← Quay lại trang sách

Chương 7

Hai tháng đã trôi qua từ khi Sơn đi chữa bệnh bên Nhật, Tuyết chỉ lên làng thương binh có một lần…Nhiều khi, cảm thấy buồn buồn, Tuyết muốn lên Thủ Đức chơi và thăm bà Lộc, nhưng bây giờ đã có nhiều chỗ đem đồ lại giao cho Tuyết may, vì vậy Tuyết không được rảnh.

Bà Hương lên thăm Tuyết thường lắm. Thấy con vất vả bà không khỏi thương hại:

- Mẹ không hiểu con làm gì mà lắm vậy. Mỗi tháng con có ăn xài bao nhiêu đâu. Nếu cần, mẹ có thể giúp con cho đến khi Sơn về kia mà.

Tuyết nói:

- Con làm việc không phải vì cần tiền, mẹ ạ, mà để có việc cho vui. Ngồi không, con sẽ buồn, làm sao chịu được. Lẽ ra anh Sơn về trong tháng này, nhưng sao mãi đến hôm nay vẫn không thấy tăm dạng anh đâu cả. Con lo quá.

- Thế con có nhận thư Sơn thường không?

- Tuần nào con cũng nhận được thư. Tuần rồi, anh Sơn viết thư về nói anh đã lành lặn, người ta đề nghị cho anh đi viếng nước Nhật nhưng anh không nhận lời, chỉ muốn trở về.

- Sao con không khuyên nó đi chơi một chuyến cho biết đó đây. Dễ gì có dịp tốt vậy?

- Con không dám viết như vậy, sợ anh tưởng con ở nhà vui thú gì lắm nên không muốn cho anh về. Lại còn chuyện cô Michikô nữa.

Bà Hương hỏi:

- Cô Michikô nào vậy?

Tuyết thổ lộ với chuyện lo âu của mình. Bà Hương nói:

- Theo mẹ nghĩ, với mối tình đẹp đẽ của con và Sơn, Sơn không có quyền ghen tuông với con. Và ngược lại con cũng vậy. Hai tâm hồn thông cảm nhau như vậy mà ghen tuông, thật vô lý. Người ta ghen là khi nào người ta không hiểu nhau, không tin nhau. Con yêu Sơn đến mức ấy, đến có thể hy sinh tất cả cho Sơn, thì còn ghen với Sơn làm gì? Còn Sơn, có một người vợ như con mà ghen là không biết suy nghĩ. Cô Michikô nào cũng không thể sánh với con được. Vả lại, đó là nước người ta, người ta vì lòng nhân đạo mà cho qua chữa bệnh rồi về, không thể nào ở lại được…Con đừng lo nghĩ gì nhiều. Mẹ thấy con độ này xanh lắm đó. Nên làm việc ít lại thì hơn. Đừng để khi Sơn về đây, Sơn khỏe mạnh còn con lại bệnh tật thì thật vô nghĩa.

- Con xin nghe lời mẹ…Tại mấy tuần sau này con không ngủ được.

- Nếu vậy để mẹ lên trên này ở với con vài hôm cho con khỏi buồn lo nghĩ vẩn vơ.

Tuyết can mẹ:

- Mẹ lên đây rồi ai lo cho ba con? Trên này đã có dì Mai, dì ấy xem con như con của dì. Mẹ thấy đó, dì Mai lo cho con từng li từng tí.

- Dì Mai yêu thương con như vậy nên mẹ mới không lo nghĩ nhiều. Con có lên thăm dì Lộc thường không?

- Con nhớ trên ấy lắm, nhưng không lên thăm thường được mẹ ạ.

Một tuần sau, Tuyết nhận được thư Sơn cho hay Sơn đã nhận lời đi viếng vài thành phố lớn Nhật, vì không thể từ chối lòng tốt của họ.

Sơn viết:

“Em đừng phiền anh nhé, anh cũng muốn về sớm cho em vui, nhưng làm như vậy không lịch sự chút nào. Anh bây giờ đi đứng như thường, ít ai biết anh què một chân. Còn cái bàn tay giả thì nhờ bao tay nên cũng không ai biết. Anh lên được mười ký. Giá em mà thấy anh lúc này, chắc em vui lắm.

Cô Michikô mà anh đã kể cho em nghe trong mấy bức thư trước, cô ấy mời anh về nông trại của mẹ cô, vì khi đi viếng nước Nhật, thế nào anh cũng đi ngang qua đấy. Vì vậy an đã nhận lời, cô mừng lắm”

Đọc đến đây, Tuyết nghe mồ hôi rịn dài trên trán. Nàng muốn khóc và không đủ can đảm để đọc hết đoạn chót. Tuyết kêu lên:

- Lại chuyện Michikô! Ta biết mà! Để xem anh Sơn đối phó việc này ra sao cho biết. Cô này mời anh về nhà rồi thì việc gì xảy ra, đố ai biết được?

Nhưng rồi Tuyết vẫn phải đọc tiếp bức thư của Sơn.

“Michikô là một cô gái Nhật có học, đẹp đẽ, duyên dáng nhưng lại có nhiều đức tánh giống người phụ nữ Việt Nam. Cô ấy nhẫn nhục, tận tụy, hiền lành, lúc nào cũng vui vẻ với bệnh nhân. Cô ấy đã làm anh đỡ nhớ nhà, và cảm thấy đủ sức chịu đựng để người ta đem lên bàn mổ.

Michikô cho anh biết hiện giờ có nhiều người yêu thương cô, muốn đi đến hôn nhân với cô, nhưng cô lại không chịu. Cô định tình nguyện đi đến các nước nghèo khổ để phục vụ công tác Chữ Thập đỏ. Có một bác sĩ yêu thương cô, bằng lòng cùng cô đi phụng sự cho một ý tưởng cao đẹp, nhưng cô bảo rằng không yêu ông bác sĩ ấy được.”

Tuyết tự nhủ:

- Không thể được, ta phải viết thư bảo anh Sơn về gấp. Ta có cách rồi.

Tuyết lại đọc tiếp:

“Cô Michikô đang vận động cho anh ở lại bên này thêm vài tháng nữa, để về quê dưỡng sức. Em à, có qua đây mới thấy xứ người thật là văn minh, hiện đại. Bên này, người ta làm gì cũng bằng cơ giới, máy móc…Mọi công việc đều được tự động hóa cao độ…

Trong bức thư sau, anh sẽ viết dài cho em đọc, và gởi ảnh về cho em để em chia sẻ sự may mắn của anh. Anh không quên, anh được như vầy là nhờ em, em đã khuyên lơn và an ủi anh trong khi anh tuyệt vọng chỉ muốn nghĩ đến cái chết.

Anh kính lời thăm cha mẹ…”

Tuyết thở dài:

Bây giờ đã có Michikô khuyên lơn, an ủi và săn sóc anh Sơn rồi…Michikô vận động cho anh Sơn ở lại bên ấy thêm vài tháng nữa để dưỡng sức. Vậy mà anh Sơn chấp thuận để cô ta vận động… Rõ ràng anh ấy không còn nghĩ đến bao nhiêu chờ đợi, nhớ thương của ta nữa!

Bức thư ấy làm Tuyết buồn không sao nói được. Tuyết muốn về quê, ngã đầu vào lòng mẹ để khóc cho hả sự đau khổ, nhưng rồi Tuyết nghĩ:

Đầu đuôi cũng tại ta. Ta cãi lời cha mẹ, phụ nghĩa để theo lo cho Sơn, để rồi bây giờ vì một cô Michikô mà không còn biết ta bên này mong đợi Sơn từng giờ từng phút. Ta về quê, thế nào chuyện Sơn phụ ta cũng được mọi người bàn tán. Ta chỉ rước thêm chuyện bẽ bàng, không ích gì…

Tuyết lại nghĩ đến chuyện lên thăm bà Lộc và cho bà biết chuyện Sơn còn ở lại bên Nhật thêm vài tháng nữa. Tuyết cần tâm sự với một người hiểu mình, mà người hiểu mình ấy không ai hơn cô Hai…

- Ta lên Thủ Đức thăm bà Lộc và ở chơi trên ấy vài hôm. Ở đây buồn lắm, làm sao chịu nổi…

Thế là Tuyết đi Thủ Đức. Chiếc xe lam ngừng trước quán cô Hai. Tuyết bước xuống và đi thẳng vào quán. Cô Hai thấy Tuyết thì mừng lắm, chạy ra đón:

- Anh Sơn về chưa? Kìa, sao hôm nay trông thiểu não vậy?

Tuyết cố gắng lắm mới khỏi ứa nước mắt:

- Anh Sơn được mời ở lại đi tham quan nước Nhật.

- Chà, sung sướng thế à?

- Lại còn được về một nông trại để dưỡng sức.

- Tuyệt trần rồi...

- Anh ấy lên mười hai ký.

- Trời đất! Có hình gởi về chưa, cho mình xem với.

- Ít hôm nữa mới gởi hình về. Bây giờ không ai biết anh ấy cụt tay cụt chân…

- Đẹp trai rồi chứ gì? Thôi, vào quán chơi.

- Tôi lên chợ Nhỏ đã…

- Thăm bà Lộc? Đi đâu mà gấp?

Quán đang thưa khách. Cô Hai kéo Tuyết vào và pha nước chanh mời:

- Chị uống nước chanh cho khỏe. Trưa nay chị ở đây dùng cơm với tôi nghe. Tôi có nhiều chuyện để nói với chị.

- Chuyện gì vậy?

- Buồn cười ông Phong quá, hôm nọ ông ghé lại đây, có hỏi thăm chị. Ông khen chị đẹp và hiền vậy mà đi lấy một thương binh. Ông tiếc rẻ và nói sẵn sàng xin hỏi cưới chị nếu chị bằng lòng. Ông thề với tôi là ông nói thật, không phải đùa.

Tuyết cười ngao ngán:

- Lấy một thương binh còn bị hất hủi nữa là…

Cô Hai nhìn Tuyết:

- Sao hôm nay cô em của tôi nói gì lạ vậy? Sơn làm gì bên ấy để cô phải thốt ra giọng não nề đó?

Tuyết cúi đầu làm thinh, hai giọt lệ như sắp tràn ra khỏi mắt. Cô Hai liền hỏi:

- Việc gì thế? Thấy anh Sơn ở lại bên ấy nên cô em ghen chứ gì?

Tuyết nói:

Anh ấy có quen với một cô nữ y tá…Michikô săn sóc anh và đem lòng yêu thương anh.

Cô Hai kêu lên:

- Vậy thì anh Sơn này có số đào hoa rồi. Nhưng cô em có ghen ẩu không đấy? Qua chữa bệnh ở nước người ta chứ đi chơi hay sao mà có thì giờ tán tỉnh đàn bà con gái?

- Nhưng bây giờ anh ấy đã lành lặn.

- Có lành lặn thì đâu được tự do đi đứng một mình. Anh ấy có đi viếng nước Nhật thì cũng do sự hướng dẫn của người ta. Hãy để anh ấy đi chơi vài hôm, làm gì mà bấn lên như vậy? Còn cô Michikô, cô ấy hơn gì Tuyết?

Cô Hai nói thao thao bất tuyệt, khiến Tuyết cũng cảm thấy đỡ lo.

- Gặp chị, chị trấn an cho tôi, đỡ quá.

Cô Hai nói:

- Thôi, ăn bánh đi rồi chúng ta nói chuyện. Cái ông Phong ấy mà…

- Tôi van chị, chị đừng nói đến chuyện ông Phong ấy nữa. Đàn ông gì mà lãng xẹt. Người ta có chồng mà khen đẹp, lại còn đòi cưới….

- Ông ta muốn thì nói, còn mình không muốn thì thôi, can gì.

- Lần sau ông ấy có nói với chị thì chị cứ la rầy giùm tôi.

Cô Hai mỉm cười và không nói gì. Tuyết đứng lên khi thấy có chiếc xe chạy lên chợ nhỏ.

- Tôi lên thăm bà Lộc. Ngày mai tôi trở lại.

- Nhớ đấy nhé. À, có vào làng thương binh không? Anh em trong ấy nhắc đến chị luôn.

Tuyết nói:

- Để tôi đi thăm dì Lộc đã.

Bà Lộc thấy Tuyết lên mừng lắm, bà hỏi thăm tin tức của Sơn và nói:

- Chắc cậu ấy sắp về rồi phải không?

Tuyết lại kể bà Lộc nghe về chuyện Sơn quen với cô Michikô và nỗi lo lắng của mình. Bà Lộc cười:

- Hơi đâu mà ghen. Tôi nói thật cô đừng giận, chứ cậu Sơn mà phụ cô, biết đâu không là cái phúc cho cô.

- Bây giờ anh ấy lành lặn rồi.

- Chỉ là sự giả mạo, tay giả, chân giả….Ngỡ là người lành lặn nhưng làm sao bằng người tay chân liền mạnh.

Tuyết đang buồn cũng phải bật cười:

- Nói như dì vậy rồi không ai thèm yêu thương anh Sơn cả sao?

- Nhưng cháu chung thủy, cậu ấy phải hiểu cháu, lẽ nào lại phụ cháu? Nếu phụ cháu thì cháu đừng thèm buồn. Dì nói, chứ đâu đến nỗi ấy. Cháu vì ở xa mà lo lắng như vậy.

Tuyết nhìn bà Lộc và nói:

- Cháu biết mà, cháu chỉ cần lên đây gặp dì là hết buồn rầu, lo lắng ngay.

- Vậy mà không lên đây ở với dì. Bây giờ ở lại nghe. Đã ghé làng thương binh chưa?

- Chưa, cháu ghé lại quán cô Hai để đón xe lên đây. Cô Hai cũng khuyên cháu đừng buồn.

- Chứ hơi đâu mà buồn. Cháu ăn uống gì chưa?

- Dạ chưa. Để cháu đi nấu cơm nghe dì. Không khí trên này vui quá.

Tuyết lại xuống bếp, sờ mó vào những cái nồi cái chảo quen thuộc. Tuyết hỏi thăm Thúy, và bà Lộc cho Tuyết hay Thúy đã có thai, vài tháng nữa về đây sanh. Rồi bà nói:

- Bao giờ thì cháu có con để dì ẵm cho vui?

Tuyêt đang vui, sa sầm mặt lại:

- Cháu thì còn lâu lắm.

- Từ khi Sơn đi ngoại quốc, cháu có thường gặp người nào bên gia đình Sơn không?

- Không, cô Lan sắp về nhà chồng nên cô không đi đâu cả. Lại nữa, có anh Sơn ở đây đâu mà cô lên thăm viếng.

Bà Lộc lắc đầu:

- Như vậy là họ quá ỷ y, quá tin ở cháu. Lẽ ra khi Sơn đi rồi thì bên gia đình Sơn phải thường xuyên lên thăm cháu, chứ sao lại bỏ mặc cháu ở trên này?

Tuyết đỡ dùm cha mẹ Sơn:

- Dưới quê ít khi rảnh. Công việc đồng áng liên miên.

- Dù bận đến đâu cũng phải lên thăm cháu, an ủi cháu để cháu khỏi chán nản chứ. Rủi cháu nản lòng bị dụ dỗ rồi sa ngã thì sao?

- Làm gì có chuyện ấy?

- Thì mình cũng phải đề phòng chứ/

Khi ngồi lại ăn cơm, bà Lộc còn nói:

- Bên chồng của cháu như vậy là không biết điều. Dễ gì có được một người dâu như cháu.

- Vì cha mẹ Sơn và cha mẹ cháu còn đang kình nhau về chuyện cũ. Bây giờ cháu chưa phải là dâu con mà tỏ ra quá sốt sắng thì sợ người ta dị nghị.

- Nói như vậy là không được rồi, ngay từ khi cháu lên đây chăm sóc Sơn, cha mẹ Sơn phải biết ơn mà xóa bỏ tất cả chuyện giận hờn mới phải. Rồi Sơn đi xa, cháu ở nhà một mình, vậy mà cha mẹ Sơn không lên rước cháu về, dì thấy như vậy là dở lắm.

- Cháu không dám phiền trách ai hết, dì ạ.

Tuyết dùng cơm trưa với bà Lộc xong, liền xin phép quay lại quán cô Hai. Tuyết nghĩ:

- Giờ này quán ít khách, ta có thể nói chuyện với cô Hai cho đỡ buồn và vào trong trại thăm vài anh em. Lên đây mà không đi thăm họ, thật kỳ.

Cô Hai thấy Tuyết trở lại thì vui vẻ nói:

- Có vậy chứ. Mới gặp nhau, chưa kịp mừng đã bỏ đi. Ở đây không ai hiểu tôi. Gặp Tuyết, tôi thích lắm.

Tuyết nói:

- Tôi lại đây mà không vào trong trại thì kỳ lắm.

- Lát nữa sẽ vào. Nói chuyện đã.

Cô Hai than thở về sự khó tánh của chồng cô:

- Anh ấy càng ngày càng khó tánh, làm như ghen tuông là khác. Nhưng chị thử nghĩ không buôn bán như thế này thì làm sao đủ ăn, đủ tiền lo thuốc men cho anh ấy. Không hiểu anh ấy nghe lời ai mà bảo tôi nghỉ bán về An Phú Đông chăn nuôi và trồng rau cải…Tôi không quen công việc nặng nhọc ấy.

- Và chị không bằng lòng?

- Không, tôi nói tôi không quen vất vả kiểu ấy…Anh giận và cho em gái ra đây rình rập xem tôi có giỡn cợt với ai không. Chị không biết đó, cha mẹ tôi khá lắm, đâu phải nghèo nàn gì. Vậy mà thương chồng, tôi phải khổ thân như thế này… Cũng tại một anh bạn thân của nhà tôi, anh ấy cũng bị thương, và được giải ngũ, anh có một người vợ đã có hai con. Trong khi anh nằm điều trị ở Viện quân y thì phải đi làm ở một nhà hàng để có tiền nuôi con. Khi anh ấy nằm ở bệnh viện thì không sao, đến khi xuất viện, thấy chị đi làm đêm, anh không bằng lòng, ghen tuông, vợ chồng rầy rà luôn. Và chị chịu không được, bỏ cả con trốn đi với một người nào đó, khiến anh phải đi đem con vào cô nhi viện. Vì vậy, anh uất hận đàn bà lắm, hễ nói đến đàn bà là anh nguyền rủa…. Lúc ấy, chồng tôi cũng cho là anh hẹp hòi, đã bị tàn tật, không nuôi được vợ thì nhắm mắt để vợ đi làm, vì sự no ấm của gia đình thì hơn…. Hồi đó nói nghe phải lắm, nên tôi mới dám mở quán này, nhưng bây giờ không hiểu sao chồng tôi lại đâm ra ngờ vực tôi. Mấy lúc nay, anh ấy dọn về ở gần chồng tôi và thường qua chồng tôi chơi luôn, có khi rủ chồng tôi uống rượu, rồi thì rượu vào lời ra…

Tuyết nói:

- Anh ta gặp cảnh ấy vì đã cưới nhầm người vợ không tốt. Đàn bà có người này người khác, đâu phải ai cũng giống ai.

Cô Hai khen:

- Chị nói rất phải. Chồng tôi sở dĩ ghen tuông cũng vì ông Phong…

- Tại sao vậy?

- Ông ấy cứ vài ngày lại đến đây, nhưng không phải vì tôi mà vì chị…

- Vì tôi?

- Để hỏi tin tức của chị. Như tôi đã nói với chị, ông Phong mê chị lắm đó. Ông ta lo giấy tờ cho anh Sơn đi gấp là vì chị đó.

Tuyết thở dài:

- Ông ấy đã hại tôi mà nào có hay. Anh Sơn qua bên ấy bị cô Michikô làm rung động tinh thần…

- Biết tin này, ông Phong còn thích nữa là khác. Thấy ông Phong cứ đến đây, có người nói cho chồng tôi hay. Cô em gái anh ấy đến đây mấy lần cũng gặp ông Phong..

- Chị cứ nói ngay với ông ấy, tôi không bao giờ phụ anh Sơn được. Và chị cứ nói cho ông Phong hiểu chồng chị ghen…

- Tôi nói mấy lần mà ông này si đáo để.

Tuyết lắc đầu:

- Yêu thương gì lạ vậy?

- Tôi có khuyên ông Phong, nhưng ông nói ông đâu phải nhỏ dại gì mà không biết, đừng khuyên ông vô ích. Tôi thật không hiểu thế nào là yêu thương…

Ngừng một chút cô Hai nói thêm:

- Ông Phong nói dù phải đợi chị đến năm, bảy năm, ông ta cũng đợi được. Cứ để chị sống với anh Sơn, khi nào chị bị anh Sơn làm khổ, lúc ấy chị mới quay lại thương ông ta.

- Làm gì có chuyện ấy!

- Ông Phong còn nói dường như là duyên nợ hay định mệnh gì vậy. Vừa thấy chị lần đầu là ông ta sửng sốt, không biết đã quen với chị từ bao giờ và quen ở đâu…Có lẽ quen nhau từ kiếp trước.

Tuyết phẫn nộ:

- Thế tại sao tôi không thấy quen với ông ta? Quen là hai người cùng quen….Một mình ông Phong nhận ẩu quen sao được.

Cô Hai cười:

- Ông ta nói vậy, tôi nghe vậy, tôi có hiểu gì đâu? Bây giờ đến phiên chị giận tôi à? Chị có biết vì chị mà tôi bị chồng ghen tuông, ngờ vực không?

- Tôi đã van chị đừng nói đến ông Phong nữa. Tôi có cảm giác như ông ta muốn phá hạnh phúc của tôi.

Rồi Tuyết đứng lên:

- Tôi vào trong trại thăm mấy anh em.

Cô Hai cố giữ Tuyết lại:

- Chị không thương hại ông Phong sao?

Tuyết nhìn cô Hai với cặp mắt giận dữ:

- Tại sao tôi phải thương hại kia chứ? Ông ấy đi yêu thương nhảm nhí và còn muốn làm cho hạnh phúc của tôi sụp đổ, con người như vậy đáng cho đời nguyền rủa.

Cũng như lần trước, Tuyết được anh em trong trại tiếp đón thật niềm nở. Nên khoe với Tuyết là chàng có nhận được thư Sơn:

- Anh Sơn viết chung cho tất cả anh em ở trại này. Anh ấy đang ở tại nhà người bạn gái tên Michikô.

Bích rầy Nên:

- Anh vô ý quá, sao nói với chị Tuyết chuyện ấy làm gì?

Nên nói:

- Bộ chị Tuyết không biết hay sao?

Tuyết bình tĩnh nói:

- Anh Sơn có nói cho tôi biết chuyện này. Michikô là cô y tá đã săn sóc anh ấy trong thời gian anh nằm tại bệnh viện…Và cô ấy sắp tình nguyện qua đây săn sóc cho những người nghèo và nạn nhân chiến cuộc.

Nên hỏi:

- Nghĩa là cô Michikô sắp qua đây và sẽ gặp lại anh Sơn?

Tuyết nói:

- Anh Sơn đáng lẽ đã về đây trong tháng này, vậy mà nể lời mời của cô Michikô, anh ấy ở lại trại của mẹ cô một tháng….Tôi nghĩ mà giận anh Sơn, anh ấy không nghĩ đến sự trông đợi của người ở nhà.

Vô tình Tuyết đã để lộ tâm trạng của mình. Nên liền nói:

- Nhưng rồi anh Sơn cũng phải về, bộ anh ấy ở mãi bên Nhật được sao?

Thấy Tuyết đang có chuyện buồn phiền nên mấy anh cùng im lặng, không dám nói gì. Bỗng như nhớ ra, Tuyết hỏi Bích và Nên:

- Mấy anh có biết chồng cô Hai là ai không?

Bích nói:

- Không, nhưng chị hỏi làm gì vậy?

Nên nói:

- Hồi trước ở đây có anh Mạnh, một trung sĩ lính đặc công. Anh ấy nói chồng cô Hai là bạn thân của anh ấy. Nhưng anh Mạnh được ra khỏi trại rồi.

Bích hỏi:

- Tại sao hôm nay chị lại điều tra về lý lịch cô Hai? Có phải cô ta rủ chị về hợp tác làm ăn không?

Tuyết nói:

- Cô Hai có đề nghị với tôi như vậy, nhưng tôi đã từ chối. Nếu cần ở đây để làm ăn thì tôi ở chợ nhỏ với bà Lộc và may vá không yên thân hơn sao? Tôi sợ bán quán lắm. Hơi đâu mà chiều cả trăm người…

Bích nói:

- Cô Hai mở quán với nhiều mục đích, chứ đâu phải chỉ buôn bán mà thôi…Người ta đang nghi ngờ và đánh dấu hỏi về cái quán ấy.

Nên nói:

- Anh liệu lời mà nói. Đừng quên cô Hai là vợ một người lính đặc công.

Bích nói:

- Thế bây giờ anh ấy đâu rồi?

- Thì cũng ở gần đây chứ đâu.

- Anh làm như anh thạo lắm. Anh đi đâu mà biết?

- Thì tôi nghe anh Mạnh nói, có được không?

- Anh Mạnh nói thế nào?

- Anh ấy nói chồng cô Hai bị cụt một chân và hỏng một mắt. Từ khi bị tàn phế, anh ấy đâm ra chán đời và không đi đâu cả. Cô Hai phải đi làm lo cho gia đình. Anh ấy ở nhà trông nhà và chăm sóc các con….

Bích nói:

- Làm sao tin được? Cô Hai không chịu nói cho ai nghe chuyện của cô. Như vậy cũng đáng nghi lắm chứ.

Nên chưa kịp nói gì thì Tuyết liền nói:

- Không, anh Nên nói có lý lắm. Tôi vừa nghe chị ấy than phiền dạo này chồng chị sanh ra rượu chè và còn ghen tuông với chị, cho cô em gái ra quán rình rập xem chị thường giao du với ai…Chị còn nói từ khi có người bạn dọn về ở cùng xóm, người bạn này rủ rê chồng chị.

Nên nói:

- Thôi, đúng rồi, người bạn ấy là anh Mạnh đó.

Tuyết nói:

- Cô Hai kể cũng đáng thương… Chiến tranh gây chết chóc, giết hại những thanh niên đầy nhiệt huyết, những kẻ chịu thiệt thòi nhất lại là đàn bà… Một chiến sĩ ngã gục, thì lại thêm một người đàn bà chịu đau thương, tang tóc… Mẹ khóc con, vợ khóc chồng…

Nên nói:

- Chắc cô Hai phẫn uất về việc chồng cô ghen lắm phải không? – Tránh sao được cảnh ấy, người đàn ông sinh ra để đi đây đi đó, nay bị nằm một chỗ, lãnh phận sự trông chừng nhà, lo cho các con, anh làm sao không bực mình? Nội chừng ấy cũng đủ điên được rồi…

Tuyết nhắc lại câu hỏi khi nãy:

- Ở đây không có anh nào biết chỗ ở của chồng cô Hai sao?

Bích nói:

- Chị cần gặp anh ấy à? Thì lần sau chị vào đây tôi sẽ trả lời cho chị. Tôi còn phải hỏi lại mấy người quen với anh Mạnh.

Nên nói:

- Hỏi anh Luận, anh Hòa thì biết ngay chứ gì.

Tuyết nói:

- Thôi, để tôi về. Tôi hỏi là hỏi vậy, chứ chắc gì tôi còn có dịp lên đây.

Tuyết ra về trước sự kinh ngạc của mọi người.

Hôm ấy Tuyết có vẻ đau khổ, bơ phờ, mất hồn. Tuyết để mấy nải chuối và hai gói chuối khô trên bàn, quên cả mời anh em ăn cho vui.

Khi Tuyết đi rồi họ mới xúm lại nói chuyện với nhau. Nên nói:

- Dường như chị Tuyết lo lắng tại sao anh Sơn lại về dưỡng sức ở trại của cô Michikô.

Bích nói:

- Biết vậy sao lúc nãy anh cứ nói hoài làm cho chị Tuyết buồn?

- Chị ấy ghen phải không?

Một người lên tiếng:

- Chứ còn gì nữa. Chị Tuyết sợ anh Sơn mê cô Michikô gì đó.

Nên cười:

- Ăn thua gì chuyện ấy. Một người như chị Tuyết mà anh Sơn phụ được thì tôi không tin. Tình yêu đến mức độ cao cả có thể đưa đến sự hy sinh thì dễ gì tìm được. Anh Sơn đâu phải ngu dại mà không thấy rõ như vậy.

Bích nói:

- Nhưng cô Michikô cứ theo tấn công kiểu ấy, làm sao anh Sơn đủ can đảm để chống lại sự cám dỗ? Con người chứ đâu phải gỗ đá gì sao?

Nghĩa nói:

- Không sao đâu, anh Sơn thấy của lạ thì cũng muốn biết qua mùi vị vậy thôi… Rồi ai cũng vậy, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn… Có phải vậy không?

Nhẫn nói:

- Hơi sức đâu mà chị Tuyết buồn cho mệt. Chị ấy đẹp như vậy, lẽ nào không kiếm được một người chồng tử tế sao? Anh Sơn mà phản bội chị Tuyết thì còn trời đất nào nữa!

Nên cười:

- Đời có vạn kẻ phản bội, quên nghĩa quên tình mà trời đất có ra oai gì đâu. Trời vẫn là Trời, Đất vẫn là Đất kia mà. Nhưng mà tôi nói thật đó, nếu anh Sơn mà phụ chị Tuyết thì coi chừng tôi. Anh về đây, tôi sẽ mắng vào mặt anh ấy.

Bích nói:

- Anh em mình sẽ cho anh ấy một bài học.

- Phải đó, không thể để chị Tuyết phải khổ như vậy.

Nên nói:

- Anh nào có dịp ra quán cô Hai dò hỏi giùm chị ấy chỗ ở của chồng cô ta, và cũng dò hỏi để biết chuyện có liên quan đến chị Tuyết nhé. Biết đâu cô này không bày bậy cho chị Tuyết.

Bích cười:

- Chị Tuyết đâu phải hạng người dễ nghe lời dụ dỗ như vậy. Đâu phải ai nói chị cũng nghe. Nhưng chuyện anh Nghĩa đó thì biết.

- Chuyện anh Nghĩa là chuyện gì?

- Chuyện chị ấy bị cha mẹ ép gả cho người khác mà chị đâu có nghe…Anh Nghĩa đem hết tâm cơ, mưu trí ra chiếm cho kỳ được tình cảm của chị Tuyết, vậy mà đâu chiếm được.

Nên và các bạn chuyện trò với nhau một lúc lâu, rồi Nên cười xòa:

- Vô lý quá! Anh Sơn ở tận bên Nhật, ở bên này không biết ất giáp gì mà xúm lại bàn về cô Michikô, Michikiếc…Yêu thương anh Sơn thì được gì kia chứ? Chẳng qua cô ấy được phân công săn sóc anh Sơn và thương hại anh ấy nên giúp đỡ vậy thôi….Mình lo như vậy là thừa….Các anh nghĩ có phải không?

Mọi người nghe Nên nói vậy, nhao nhao lên khen:

- Anh nói có lý lắm…

Bích nói:

- Bây giờ đợi anh Sơn về sẽ hay.

Hai hôm sau, nhân ra quán cô Hai đón một người bà con, Bích gợi trước để dò hỏi:

- Hôm rồi, khi vào thăm anh em, chị Tuyết không được vui. Cô biết tại sao không?

Cô Hai nói:

- Vì anh Sơn ở bên Nhật quen với cô nào đó nên ở bên này chị Tuyết lo.

- Vậy à?

- Nhưng còn chuyện này nữa…

- Chuyện gì?

- Cái ông Phong giúp anh Sơn được đi chữa chân tay ấy, ông ta mê chị Tuyết đáo để.Ông ấy cứ đến đây dò la về chuyện anh Sơn và chị Tuyết mãi, tôi bực mình quá. Tôi kể lại cho chị Tuyết nghe thì chị ấy lại giận tôi, bảo tại sao tôi không nói ngay cho ông Phong mà đi kể lại cho chị nghe làm gì. Trong khi ấy thì anh nhà tôi thấy ông Phong hay tới đây liền nổi tam bành, nghi ngờ ông ta đến chọc ghẹo tôi. Anh nghĩ có bực mình không?

- Có chuyện ấy nữa sao?

Cô Hai cười nham hiểm:

- Để cô ấy làm cao và chung thủy với anh Sơn…Cả hai sẽ sáng mắt ra.

Bích nói:

- Anh Sơn cũng như chị Tuyết, không ai phụ ai hết. Cô Michikô có quyền yêu anh Sơn, nhưng anh Sơn không yêu lại thì thôi. Cũng như ông Phong, ông ấy có quyền yêu chị Tuyết, nhưng chị Tuyết không yêu lại ông ta thì thôi…Chị Tuyết đang có chuyện buồn, nên nghe cô nói chuyện ông Phong, chị ấy làm sao khỏi bực mình. Cô nên hiểu cho chị mà đừng giận hờn gì chị hết.

- Tôi thiệt tình, ông Phong nói sao thì tôi kể lại vậy. Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao cùng bị cụt tay, mất chân, mà anh Sơn lại được đi Nhật để làm chân tay giả, còn nhiều người khác thì lại không được gì hết…Cũng nhờ chị Tuyết. Chị ấy đẹp và ông Phong có âm mưu chiếm đoạt.

- Về chuyện đi Nhật này, đâu phải ông Phong có quyền cho anh Sơn đi, mà do hội Chữ thập đỏ Nhật Bản đài thọ. Ông Phong chỉ là cán bộ của sở, có phận sự lo giấy tờ cho anh Sơn. Nhưng anh Sơn đi là nhờ chị Tuyết thật đấy, không phải vì chị Tuyết đẹp, mà vì chị Tuyết đã làm cho nhiều người ngoại quốc cảm động.

- Tôi không hiểu. Tôi chỉ nghe ông Phong nói rằng chính ông đã giúp anh Sơn được đi Nhật, vậy mà chị Tuyết lại không biết ơn ông ta.

- Bây giờ thì chị Tuyết không oán ông ta là may chứ đừng nói là biết ơn…Chị Tuyết có thể nghĩ tại ông ấy mà anh Sơn mới gặp cô Michikô.

- Cô Tuyết khờ lắm…Tưởng anh Sơn không ai yêu thương, què quặt tội nghiệp thì chị Tuyết không nỡ bỏ rơi. Chứ còn nay anh ấy đã có người yêu thương lo lắng rồi thì không can gì phải hy sinh cho anh ấy nữa. Cứ để mặc anh ấy làm gì thì làm, ai phụ mình chứ mình có phụ ai đâu mà sợ. Ông chồng tôi mà có mê cô nào lúc này là tôi vỗ tay ba cái, giao chồng cho họ ngay. Không việc gì phải khổ…Chị Tuyết quá trung hậu nên chị ấy khổ. Chứ sự thật, lúc này anh Sơn mà buông chị ấy ra là ông Phong rước về ngay. Ông Phong thề rằng dám làm bất cứ việc gì, miễn là được sống với chị Tuyết. Đó, anh thấy không?

Bích không bằng lòng:

- Cô nói với chị Tuyết như vậy sao?

Cô Hai cười:

- Tôi đâu dám nói với chị Tuyết như vậy. Tôi mới nói ông Phong hỏi thăm chị là chị đã đùng đùng nổi giận rồi. Tôi nói là để anh nghe chơi vậy thôi. Nhưng rồi đây chị Tuyết sẽ thất vọng. Lòng chung thủy của chị không được đền đáp xứng đáng đâu.

- Việc ấy bây giờ biết sao mà bàn. Khi nào anh Sơn về sẽ hay. Nhưng tôi nghĩ không có gì đáng cho chị Tuyết buồn đâu. Anh Sơn làm sao có thể phụ một người như chị Tuyết?

Cô Hai nhún vai ra vẻ hồ nghi:

- Đàn ông mà….Với đàn ông mà bắt họ chung thủy sao được? Chỉ có đàn bà chúng tôi là dại, là tin vào lòng chung thủy của các ông chồng.

Bích dặn:

- Chị đừng nói với chị Tuyết cái giọng buộc tội đàn ông ấy, chị nhé.

- Đàn bà chúng tôi hiểu quá rồi. Không nói thì ai cũng biết cả, trời sanh đàn bà chúng tôi ra là để cho đàn ông đày đọa, chúng tôi lúc nào cũng chịu thua thiệt, lỗ lã. Anh cũng thấy cảnh của tôi ra sao chứ, chồng bị tàn phế, tôi mới phải ra đây buôn bán, vậy mà đâu có yên thân. Ông nhà tôi làm như tôi ra đây để ăn chơi, để khoe đẹp, khoe duyên. Vợ chồng gặp nhau là cãi vả, ghen tuông, chán muốn chết. Tôi sẽ nói cho chị Tuyết biết về anh chồng tôi để chị ấy đề phòng, lo mà tránh xa cảnh ấy cho khỏi khổ.

Bích nghĩ:

- Cô Hai này vì quá đau khổ nên mới nói ra những lời bi quan như vậy. Nhưng còn chị Tuyết thì ai mà cản chị ấy nổi?

Ở quán cô Hai về trại, Bích đã nghĩ ngợi rất lâu về những lời của cô Hai:

- Cô ấy nói cũng đúng. Có bao nhiêu người mất tay què chân và cũng có tài như Sơn, sao họ không được đi ngoại quốc làm chân tay giả? Còn anh Sơn lại đi được cái may mắn ấy? Đành là chuyện tình của anh Sơn và chị Tuyết cảm động thật, nhưng nếu không có ông Phong thêu dệt thì mấy ông trong hội Chữ thập đỏ Nhật Bản làm sao biết được? Chắc chắn là ông Phong si mê chị Tuyết rồi.

Thấy Bích ra quán cô Hai về, mặt mày dàu dàu thì Nên liền hỏi:

- Kìa, cô Hai đã nói những gì mà trông anh không vui vậy?

Bích nói:

- Cô Hai ấy thật nguy hiểm. Cô ta đâm thọc chuyện người này người nọ và cô đang giận chị Tuyết vì chị này không chịu nghe lời xúi xử của cô ta.

- Cô ấy xúi xử chuyện gì?

Bích kể Nên nghe về chuyện ông Phong. Nghe xong, Nên cười:

- Tưởng chuyện gì… Ở đây cũng có nhiều người bàn tán như vậy trước khi anh Sơn đi Nhật. Ông Phong là người đứng đắn, tử tế. Nhưng có lẽ ông bị tiếng sét tình yêu đó, anh Bích ạ. Ông ta không hề chọc ghẹo chị Tuyết. Một lòng yêu thường chị mà chưa dám nói với ai. Vì ông ta cũng thừa biết chị Tuyết yêu anh Sơn như thế nào. Thà ông ấy ôm mối tuyệt vọng.

- Thì tại sao ông Phong lại nói cho cô Hai biết? Lại tâm sự với cô này? Có phải vô lý không? Người như cô Hai dám bán bạn vì tiền lắm, chưa gì đã xúi xử rồi đó. Độ rày chị Tuyết lại hay lên đây chơi. Anh Sơn trước kia ra đi ngỏ ý muốn chị về SàiGòn, không nên ở đây.

Nên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chị Tuyết phải làm theo ý muốn của anh Sơn chứ. Tại sao chị ấy lại lên đây và đến quán cô Hai làm gì?

- Thì chị ấy muốn vào đây thăm anh em mình, thỉnh thoảng lên thăm bà Lộc. Không khí ở đây nhắc chị ấy nhớ đến anh Sơn.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng anh Bích này, chuyện yêu thương của anh Sơn và chị Tuyết ngó vậy mà chưa hết sóng gió đâu đấy nhé. Tôi lo lắm. Rồi đây chị Tuyết còn khổ nhiều.

- Tôi chỉ mong anh Sơn sớm về, mọi việc được êm vui.

Tuyết ở chơi với bà Lộc hai ngày và về SàiGòn. Một bức thư của Sơn đã chờ Tuyết ở nhà. Bức thư ấy báo tin ngày về của Sơn. Trong thư, Sơn trách Tuyết làm gì ở nhà lúc sau này ít viết thư cho Sơn và có viết thì thư quá ngắn. Khi Tuyết đọc bức thư ấy của Sơn thì Sơn đang trên đường về Việt Nam.

Tuyết nói với bà Mai:

- Anh Sơn sắp về rồi, dì ạ.

Bà Mai ngạc nhiên:

- Sao con nhận được tin mừng mà mặt mày bí xị như vậy?

- Anh Sơn trách con đủ điều. Con không trách anh ấy thì thôi.

Ngày hôm sau, Lan lên SàiGòn để báo tin cho Tuyết biết Sơn sắp về, vì Lan tưởng Tuyết chưa nhận được tin. Tuyết thấy Lan liền trách:

- Mấy lúc nay không thấy Lan đâu cả, nay có tin anh Sơn sắp về, mới thấy Lan lên.

Lan nói:

- Tôi bận quá chị ạ. Chồng tôi đi học về, được cơ quan cấp cho một căn nhà ở thị xã. Tôi phải lo dọn về đó để ở, trong khi mẹ tôi lại đau nặng.

- Bác gái đau nặng, sao Lan không báo tin cho tôi hay?

- Tôi nghĩ chị hay thì cũng không về được. Anh Sơn trước khi đi ngỏ ý không muốn cho chị về quê.

- Không phải như vậy. Anh Sơn muốn tôi về quê ở với cha mẹ tôi, nhưng tôi không muốn. Tôi chỉ về khi nào anh ấy làm đám cưới.

Lan buồn bã:

- Chắc là không làm đám cưới được.

Tuyết kinh ngạc nhìn Lan. Lan giải thích:

- Tôi e mẹ tôi khó sống được cho đến ngày anh Sơn về. Tôi đánh điện gọi anh về gấp, nếu không anh sẽ còn ở lại nông trại của ba mẹ cô Michikô nào đó thêm một tháng nữa…

- Thì ra cô gọi anh ấy về vì bác gái đau nặng, vậy mà trong thư gởi về cho tôi, anh ấy không nói gì cả… Bác gái đau gì mà nặng vậy?

- Mẹ tôi bị cảm, rồi qua thương hàn…

- Sao không đưa bác vào bệnh viện?

- Mẹ tôi nhất định không chịu đi. Bác gái bên nhà có qua thăm và khuyên mẹ tôi nên lên SàiGòn chữa cho khỏi… Nhưng mẹ tôi linh cảm không thể sống được nữa. Tôi van vái đêm ngày cho tôi được thấy mặt anh tôi trước khi chết… Anh Sơn không biết có về kịp không?

Tuyết nghĩ:

- Trong trường hợp này, ta có nên về thăm mẹ anh Sơn không?

Lan nói:

- Hôm nay tôi lên đây là để hỏi chị một chuyện.

Tuyết ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy?

- Có người nói rằng chị giận anh Sơn …Có phải vậy không?

- Người nào nói? Tại sao không chịu nói tên?

Lan do dự một chút, rồi nói:

- Hôm qua, tôi có qua làng thương binh ở Thủ Đức để thăm một người cháu của mẹ tôi, anh này là con dì tôi đã qua đời, giao anh ấy cho mẹ tôi nuôi. Nay mẹ tôi không tin mình còn sống nữa, sai tôi lên gặp anh ấy để giao trả mấy vật kỷ niệm của dì tôi mà mấy lúc nay mẹ tôi cất giữ.

- À, thì ra cô lên trên ấy và nghe người ta nói. Tôi biết người ta còn thêu dệt nhiều chuyện nữa, phải vậy không? Tôi giận anh Sơn vì anh ấy chữa khỏi lại không chịu về và còn đến ở tại nông trại của cô Michikô.

- Chị ghen như vậy là không phải. Cô Michikô chỉ đưa anh Sơn về trại của mẹ cô rồi đi về nệnh viện để làm việc.

- Đâu phải tôi ghen. Nhưng mà tôi giận. Anh Sơn chắc cũng biết bên này người ta trông đợi anh ấy.

- Nhưng anh ấy chưa khoẻ thì cũng để cho anh ấy nghỉ dưỡng sức chứ? Về đây cũng chưa thực hiện bổn phận làm chồng được mà, bộ chị không chờ được nữa sao?

Lúc đầu Tuyết không hiểu lời nói của Lan, nhưng lần lần thấm ý, Tuyết tức giận đỏ bừng đôi má:

- Tôi không ngờ Lan ăn nói như vậy!

- Thế tại sao chị giận anh Sơn đến nỗi không thèm viết thư cho anh ấy? Chị vào làng thương binh thăm anh em trên ấy mấy lần, chị còn ghé lại quán cô Hai để nghe tin tức ông Phong nào đó, chị có nhiều thì giờ như vậy sao không viết thư cho anh Sơn? Chị quên anh ấy rồi sao?

Tuyết nghẹn ngào muốn khóc nhưng cố giữ bình tĩnh:

- Lan đừng hiểu lầm tôi như vậy. Tôi buồn quá mới đi chơi như vậy. Trước khi đi, anh Sơn có dặn tôi đừng lên làng thương binh trong khi anh đi vắng, nhưng tôi đã làm trái ý anh, không nghe lời anh, vì tôi muốn tìm lại những kỷ niệm khi anh Sơn còn ở đó. Về chuyện ông Phong, Lan biết gì mà nói như vậy? Có phải cô Hai đã thêu dệt không? Để tôi kể cho Lan nghe…

- Tôi đã nghe người ta nói nhiều rồi, nhưng chị muốn thanh minh gì thì cứ nói đi…Tôi sẵn sàng nghe từ hai phía. Tôi cũng biết chị là người tốt, chị thương anh Sơn lắm, nếu không thương chị đã không từ chối lời cầu hôn của anh Nghĩa, chị đã không bỏ nhà ra đi vì sự ép duyên của hai bác…Nhưng sau này chị đã….

Tuyết nói:

- Cô hãy để tôi nói hết đã …

Và Tuyết kể lại chuyện cô Hai cố tình dụ dỗ Tuyết, làm mai Tuyết cho ông Phong. Tuyết nói:

- Cô Hai có lẽ ăn tiền của ông Phong. Còn không vậy thì cô ấy muốn được cảm tình của ông Phong, nhưng ông này không để ý đến cô ta mà lại để ý đến tôi, vì vậy mà cô Hai ghen ghét rồi nói xấu tôi…

- Cũng có lẽ, cô Hai sắc sảo lắm, cô ta bán quán, bán hàng thì làm sao không bán tình buôn nghĩa… Nhưng chị giữ được lòng chị là tốt rồi. Về việc này, tôi không có quyền gì hết. Anh Sơn về, anh ấy tính toán thế nào cũng được. Đó là quyền của anh.

- Phải rồi tôi cũng đang đợi anh ấy về đây.

Hai người im lặng một chút rồi Lan nói:

- Tôi tưởng chị chưa biết, nên nói để chị đề phòng. Tội nghiệp anh ấy. Anh Sơn yêu chị lắm, chị cũng biết chứ.

Tuyết cười lạt:

- Còn tôi, tôi không yêu anh ấy chắc? Cô là đàn bà con gái, là bạn thân của tôi từ lúc nhỏ, vậy mà cô không hiểu được tôi thì trên đời này ai hiểu tôi kia chứ? Nhưng không sao, tôi có thể hy sinh hạnh phúc của tôi để anh Sơn tìm thấy hạnh phúc nếu anh ấy muốn xây dựng với một người văn minh hơn tôi, tài đức hơn tôi. Mấy lúc nay, những gì mà tôi đã làm cho anh ấy, vì anh ấy, hãy xem như tôi đưa anh ấy ra khỏi cảnh hoạn nạn, bây giờ anh đã lành lặn, có bỏ tôi thì cũng không sao. Tôi không phụ anh lúc anh bị thương, bị tàn tật là đủ rồi, không ai chê tôi nếu giờ này tôi phụ anh. Huống chi ở đây ai cũng thấy rõ tôi không hề phụ anh, tôi luôn yêu thương anh.

Tuyết vì quá uất ức nên nói một hơi, đôi má đỏ hồng và mắt sáng quắc, khiến Lan hối hận đã ngờ vực tình yêu chân thành của Tuyết.

Lan nói:

- Thôi em hiểu rồi, xin chị đừng phiền em nữa. Thú thật với chị, khi em nghe cô Hai nói về ông Phong, em rất giận. Nhưng sau đó, nghĩ lại, em cũng thấy vô lý. Em không tin chị có thể phản bội anh Sơn. Còn chuyện cô Michikô thì xin chị đừng bận tâm, nếu anh Sơn mà phụ chị thì em không để anh làm như thế đâu. Phải công nhận anh ấy đi Nhật được là nhờ chị. Không có tình thương của chị, anh Sơn đã nằm liệt ở trong làng thương binh, không làm được cái trò gì, không học được nghề sơn mài, chứ đừng nói là đi Nhật để làm lại con người cho lành lặn. Em xin lỗi đã không tin chị. Chị thật là người tốt.

Tuyết thở dài:

- Thôi bỏ qua chuyện ấy đi, bây giờ hãy nói về bệnh tình của bác gái. Tôi muốn theo Lan về thăm bác, cùng Lan săn sóc bác một thời gian, Lan nghĩ sao?

- Chị cứ thu xếp đồ đạc về quê với em…