bước không xong, dúi bên này ngả bên kia và mồm miệng lảm nhảm như thằng say thật. Cô vợ nhào ra và nó ngã rúi ngay vào cô ta.
Tôi bấm bụng cười, thằng em khá diễn khá.
- Sao lại say đúng vào hôm nay thế này. Giời đất ơi!
Tôi bấm bụng, giời ai chen vào giải quyết cái việc khỉ gió của nhà vợ chồng cô, mà kêu giời, kêu đất.