← Quay lại trang sách

Chương 6

Ông Võ và Lan lên thăm, thấy Sơn mập và da dẻ hồng hào trở lại thì không khỏi vui mừng. Lan còn đùa:

- Chắc ngày nào chị Tuyết cũng vào đây săn sóc anh nên anh mới mau khỏe mạnh như vậy phải không?

Sơn lườm Lan:

- Em chỉ được tài ghẹo anh.

Ông Võ hỏi:

- Có phải bà Hương lên đây và đã tìm ra chỗ ở của con Tuyết?

- Dạ phải.

- Bà ấy về quê vui vẻ lắm. Gặp mẹ con, bà chào hỏi, kể lể. Mẹ con đã xiêu lòng, còn ông Hương thì dạo này nằm nhà, nói với mọi người là ông tu, không đi đâu nữa. Nhiều người nói ông ăn năn về chuyện ép gả Tuyết cho Nghĩa.

Sơn nói:

- Người ta đã biết lỗi, cha mẹ nên làm lành kẻo tội nghiệp tụi con.

Lan nói:

- Chị Tuyết thật đáng thương.

- Ba đâu có trách phiền gì nó. Ba rất quý nó. Nhưng còn cha mẹ nó, nhất là cha nó, thì ba không chịu được.

Lan nói:

- Ba đừng giận ông bà Hương nữa. Nên thương chị Tuyết. Tình chị Tuyết đối với anh Sơn cũng đủ cho ba tha thứ cho ông Hương. Việc đã như vậy rồi, chị Tuyết đã bỏ nhà lên đây tính chuyện trăm năm với anh Sơn. Ba nên vui vẻ với ông bà Hương để chị Tuyết được yên lòng. Anh Sơn và chị chưa tính chuyện sống chung cũng vì gia đình hai bên không hòa thuận.

Ông Võ nói:

- Việc ấy đâu phải tại cha mẹ.

Lan nói:

- Con hiểu. Nhưng bây giờ ông bà Hương…

- Việc này ba để anh con trọn quyền đó.

Lan nhìn Sơn:

- Ba đã nói vậy, anh nghĩ sao?

Sơn nói:

- Con đã năn nỉ Tuyết nên về với cha mẹ, nhưng con nói thế nào Tuyết cũng không chịu nghe. Bà Hương lên đây gặp Tuyết, nhưng Tuyết vẫn nhất định không về. Bây giờ con không có quyền xô đuổi hay hất hủi Tuyết nữa. Tuyết đã yêu con thật tình, có thể sống chết với con. Con sở dĩ chưa tính chuyện sống chung với Tuyết vì còn chờ học nghề xong, chờ cha mẹ vui lòng cho phép.

- Cha mẹ không ngăn cản…

- Cha mẹ nói vậy thì con và Tuyết không bao giờ sum họp được. Hồi đó ông bà Hương có làm gì thì bây giờ cha mẹ cứ vui vẻ đến thăm và bàn lại chuyện hôn nhân, vì trước khác, nay khác. Ba đến thăm ông Hương để nhắc chuyện cưới hỏi, bên ấy người ta sẽ cảm ơn ba.

Lan thêm vào:

- Có vậy anh Sơn mới chịu về nhà, để thăm họ hàng, để cưới vợ…

Ông Võ nói:

- Nếu cha mẹ đến xin cưới Tuyết cho con mà ông bà Hương từ chối?

Lan vội nói:

- Làm gì có chuyện ấy!

- Ba không hỏi con. Con thì lúc nào cũng đứng về phía con Tuyết.

Sơn nói:

- Bà Hương và mẹ đã thân thiện lại thì mọi việc sẽ không còn khó nữa.

- Ừ, thì để ba về tính lại với mẹ con. Việc này mà thành tựu đẹp đẽ là nhờ con Tuyết. Ba thương nó mà bước tới nhà nó, chứ cái cách ông Hương đối xử với con, ba giận lắm.

Lan vui mừng:

- Ba làm như vậy thì chị Tuyết và anh Sơn mới sum họp được.

- Nhưng rồi thằng Sơn có chịu về quê sống với cha mẹ không?

- Thưa ba, con bị tàn tật và đang học nghề này thì về quê, con làm sao sống được? Con định khi học xong rồi, con và Tuyết về Sài Gòn, con sẽ làm thuê cho một tổ hợp làm sơn mài, Tuyết mở tiệm may. Chúng con sống bên nhau, lo xây dựng gia đình, và nếu có con cái thì lo cho tương lai của chúng.

Nói đến đây, Sơn bỗng lo lắng:

- Không biết con có còn hy vọng có con không? Và có thể tạo hạnh phúc chồng vợ cho Tuyết không? Hay là suốt đời Tuyết phải khổ sở vì con?

Ông Võ nghe Sơn nói vậy, không khỏi ái ngại:

- Ba tin rằng dù có bề gì, Tuyết cũng có thể chịu đựng và không bao giờ than thân trách phận. Nó chấp thuận cảnh ấy.

- Đành vậy, nhưng con cũng không thể ngồi nhìn Tuyết ngấm ngầm đau khổ.

Hôm ấy, khi ra về, ông Võ hứa sẽ làm lành với ông bà Hương và cầu mong cho Sơn có chỗ làm. Ông ra về, lòng yên vui và hy vọng.

Bà Hương lại lên thăm Tuyết, vui vẻ cho Tuyết biết ông Hương đã thoải mái và chịu làm ăn lại. Ông không đòi bán đất, bán nhà đi làm ăn xa như trước nữa, rồi bà hỏi Tuyết:

- Con biết tại sao không? Tại ông Võ không còn giận ba con nữa. Hai ông đã làm lành với nhau.

Tuyết vui mừng:

- Vậy à? Ông Võ không còn giận ba con, bỏ qua chuyện cũ rồi à?

- Vậy mới hay chứ. Bây giờ ngày nào hai ông cũng đánh cờ với nhau. Còn bà Võ thì đến chơi với mẹ luôn. Bà khuyên mẹ đừng bán nhà và dọn đi đâu làm gì ở đâu cũng không bằng ở quê hương mình. Chẳng lẽ vì con gái có chồng xa rồi cha mẹ phải dọn nhà đi sao?

- Con cũng không muốn cha mẹ vì con mà phải dời chỗ ở. Sống đâu quen đó rồi. Mấy chục năm trời quen nếp sống yên lành, tạo được cơ sở này, bây giờ bỏ đi nơi khác là cả một sự xáo trộn trong cuộc đời đã lớn tuổi, cần yên nghỉ, con cũng thấy như vậy là không nên.

Bà Hương hỏi:

- Chồng con đã học xong chưa?

- Còn vài tháng nữa thôi. Nhiều người khen anh ấy có hoa tay lắm.

- Còn việc làm ăn của con?

- Chắc rồi đây con phải trông nom tiệm may này một mình.

- Tại sao?

- Tại Thúy sắp đi lấy chồng. Quê chồng của Thúy ở Tây Ninh. Thúy về trên ấy sẽ mở tiệm may khác.

- Bây giờ con tính sao?

- Con vẫn ở đây. Bác Lộc còn cầu cho con ở với bác, vì nếu Thúy đi rồi, bác sẽ cô quạnh.

- Một mình con làm được sao?

- Con sẽ tìm người phụ. Khi Thúy không còn may chung thì bác Lộc không tính chuyện chia lời, con sẽ trả tiền nhà, tiền cơm, hoặc phụ với bác lo việc cơm nước. Bác Lộc tử tế lắm. Nhưng chuyện này cũng tạm vậy thôi, vì khi anh Sơn ra khỏi nơi này, anh phải về Sài Gòn tìm việc làm.

- Liệu nó có tìm ra việc làm không? Nó tàn tật như thế…

Tuyết cười:

- Nếu anh ấy không tìm ra việc thì đã có con. Con may cũng đủ cho anh ấy.

Bà Hương nhìn con gái, không giấu được sự thương hại:

- Nhưng mẹ nghỉ chắc không đến nỗi gì.

- Con cũng hy vọng như vậy. Ở đây ai cũng thương con hết. Mỗi lần con vào thăm anh Sơn, thương binh ở các trại đều chỉ chỏ và bàn tán về con. Thật ra con có làm gì khác người đâu.

- Khác chứ.

- Cô Hai đó thì sao? Cô ấy…

- Bà Hương khoát tay:

- Cô ấy khác vì đã là vợ của anh kia, con thì chỉ mới đính hôn. Huống chi thằng Sơn bằng lòng trả tự do cho con. Tuy vậy, trong đời này có một người như cô Hai cũng đã hiếm lắm rồi.

- Con đòi dọn ra đó may để gần cô Hai cho vui, nhưng anh Sơn không cho. Cô Hai thương con lắm. Cô ấy hiểu cảnh ngộ của con hơn ai hết.

- Thằng Sơn nghĩ sao mà không cho con dọn ra đó? Ra đó làm ăn dễ chịu hơn chứ.

- Anh ấy sợ con dọn ra đó sống một mình không tiện. Ở đây có bác Lộc.

- Nó nói phải lắm.

- Anh ấy còn bảo may vá thì ở chợ, chứ ở trước trại thương binh, may cho ai? Lại nữa anh không ở đây lâu. Nay mai anh sẽ về SàiGòn.

- Đúng vậy. Nó đang học nghề thì con nên ở đây để ra vào thăm nó.

Hôm ấy, Tuyết đưa bà Hương vào thăm Sơn trước khi bà về Sài Gòn. Khi hai mẹ con đi trên đường nhỏ dẫn vào trại, nhiều người đã chỉ chỏ Tuyết, khiến Tuyết ngập ngừng, đi không được tự nhiên.

- Mẹ thấy đó. Ở phòng nào người ta cũng ló đầu ra nhìn. Thật là bực mình.

- Người ta khen con là chuyện hay. Thật vậy, ít ai chung thủy như con…Đến cha mẹ còn phải chịu thua.

- Con chỉ làm bổ phận. Hay nói đúng hơn, con chỉ có thể yêu một lần thôi.

Thấy Tuyết và bà Hương đến, Sơn vui mừng lắm. Sơn xin lỗi bà Hương về chuyện đã nói dối với bà trước đó. Bà Hương nói:

- Bây giờ thì bác hiểu rồi. Đầu đuôi tại con Tuyết cả.

Tuyết nhìn Sơn:

- Dường như hôm nay anh có chuyện gì vui? Trông anh tươi tỉnh lạ.

Sơn nói:

- Có một chuyện hay lắm. Sáng nay có một phái đoàn Chữ Thập Đỏ quốc tế đến viếng lần này. Không biết có ai nói về anh hay không, mà họ đến xem anh làm việc. Trong phái đoàn có một người Nhật Bản, ông ta chuyện trò với ông giám đốc Sở Thương binh xã hội một lúc rồi hỏi thăm anh về sức khỏe, gia đình. Người ta đã nói đến em, mối tình cao đẹp của em. Mọi người đều ngạc nhiên. Người đàn ông Nhật ấy hứa sẽ vận động cho anh qua bên ấy chữa bệnh và làm chân tay giả. Nhưng ở đây đã có trung tâm chỉnh hình…

- Đành vậy, nhưng ở các nước giàu bao giờ cũng có đầy đủ phương tiện, thuốc men hơn.

Bà Hương hỏi:

- Vậy là con sắp được đi ngoại quốc à?

- Dạ, người ta hứa sẽ lo giấy tờ cho con đi. Nhưng từ đây đến đó thủ tục giấy tờ chắc còn lâu. Ngày ấy, chắc con đã học xong nghề sơn mài này rồi.

Tuyết mừng rỡ:

- Nếu vậy thì may quá phải không anh?

- Cũng nhờ em đó. Câu chuyện tình của chúng ta khiến nhiều người phải cảm động.

- Đâu phải. Tại người ta thấy anh có tài đấy chứ.

Bà Hương nói:

- Tại ai cũng được. Tại con hay tại Tuyết thì đó cũng là cái phước chung của hai con.

Sơn nói:

- Đúng là phước của hai con… Bác nói rất phải.

Tuyết trách:

- Đến giờ này mà anh còn gọi mẹ em bằng bác à?

- Khi nào hai bên cha mẹ thỏa thuận cả sẽ hay. Xin bác đừng giận cháu.

Bà Hương nói:

- Chuyện xưng hô bên ngoài không ăn thua gì. Miễn trong lòng cháu kính nể hai bác, đừng giận chuyện cũ là được.

- Cháu đâu dám giận. Lúc nào cháu cũng kính nể hai bác. Việc rủi ro là tại cháu, cháu không may mắn.

Bà Hương nói:

- Thôi, bỏ chuyện cũ đi. Chuyện rủi ro qua rồi, từ nay chỉ là may mắn thôi.

Sơn dặn bà Hương:

- Bác về xin đừng nói gì với ai, kể cả gia đình cháu, về chuyện cháu được người ta đề nghị cho đi ngoại quốc.

Bà Hương hỏi:

- Tại sao vậy? Chuyện vui mừng như vậy, sao cháu không cho anh chị bên nhà biết?

- Xin bác đừng nói gì hết…Cháu yêu cầu như vậy và bác nên chiều ý cháu một chút.

- Bác không nói thì nay mai cô Lan hay anh chị bên nhà lên đây, cũng biết.

- Khi nào biết sẽ hay.

Ra đến ngoài đường, bà Hương hỏi Tuyết:

- Tại sao vậy con? Tại sao nó lại không cho cha mẹ nó hay chuyện ấy? Hay nó nói láo để làm vui lòng cha mẹ và con mà thôi?

- Anh Sơn không bao giờ làm vậy. Con chưa hiểu dụng ý của anh ấy.

Ngày hôm sau, khi đem thức ăn vào cho Sơn, Tuyết nói:

- Hôm qua, khi ra về, mẹ vẫn còn thắc mắc về lời dặn của anh. Mẹ nghĩ anh có một chuyện vui như vậy, anh nên nói cho cha mẹ anh biết để hai bác mừng.

Sơn vui vẻ:

- Đố em biết đó. Em mà nói được thì anh thưởng cho em cái này.

- Cái này là cái gì?

- Thì em cứ nói trúng đi sẽ rõ.

Tuyết suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu:

- Em chịu thôi. Anh tính toán gì, em không hiểu được.

Sơn cười:

- Vì em mà anh phải làm như vậy.

- Vì em? Nói nghe lạ chưa! Trời mà hiểu được!

- Nếu cha mẹ anh thấy anh có giá như vậy thì sẽ không còn xem sự hy sinh của em cao quí như ngày trước nữa. Anh thì không muốn ai đánh giá em thấp.

Tuyết cười:

- Và khi hai bác thấy anh có giá như vậy, sẽ đem anh ra bán đấu giá chứ gì? Cô nào trả giá cao thì được đem anh về.

Sơn nghiêm ngay nét mặt:

- Anh nói với em bằng tất cả sự chân thành của anh, sao em lại có giọng đùa cợt như vậy? Bộ em tưởng đồng tiền có thể mua chuộc được anh, đổi anh thành con người phụ nghĩa, bạc tình sao?

Tuyết vội xin lỗi:

- Em nói đùa mà anh cũng giận sao?

- Lần sau đừng đùa như vậy.

Tuyết phụng phịu:

- Nói thật với anh chứ nếu hai bác đi cưới vợ khác cho anh thì em không để anh yên thân đâu. Lúc này axít bán đầy đường đó nghe.

- Em dọa anh làm gì? Cha mẹ anh không có tánh tham phú phụ bần ấy. Và còn anh đây chi? Anh có về nhà đâu mà cha mẹ anh có thể ép anh. Thôi, bỏ qua chuyện đùa cho vui ấy đi. Bây giờ chúng mình hãy bàn chuyện tương lai. Lúc nãy anh có nói nếu em trả lời đúng anh sẽ thưởng cho em cái này. Tuy em không trả lời đúng nhưng anh cũng thưởng cho em đây.

Vừa nói Sơn vừa lấy dưới gối một cái bao thư và đưa Tuyết. Tuyết cầm lấy và mở ra xem, thấy bên trong có năm chục nghìn đồng. Tuyết kêu lên:

- Anh làm gì có tiền? Lãnh tiền phụ cấp hay tiền gì của Nhà nước phải không?

- Đâu phải. Một người ngoại quốc trong phái đoàn ấy đã đặt tiền trước để anh làm cho họ một tấm sơn mài. Giá một trăm nghìn đồng.

- Một trăm nghìn đồng? Và đưa trước năm chục nghìn?

- Đây là số tiền đầu tiên anh làm ra được từ khi bị thương. Anh rất hãnh diện. Mấy lúc nay em lo cho anh, bây giờ với số tiền này, em nên may sắm vài cái áo dài.

Tuyết cảm động:

- Đây là số tiền đầu tiên anh làm được, phải để đưa cha mẹ. Sao anh lại cho em?

- Mấy lúc nay em tốn kém với anh rất nhiều. Lại nữa, hãy xem như đây là tiền anh đi hỏi cưới em. Chỉ là món tiền đầu, nhỏ mọn. Rồi đây anh sẽ đưa thêm để em may sắm áo quần, nữ trang. Đám cưới của chúng ta, chúng ta phải tự lo lấy. Đừng để cha mẹ phải lo, em nghĩ sao?

- Em cũng muốn vậy.

Sơn nói tiếp:

- Thật ra chuyện hôn nhân của chúng ta giờ đây do chúng ta định đoạt, đâu phải do cha mẹ nữa.

- Nhưng phải có sự đồng ý của cha mẹ.

- Đành vậy. Nhưng bây giờ quyền quyết định là ở tụi mình, em không đồng ý à?

- Trên thực tế là vậy. Nhưng trên nguyên tắc phải để cha mẹ được hãnh diện con mình ngoan ngoãn, không cướp đoạt quyền của các đấng sinh thành.

Sơn cười:

- Hay lắm! Người đàn bà Việt Nam bao giờ cũng chịu khép mình trong khuôn khổ.

Hôm ấy Sơn và Tuyết vui lắm, khiến các bạn của Sơn cũng đến góp vui với họ. Nên nói:

- Chị Tuyết thấy đó, anh Sơn đang nhìn về một tương lai tươi đẹp. Còn chúng tôi thì viễn ảnh còn đen tối lắm. Trời ngó nghĩ đến chị đó.

Bích nói:

- Trời Phật làm sao khỏi cảm động trước lòng chung thủy và mối tình cao quí của chị.

Hôm ấy Tuyết ra về, lòng vui mừng, rộn rịp. Chưa bao giờ Tuyết cảm thấy sung sướng như hôm ấy. Khi về đến nhà, Tuyết kể lại cho bà Lộc nghe, bà cũng mừng cho Tuyết:

- Đó, cháu thấy chưa? Trời Phật đã trả lại cho cháu những gì mà cháu tưởng là đã mất.

Nghĩa bàn với vợ:

- Chúng ta nên dọn về Cái Bè sống gần cha mẹ thì hơn, em nghĩ sao?

Vợ Nghĩa phản đối:

- Làm nghề của anh mà về quê nhà sống thì có nước mạt.

- Kìa, em nói gì lạ vậy. Quê mình còn đông dân hơn ở đây.

- Nhưng về quê làng nước, xóm giềng, ai cũng là bà con cả, mình đâu thẳng tay lấy tiền được. Ví dụ có ai nghèo đến xin thuốc và nhờ chích, mình làm sao nỡ từ chối? Lấy tiền nhiều không nỡ. Còn em cũng vậy.May vá lấy đắt không dám, mà lấy rẻ thì không đủ công làm. Mình nên dọn lên thành phố làm ăn…

- Lên thành phố làm sao cạnh tranh với người ta? Đến một tỉnh nhỏ khác biết sống nổi chưa.

- Anh không muốn đi thành phố phải không?

- Không.

- Thế tại sao hồi đó anh bàn với Tuyết lên trên đó làm ăn.

- Chuyện ấy ai nói với em? Mà anh có bàn với Tuyết hồi nào đâu. Em phải biết từ khi ông bà Hương hứa gả Tuyết cho anh, Tuyết không hề nói với anh lời nào. Lúc nào Tuyết cũng lầm lì…

- Em muốn lên thành phố. Người ta nói ở trên đó dễ làm ăn lắm. Anh hãy chìu em một phen đi. Em không muốn về quê vì nhiều lẽ, mà lẽ thứ nhất em đã nói cho anh nghe rồi…

- Có lẽ thứ nhì, thứ ba?

- Lẽ chánh là ở quê em, bạn bè đều bàn tán với nhau anh không yêu em, anh cưới em là vì cô Tuyết chê anh, anh tức giận muốn cho cô ấy thấy anh không ế vợ.

- Hơi đâu mà nghe lời bạn bè…Thiên hạ bàn tán kệ họ. Mà họ bàn tán như vậy, chúng ta cũng nên quên để họ thấy anh yêu em. Anh sẽ làm cho mấy cô bạn của em phát thèm cái cảnh có chồng cho xem…Anh sẽ nuông chiều em, may sắm cho em thật nhiều áo quần đẹp, mắc tiền. Chiều chiều chúng ta đi dạo mát, anh sẽ nắm chặt tay em…Mỗi khi có một cô bạn của em đến thăm, anh sẽ hôn lên tóc em.

- Thôi, em van anh, đừng nói đùa nữa.

- Bây giờ em chịu về quê chưa?

- Em muốn lên thành phố làm giàu rồi hãy về quê.

- Em làm như ở trên đó người ta vãi tiền sẵn để mình lên lượm. Em phải biết ở SàiGòn có cả nghìn tiệm may, mà tiệm nào cũng giỏi, cũng khéo, cũng xuất thân từ các trường may cắt danh tiếng ở Sài Gòn…Còn em, em học lóm, may tạm được đối với người dân quê, mặc sao cũng được. Lên thành phố, em đi may phụ người ta còn không thuê nữa là…

Bị Nghĩa chê, vợ chàng không khỏi tức giận và cũng không dám đòi lên thành phố nữa. Sau cùng, hai vợ chồng dọn về huyện Châu Thành. Trước khi đi, Nghĩa đưa vợ lại chào ông bà Hương.

Nghĩa nói:

- Chúng cháu sắp dọn đi nên đến đây chào hai bác và chúc hai bác ở lại mạnh giỏi. Trước đây, nếu cháu có làm gì khiến hai bác buồn long thì xin hai bác bỏ qua cho…

Bà Hương nói:

- Không, cháu có làm gì cho hai bác buồn đâu. Thấy cháu có hạnh phúc, vợ chồng vui vẻ, hai bác mừng lắm.

Rồi bà Hương vui miệng, khoe là Tuyết sắp về quê để chuẩn bị làm đám cưới. Vừa nghe bà Hương nhắc đến Tuyết, người mà trước đây Nghĩa đã từng đau khổ vì yêu mà không được yêu lại, vợ của Nghĩa vội vã thúc giục Nghĩa ra về. Nghĩa cứ như không nghe thấy, hỏi thăm bà Hương về Tuyết và Sơn khiến vợ chàng càng thêm tức giận. Vì vậy khi Nghĩa và nàng ra đến ngoài đường, nàng càu nhàu:

- Anh vẫn còn mê cô Tuyết ấy. Anh không nể gì em hết. Có em ở đó mà anh cứ nói chuyện về cô Tuyết, mặt mày anh tươi hẳn lên. Em nhắc mấy lần mà anh vẫn không chịu về.

Nghĩa không khỏi bực mình:

- Anh cưới em tức là chuyện anh và Tuyết đã chấm dứt...Việc gì em ghen? Anh sở dĩ muốn dọn về quê là để khỏi gặp Tuyết… Vậy mà em còn cự nự không chịu về. Anh ở đây làm được nhiều tiền, nhưng khi Tuyết về đây, anh sợ giữa anh và em có chuyện cãi vã, giận hờn, như thế gia đình làm sao có hạnh phúc. Vậy mà em không chịu hiểu nổi khổ tâm của anh, em cứ nhất định ở lại đây.

Thế là Nghĩa đưa vợ về Châu Thành làm ăn. Ai nghe tin này cũng nói:

- Như vậy là phải…Rồi đây cô Tuyết sẽ về thăm cha mẹ. Nghĩa còn mặt mũi nào mà nhìn thấy Tuyết, làm sao đủ can đảm để nhìn thấy hạnh phúc của Tuyết…

Riêng ông Hương vẫn còn thương Nghĩa vì Nghĩa đã đối xử với ông rất tử tế. Ông nói với bà Hương sau khi Nghĩa về rồi:

- Tôi vẫn thấy thương cậu Nghĩa, cậu ấy đối đãi với mình rất tử tế. Chỉ tại con Tuyết.

Bà Hương không bằng lòng:

- Ông còn nói cái giọng ấy sao? Con Tuyết bỏ nhà ra đi, ông không ngán sao?

- Nhưng tôi không thể quên được sự tử tế của Nghĩa. Nó tốt với mình. Chỉ tại phần số của con Tuyết…Dù thằng Sơn có làm ra tiền đi nữa thì nó vẫn là người tàn tật, khó mà có hạnh phúc lứa đôi.

- Đàn ông các ông luôn nghĩ như vậy. Còn đàn bà chúng tôi thì lại nghĩ khác. Chúng tôi đặt vấn đề bổn phận lên trên. Ngày xưa, các cụ thì sao? Chồng chết từ khi còn trẻ, vẫn ở vậy nuôi con. Không chồng thì phụng dưỡng cha mẹ chồng… Không có sao cả.

- Có sao thì làm sao biết được? Các cụ đã khổ tâm, khổ xác nhiều. Các cụ ấy than thở với bà sao?

- Thế các cụ ấy than thở với ông chắc? Ông làm như ông thạo lắm vậy.

- Sao lại không? Thời nào người ấy. Cái thời buổi này, sống cho tinh thần cũng phải nghĩ đến vật chất. Con Tuyết còn trẻ…

- Thôi, đừng nói đến chuyện ấy nữa. Mình có nói cũng không ích gì. Ván đã đóng thuyền rồi. Nay mai thằng Sơn đi ngoại quốc…

- Thằng Sơn đi ngoại quốc, con Tuyết có về đây không?

- Chắc là không.

- Sao vậy?

- Về để mỗi ngày nghe ông bàn ra như vậy sao? Làm sao mà chịu được? Dù nó muốn về, tôi cũng khuyên nó hãy ở trên ấy làm ăn.

Ông Hương nguýt vợ:

- Bà này hay thật. Bà xúi con Tuyết như vậy sao?

- Thì nó ở trên đó làm ăn, có tiền, về đây làm gì?

- Bộ tôi không nuôi nổi con gái tôi sao?

- Tôi đâu nói mình không nuôi nổi, nhưng nó đã ra đi và sống tự lập mấy lúc nay rồi. Bây giờ mình đâu có quyền can thiệp đến chuyện của nó nữa.

- Bà nói như vậy mà nghe được. Bà tưởng bây giờ tôi không có quyền gì nữa sao? Nếu tôi không chịu gả thì sao?

Bà Hương cười khẩy:

- Nếu ông có quyền thì cậu Nghĩa đã không cưới vợ!

Trong khi ở nhà ông bà Hương đang bàn về chuyện của Tuyết, thì ở thành phố, Sơn cũng đang lo nghĩ nhiều về vấn đề này. Chàng hỏi ý kiến Tuyết:

- Tháng tới, anh sẽ đi Nhật để làm chân tay giả. Trong khi anh đi, em có định về quê không?

- Không, em ở đây đợi anh về. Em ở đây may vá dành dụm chút ít tiền, sau này khi có nhà cửa chúng ta sẽ sắm đồ đạc.

- Em làm vậy không sợ cha mẹ ở nhà buồn sao?

- Em đã nghĩ kỹ. Dù cha mẹ buồn thì em cũng đành chịu. Em không muốn về quê lúc này. Khi nào chúng ta làm lễ cưới đã… Lúc ấy chúng ta cùng về. Anh đi đến bao giờ mới về?

- Việc ấy anh làm sao biết được. Em ở đây có tiện không?

- Mấy lúc nay em ở đây thì sao? Bà Lộc xem em như con, anh không thấy à? Cô Thúy đi lấy chồng rồi, giờ một mình em may. Dư đồng nào, em mua sắm lần những thứ cần thiết để lập gia đình, như chén bát, nồi soong, bàn ủi, đèn ngủ…

Sơn cười:

- Con gái bao giờ cũng vậy, buồn cười thật! Nhưng em ở đây, cha mẹ dưới nhà không bằng lòng và giận anh thì sao?

- Không sao đâu, anh hãy yên lòng. Em sẽ có cách nói để cha mẹ hiểu là việc này do em định đoạt.

Ngừng một lát, Tuyết nói:

- Em về quê lúc này không tiện… Người ta đang bàn tán rất nhiều về chuyện của mình. Em về, người ta sẽ đến hỏi này nọ, hoặc khen chê vài câu, cũng làm em bực mình rồi. Anh thừa biết em bỏ nhà ra đi, không kết hôn với Nghĩa, là vì em không thể yêu ai khác ngoài anh. Em không muốn làm kẻ tham phú phụ bần, hay thấy anh tàn tật rồi bỏ đi lấy chồng khác. Em nguyền đem cuộc đời em gắn liền vào cuộc đời anh, để lo cho anh khi anh bị tàn tật. Em thề với đất trời, lòng em chỉ nghĩ đến anh, không hề mưu tính chuyện gì khác. Em đâu biết trước anh sẽ được học nghề, còn có thể làm ra tiền và được đi ngoại quốc để sửa chữa lại chân tay…

- Chính anh, anh cũng đâu ngờ có chuyện may mắn ấy. Nếu anh chịu khó học được nghề sơn mài này, cũng nhờ em. Trước tình yêu và lòng chung thủy của em, anh cảm thấy anh còn có nhiều bổn phận, phải làm thế nào để khỏi phụ lòng em. Vì vậy anh mới đủ can đảm vượt qua cảnh tuyệt vọng này. Có người bị thương cũng như anh, nhưng vì bị người yêu phụ bạc, họ nằm ì một chỗ không muốn làm gì. Nhưng tại sao hôm nay em lại đem việc này ra nói? Có ai nói gì em sao?

Tuyết thở dài:

- Vậy mà có nhiều bà ở dưới quê cho rằng em biết lựa chọn, em đã lựa anh để bây giờ được nhiều chuyện may mắn.

- Người ta nói vậy càng tốt. Vậy tại sao họ không lựa chọn những ông chồng tàn tật như em đã lựa? Rồi vì vậy mà em giận à? Vô lý chưa.

- Em không giận, nhưng em không muốn về quê để nghe thiên hạ khen, cũng như trước kia, em không muốn nghe thiên hạ thương hại.

- Em không về thì cứ ở lại đây. Anh sẽ gửi thư về cho em.

Thấy Tuyết vẫn buồn, Sơn hỏi:

- Hay là em Lan lên đây hôm nọ có nói gì khiến em buồn? Anh thấy nó nói chuyện với em lâu lắm kia mà. Chỉ là mấy chuyện thiên hạ bàn tán mà lúc nãy em đã kể anh nghe rồi phải không? Hơi đâu mà em buồn. Em cũng hiểu nếu không có thì đời anh làm gì được như thế này. Khi anh nằm ở Viện quân y 175 và bác trai lên thăm nói xa nói gần, muốn anh tự động từ hôn, trả lại tự do cho em, lúc ấy sao anh muốn tự tử quá, em ạ. Nói vậy để em hiểu rằng mất em, anh không nhất thiết gì nữa. Bây giờ, anh mà được đi ngoại quốc cũng là nhờ em. Câu chuyện chung thủy của em khiến nhiều người phải cảm động, rồi người ta tìm cách giúp đỡ anh, để em có một người chồng lành lặn hơn.

Sơn nói nhiều lắm, Tuyết ngồi nghe, lòng dịu lại, không còn buồn giận nữa.

Sơn nói:

- Em cứ ở đây may vá, nếu em không muốn về quê.

Nhưng một lát sau, Sơn lại nói:

- Anh vẫn thấy em về quê, gần cha mẹ tiện hơn.

Tuyết nhìn Sơn rồi hỏi:

- Hay là anh nghi ngờ điều gì? Anh muốn em về quê để có cha mẹ giữ gìn cho em? Như anh thấy đó, cha mẹ thì chỉ được tài xúi xử chứ không giữ gìn em cho anh đâu. Mẹ em thì không dám cãi lời cha em. Em ở đây, anh thấy không tiện à?

- Không phải anh nghi ngờ gì em, nhưng em tốt thật, mà đời thì đầy cạm bẫy chông gai, biết thế nào mà lường? Người ta có thể vì chút ơn với anh mà có ý xấu, rủi em không đề phòng được thì còn gì là hạnh phúc của chúng ta?

Tuyết nhìn Sơn và đã bắt đầu hiểu. Tuyết nhớ đến nụ cười bí ẩn và đôi mắt đưa tình của Phong, người hướng dẫn phái đoàn Chữ thập đỏ hôm nọ. Chính Phong đã giới thiệu trường hợp của Sơn, đề nghị cho Sơn đi Nhật, chính Phong khen Tuyết là người đàn bà chung thủy.

- Cô có biết vì ai mà tôi giúp anh Sơn không? Vì cô đấy. Thấy cô chung thủy, tôi không khỏi cảm động. Giá tôi có được một người vợ như cô thì đời tôi đâu có cô đơn và buồn tẻ như thế này.

Rồi Phong kể vắn tắt cho Tuyết nghe người yêu của chàng đã bỏ chàng để đi lấy một Việt kiều, chỉ vì cái mộng muốn được ra sống ở nước ngoài.

Chính cô Hai bán quán trước làng thương binh đã nói với Tuyết như vầy:

- Ông Phong là người tốt, thích giúp đỡ người khác, nhưng không hiểu tại sao ông lại không may mắn về đường tình duyên.

Tuyết hỏi:

- Chị quen ông Phong sao?

- Tôi làm sao được quen với ông ấy? Tôi nghe nhiều người nói chuyện về ông Phong. Ông ấy còn trẻ như vậy mà đã suýt ba đời vợ rồi đấy. Lần đầu, ông kết hôn với một cô gái con nhà quyền thế. Cô này ỷ tiền, ỷ thế, không biết kính nể cha mẹ ông Phong, nên ông đã ly dị… Lần thứ nhì, ông cưới một cô gái quê vì cho rằng các cô gái quê chất phác, không se sua chưng diện. Nhưng ông đã lầm. Cô vợ này khi ở dưới quê thì chất phác và hiền hậu, nhưng đến khi lên SàiGòn rồi thì đua đòi chưng diện, học làm sang lố lăng, lại còn ngoại tình, khiến ông Phong lại phải chia tay. Lần thứ ba, ông yêu một cô gái có học, con nhà tử tế. Nhưng cô này chưa kịp về làm vợ ông Phong thì đã gặp một Việt kiều và chia tay với ông không lời từ biệt.

Nghe cô Hai kể đến đây, Tuyết kêu lên:

- Ông Phong cũng đã nói với tôi như vậy.

- Ông Phong thích tâm sự đến thế sao? Mà ông ấy gặp cô ở dịp nào?

Tuyết có vẻ bẽn lẽn:

- Trong những ngày ông ấy đến trại thăm anh Sơn và nói cho anh ấy biết là ông đã vận đọng cho anh Sơn đi Nhật.

Cô Hai cười và không nói gì..

Bây giờ, trước sự lo nghĩ của Sơn khi sắp đi nước ngoài. Tuyết bỗng nghĩ đến Phong và biết Sơn đang nghi ngờ lòng tốt của ông này,

Tuyết nói với Sơn:

- Em không muốn về quê vì về quê em phải sống nhờ cha mẹ, không thể làm gì ra tiền. Ở đây em có thể may vá kiếm được khá. Tuy vậy, nếu em ở gần làng thương binh mà anh không yên lòng ra đi thì em cũng chìu ý anh cho anh vui vẻ khỏi còn nghi ngờ gì nữa. Em sẽ về ở với dì Mai.

- Dì Mai nào, ở đâu?

- Dì Mai ở SàiGòn. Khi mẹ em lên đây tìm anh là nhờ dì ấy dẫn đường.

- Thôi anh biết rồi. Dì Mai buôn bán ở chợ Tân Định phải không? Nhưng về đó em có thể buôn bán làm ăn không?

- Tùy cơ ứng biến, không may được thì buôn bán, lo gì?

- Nhưng em hứa với anh, dù ở đâu em cũng phải giữ gìn nhé. Em đã cho anh bao nhiêu hy vọng, nếu phải mất em lần nữa chắc anh không đủ can đảm để sống.

Tuyết nhìn Sơn không khỏi ái ngại:

- Kìa, anh nói gì lạ vậy? Em như thế này không đủ cho anh tin lòng em hay sao? Tại sao tự nhiên anh lại đâm ra lo lắng, ngờ vực như vậy?

- Tại đời xấu lắm, em ạ. Con người ta xấu xa, dơ bẩn lắm. Lòng người thì đen bạc…

- Lòng người đen bạc, nhưng chúng ta không đen bạc thì thôi.

- Em nói rất đúng. Nhưng con người gian xảo khó lường, em thì thật thà, chất phác…

- Coi bộ anh không yên tâm, không tin em. Em biết làm sao bây giờ?

Bà Lộc khi hay được ý định của Tuyết và Sơn thì buồn lắm. Bà bàn ra mãi, nhưng Tuyết đã trình bày rõ cho bà hiểu, đây chỉ là ý muốn của Sơn. Bà Lộc nói:

- Em Thúy đi lấy chồng rồi, tôi một mình, có cô tôi mới cảm thấy đỡ buồn. Khi gả em Thúy, tôi có ý định bắt rể, nhưng bên nhà trai không chịu. Tôi ỷ có cô nên không đòi hỏi điều kiện ấy. Nay cô bỏ đi, thật khổ cho tôi.

- Cháu đâu muốn vậy.

- Cậu Sơn nghĩ quẩn thật đấy! Ở đây đang làm ăn phát đạt. Người ta bắt đầu tin cậy cô. Về Tân Định, cô làm ăn gì? May vá thì ở đó quá nhiều tiệm may rồi.

- Cháu cũng chưa tính. Cháu chỉ muốn làm vui lòng anh Sơn.

Bà Lộc nói:

- Thôi, tôi hiểu rồi, cậu Sơn muốn giữ gìn cho cô. Cậu ấy ghen, phải nói rõ là như vậy. May mà cậu ấy và cô chưa cưới nhau. Chuyện chăn gối chưa có mà đã ghen như vậy thì sau này tôi ngại cho cô khó tránh được nhiều buồn khổ.

Tuyết bỗng nhớ tới những lời bà Hậu đã nói với Tuyết về ông chồng tật nguyền vì một tai nạn lưu thông của bà. Người chồng ấy trước khi gặp rủi ro rất tốt, yêu thương bà và bà không phải làm gì bận đến tay chân. Thế nhưng sau khi ông bị tật nguyền nằm nhà, bà phải làm lụng vất vả để lo cho chồng thì ông chồng ấy lại hành hạ, chỉ vì ông ta bị mặc cảm bất lực, không làm cho vợ thỏa mãn về mọi mặt.

Tuyết thở dài:

- Cháu vì đã yêu anh Sơn nên chấp nhận mọi hy sinh. Anh ấy đi ngoại quốc để làm lại chân tay, cháu mừng lắm. Lúc đầu anh ấy cũng hết sức vui mừng, nhưng không hiểu tại sao lúc sau này anh lại không muốn ra đi? Dường như anh sợ ở nhà có chuyện gì không may vậy.

- Cậu ấy thật vô lý, mấy ai được may mắn như vậy? Đi ngoại quốc vài ba tháng rồi về cưới vợ thì đã sao? Bộ không tin cô sao? Nếu không thật sự yêu thương cậu ấy thì cô đâu có chịu khổ sở bỏ cha mẹ, bỏ làng bỏ xứ để lên đây, tìm cách giúp đỡ cậu ấy…Nói gì thì nói người đàn bà nào cũng không trách khỏi sự đau khổ. Mười hai bến nước trong nhờ đục chịu, nhưng thật ra bến nước nào cũng đục cả, cũng sóng gió cả đối với người đàn bà. Thượng đế khi sinh ra đàn bà, con gái đã giao phó cho họ nhiều trách nhiệm với bao nhiêu đau khổ, đã vậy còn bắt họ chỉ được phép đóng vai thụ động thì thật tội nghiệp họ quá…

Chẳng những bà Lộc tìm cách ngăn cản, không muốn cho Tuyết dọn về SàiGòn, mà cả Nên và Bích, cả hai người bạn mà Sơn mới chơi thân ở làng thương binh, cũng nói với Tuyết khi hay tin Tuyết sắp rời Thủ Đức:

- Tại sao chị lại nghe lời anh ấy dọn về SàiGòn? Công việc làm ăn đang chạy như vậy?

Bích còn nói thêm:

- Mấy lúc nay được quen với chị qua tình bạn anh Sơn, tôi thật không sao khỏi cảm kích, kính mến một người như chị. Bây giờ chị đi khỏi nơi này, chúng tôi như mất một người chị, một nguồn an ủi.

Tuyết không khỏi cảm động:

- Nghe các anh nói tôi chỉ biết cám ơn chứ không biết trả lời sao cả, vì đây là quyết định của anh Sơn.

Nên kêu lên:

- Nếu là quyết định của anh Sơn thì anh ấy ích kỷ quá!

Nhiều người trong trại cũng tỏ ý tiếc nếu không còn gặp Tuyết nữa. Thật ra mỗi khi Tuyết vào thăm Sơn, Tuyết đã mang theo với nàng sự tươi mát, hiền dịu, khiến những kẻ đang sống xa nhà đã tìm thấy ở Tuyết một niềm an ủi vô biên…Đã vậy, Tuyết còn đem theo thật nhiều quà và Sơn đã chia cho các bạn cùng cảnh ngộ. Không có gì mà Sơn giữ lấy để ăn một mình…

Tuyết hứa với Bích, Nên cũng như các thương binh khác, thỉnh thoảng nếu có dịp lên thăm bà Lộc, Tuyết sẽ ghé vào thăm các anh.

Hôm đó không có mặt Sơn, và khi Tuyết kể lại cho Sơn nghe thì Sơn nói:

- Anh em ở trại này mến em lắm, họ cảm phục vì mối tình đẹp đẽ của em đối với anh, nhưng mà mình đâu thể làm vừa lòng được họ, phải không em? Đời có những chuyện như vậy đó, chuyện phải mà không làm được.

Tuyết làm thinh và đây là lần đầu tiên Tuyết cảm thấy khó chịu vì một lời nói của Sơn. Sơn không muốn cho Tuyết vào thăm các bạn bè trong lúc Sơn đi vắng, không còn ở đây nữa…

Sơn ra đi với bao lo lắng, dù trước đó, Tuyết đã dọn về ở với bà Mai ở Tân Định. Khi Sơn đi rồi, có lần Tuyết lên thăm bà Lộc, nhân thể lấy mấy món đồ còn gởi lại, khi đi ngang qua làng thương binh, Tuyết nhớ đến các bạn của Sơn, muốn ghé lại thăm nhưng không dám vào. Hôm ấy Tuyết chỉ đến quán cô Hai để hỏi thăm về vài người bạn của Sơn mà họ thường ra đây ăn uống. Cô Hai thấy Tuyết, mừng lắm, đon đả chào hỏi và sau lại làm bộ giận hờn:

- Anh Sơn đi rồi là chị không đến nữa. Bạc bẽo thật. Nhớ hồi nào chị đi tìm anh Sơn, đến thơ thẩn ở cái quán này, trông mà thương hại… À, chị biết không, anh em trong làng ra đây nhắc đến chị luôn. Họ nói đùa phải chi chị về đây mở quán, chắc chị giành hết mối của tôi.

- Chị nói giỡn hoài. Tôi làm sao bằng chị. Tài buôn bán của chị, ở đây ai mà không biết?

- Chị vào thăm anh em trong ấy chưa?

- Hôm nay trễ rồi.

- Giờ này còn sớm. Đến bảy giờ tối vẫn còn chuyến xe về SàiGòn mà. Chị vào thăm họ một chút đi.

Tuyết viện cớ:

- Vào trong ấy, không có anh Sơn, em buồn lắm. Lại nữa, vào thì phải chuẩn bị quà. Chị thấy không, hôm nay em đi thình lình, em cần gặp bà Lộc để bàn về việc làm ăn.

Cô Hai nói:

- Sự có mặt của chị là quý rồi. Mấy anh ấy đâu có cần quà bánh. Con nít sao?

- Nhưng vào tay không, em thấy kỳ lắm. Thôi, để lần khác vậy.

Hôm ấy, Tuyết ra về, lòng không khỏi thương cảm. Nơi ấy đã gợi Tuyết nhớ đến Sơn, nhớ đến nhiều kỷ niệm êm đềm. Từ hôm Sơn đi đến nay, Sơn chưa gởi thư về nhà, có lẽ Sơn đợi công việc ngã ngũ rồi viết thư luôn thể. Sơn cũng biết ở nhà Tuyết trông đợi tin chàng, vậy tại sao Sơn lại chậm thư từ như vậy?

Vì hứa với cô Hai và vì biết thế nào cô Hai khi gặp lại các bạn của Sơn cũng sẽ nói cho họ biết là gặp Tuyết, nên sau đó hai tuần, khi nhận được thư Sơn, Tuyết vội vàng làm một rổ bánh ít và mua mấy chục cam đi lên Thủ Đức, với ý định thăm các bạn cùng trại của Sơn để cho họ biết về tin tức của anh… Khi chiếc xe lam ngừng trước trại, cô Hai vừa thấy Tuyết đã kêu lên:

- Anh em trong ấy đang chờ chị đó. Mãi đến hôm nay mới lên à?

- Chị đã nói cho các anh ấy nghe rồi à?

- Họ nghe có chị lên mà không ghé thăm họ, họ buồn lắm.

- Hôm ấy tôi cũng đâu có vui… Nhưng biết sao?

- Vậy chị vào thăm các anh ấy đi.

- Tôi gởi hai cái giỏ này cho chị, tôi lên thăm bà Lộc một chút. Khi về, tôi sẽ ghé vào thăm các anh em trong ấy.

- Người ta đang đợi chị… À, mà mấy ông sĩ quan ở trong ấy cũng nhắc đến chị. Họ ra đây nhậu luôn, khen chị không tiếc lời.

Cô Hai nói xong, nhìn Tuyết cười:

- Người gì mà được mọi người yêu thương vậy không biết. Nghe nói ông Phong mê chị lắm, nhưng biết không hy vọng gì nên ông giang ra xa.

Tuyết gởi cô Hai hai cái giỏ, lên xe lam đến nhà bà Lộc, ở lại đây dùng cơm và chuyện trò với bà. Bà Lộc cho Tuyết hay ông Phong có đến đây tìm Tuyết, tưởng Tuyết còn ở với bà. Và còn một số anh em khác ở làng thương binh đem đồ lại cho Tuyết may. Khi hay Tuyết không còn ở đây nữa, họ ra về không vui…

Tuyết đưa bà Lộc một chục bánh ít:

- Cháu gói bánh để đem biếu cho các anh em ấy luôn thể.

Rồi Tuyết tâm sự là trước khi Sơn đi, Sơn tỏ ý không muốn cho Tuyết vào làng thương binh nữa, mặc dù các anh em ấy đã năn nỉ nếu Tuyết có rảnh thì vào thăm họ. Bà Lộc nói:

- Cậu Sơn ghen đấy. Cô liệu đấy. Nhưng lần này cô vào có việc gì không?

- Cháu vừa nhận được thư anh Sơn. Anh ấy bảo đang nằm ở bệnh viện, chờ giải phẫu… Anh dặn cháu vào trại xin thêm mấy thứ giấy tờ gì đó rồi gởi qua cho anh… Vì vậy cháu mới dám vào.

Tuyết đã nói dối bà Lộc. Thật ra không có chuyện giấy tờ gì hết. Nhưng Tuyết không đủ can đảm để nói rằng vào thăm mấy người ấy vì lòng thương xót… Tuyết đã suy nghĩ nhiều đêm. Tuyết vào thăm họ thì có lỗi gì không? Tuyết tự vấn lương tâm không hề có sự phản bội Sơn, Tuyết vào thăm họ là vì Sơn. Tuyết muốn đem lại cho họ một chút an ủi, vậy thôi.

Bà Lộc nói:

- Tôi đã sống nhiều, không thiếu kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, chồng vợ. Không có người đàn ông nào không ghen. Người ta cho rằng “ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng”, nhưng kỳ thật ớt tuy cay nồng, thì tiêu há chẳng cay sao? Tỏi không nồng sao? Cái ghen của đàn ông là thứ cay của tiêu. Tiêu cay thắm thía, ngửi vào bắt sặc sụa, ho hen. Cái ghen của người đàn ông thâm trầm lắm, bọn đàn bà khờ dại, nông nổi như mình làm sao đối phó được? Cô đừng vội tưởng cô là người ân của Sơn mà rồi cậu ấy đặt trọn niềm tin ở cô, không ghen với cô, cô làm gì cậu ấy cũng không ngờ vực hay phiền trách. Không đâu, có một ngày nào đó, cậu Sơn cảm thấy thua sút cô về một khía cạnh nào đó, cậu lại càng ghen tuông kinh khủng… Cô đã sẵn sàng chấp nhận một sự hy sinh vượt bực như vậy rồi thì cô phải dè dặt cẩn thận, phải giữ gìn thật nhiều, nếu không cô sẽ khổ sở vì cậu ấy

Bà Lộc nói nhiều lắm, vì vậy khi trở lại quán cô Hai, Tuyết lưỡng lự không biết có nên vào thăm mấy người bạn của Sơn không.

Cô Hai thấy Tuyết liền nói:

- Đi đâu lâu dữ vậy? Để bánh ở đây ai thấy cũng hỏi mua. Lúc nãy có anh Bình trong trại ra đây, tôi nói cho anh ấy biết có chị sắp vào thăm.

Tuyết kêu lên:

- Như vậy là chết em rồi!

- Sao lại chết?

Tuyết thở dài không nói. Nàng nghĩ:

- Vậy thì ta phải vào thăm chứ còn biết làm sao bây giờ? Họ đang chờ đợi ta, mà bánh ít thì đã mang lên đây rồi.

Không nghe trả lời, cô Hai hỏi lại:

- Bộ thay đổi ý kiến rồi à? Không vào thăm các anh ấy nữa sao? Bộ đi lại đằng bà Lộc, rồi có ai cản ngăn chứ gì? Ôi, anh em người ta vì đất nước này mà đổ xương, đổ máu, mình ở hậu phương thỉnh thoảng đi thăm viếng, ủy lạo là bổn phận của mình. Chị không thấy tháng nào cũng có nhiều phái đoàn từ thiện hay nhiều đoàn nghệ sĩ lên đây giúp vui, ủy lạo các anh em thương binh sao?

Nghe cô Hai nói vậy, Tuyết liền nói:

- Tôi có nghĩ ngợi gì đâu. Tôi sẽ vào thăm họ ngay bây giờ.

- Chị vào chắc họ mừng lắm

Thế là dù muốn dù không, Tuyết cũng vào trại. Anh em ở đây đã nghe tin Tuyết sắp vào nên những người còn đi đứng được thì tề tựu lại ở trại của Nên. Những người không đi được thì ngồi trên những chiếc xe lăn, nhìn ra cổng. Vừa thấy Tuyết, họ đã reo lên, kẻ hỏi thăm tin tức của Sơn, kẻ hỏi thăm công việc làm ăn của Tuyết. Tuyết trả lời không kịp, trong khi phân phát mỗi người cái bánh, vài miếng cam, một điếu thuốc lá. Không khí trong trại trở nên ồn ào náo nhiệt, những khuôn mặt xanh xao bỗng sáng ngời, những đôi mắt đượm buồn bỗng lóe ra những tia sáng rực rỡ. Người ta nhõng nhẽo với Tuyết, vòi bánh, vòi thuốc lá….Có người trách:

- Sao chị không vào thăm tụi này, chị chỉ biết có anh Sơn.

- Chúng tôi không có thân nhân ở trong Nam. Chúng tôi quê ở ngoài Bắc, bây giờ tật nguyền… Chị thương chúng tôi, chị nhé…Trước đây, đành rằng chị vào đây để thăm anh Sơn, không phải thăm chúng tôi, nhưng chúng tôi đã quen với khuôn mặt hiền từ của chị, đã cảm phục mối tình cao đẹp của chị đối với anh Sơn, đã xem chị như một thần tượng rồi… Không được gặp chị nữa, chúng tôi buồn lắm. Chị tiếc gì mà không cho chúng tôi một chút tình ruột thịt. Chị có thể là em của chúng tôi, là chị của chúng tôi.

Họ thi nhau nói, Tuyết ngồi nghe làm sao khỏi cảm động. Tuyết lấy khăn chậm nước mắt và sau đó thì Tuyết khóc thật tình. Mọi người ngồi im nhìn nhau. Có người trách lẫn nhau:

- Các anh làm chị Tuyết buồn rồi. Lần sau chị không vào nữa thì sao? Chị Tuyết giận thì khổ.

- Mình sắp mất chị Tuyết rồi. Khi anh Sơn về đây, anh không trở lại đây, sẽ dọn ở nơi khác và biết bao giờ chị Tuyết mới đến đây?

- Phải đó, khi anh Sơn về thì chị phải lo cho anh. Người vợ hiền thì làm sao có thì giờ rảnh để đi thăm mình?

Cứ người một câu và sau đó họ làm thinh, người nào cũng có vẻ xúc động. Tuyết bỗng nhớ ra điều gì, liền nói:

- Anh nào có áo mất nút, hay rách gì thì đưa đây tôi vá cho. Tôi giúp các anh vài giờ, sau đó tôi về SàiGòn.

Nên nói:

- Thôi khỏi. Mẹ tôi và em tôi hôm nọ đã vá giùm các anh ấy rồi. Chị có chuyện gì vui thì kể tụi này nghe đi…

Tuyết ngồi chơi thêm một giờ nữa rồi ra về. Các anh em thương binh đòi đưa Tuyết ra đến tận cổng, nhưng Tuyết ngăn lại:

- Các anh đừng làm vậy.

Tuyết ra về, bùi ngùi thương cảm. Nên và Bích cùng mấy người bạn khác nhìn theo cho đến khi Tuyết ra khỏi cổng. Trước khi về SàiGòn, Tuyết còn ghé qua quán cô Hai, ngồi đợi xe. Cô Hai hỏi:

- Thế nào, họ mừng lắm phải không? Làm gì trog ấy mà lâu thế?

- Họ xúm lại hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, trả lời không muốn kịp. Thật cảm động.

- Đó, chị thấy không? Mấy anh em trong ấy trông chị như con trông mẹ đi chợ về. Thật khó cho mình, khi mình chỉ có thể sống cho một người, lo cho một người.

Tuyết thở dài:

- Chị nói rất phải. Chỉ có các dì phước, các ni cô, không sống cho một người, mới có thể giúp cho nhiều người mà không sợ phiền phức, lôi thôi gì hết.

Cô Hai pha ly trà đá bưng ra mời Tuyết:

- Chị uống trà đi, xe chưa đến, hôm nay trời nắng gắt…Chị về Tân Định làm ăn ra sao? Đã về quê thăm hai bác chưa?

- Từ khi anh Sơn đi rồi, tôi về ở với dì Mai, bạn của mẹ tôi. May vá gì được bao nhiêu. Người ta chưa quen mình. Tôi giúp dì Mai mua bán. Có ngày tôi kiếm được vài trăm, nhưng có ngày bận thì thôi. Tôi vừa nghĩa ra một cách làm ăn.

- Làm gì?

- Ban ngày tôi buôn bán. Sẵn có vốn, bạn hàng ở rẫy xuống, tôi mua sỉ và đem bán lại cho những sạp ngoài chợ. Ban đêm tôi lãnh đồ may.

- Làm việc kiểu đỏ thì chóng giàu, nhưng vất vả lắm.

- Tạm một thời gian thôi, chị ạ.

- Phải chi anh Sơn dễ, chị lên đây buôn bán với tôi. Chúng ta hùn, bán thêm phở, bánh cuốn, chắc mau khá lắm. Vùng này độ rày người ta đổ về làm ăn đông đảo. Buôn bán mau khá lắm, chị ạ.

- Tôi cũng nhận thấy ở đây dễ làm ăn, nhưng anh Sơn không thích tôi ở đây.

- Chị gặp ông chồng có tính ghen tuông rồi. Đàn ông họ ích kỷ như vậy đó chị. Họ tàn tật, mình hy sinh cho họ được, nhưng một khi họ làm ra tiền được rồi thì họ giành lại quyền làm chủ ngay.

Cô Hai nói rất nhiều về hoàn cảnh của cô và than thở:

- Chị đừng thấy tôi cười thế này mà tưởng tôi sung sướng lắm.

- Nếu sung sướng thì chị đã ngồi nhà, đến đây buôn bán vất vả làm gì.

- Chị muốn nói chồng tôi biết ơn và thương yêu tôi lắm hay sao? Không đâu. Anh ấy vẫn bực mình vì tôi phải buôn bán, nhưng không làm gì hơn được, nên phải chịu bó tay ngồi nhà.

- Như vậy không phải anh hẹp hòi hay ích kỷ, mà phải hiểu rằng anh khổ tâm vì không nuôi được gia đình mà phải để chị nhọc nhằn, vất vả.

- Mình có than thở gì đâu. Mình vui lòng chấp nhận số phận như thế kia mà. Nhưng anh ấy không muốn thế. Anh ấy còn muốn bay nhảy thật nhiều. Anh ấy bảo để gà mái gáy, anh ấy ghét lắm. Chị vừa vào vòng, chị không biết đó. Đàn bà một khi có chồng, khó làm việc lắm. Cứ ngồi nhà để cho họ làm, họ nuôi mình là sướng.

- Ai không muốn thế?

Hôm ấy, Tuyết ra về, lòng buồn rười rượi. Tuyết nghĩ đến ngày sống chung, nếu Sơn đối xử với Tuyết như chồng cô Hai thì chắc Tuyết không còn thiết gì nữa. Lúc ấy Tuyết sẽ về sống với cha mẹ, lo trọn đạo hiếu, và sẽ không ai trách Tuyết được.

Nhưng Tuyết tự an ủi:

- Đâu phải ai cũng như chồng cô Hai cả đâu. Sơn không muốn cho ta vào trại thăm anh em thương binh trong khi Sơn đi vắng, là để tránh tiếng cho ta. Như vậy rất phải, từ nay ta không vào trong ấy nữa.

Tuần nào Tuyết cũng nhận được thư Sơn. Bức thư gần nhất, Sơn viết:

“Tuần qua, anh mệt lắm, người ta đã chụp thuốc mê cho anh đến hai lần. Khi tỉnh lại, không thấy một bộ mặt thân yêu nào, anh buồn ghê đi. Anh rất hối hận đã nhận lời qua đây để phải xa gia đình, xa em. Anh rất lo cho em, không biết em ở nhà có khỏe mạnh không? Em sống với dì Mai có vui không? Hay là quá buồn, em đã về quê sống với cha mẹ? Anh hối hận là không để em ở với bà Lộc, nơi em đã quen nếp sống yên lành và khỏi xóa bỏ cái này làm lại cái khác.

Em biết không, nhiều hôm vừa mở mắt, anh đã thấy một cô gái nghiêng mình bên anh và ban cho anh một nụ cười. Cô gái ấy là một nữ y tá. Cô ta mang sữa, trái cây, nước uống đến cho anh, và giúp anh rửa mặt, thay quần áo. Mấy lần đầu anh bỡ ngỡ lắm, nhưng dần dần cũng quen với sự săn sóc ân cần của cô gái ấy.

Bây giờ thì anh biết tên cô ta rồi. Cô ta tên Michikô, còn rất trẻ và dễ thương. Cô ta khóc khi thấy anh bị tàn tật và bị giải phẫu. Anh không biết tiếng Nhật, nên chỉ hiểu qua những điệu bộ của cô ấy phát ra, diễn tả sự xúc động của cô ấy. Michikô hiền lắm, em ạ. Nàng rất tận tụy với bệnh nhân. Tại bệnh viện này, chỉ có một mình anh là người Việt Nam”.

Tuyết đọc đến đây không khỏi ghen tức vì Sơn đã ca ngợi cô y tá Michikô một cách quá đáng. Làm nghề y tá thì ai không có lương tâm tận tụy? Việc gì Sơn phải nói…

Trong bức thư sau, Sơn lại nói đến cô Michikô:

“Hôm nay thì anh đã khỏe nhiều, anh và cô Michikô đã quen nhau nhiều rồi. Anh cần gì cứ nói với cô ấy là có liền. Người ta cho anh ăn uống thật đầy đủ, nhiều trái cây lắm, nhờ vậy nên anh chóng bình phục. Nhiều hội từ thiện ở đây đề nghị mời anh đi viếng nước Nhật khi nào chân tay anh được làm lại lành lặn. Cô Michikô còn mời anh về nhà cô ta chơi. Cô ta gốc gác cũng ở nông thôn, bà mẹ năm nay 60 tuổi. Mẹ cô có một nông trại nhỏ ở ngoại ô Kôbe. Michikô có viết thư cho mẹ kể về trường hợp và hoàn cảnh của anh. Bà ta hứa sẽ cho anh nghỉ ngơi vài tuần và bà sẽ làm cho anh nặng thêm ba ký lô nữa.

Nhưng anh còn lòng dạ nào mà đi chơi? Anh chỉ trông mau bình phục để trở về với em, với gia đình. Và em đừng cười nhé: Chúng ta còn phải làm đám cưới nữa chứ.

Em chắc cũng đang nghĩ đến chuyện này phải không? Em ở nhà làm gì? Em có lên thăm anh em ở làng thương binh không? Đôi khi anh tự trách anh tại sao không để em ở với bà Lộc, để thỉnh thoảng vào thăm anh em trong ấy. Anh đi rồi, em không vào thăm, chắc họ sẽ nhắc em luôn”.

Bức thư này làm Tuyết hơi yên lòng vì Sơn không nhận lời về nghỉ dưỡng bệnh ở nông trại của bà mẹ cô Michikô, và Tuyết cũng không còn lo ngại về chuyện đã đi thăm mấy anh trong làng thương binh. Tuyết nghĩ:

- Chắc anh Sơn sắp về rồi. Anh ấy bảo đã bình phục.

Tuyết đem tin mừng này nói với bà Mai và hai dì cháu bàn về chuyện tìm nhà, để khi Sơn về thì sống với Tuyết.

Tuyết nói:

- Anh Sơn mà mập ra, tay chân lành lặn, chắc đẹp lắm dì nhỉ?

- Chồng của cháu thì làm sao không đẹp? Dì cầu mong cho cháu sớm tìm được hạnh phúc. Cha mẹ cháu chưa được yên lòng về chuyện của cháu.

Tuyết thở dài:

- Cháu thật có tội đối với cha mẹ. Nếu anh Sơn mà phụ cháu, cháu sẽ về sống với cha mẹ để chuộc cái tội ngày nay.

Bà Mai cười:

- Cháu nói gì mà lẩn thẩn như vậy? Được tình thì mất hiếu. Nhưng rồi đây khi Sơn trở về và vợ chồng sum họp, thì tình cũng vẹn mà hiếu cũng tròn.