← Quay lại trang sách

Chương 5

Bà Hương về không đem theo tin tức gì mới nên ông Hương càng thêm buồn phiền. Suốt ngày ông đi đánh cờ để khuây khỏa, đêm đêm uống rượu đến say mềm rồi ngủ. Bà Hương ở một mình ra vào không thấy chồng con, buồn vô kể. Bà quyết định lên Sài Gòn ở với bà Mai một thời gian để tìm cho ra Tuyết.

Lên đến thành phố lần này, bà đi Thủ Đức thật sớm và đến lẩn quẩn ở một cái quán đối diện với cổng trại. Chủ quán là một thiếu phụ còn trẻ, trông rất có duyên. Bà nghe nhiều người gọi chủ quán bằng cô Hai thì cũng gọi theo:

- Cô Hai bán hàng ở quán này bao lâu rồi?

Cô Hai lễ phép nói:

- Thưa bác, từ khi thành lập cái làng này.

- Khá không cô Hai?

- Dạ, cũng dễ chịu.

- Tôi thấy hàng nước của cô Hai đông khách nhất.

- Cám ơn bác.

- Trước kia cô Hai ở đâu?

- Quê cháu ở Long An. Từ khi chồng cháu bị thương và được đưa về đây học nghề thì cháu lên đây mở quán để tiện chăm sóc chồng.

- Cô Hai có con cái gì chưa?

- Dạ, có hai cháu rồi, đang gởi cho mẹ cháu nuôi.

Thấy bà Hương hiền hậu lại tỏ vẻ quan tâm tới mình, cô Hai hỏi:

- Bác cũng có người thân nào trong làng này sao?

Bà Hương gật đầu. Cô Hai liền hỏi:

- Anh ấy tên gì bác? Anh nào trong làng cũng ra quán cháu ăn uống.

- Nó tên Sơn…

- Nhiều người tên Sơn lắm, bác ạ.

Bà Hương liền hỏi dò:

- Chắc những người mở quán ở đây đều gặp hoàn cảnh như cô?

- Đúng vậy đó bác. Người có con, kẻ có em có anh, đều đến đây làm ăn để tiện giúp đỡ con cái, em út. Chỉ có một mình cháu là lo cho chồng…Vì chồng cháu gàn lắm bác ơi! Từ ngày tàn tật, anh ấy không chịu về quê sống với cha mẹ, vợ con, nên anh ấy tủi thân.

- Thì thằng Sơn của tôi cũng vậy.

- Nãy giờ cháu quên hỏi anh Sơn bị thương ra sao?

- Mất một chân, cụt một tay.

- Tội nghiệp! Như vậy là mất nửa con người rồi. Chắc anh ấy chưa có vợ, nên bác mới phải đi thăm.

Bà Hương gật đầu để cô Hai khỏi hỏi thăm lôi thôi. Rồi bà nhìn quanh quất.

- Chỗ này chỉ được năm bảy cái quán, vài chục nóc nhà. Có còn xóm nào gần đây mà gia đình các thương binh có thể đến làm ăn không cô Hai?

- Dạ có chứ bác. Bộ bác muốn dọn lên đây làm ăn sao? Gần đây còn có chợ Nhỏ, chợ Kiến Thiết, có tiệm may, tiệm buôn, có nhà cho thuê…Hôm nào rảnh, bác đến mấy chỗ đó chơi cho biết, rồi xem thử địa thế có làm ăn được không? Nhất là khu chợ Nhỏ, làm ăn buôn bán được lắm!

Bà Hương làm ra vẻ vui mừng:

- Đi bộ lên đó?

- Không, có xe lam chạy ngang. Mỗi ngày cháu đi chợ ở đó, bác ạ. Thức ăn rẻ lắm, rau cải, thịt cá thứ gì cũng có.

- Cô có quen ai ở khu chợ Nhỏ ấy không?

Cô Hai suy nghĩ một rồi nói:

- Cháu quen nhiều người. Vì họ thường ra vào nơi đây để thăm mấy anh thương binh. Quen chứ không biết họ là ai. À, gần đây có một người, một thiếu nữ còn trẻ, trẻ hơn cháu và rất đẹp, thỉnh thoảng đến đây.

Bà Hương bỗng nghe tim đập mạnh. Bà hồi hộp chờ đợi vì linh cảm cho bà biết thiếu nữ mà cô Hai vừa nói đó không ai khác hơn là Tuyết.

Bà nín thở, ngồi chờ cô Hai nói tiếp. Nhưng vừa lúc ấy, một chiếc xe lam đỗ trước quán, vài người khách bước vào. Cô Hai phải lo tiếp khách. Họ kêu cà phê, ngồi chờ chuyến xe đi Tân Mai.

Bà Hương cũng ăn vài cái chiếc bánh cam chờ khách đi khỏi quán để nói chuyện tiếp với cô chủ quán vui tính ấy. Bà nhìn ra cảnh vật phía trước và nghĩ:

- Bà Mai nói phải. Muốn dò xét phải đến đây. Coi bộ ta sắp tìm ra manh mối rồi.

Mấy người khách vừa ăn vừa chuyện trò rất vui vẻ. Có người chọc ghẹo cô Hai:

- Cô có ai bà con trong làng thương binh không cô Hai?

- Dạ có.

- Anh em?

- Chồng tôi.

- Ông chồng này tu mấy kiếp mà có được người vợ chung thủy như cô. Tôi ganh tị với ổng quá, cô ạ. Tôi thế này mà vợ nào cũng bỏ cả.

Cô Hai nói:

- Xin ông đừng nói đùa.

Một người khác nói:

- Nó nói thật đấy. Nó cưới vợ hai lần rồi mà vẫn sống một mình.

Cô Hai cau mày.

- Tôi nói thật, xin ông đừng giận. Cái hạng đàn ông thấy đàn bà, con gái là chọc ghẹo thì vợ nào mà chung thủy với ông được? Ông không muốn cho ai chung thủy với chồng họ thì vợ ông làm sao chung thủy với ông?

Mấy người đàn ông kia cười ầm lên:

- Thằng Khánh gặp thứ dữ rồi!

Nhưng Khánh vẫn trâng tráo:

- Tôi thấy nhiều bà, chồng mới đi xa hai ba tháng, ở nhà đã ngoại tình, chứ đừng nói chồng bị tàn tật, phế thải.

Bà Hương ngồi nghe không khỏi tức giận, chen vào:

- Đàn bà cũng có người này, người khác. Nếu đàn ông đừng có cái thói quyến rũ trăng hoa thì đàn bà làm sao nhẹ dạ được?

Khánh nói:

- Tiền quyến rũ, chứ mấy ông đàn ông đó quyến rũ cái gì? Đồng tiền quyến rũ tài lắm. Người ta nói lấy lửa thử vàng, lấy vàng thử đàn bà mà…

Câu chuyện đến đây thì một chiếc xe đò ngừng trước quán. Cả bọn vội vã đứng lên trả tiền rồi kéo nhau ra xe. Khánh còn quay nhìn cô Hai:

- Lần sau sẽ tranh luận tiếp với cô Hai. Chào cô.

Bà Hương trề môi:

- Đàn ông chỉ được cái tài nói xấu đàn bà.

Cô Hai thở dài:

- Sự thật vẫn có như vậy đó bác. Nhiều anh thương binh ở đây bị vợ bỏ đi lấy chồng khác. Có người đã bị vợ bỏ mà còn phải nuôi ba đứa con nữa.

- Thì đời phải có người tốt, người xấu chứ. Lúc nãy mình nói chuyện đến đâu rồi cô Hai nhỉ? À, tôi nhớ ra rồi, cô đang nói về khu chợ Nhỏ, cách đây mấy cây số. Có phải cô hay lên đó để đi chợ?

- Và bác hỏi cháu có quen với ai không, chứ gì?

- Phải rồi. Cô nói cô quen với một thiếu nữ rất đẹp.

- Dạ, chị ấy ở đâu lên đó làm ăn và thường đến đây thăm người bạn trai đang học nghề trong làng.

- Cô ta làm ăn gì vậy?

- Mở tiệm may. Chị ấy đến ở với một người bạn. Hai người mở tiệm chung.

- May có khá không?

- Mới mở nên ít khách. Chị ấy đến đây thường lắm, nhưng lạ quá, cả tuần nay không thấy đến.

- Cả tuần nay không thấy đến? Hay là cô ấy bận công việc? Nhiều đồ may.

- Cháu cũng nghĩ vậy.

- Cô biết tên cô ấy không?

- Cháu nghe người ta nói tiệm may cô Thúy. Nhưng ở đó có hai cô. Không biết Thúy là tên cô nào.

- Cô Thúy? Có phải cô thường đến đây tên Thúy không?

- Dạ, cháu không biết.

Bà Hương thở dài:

- Nếu vậy là không phải rồi.

Cô Hai nhìn bà Hương:

- Cái gì không phải? Bác muốn tìm ai?

Bà Hương đành nói thật cho cô Hai nghe rồi bà rút ví ra một tấm ảnh:

- Cô nhìn thử, hai cô ấy, có cô nào giống người trong ảnh này không?

Cô hai đỡ lấy tấm ảnh. Vừa nhìn vào, cô đã la lên:

- Cái chị thường đến đây giống người trong ảnh này.

Trả ảnh lại cho bà Hương, cô Hai nói:

- Bây giờ thì cháu đã hiểu vì sao bác đến đây. Bác đi tìm con gái. Tội nghiệp chị ấy thật. Chị tốt quá. Mới đính hôn, chưa phải vợ chồng mà chị vẫn giữ một dạ thủy chung. Chị ấy trốn tránh mà cháu vô tình đã chỉ chỗ ở. Bác định tìm gặp chị ấy rồi đưa chị ấy về phải không?

Bà Hương nói:

- Nhà tôi và tôi khổ tâm lắm.

- Cháu hiểu, bác ạ. Hoàn cảnh cháu nào khác hoàn cảnh của chị gì bác nhỉ?

- Tuyết.

- Nhưng cháu đã làm vợ, còn chị Tuyết chỉ mới đính hôn. Vậy mà cha mẹ cháu cứ khuyên can, ngăn cản không cho cháu lên đây làm ăn. Cháu cãi lời. Cha mẹ cháu buồn lắm. Bây giờ thấy cháu làm ăn khá, gởi tiền về giúp cha mẹ cháu, nên cha mẹ cháu mới đỡ giận.

- Nhưng cô đã là vợ cậu ấy. Vợ thì có nhiều bổn phận hơn vị hôn thê. Huống chi đằng này thằng Sơn không chịu cho Tuyết lên đây. Nó đòi trả tự do cho Tuyết.

- Anh ấy làm vậy là phải. Nhưng chị Tuyết không chịu kết hôn với anh Nghĩa cũng phải…Chuyện yêu thương khó hiểu được.

- Vậy tôi phải đến chợ Nhỏ ngay bây giờ. Tôi không ngờ thằng Sơn cũng nói dối.

- Chắc chị Tuyết bảo phải nói dối bác. Bác đi lại chợ Nhỏ, đừng nói cháu chỉ nghe bác.

- Không sao! Tôi sẽ không nói.

Bà Hương trả tiền, rồi đón xe lam đi tìm Tuyết. Ngồi trên xe, bà cảm thấy buồn bã, thầm trách Tuyết không biết thương cha mẹ già, chỉ biết có Sơn. Bà nói với chú tài xe lam:

- Tôi về chợ Nhỏ. Ở đó có tiệm may nào không chú?

- Có chứ, có một tiệm may mới mở. Tiệm may cô Thúy, con bà Lộc. Cô Thúy thì ai không biết.

- Tiệm ấy của cô Thúy?

- Với một người khác hùn. Nhưng cô này ít ra mặt, ở trong nhà mãi. Cô Thúy tiếp xúc với khách hàng.

Bà Hương nghĩ:

- Tuyết tránh mặt?

Chú tài xế nói:

- Ở đó mà mở tiệm may thì hốt bạc. Mới có một tiệm cô Thúy. Nhưng nghề làm ăn, người ta hay bắt chước lắm. Để bà coi, thấy cô Thúy làm ăn được, nay mai người ta lại mở đầu trên xóm dưới nữa cho mà xem. Như chỗ tôi ở, bà biết không, đầu tiên thì chỉ có dì tôi mở quán cà phê. Hai tháng sau, thấy dì tôi bán đắt, ba bốn nhà đua nhau mở quán cà phê, bán phá giá và giành mối. Ngán lắm bà ơi! Đời này là đời cạnh tranh mà.

Bà Hương nói:

- Người ta thường có thói ấy, bắt chước, cạnh tranh. Nhưng việc làm ăn, còn có chữ thời, ai có thời thì được.

- Bà nói phải đó. Hơn nhau một chữ thời. Có thời, lên núi hay xuống biển làm ăn cũng giàu, không thời mở tiệm ở đường Đồng Khởi, ế vẫn ế.

Xe đến chợ Nhỏ, chú tài xế liền nói:

- Tiệm may kia rồi. Bà đi may hay đi thăm ai?

- Chú cho tôi xuống đây, đừng đỗ ngay trước tiệm.

- Được.

Và chú cho xe dừng. Bà Hương trả tiền rồi chậm rãi đi đến tiệm may. Người đầu tiên gặp là Thúy. Thúy ngừng may vì tưởng có khách hàng đến.

Bà Hương ngồi xuống ghế và hỏi Thúy:

- Cô may ở đây có đông khách không?

Bà nhìn thẳng vào trong nhà, khiến Thúy sanh nghi:

- Bà may gì?

- Có phải cô là cô Thúy không? Và ngôi nhà này là của bà Lộc?

- Dạ phải. Chắc bà quen mẹ cháu?

Nhưng nhận ra bà khách có những nét giống Tuyết, Thúy giật mình nghĩ:

- Hay là mẹ chị Tuyết lên tìm chị ấy?

Bà Hương nói:

- Tôi đến đây tìm con gái tôi. Con Tuyết, chắc cô biết. Nó ở đây. Tôi đã đến đây nhiều lần và biết rõ nó ở đây, cô đừng giấu tôi. Thằng Sơn đã nói cho tôi biết.

Thúy bối rối không biết nói sao, vì Tuyết đã nhiều lần căn dặn hễ có ai đến tìm thì phải nói Tuyết không có ở đây. Nhưng bà Hương đã nói rõ ràng như vậy, Thúy còn biết nói sao. Thúy ngập ngừng:

- Thưa bà, cháu không biết chị Tuyết nào cả.

Bà Hương nói, giọng buồn bà và hiền từ khiến Thúy không khỏi cảm động:

- Thôi mà cô, cô nói dối làm gì, tội nghiệp tôi. Một người đi tìm con cả tháng nay. Cô biết không, ngày nào tôi cũng đến ngồi ở quán cô Hai, dò mãi mới ra manh mối. Cô có mẹ, cô thương mẹ cô. Nếu mẹ cô mất cô và đi tìm như tôi thì cô có thể dửng dung được không? Chú tài xế xe lam nói cho tôi biết, tiệm may này cô đứng lên, con Tuyết ngồi trong nhà may, không ra ngoài.

Thúy không biết nói gì nữa. Thúy nhìn bà Hương, đôi mắt thương cảm. Nhưng ở trong nhà, Tuyết đã nghe tất cả. Tuyết khóc mùi và không đủ can đảm chạy trốn. Tuyết vội vàng chạy ra ôm chầm lấy mẹ, nước mắt dầm dề:

- Lạy mẹ tha tội cho con.

Bà Hương cũng khóc:

- Sao con nỡ lòng nào bỏ cha mẹ hả Tuyết?

Thúy cũng không ngăn được nước mắt trước cảnh gặp gỡ của mẹ con Tuyết. Thúy đi rót nước mời bà Hương:

- Xin mời bác ngồi, dùng chén trà.

Bà Hương nhìn Thúy:

- May quá, nếu không có cô Hai, tôi không bao giờ tìm ra tiệm may này.

Rồi bà kể Thúy và Tuyết nghe chuyện bà đã đi tìm và gặp Sơn. Sơn vẫn nói dối là không có Tuyết lên đây.

Tuyết nói:

- Con dặn anh Sơn như vậy. Nhưng dì Mai thật là người tinh đời.

- Không có dì Mai thì mẹ không thể tìm ra, vì mẹ tin lời Sơn, không nghi ngờ gì cả.

Câu chuyện đến đây thì bà Lộc đi chợ về. Bà nghe Thúy kể chuyện thì nói:

- Bây giờ mẹ con đã gặp nhau rồi, chị có tính bắt cháu Tuyết về không?

- Việc ấy tùy nó. Nếu tôi bắt nó về rồi nó lại đi, thì tôi làm sao giữ được?

- Chị nghĩ như vậy rất phải.

- Tôi đi tìm con Tuyết là để biết nó hiện giờ ở đâu, cho vợ chồng tôi yên lòng. Chứ chị thử nghĩ đêm đêm nằm lo nghĩ vẩn vơ không biết hiện giờ nó ở đâu, có bị ai dụ dỗ, có bị sa vào cạm bẫy nào không, thì thật khổ tâm. Nhà tôi đã bỏ cả công ăn việc làm đi tìm nó, buồn rầu mà sanh ra rượu chè, cờ bạc, tôi khuyên nhủ mấy cũng không được. Bây giờ gặp nó ở đây, được biết chị và cháu Thúy đã khuyên lơn, an ủi giúp đỡ nó, vợ chồng tôi đâu còn gì lo nữa.

Tuyết ngồi nghe mẹ kể, lòng ăn năn hối hận đã làm cha mẹ vất vả, khổ sở. Bà Lộc nói với Thúy:

- Con đi làm cơm đãi bác Hương đi con.

Quay lại bà Hương, bà Lộc nói:

- Bây giờ gặp cháu Tuyết rồi, chị ở đây với cháu vài ngày rồi hãy về.

- Chiều nay tôi phải về Sài Gòn, vì nếu tôi không về, bà Mai, bạn tôi, sẽ trông đợi, lo lắng. Ngày mai tôi về quê để nói cho nhà tôi mừng. Không biết chừng ngày kia, nhà tôi sẽ lên đây thăm cháu Tuyết.

Rồi bà quay qua nói với Tuyết:

- Thằng Nghĩa làm cha con khổ quá. Nó về quê cưới vợ rồi.

Tuyết thở dài:

- Con thật bất hiếu. Xin cha mẹ tha lỗi cho con. Con lên đây, sự thật thì giữa con và anh Sơn cũng chưa tính gì. Anh ấy không muốn làm cha mẹ giận và thường khuyên con nên về sống với cha mẹ. Anh không tính lập gia đình vì sợ làm khổ vợ con, không ích gì, mặc dù bây giờ anh cũng có thể kiếm được mỗi tháng đủ tiền sinh sống cho riêng mình.

Bà Lộc nói:

- Tôi có vào thăm thằng Sơn, chị ạ. Nó thật cao thượng. Nó một hai chỉ xin được xem Tuyết như em gái, nó khuyên Tuyết nên về nhà vì anh chị chỉ có một mình Tuyết. Nó nói với tôi, giả như nó và Tuyết đã cưới nhau rồi thì không nói làm gì. Đằng này chỉ mới đính hôn, nó nỡ lòng nào làm khổ Tuyết? Nó không muốn các con nó mang mặc cảm có người cha tàn tật. Mỗi lần Tuyết vào thăm, Sơn đều khuyên như vậy nhưng Tuyết không nghe, nhất định ở đây cho đến khi nào Sơn hồi tâm. Tôi thật cảm động trước mối tình đẹp đẽ của hai đứa.

- Bây giờ vợ chồng tôi không ép buộc nữa. Nếu con Tuyết muốn ở đây làm ăn thì vợ chồng tôi cũng không ngăn cản, và nếu bên nhà Sơn xin cưới thì vợ chồng tôi cũng vui lòng gả.

Bà Lộc nói:

- Theo ý tôi, bên ấy người ta không dám đến hỏi nữa. Anh chị cứ để tụi nó làm sao đó thì làm, có lẽ hay hơn, không mất mặt ai hết.

Tuyết nói:

- Thưa mẹ, về chuyện sống chung, con thấy cũng chưa vội gì. Anh Sơn chưa muốn thì thôi, con chỉ xin cha mẹ đừng bắt con lấy người khác là được rồi.

Bà Lộc nói:

- Cháu Tuyết đã nói như vậy thì anh chị yên lòng.

Tuyết đi xuống bếp phụ với Thúy để làm cơm. Bà Lộc và bà Hương ngồi nói chuyện ở nhà trên có vẻ hợp ý nhau lắm. Bà Hương tâm sự:

- Từ khi con Tuyết ra đi, người ta chê cười chúng tôi hết sức. Kể ra cũng tại nhà tôi tất cả. Vừa thấy thằng Sơn bị thương đã thay lòng đổi dạ. Những người biết điều ai cũng chê cười nhà tôi không chung thủy. Nhà tôi thấy Nghĩa làm ăn có tiền lại biết cách chiều chuộng ông nên ông bằng lòng lắm, mới nhận lời gả con Tuyết. Tôi ngăn cản không được, bên nhà ông Võ họ khinh chúng tôi ra mặt. Bây giờ con Tuyết ra đi, chúng tôi ở đó thật khó coi. Phải chi ông Hương tôi chịu dọn lên thành phố làm ăn thì cũng đỡ bẽ bàng.

Bà Lộc nói:

- Thiên hạ có bàn tán thì cũng chỉ một thời gian rồi thôi. Rồi việc gì cũng đi vào lãng quên hết, hơi sức đâu mà lo.

- Chúng tôi đã thua trí ông Võ…Cũng chỉ tại con Tuyết mà ra. Mấy lúc này bên ấy người ta thấy vợ chồng tôi khổ sở, thay nhau đi Sài Gòn tìm con, họ thích lắm. Họ trả được cái hận khinh rẻ họ. Họ biết con Tuyết lên trên này nhưng đời nào họ chịu nói. Cả con Lan, em gái thằng Sơn nữa. Nó nhất định không chỉ. Mới hôm nào đây gặp nó, tôi hỏi gì nó cũng không nói. Có phải là dễ ghét không?

- Ông bà Võ thì tôi không biết, nhưng cô Lan dễ thương chứ. Cách đây một tuần, cô ấy có lên đây thăm cháu Tuyết. Nghe cô Lan ngồi nói chuyện, tôi cảm động lắm.

- Nó nói gì mà chị cảm động?

- Nó nói thấy chị thương nhớ cháu Tuyết, nó muốn cho chị biết Tuyết hiện ở đây, nhưng vì Tuyết đã dặn nên nó phải nói dối. Nó bảo để chị khổ sở như vậy, anh nó cũng có tội, chứ đừng nói là Tuyết.

Bà Hương lắc đầu:

- Thì ra cũng tại con Tuyết hết!

Ăn cơm xong, đã một giờ trưa. Bà Hương hỏi Tuyết:

- Bây giờ vào thăm thằng Sơn có được không?

Tuyết nói:

- Nhưng mẹ vào làm gì? Mẹ ở nhà nghỉ rồi còn phải trở về Sài Gòn kẻo dì Mai đợi.

- Mẹ muốn vào gặp nó. Hay là mẹ và con cùng đi?

Tuyết do dự thì bà Lộc nói:

- Lần khác chị vào thăm cũng được. Nay mai Tuyết vào nói cho Sơn biết chị đã tìm ra chỗ ở của Tuyết, xem thử Sơn nói làm sao.

Bà Hương nói:

- Vậy thì nên nằm nghỉ, đến bốn giờ hãy về Sài Gòn cho mát.

Trưa hôm ấy, Tuyết và mẹ thỏ thẻ, kể lể niềm thương nỗi nhớ không sao ngủ được. Nghe Tuyết nói mỗi tháng kiếm được đủ tiền xài, bà Hương cũng yên lòng.

Tuyết nói:

- Bà Lộc tử tế lắm. Con ở đây, tiền nhà, tiền cơm, bà đều không lấy. Vì vậy con mới đề nghị con và Thúy hùn lại mà làm, trừ hết sở hụi, tiền chợ, tiền điện nước ra, còn dư bao nhiêu chia ba, nhưng bà Lộc không lấy, bảo chia hai thôi. Bà ăn gạo không tốn là được rồi.

Bà Hương than thở là không muốn ở dưới quê nữa. Bà về lần này sẽ bàn với ông Hương dọn lên thành phố làm ăn. Nhưng rồi bà nói:

- Lên thành phố mẹ cũng không biết làm ăn gì? Buôn bán như dì Mai, mẹ không làm được. Buôn bán lèo tèo kiểu ấy buồn chết.

- Dì Mai khác, mẹ khác. Dì ấy không có vốn, chứ mẹ thì có. Ở đất Sài Gòn, trước lạ sau quen, người ta buôn được thì mình cũng buôn được, không sợ đâu mẹ.

- Phải chi có con giúp mẹ. Lên đây làm ăn được không? Mở một tiệm tạp hóa. Rồi con may luôn thể.

- Việc ấy còn phải tính lại với ba con. Chưa chắc ba con chịu đi.

Bà Hương chuyện trò với Tuyết đến bốn giờ mới về Sài Gòn. Bà Lộc đưa bà ra xe và hai ba lần ân cần dặn dò là tuần sau lên chơi.

Bà Hương hứa sẽ lên. Xe chạy, bà ngồi đưa tay ra vẫy Tuyết và bà Lộc. Tuyết đứng nhìn theo chiếc xe, không khỏi bùi ngùi thương cảm.

Ngày hôm sau, Tuyết vào thăm Sơn. Thấy vẻ mặt lo lắng của Tuyết, Sơn liền hỏi:

- Cả tuần nay sao không thấy em vào? Trông em hôm nay có vẻ mệt mỏi. Có phải tại em thức khuya để may không?

Tuyết nói:

- Không, em không thức khuya. Còn cả tuần nay, tại sao em không vào, điều đó anh biết rồi. Lan lên đây ngày nọ có nói mẹ em định lên đây mỗi ngày để dò la tin tức.

- À, anh nhớ ra rồi.

- Vậy mà có tránh khỏi đâu anh.

- Em nói gì?

- Hôm qua mẹ em đã tìm đến chợ Nhỏ.

Sơn hốt hoảng:

- Tìm ra chỗ ở của em?

Tuyết thở dài:

- Mẹ đến quán Cô Hai dò hỏi, đưa ảnh em ra. Cô ấy chỉ tiệm may và mẹ em đã tìm tới.

- Bây giờ mẹ đâu rồi?

- Mẹ về rồi.

- Vậy thì phiền quá. Khi không mà anh nói dối, lừa gạt mẹ em.

- Đâu phải khi không. Tại em cả đấy chứ. Em đã thưa với mẹ về việc này. Mẹ không giận anh đâu.

- Có phải mẹ về để gọi ba lên bắt em không?

- Không. Mẹ đòi ghé thăm anh, nhưng em khuyên mẹ nên về Sài Gòn cho kịp xe. Riêng về phần cha mẹ em ở dưới quê cũng không yên. Bị người ta chê cười về chuyện Nghĩa, cha mẹ em buồn lắm.

Nghe Tuyết kể, Sơn không khỏi ái ngại:

- Anh cũng đã nói với em như vậy, khuyên em mãi mà em không chịu nghe. Bây giờ em tính sao?

- Không có gì thay đổi hết. Cha mẹ em không bắt em về. Được biết em ở đây, cha mẹ em yên lòng. Thỉnh thoảng có nhớ em thì cha mẹ em lên thăm, vậy thôi. Còn chuyện Nghĩa, làm sao không tức giận khi mất em? Nghĩa đã nuôi hy vọng thì ráng chịu. Tại sao lại trả thù cha mẹ em?

- Trả thù bằng cách nào?

- Về quê cưới vợ ngay và dẫn vợ lên đi khoe khắp nơi.

- Trả thù cách ấy thì ăn thua gì? Em không yêu Nghĩa, bỏ đi, chứ có phải em hư hỏng gì sao? Bây giờ em ăn năn về chuyện Nghĩa gây tai tiếng không tốt cho em phải không?

Tuyết nhìn Sơn trừng trừng:

- Anh có thể ăn nói như vậy sao? Như vậy là anh muốn em trở về với cha mẹ em? Không bao giờ.

- Xin lỗi em. Anh thật vô lý.

- Không ai nói mà em nghe lúc này. Em nhất định đến đây với anh. Anh chê em cũng ở…Không ai cười em đâu.

- Anh hiểu em lắm. Thôi, em đừng giận anh nữa.

- Em biết lắm, lúc nào anh cũng chực xô đuổi em, không muốn cho em ở đây. Anh không thương em, cho em là một gánh nặng của anh.

Sơn thở dài:

- Bây giờ em muốn nói gì thì nói. Và nếu em giận anh, bỏ về quê sống với cha mẹ, anh càng cảm thấy đỡ lo hơn. Để em sống với một người chồng như thế này, anh không nỡ.

- Đàn ông các anh thật là mâu thuẫn. Khi bị thương, bị tật, bị vợ bỏ bê thì các anh nguyền rủa đàn bà phản bội, không tình, không nghĩa. Trái lại, khi tụi em chung thủy, theo sát bên các anh thì các anh lại xua đuổi, không chịu sống với tụi em vì tự ái hay mặc cảm.

- Chỉ vì anh quá thương em. Lại nữa chúng ta chưa phải là vợ chồng. Em còn kịp thời giờ để làm lại tất cả.

Câu chuyện đến đây thì Nên và Bích bước vào. Cả hai vui vẻ chào Tuyết.

- Sao cả tuần nay không thấy chị vào thăm anh Sơn?

Tuyết nói:

- Vì tôi sợ mẹ tôi gặp.

Bích lêu lên:

- Tôi cũng đoán vậy.

Nên nói:

- Và chị đã gặp bác gái chưa?

Tuyết liền kể cho hai người bạn cùng cảnh ngộ với Sơn nghe và nói:

- Vậy mà bây giờ anh Sơn đuổi tôi về quê, các anh nghĩ có vô lý không?

Tuyết nói xong, rơm rớm nước mắt.

Nên nói:

- Anh Sơn, anh không nên làm thế. Chị Tuyết yêu anh nên đến đây. Bây giờ chỉ còn cách là anh xin phép cấp trên để kết hôn với chị Tuyết rồi xin đổi qua bên trại của những thương binh có gia đình mà ở.

Bích cũng nói:

- Anh Nên nói phải đấy. Anh không nên kéo dài tình trạng này. Anh cũng đã làm ra tiền rồi. Anh đừng để cái mặc cảm phải sống nhờ chị Tuyết làm anh do dự.

Sơn làm thinh, Tuyết nói:

- Cha mẹ tôi bây giờ không còn làm khó dễ gì nữa. Được biết tôi ở đây, cha mẹ tôi đã yên lòng và không còn đi tìm nữa.

Bích nói:

- Chị không nên buồn. Anh Sơn sở dĩ làm bộ lạnh nhạt với chị như vậy là vì anh không muốn chị phải tủi hổ có một người chồng tàn tật.

Tuyết nói:

- Sao lại tủi hổ? Anh Sơn đã đóng góp cho đất nước này một phần xương máu, là một chuyện đáng hãnh diện. Tôi có một người chồng như vậy mà tủi hổi sao? Các anh nghĩ thế nào mà nói như vậy?

Thấy Tuyết một mực ở lại, không chịu về quê, Sơn liền nói:

- Bây gờ anh không dám khuyên em trở về quê nữa. Nhưng xin phép để cưới em, lúc này anh thấy chưa tiện.

- Anh muốn em đợi đến bao giờ em cũng đợi được.

Bích nhìn Nên, cả hai đều cảm thấy ước ao được có mối tình cao đẹp của Sơn và Tuyết. Bích liền hỏi:

- Tại sao anh bắt chị ấy phải đợi anh?

Sơn nói:

- Vì nhiều lẽ… Lẽ thứ nhất, tôi chưa thành thạo nghề làm sơn mài. Năm, sáu tháng nữa, tôi mới thông thạo, lúc ấy mới làm được nhiều tiền.

Nên nói:

- Năm, sáu tháng nữa, đâu phải là lâu.

Tuyết nói:

- Hai năm, ba năm, em cũng có thể đợi được.

Bích nói:

- Chị ấy đã nói như vậy, anh còn ngại gì?

Sơn nói:

- Còn lẽ thứ hai… Cha mẹ tôi và cha mẹ Tuyết chưa thuận thảo. Chúng tôi chỉ kết hôn khi nào hai bên cha mẹ đồng ý…

Tuyết nhìn Sơn và cả hai cùng thở dài.