← Quay lại trang sách

TRUYỆN SỐ 4 CHIẾC GHẾ NGƯỜI

Sáng nào cũng vậy, Yoshiko đều tiễn chồng đi làm. Phải cho riêng mình. Như thường lệ, cô lại giam mình trong thư phòng kiểu Âu, nơi cô vẫn thường chia sẻ không gian làm việc với chồng. Lúc này, cô đang vùi đầu sáng tác cho kịp đăng bài trên số đặc biệt phát hành vào mùa hè của tạp chí K.

Là một nhà văn tài giỏi lại xinh đẹp nên thời gian gần đây Yoshiko nổi tiếng như cồn, đến mức người chồng vốn là thư kí bộ ngoại giao cũng phải chịu lu mờ. Hầu như ngày nào cũng có hàng tá những bức thư từ những kẻ sùng bái vô danh được gửi tới cho Yoshiko.

Sáng nay, lúc ngồi vào bàn làm việc, trước khi bắt tay vào viết bản thảo, Yoshiko phải xem qua một lượt các bức thư của những người vô danh đó.

Chẳng cần nói cũng thừa biết, nội dung của những bức thư vô cùng nhạt nhẽo nhưng vốn là một người có tấm lòng vị tha nên dẫu cho đó là bức thư như thế nào chăng nữa, Yoshiko vẫn đọc hết vì dù sao chúng cũng được gửi đến cho cô.

Cô bắt đầu từ những bức thư đơn giản nhất. Hai bức thư được dán rất cẩn thận và một tấm thiệp, còn sót lại một bì thư nhìn qua có vẻ là một tập bản thảo rất dày. Yoshiko vẫn thường nhận được những bì thư một cách đường đột mà không hề có bất cứ bức thư thông báo nào như thế này. Đa phần chúng toàn là những chuyện vô cùng nhàm chán nhưng Yoshiko vẫn mở bì thư lấy tập giấy dày cộp ra và đọc qua tiêu đề.

Đúng như Yoshiko dự đoán, một tập bản thảo được kẹp vào bên trong. Thế nhưng không hiểu vì sao, thay vì phải viết tên tiêu đề tác phẩm hoặc tên tác giả thì nó lại được bắt đầu bằng dòng chữ, xưng hô là Kính gửi quý phu nhân. Gì vậy nhỉ? Hình như đây là một bức thư. Nghĩ vậy nên Yoshiko cũng liếc mắt đọc qua đôi, ba dòng. Mới đọc đến đó, Yoshiko nhận thấy có sự bất thường, một dự cảm chẳng lành ập đến. Vốn tính hiếu kì, cô liền đọc tiếp.

Kính gửi quý phu nhân, Có lẽ quý phu nhân không hề biết đến tôi nhưng xin cô hãy ngàn lần lượng thứ cho tội lỗi mà tôi sắp nói ra cũng như bức thư vô phép được gửi tới đường đột như thế này từ một người đàn ông xa lạ.

Chắc hẳn cô sẽ tôi cùng ngạc nhiên khi đọc đến những dòng này. Ngay bây giờ, trước mặt cô, tôi định thú nhận về một tội ác kì lạ mà tôi cam đoan không thể tìm thấy được ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này do chính tôi gây ra.

Đã mấy tháng nay, tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới loài người và đang sống một cuộc đời như của ác ma. Đương nhiên, trong thế giới rộng lớn này, không ai hay biết những việc mà tôi đang làm. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chắc có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn sống như thế và đã không quay về với thế giới loài người.

Nhưng những ngày gần đây trái tim tôi lại có những thay đổi lạ lùng. Tôi không thể không sám hối cho những nghiệp quả của bản thân. Chỉ có điều, như tôi đã nói ban nãy, chắc cô thấy có rất nhiều điểm khiến cho cô nghi ngờ nhưng làm ơn hãy kiên nhẫn đọc cho hết bức thư này. Làm như vậy thì cô sẽ hiểu được tại sao tôi lại mang trong mình những cảm xúc như thế và tại sao nhất định tôi cứ phải giãi bày nó với cô. Mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ ngay thôi.

Chà, tôi không biết mình nên bắt đầu viết từ đâu. Sự thật khó tin là tôi đã sống tách biệt với loài người đến mức tôi cảm thấy có phần xấu hổ khi bằng cách này, tôi đang viết cái thứ được gọi là bức thư để bày tỏ suy nghĩ của mình. Tôi vẫn nhớ như in tiếng bút chạy trên giấy. Nhưng việc tôi do dự âu cũng là lẽ thường tình. Thôi thì cho phép tôi viết một cách tuần tự, kể từ khi sự việc bắt đầu xảy ra.

Tôi là người từ khi sinh ra đã có vẻ ngoài xấu xí có một không hai. Xin hãy nhớ thật kĩ điều này. Nếu không làm thế, tôi cứ giả dụ trong trường hợp cô chấp nhận lời đề nghị có phần khiếm nhã mà đến gặp tôi trong khi tôi còn không có chút hiểu biết nào để chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, thì việc bị cô nhìn thấy cơ thể tàn tạ, khuôn mặt xấu xí đến nỗi không nhìn ra rằng tôi có hai con mắt, do năm tháng dài sống trong khổ cực, ốm yếu quả thực sẽ khiến tôi đau khổ đến tột cùng.

Bởi vì tôi là một người đàn ông từ bẩm sinh đã mang tính nhân quả. Tuy ngoại hình xấu xí nhưng trong trái tim tôi luôn rực cháy những cảm xúc mãnh liệt mà không người nào trên thế giới này biết đến. Quên đi hiện thực phũ phàng rằng mình chẳng qua chỉ là một gã thợ có khuôn mặt gớm ghiếc như quỷ, lại nghèo rớt mồng tơi, tôi khao khát vô vàn “những giấc mơ” ngọt ngào, xa hoa đến mức quên cả bản thân mình là ai.

Nếu như tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có hơn thì với tiềm lực kinh tế của gia đình, tôi đã có thể tha hồ đắm chìm trong các cuộc chơi để tìm kiếm sự an ủi cho hình hài xấu xí của mình. Hoặc nếu tôi được trời phú cho một năng khiếu nghệ thuật nào đó thì tôi đã có thể quên đi được cái thế giới vô vị này. Nhưng, thật bất hạnh! Tôi chẳng được ban cho bất cứ thứ gì, tôi chỉ là con của một gia đình làm nghề đóng đồ gỗ và đành phải kiếm sống qua ngày nhờ công việc cha mẹ để lại.

Chuyên môn của tôi là đóng các loại ghế. Những chiếc ghế tôi đóng luôn làm hài lòng khách hàng cho dù đó là vị khách khó tính đến mấy. Trong giới, tôi luôn được ưu ái, kể cả trong công việc tôi cũng luôn được giao làm những món đồ cao cấp. Những món đồ cao cấp ở đây có thể kể đến như những chiếc ghế với phần tựa lưng, phần tay vịn được yêu cầu chạm khắc một cách rất tỉ mỉ, công phu hay những chiếc ghế đòi hỏi sự vừa vặn của phần đệm ngồi hoặc kích thước chuẩn xác của từng bộ phận chiếc ghế. Mỗi khách hàng lại có một sở thích khác nhau. Phải đổ mồ hôi công sức, lao tâm khổ tứ mới có thể làm ra được những chiếc ghế như vậy. Điều này chưa chắc một người thợ nghiệp dư có thể tưởng tượng được. Nhưng càng là những yêu cầu khó thì niềm vui sướng khi sản phẩm đó được hoàn thành lại càng được nhân lên gấp bội. Những điều tôi nói nghe có vẻ huênh hoang nhưng cảm xúc ấy có thể sánh với cảm xúc của người nghệ sĩ khi hoàn thành được một tuyệt tác.

Khi một chiếc ghế được hoàn thiện, việc đầu tiên là tôi sẽ tự mình ngồi vào để kiểm tra xem nó đã thực sự thoải mái hay chưa. Trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của người thợ làm nghề thì chỉ có duy nhất lúc đó, tôi mới cảm thấy mình giỏi giang biết bao. Vị quý tộc cao sang hay tiểu thư xinh đẹp nào sẽ ngồi vào đó nhỉ? Vì chiếc ghế sang trọng này được đặt hàng bởi một dòng họ danh giá nên nhất định nó sẽ được đặt trong một căn phòng cực kì hoa lệ, phù hợp với nó. Trên tường hẳn sẽ treo những bức tranh sơn dầu của những họa sĩ nổi tiếng, giữa phòng sẽ có một chiếc đèn chùm lộng lẫy rủ xuống từ trần nhà, còn trên sàn sẽ được trải một tấm thảm vô cùng cao cấp. Trên chiếc bàn đặt ở phía trước chiếc ghế này sẽ bày một lọ hoa nhập từ Tây Âu, những bông hoa đua nhau nở và tỏa hương thơm ngọt ngào. Tôi cứ mải mê, đắm chìm vào những ảo tưởng ấy và chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình chính là chủ nhân của căn phòng xa hoa đó. Trong thoáng chốc, tôi thấy vui sướng khôn tả.

Những tưởng tượng nhất thời của tôi cứ thi nhau xuất hiện mãi không thôi. Trong thế giới ảo mà tôi tự nghĩ ra, gã thợ quèn, xấu xí, nghèo khổ là tôi bỗng chốc trở thành quý công tử cao sang và ngồi vào chiếc ghế đẹp đẽ do tự tay mình làm. Rồi cô người tình xinh đẹp luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi đứng bên cạnh, nở nụ cười thật tươi và lắng nghe câu chuyện của tôi. Không chỉ có thế, tôi còn tưởng tượng ra mình nắm tay cô ấy và cùng thủ thỉ, trao nhau những lời yêu thương ngọt ngào.

Nhưng lúc nào cũng vậy, giấc mộng màu tím bồng bềnh của tôi ngay lập tức bị giọng nói the thé điếc tai của bà chủ quán ăn nhà hàng xóm hay tiếng khóc inh ỏi của đứa trẻ ốm yếu gần đấy phá đám. Một lần nữa, hiện thực xấu xí lại bày ra trước mắt cùng sắc màu xám xịt. Tôi bị kéo về với thực tại. Ở đó không còn nhận ra vị quý công tử hào hoa trong mơ kia nữa mà là hình hài của chính tôi hiện ra, gớm ghiếc và rầu rĩ. Còn người đẹp vừa mới cười với tôi trước đó thì... Cô ấy có thể biến mất đi đâu được nhỉ? Đến cả những cô bảo mẫu lấm lem đang chơi ngoài kia cũng không buồn ngó ngàng đến tôi. Thứ duy nhất vẫn nằm lại ở đó, trơ trọi như tàn dư của giấc mơ ban nãy chính là chiếc ghế mà tôi làm. Nhưng chẳng phải chiếc ghế đó rồi cũng sẽ được chuyển đến một thế giới khác biệt hoàn toàn với thế giới của chúng tôi hay sao? Cứ như thế, mỗi lần tôi hoàn thiện xong một chiếc ghế là y như rằng tôi bị thứ cảm xúc buồn tẻ đến khó tả tấn công. Năm tháng cứ thế trôi qua và cũng đến lúc tôi không thể chịu đựng nổi sự nhạt nhẽo, vô vị đó.

“Nếu cứ tiếp tục cuộc sống như của giòi bọ thế này thì thà chết đi còn hơn.” Tôi đã nghiêm túc nghĩ như vậy đấy. Ở nơi làm việc, tôi vừa miệt mài, tỉ mỉ đục đẽo, đóng đinh, sơn màu cho những chiếc ghế vừa trăn trở khôn nguôi. “Nhưng mà, đợi đã. Nếu đã có gan định tìm đến cái chết thì liệu còn có cách nào tốt hơn hay không? Chẳng hạn như...” Thế là những ý tưởng trong đầu tôi càng ngày càng phát triển theo hướng điên rồ, đáng sợ.

Thời điểm đó, tôi được người ta đặt hàng làm một chiếc ghế bành bằng da lớn, loại mà tôi chưa từng làm trước đây. Chiếc ghế này sẽ được sử dụng tại một khách sạn do người nước ngoài quản lý trong thành phố Y. Đáng lý thì nó phải được nhập về từ chính quốc nhưng vì thương hội nơi tôi làm đấu tranh, họ bảo rằng họ có thợ làm ghế tay nghề không thua kém gì nước ngoài nên cuối cùng thì chúng tôi đã có được đơn hàng. Vì nó mà tôi quên ăn quên ngủ, dốc toàn tâm toàn ý cốt để hoàn thành được sản phẩm. Thực sự tôi đã dành hết cả trái tim lẫn tâm hồn vào chiếc ghế và bị cuốn hút bởi nó.

Ngắm nhìn chiếc ghế sau khi được hoàn thành, tôi cảm thấy mãn nguyện không sao kể xiết. Đó là cảm xúc mà tôi chưa từng có từ trước tới nay. Tác phẩm tôi làm ra hoàn hảo đến mức tôi như bị nó mê hoặc. Như thường lệ, tôi mang một chiếc ghế trong bộ bốn chiếc ra nơi có ánh nắng ngập tràn, trong căn phòng được lát sàn gỗ rồi từ từ ngồi xuống. Nó mới thoải mái làm sao. Đệm ngồi thật êm ái, không quá cứng cũng không quá mềm. Vì ghét màu nhuộm và không muốn can thiệp quá nhiều vào chất liệu nên tôi đã giữ nguyên màu sắc xám tro của tấm da bọc ghế mềm mượt. Chiếc ghế có độ dốc vừa phải, tựa ghế căng đầy nâng đỡ cho lưng, hai bên tay vịn của ghế hơi chẽ ra vẽ nên một đường cong quyến rũ. Tất cả hài hòa một cách kì lạ. Tôi thấy chiếc ghế toát lên sự thoải mái không thể chê vào đâu được.

Tôi thả người chìm sâu vào trong ghế, khẽ vuốt ve hai đầu tay vịn tròn tròn và bị nó hớp hồn. Lập tức, như một thói quen, những ảo tưởng bất tận ùa đến với những sắc màu chói lọi như cầu vồng ngũ sắc. Chúng là ảo ảnh ư? Những trăn trở trong lòng hiện ra rõ mồn một trước mắt đến mức tôi còn tưởng mình đang nhìn nhầm.

Đang miên man thả hồn mình cho trí tưởng tượng bay xa thì bất chợt trong đầu tôi nảy ra một ý định tuyệt vời. Ma xui quỷ khiến chắc là để nói về những việc như thế chăng? Nó nhảm nhí và vô cùng ma quái y hệt trong mơ. Nhưng chính sự ma quái đó có một mị lực khó diễn tả bằng lời, xúi giục tôi hành động.

Ban đầu, tôi chỉ có một ước ao rất đơn giản là sẽ không bao giờ buông chiếc ghế xinh đẹp mà tôi đã dành hết tâm huyết để làm nó. Và nếu có thể, tôi muốn mang chiếc ghế này theo đến bất cứ nơi đâu. Trong lúc tôi bị mê muội bởi những ảo tưởng được chắp cánh bay cao thì không biết từ lúc nào, chỉ trong ngày hôm đó thôi, những ảo tưởng như chất men được ủ trong đầu tôi đã kết lại thành một ý tưởng đáng sợ. Chắc tôi bị điên mất rồi. Tôi định sẽ biến những ảo tưởng kì quái đó thành hiện thực.

Tôi vội vàng chọn lấy một chiếc ghế tôi cho là đẹp nhất trong bốn chiếc ghế bành rồi chặt nát nó ra. Sau đó, tôi làm lại một chiếc mới tốt hơn theo ý mình nhằm phục vụ cho kế hoạch của tôi.

Bởi vì nó là một chiếc ghế bành cực lớn nên phần kê chân, sau khi được bọc một lớp da thì chạm gần đến sàn. Ngoài ra, phần tựa lưng và tay vịn được làm cực dày còn lòng ghế thì sâu như một cái hố đến mức một người có thể ngồi lọt thỏm trong đó mà không bị bên ngoài phát hiện. Đương nhiên, chiếc ghế được lắp cho bộ khung gỗ chắc chắn cùng rất nhiều lò xo. Tôi đã sử dụng một vài kỹ thuật vào đó. Chẳng hạn như phần kê chân tôi tạo ra khoảng trống để có thể cho được đầu gối vào, phần tựa lưng lớn để đầu và thân có thể chui lọt nên nếu ngồi vào chiếc ghế, tôi hoàn toàn có thể ẩn nấp mà không ai hay biết. Tôi thừa sức để làm ra những thứ đó.

Những kỹ thuật thủ công trên là sở trường của tôi nên tôi đã làm ra một chiếc ghế tiện lợi nhất có thể. Ví dụ, tôi đã tạo một khe nhỏ mà bên ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra trên lớp da bọc ghế. Nó giúp tôi có thể hít thở không khí hoặc nghe ngóng âm thanh từ bên ngoài. Hay ở phần tựa lưng, chỗ gáy chạm vào tôi lắp thêm một cái tủ nhỏ như là một cái kho để nhét bình nước hay lương khô của quân đội. Tôi còn lắp thêm cả túi cao su lớn dùng cho những mục đích khác nhau và còn vô vàn những công dụng hay họ cũng đều được tôi đưa vào. Vậy là chỉ cần có thực phẩm thì tôi có thể sống trong đó hai đến ba ngày mà không gặp bất kì bất tiện nào. Nói cách khác, chiếc ghế đó trở thành căn phòng đủ cho một người sinh hoạt.

Tôi mặc độc một chiếc áo sơ mi rồi mở nắp của lối vào ở đáy của chiếc ghế rồi chui tọt vào bên trong. Đó là một cảm giác vô cùng kì lạ. Bên trong tối om và rất khó thở. Tôi có cảm giác như thể mình đang chui vào trong một ngôi mộ. Nhưng nghĩ kĩ thì nó có khác gì một ngôi mộ thật đâu. Ngay khi tôi chui vào bên trong chiếc ghế thì cũng là lúc tôi biến mất khỏi thế giới loài người giống như người ta mặc một chiếc áo tơi [7] và bị lút mình vào trong.

Không lâu sau, người từ thương hội mang đến một chiếc xe đẩy lớn để chở bốn chiếc ghế đi. Tên đệ tử của tôi (thực ra chỉ có mỗi tôi và cậu ta sống cùng với nhau) ra tiếp những người đó mà không hay biết gì. Lúc bê chiếc ghế lên xe đẩy, vì một trong số những phu vác đột nhiên la lên tức tối “Cái này nặng thấy gớm” làm tôi nằm ở bên trong giật mình đánh thót nhưng vốn dĩ ghế bành lại kèm cả kê chân là thứ rất nặng nên chẳng ai nghi ngờ. Một hồi sau, tôi bắt đầu thấy xe rung lạch cạch, đường xóc đến nỗi cả người tôi nảy lên bần bật theo xe.

Mặc dù lo lắng như vậy nhưng rốt cuộc, chiều ngày hôm đó chiếc ghế bành mà tôi ngồi bên trong đã được đặt yên vị trong một căn phòng mà không gặp bất cứ sự cố nào. Sau đó tôi mới biết, căn phòng đó không phải là tư phòng của một ai mà là một căn phòng nhiều người đi ra đi vào được gọi là sảnh khách sạn để cho khách ngồi đợi, đọc báo hay hút thuốc.

Chắc cô đã đoán ra được rồi phải không? Mục đích chính của tôi khi tạo ra chiếc ghế có một không hai này là thừa lúc không có người ở đó, tôi sẽ chui ra khỏi chiếc ghế và lượn một vòng khách sạn để ăn cắp đồ. Ai mà ngờ có người lại nấp được trong chiếc ghế đó chứ? Thật điên rồ phải không? Như một cái bóng, tôi ung dung tự do sục sạo hết phòng này sang phòng khác. Và khi mọi người náo loạn bủa đi tìm kiếm thì tôi sẽ chạy trốn về hang ổ của mình trong chiếc ghế. Tôi chỉ cần ngồi và nín thở quan sát công cuộc tìm kiếm ngớ ngẩn của bọn họ. Chắc cô cũng biết một loại cua gọi là ‘cua ẩn sĩ’ hay được sóng đánh dạt vào bờ biển chứ ạ? Nó trông giống con nhện khổng lồ, hễ không có con người ở đó thì nó sẽ bò ra để đánh dấu lãnh địa của mình. Nếu nghe thấy bước chân của con người, dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ thì ngay lập tức nó sẽ lẩn rất nhanh vào trong vỏ. Sau đó, nó khẽ thò chân trước đầy những lông lá gớm ghiếc ra khỏi vỏ, nằm im lặng quan sát mọi động tĩnh của kẻ thù. Tôi đích thị là con “cua ẩn sĩ” đó. Nhưng thay vì là cái vỏ, tôi có hang ổ của mình và nơi tôi đi lại để đánh dấu lãnh thổ là bên trong khách sạn chứ không phải ngoài biển khơi.

Kế hoạch táo bạo của tôi quả đúng là táo bạo thật. Nó nằm ngoài dự đoán của con người. Tôi đã thành công mỹ mãn. Mới chỉ ở khách sạn được ba ngày mà tôi đã làm được khối việc. Cảm giác lúc đi ăn trộm có gì đó vừa sợ vừa vui. Tôi vui sướng không lời nào tả xiết khi những phi vụ thành công. Kì cục ở chỗ họ ở ngay trước mũi tôi mà không phát hiện ra còn tôi thì ngồi im, lặng lẽ quan sát bọn họ hô hoán “nó trốn đằng này, nó chạy đằng kia”. Thứ mị lực bí ẩn nào khiến nó có thể làm tôi vui đến như vậy nhỉ? Nhưng đáng tiếc là lúc này, tôi không có thời gian để giải thích cho cô một cách tường tận vì ở đó, tôi đã phát hiện ra một thứ khoái lạc kì quái có thể khiến tôi vui gấp mười, gấp hai mươi lần so với việc trộm cắp.

Tôi xin phép quay về phần đầu câu chuyện từ chỗ chiếc ghế tôi làm được đặt ở sảnh khách sạn.

Khi bộ ghế được chuyển tới nơi, những người chủ của khách sạn đã đến và ngồi thử vào ghế xem có thoải mái hay không. Một lúc sau, không gian hoàn toàn trở nên im ắng. Có lẽ trong phòng không còn bất cứ ai. Nhưng vì vừa mới đến nên tôi không thể liều lĩnh chui ra khỏi chiếc ghế ngay được. Phải rất lâu sau đó (hoặc có thể là do tôi tự nghĩ như vậy), tôi nghe thấy tiếng động rất nhỏ. Tôi tập trung cao độ, dỏng tại lên nghe và tiếp tục quan sát khu vực xung quanh chiếc ghế.

Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề vọng lại, có lẽ phát ra từ phía hành lang. Tiếng bước chân tiến lại gần và cách lôi độ hai, ba mét, vì trong phòng có trải thảm nên tôi chỉ còn nghe được âm thanh rất nhỏ gần như không rõ là âm thanh gì. Một lúc thì có tiếng người đàn ông thở hổn hển qua đằng mũi. Tôi còn chưa kịp định thần xem có chuyện gì thì người đàn ông có lẽ đến từ châu Âu đã thả đánh phịch cơ thể đồ sộ lên đầu gối tôi, lại còn day thêm hai, ba cái nữa. Cái mông vĩ đại, rắn chắc của ông ta chỉ cách đùi tôi một lớp da mỏng của chiếc ghế bành, gần sát đến nỗi tôi cảm nhận được cả hơi ấm tỏa ra từ đó. Bờ vai rộng thì tựa vào phần ngực tôi, hai cánh tay nặng trịch đặt lên tay vịn, chồng lên hai tay của tôi. Sau đó hình như ông ta đã châm một điếu xì gà. Một mùi thơm nồng, đầy nam tính len lỏi qua kẽ hở của lớp da bọc ghế phả đến chỗ tôi.

Cô hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi lúc đó và tưởng tượng mà xem. Một cảnh tượng hết sức ngớ ngẩn có phải không ạ? Lúc đó tôi quá sợ hãi, chỉ biết cổ thu mình bé lại cứng queo trong chiếc ghế tối thui. Mô hội túa ra lã chã từ hai bên nách và tôi dần mất ý thức. Tôi rơi vào trạng thái mơ hồ.

Sau người đàn ông ngoại quốc thì trong ngày hôm đó rất nhiều người đã đến và ngồi lên lòng tôi. Và không một ai nhận ra rằng tôi đang ngồi trong chiếc ghế. Chắc chắn họ tưởng dưới mông họ là chiếc đệm ngồi êm ái chứ không ai nghĩ thực ra đó lại là cặp đùi có dòng máu vẫn đang chảy qua của một thằng người là tôi.

Cứ như thế, tôi nằm co cứng trong thế giới đen sì được căng bởi tấm da, không tài nào cử động được. Thế giới đó mới hấp dẫn đến kì quái làm sao. Tôi cảm thấy con người trong thế giới đó là những sinh vật sống bí ẩn khác hẳn với những người tôi vẫn nhìn thấy bằng mắt thường hằng ngày. Bọn họ chẳng khác nào những miếng thịt đẫy đà có độ đàn hồi. Từ họ cũng phát ra giọng nói, hơi thở, bước chân hay tiếng sột soạt của quần áo. Thay vì khuôn mặt thì tôi nhận biết từng người, từng người một qua sự tiếp xúc với cơ thể. Có kẻ béo múp míp, mang đến cảm giác như thứ đồ nhắm bốc mùi. Trái lại, cũng có kẻ gầy tong teo như con cá mắm hay bộ xương khô. Ngoài ra, độ cong của cột sống, độ mở của bờ vai, độ dài của cánh tay, độ dày của đùi, độ ngắn dài của xương cụt nhìn tổng thể, dẫu đó là người có vóc dáng tiêu chuẩn đến mấy thì đâu đó cũng có điểm khác biệt. Ngoại trừ dung mạo và vân tay thì một con người hoàn toàn có thể được nhận biết thông qua cảm nhận về toàn bộ cơ thể như thế này.

Ta cũng có thể nói những điều tương tự như vậy về người khác phái. Bình thường, không phải người ta vẫn hay đánh giá xấu đẹp bằng dung mạo hay sao? Nhưng trong thế giới của chiếc ghế này thì những thứ như vậy dường như chẳng thành vấn đề. Thế giới trong chiếc ghế dường như chỉ còn lại cơ thể trần trụi, giọng nói và mùi hương.

Mong cô đừng phật lòng vì những lời lẽ lỗ mãng của tôi bởi vì ở đó, tôi đã có rung động mãnh liệt với cơ thể của một cô gái (người con gái đầu tiên đã ngồi vào chiếc ghế của tôi).

Qua giọng nói, tôi đoán đó là một cô gái còn rất trẻ đến từ ngoại quốc. Lúc đó, trong phòng không có ai. Hình như cô gái ấy có điều gì rất vui nên vừa khe khẽ hát một bài hát lạ lùng vừa nhảy chân sáo lại gần chiếc ghế. Tôi mới chỉ kịp nhận ra cô ấy đã đứng trước chiếc ghế bành thì bất ngờ cô ấy ngã cơ thể đầy đặn nhưng rất mềm mại lên tôi. Thế rồi, không biết cô ấy đã thấy điều gì thú vị mà chợt phá lên cười “a ha ha” và lắc lắc tay chân như chú cá bị mắc kẹt trong lưới.

Cô ấy ngồi trên lòng tôi khoảng hơn nửa tiếng, thỉnh thoảng vừa cất tiếng hát vừa lắc lư thân hình đầy đặn theo nhịp điệu.

Đối với tôi, đây thực sự là một sự kiện kinh thiên động địa, nằm ngoài dự tưởng. Cô ấy như là thánh thần, à không, phải ngược lại mới đúng. Cô ấy đáng sợ khiến tôi thậm chí không dám nhìn mặt. Một thằng tôi nhút nhát như này, lại đang ở cùng phòng với một thiếu nữ ngoại quốc xa lạ, cùng ngồi trên một chiếc ghế. Đâu chỉ có thế. Chúng tôi gần nhau đến mức tôi còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của cô ấy chỉ cách một lớp da mỏng. Mặc dù vậy nhưng cô ấy không có một chút lo ngại nào. Cô ấy phó mặc toàn bộ sức nặng cơ thể mình lên tôi và ngồi một cách thoải mái nhất theo ý thích, thoải mái đến độ tôi chưa từng gặp được ai như thế. Tôi có thể giả vờ ôm cô ấy trong chiếc ghế này. Tôi còn có thể hôn lên chiếc cổ đầy đặn của cô ấy từ sau lớp da. Ngoài ra, tôi cũng có thể tự do làm bất cứ điều gì mà tôi muốn.

Sau khi phát hiện ra sự thật đáng kinh ngạc này, tôi bèn gác lại mục tiêu chính là đi ăn trộm vì lúc này tôi đã hoàn toàn bị đắm chìm vào thế giới của những động chạm lạ thường. Tôi cứ nghĩ mãi. Phải chăng chính nơi này, chính cái thế giới trong chiếc ghế này mới thực sự là ngôi nhà dành cho tôi ư? Gã đàn ông xấu xí và yếu đuối như tôi trong thế giới tươi sáng và rực rỡ, luôn cảm thấy mặc cảm, xấu hổ. Không những phải sống một cuộc đời buồn tủi mà còn rất vô dụng. Nhưng hắn đã thử một lần thay đổi cái thế giới đó và như thế, trong chiếc ghế này, chỉ cần chịu đựng được sự tù túng nơi đây thì hắn có thể nghe thấy giọng nói của những người phụ nữ xinh đẹp hay chạm vào làn da của họ, điều mà trong thế giới tươi sáng, hắn không những không được phép nghĩ đến chứ đừng nói đến việc lại gần những người phụ nữ xinh đẹp.

Tình yêu trong chiếc ghế bành... Nó có một sức hấp dẫn khiến ta ngất ngây đến kì lạ. Cô không thể hiểu được nó trừ khi cô thực sự chui vào ghế và cảm nhận nó. Đó là thứ tình yêu có được bằng xúc giác, thính giác và một chút khứu giác, tình yêu của thế giới bóng tối. Nó tuyệt đối không thuộc về thế giới này. Nó chính là những ham muốn dục vọng trong thế giới của ma quỷ. Cô thử nghĩ mà xem. Những điều đáng sợ, quái gở như thế nào đang diễn ra ở góc khuất của thế giới này? Nó thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.

Đương nhiên, dự định ban đầu của tôi là sau khi ăn trộm thành công, tôi sẽ mau chóng rút khỏi khách sạn nhưng thế giới này cũng có lắm những niềm vui kì quái. Một kẻ đang say men tình như tôi không những không muốn chạy trốn mà thậm chí tôi còn muốn tiếp tục cuộc sống này, mãi mãi và vĩnh viễn trong chiếc ghế.

Khi đi ra ngoài vào ban đêm, tôi phải tập trung chú ý cao độ, không phát ra tiếng động dù chỉ là âm thanh rất nhỏ. Nếu tôi không làm gì để gây sự chú ý của người khác thì đương nhiên sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng kể cả có là như thế đi chăng nữa, chính tôi cũng còn phải ngạc nhiên vì mình có thể sống trong chiếc ghế đến mấy tháng trời mà không hề bị phát hiện.

Gần như hai mươi sáu tiếng đồng hồ, tôi ở suốt trong chiếc ghế chật chội. Tôi cứ phải ngồi mãi trong tư thế hai tay gập lại, hai đầu gối co lên nên toàn thân bị tê liệt, không tài nào đứng dậy nổi. Cuối cùng thì tôi đi như lết tới phòng ăn, nhà vệ sinh. Tôi là một gã đàn ông thật điên rồ vì tôi chẳng có ý định vứt bỏ cái thế giới cảm xúc quái đản kia dẫu cho tôi có phải chịu khổ đến mấy.

Trong số những vị khách ở đây, có những người nghỉ lại trong khách sạn một đến hai tháng và vì là khách sạn, nên khách ra vào nườm nượp. Do đó, mối tình kì lạ của tôi cũng chỉ có hạn và người tình cũng thay đổi theo thời gian. Tôi chẳng thể nào làm khác được. Kí ức của tôi về các cô người tình đó không phải là kí ức về dung mạo của họ như bình thường mà chủ yếu là hình dáng cơ thể họ sẽ được khắc sâu trong trái tim của tôi.

Một cô nàng thân hình săn chắc, thông minh như chú ngựa con. Cô khác lại sở hữu cơ thể uyển chuyển, mê hoặc như một con rắn. Có cô lại đẫy đà, màu mỡ như quả bóng cao su hoặc có cô thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Cơ thể họ lại có một sức hút đặc biệt, một mị lực rất riêng.

Và khi tạm biệt cô gái này để đến với một cô gái khác, tôi lại được nếm trải những dư vị khác lạ mới mẻ.

Một lần, đại sứ của một cường quốc Âu châu (đấy là tôi nghe mấy cậu trai trẻ người Nhật bàn tán mà biết) đã đặt tấm thân đồ sộ lên lòng tôi. Ngài ấy được mọi người biết đến như một nhà thơ nổi tiếng tầm cỡ thế giới hơn là một chính trị gia. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi rất xúc động và tự hào vì tôi đã được biết đến thế nào là da thịt của người cao quý. Ngài ấy đã ngồi trên lòng tôi và nói chuyện khoảng mười phút với hai, ba người ở nước mình rồi mới rời đi. Đương nhiên, tôi hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì nhưng mỗi lần ngài ấy đưa tay làm điệu bộ nào đó thì cơ thể ngài lại cử động theo một cách rất uyển chuyển. Cảm giác nhồn nhột, buồn buồn trên cơ thể mà tôi cho là ấm hơn người thường này mang đến cho tôi một sự kích thích đến khó tả.

Lúc đó, tôi bất chợt tưởng tượng ra chuyện như thế này. Nếu! Tôi đâm một nhát vào tim ngài ấy từ phía sau tấm da này bằng một con dao sắc thì chuyện động trời gì sẽ xảy ra nhỉ? Tất nhiên nó là một nhát đâm trí mạng khiến ngài ấy không bao giờ có thể tỉnh lại. Khỏi phải nói, chắc chắn đất nước của ngài ấy sẽ náo loạn vì tin dữ, còn giới chính trị của Nhật Bản không biết sẽ điêu đứng như thế nào? Báo chí sẽ lại được dịp đăng những nội dung giật tít ra sao đây? Vụ việc chắc chắn sẽ gây ra những ảnh hưởng bất lợi cho quan hệ hai nước và đối với giới nghệ thuật, cái chết của ngài ấy sẽ là một mất mát lớn. Vụ ám sát chính khách chấn động như vậy có thể dễ dàng trở thành hiện thực chỉ bởi một thao tác rất đơn giản của tôi.

Lần khác, một vũ công từ một đất nước nổi tiếng đã tới Nhật Bản. Tình cờ cô ấy đã nghỉ lại khách sạn và ngồi vào chiếc ghế tôi làm một lần duy nhất. Cũng giống với trường hợp của ngài đại sứ, tôi vô cùng xúc động và mãi không bao giờ có thể quên cô ấy. Chưa hết, cô ấy còn cho tôi cảm xúc về một hình thể đẹp lý tưởng, thứ mà tôi chưa từng được trải nghiệm trước đây. Trước vẻ đẹp tuyệt mĩ đó, tôi còn chẳng có thời gian để nghĩ đến những mặc cảm, tự ti. Tôi chỉ có thể dành hết lời ngợi ca tán dương cô ấy bằng một tấm lòng thành kính, mộ đạo như đối với một kiệt tác nghệ thuật.

Ngoài ra, tôi còn vô vàn những trải nghiệm hiếm có, kì lạ thậm chí còn có những trải nghiệm rất kinh tởm. Nhưng kể hết những chuyện đó ra ở đây không phải là mục đích của bức thư này. Màn dạo đầu cũng khá dài rồi nên cho phép tôi vào ngay phần chính của câu chuyện.

Sau đó vài tháng kể từ khi tôi đến khách sạn, một thay đổi lớn trong số phận của tôi đã xảy ra. Điều mà tôi muốn nói đến là người chủ ngoại quốc của khách sạn, không vì lý do gì phải về nước nên ông ấy đã nhượng lại toàn bộ khách sạn đó cho một công ty của người Nhật. Ngay lập tức, công ty mới đã thay đổi lại chính sách kinh doanh khách sạn cao cấp vốn có trước đây sang hình thức kinh doanh thiết thực và có lợi hơn, đó là nhà nghỉ bình dân. Vì thế, với những vật dụng không cần thiết, công ty đã ủy thác cho một hiệp hội lớn, chuyên kinh doanh đồ nội thất để bán đấu giá. Trong danh mục đồ đạc đem đi bán đấu giá cũng có chiếc ghế của tôi.

Biết được điều đó, tôi đã thất vọng mất một thời gian. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng vì sự thay đổi đó mà một lần nữa tôi lại phải quay trở về với cõi Sa Bà [8] . Lúc đó, tôi đã kiếm được số tiền lớn nhờ việc ăn trộm nên nếu có bước chân ra thế giới bên ngoài thì tôi cũng không phải sống cuộc đời nghèo hèn như trước nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì việc rời khỏi khách sạn lớn của người nước ngoài có phần khiến tôi thất vọng tràn trề nhưng mặt khác, nó cũng mang đến cho tôi một hy vọng mới. Ý tôi muốn nói là mấy tháng nay, tôi đã trải qua không biết bao nhiêu mối tình với người khác giới nhưng bọn họ đều là người nước ngoài, mặc dù sở hữu thân hình quyến rũ, đáng mơ ước nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó về mặt tinh thần. Phải chăng, nếu không phải là giữa người Nhật với người Nhật thì không thể cảm nhận được thế nào mới là tình yêu đích thực? Tôi đã nghĩ vậy đấy. Đúng lúc đó, chiếc ghế tôi làm được mang đi bán đấu giá. . Lần này, cũng có thể một người Nhật sẽ mua nó cũng nên. Và rồi chiếc ghế sẽ được đặt trong ngôi nhà của người Nhật… Nó chính là hy vọng mới của tôi. Vậy là tôi quyết định sẽ tiếp tục cuộc sống trong cái ghế này một thời gian nữa xem sao.

Tôi đã trải qua hai, ba ngày đến là khổ sở trong cửa hàng bán đồ nội thất. Nhưng khi cuộc đấu giá bắt đầu thì may mắn cho tôi, chiếc ghế đã mau chóng tìm được chủ nhân bởi vì dù có cũ đi chăng nữa thì nó vẫn là một chiếc ghế tuyệt đẹp, khó ai có thể cưỡng lại sức hút của nó.

Người mua chiếc ghế đó là một quan chức nhà nước, sống ở thành phố lớn, cách thành phố Y không xa. Mất vài dặm để đi từ cửa hàng bán đồ nội thất đến tư gia của người đó. Chiếc xe vận chuyển rung lắc dữ dội khiến tôi phải nếm mùi vật vã tưởng chết đi trong chiếc ghế. Nhưng những thứ đó chẳng thể so sánh với niềm vui được về một nhà người Nhật theo đúng sở nguyện của tôi.

Vị quan chức nọ là chủ một cơ ngơi khá là bề thế cho nên chiếc ghế tôi làm ra được đặt trong thư phòng kiểu Âu rất rộng nhưng đối với tôi, thứ khiến tôi cực kì mãn nguyện chính là việc chiếc ghế được phu nhân xinh đẹp trong ngôi nhà đó sử dụng chứ không phải người chồng. Kể từ hôm đó, tôi đã ở cùng phu nhân trong suốt gần một tháng. Trừ những lúc phu nhân đi ăn hay đi ngủ thì hầu như lúc nào cơ thể mềm mại của phu nhân cũng ở trên người tôi. Sở dĩ, khoảng thời gian đó phụ nhân luôn xuất hiện ở thư phòng là vì cô ấy đang vùi đầu vào sáng tác một tác phẩm. Không cần phải kể lể dài dòng chắc cô cũng biết tôi yêu cô ấy đến nhường nào. Cô ấy là người phụ nữ Nhật đầu tiên mà tôi tiếp xúc, đồng thời cũng là chủ nhân của một cơ thể vô cùng quyến rũ. Lúc bấy giờ tôi mới thực sự biết thế nào là yêu. Tất cả những trải nghiệm tôi có được ở khách sạn không thể so sánh được với tình yêu này, nhất định chúng không phải thử được gọi là tình yêu đôi lứa. Bằng chứng là tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều đó dù chỉ một lần, cho tới khi tôi gặp phu nhân. Nếu chỉ một mình tận hưởng sự mơn trớn bí mật thì tôi không cam lòng. Tôi khổ tâm, dằn vặt lắm vì tôi rất muốn báo cho cô ấy biết về sự tồn tại của tôi.

Bởi vì, nếu được thì tôi mong muốn vị phu nhân ấy ý thức rằng có tôi bên trong chiếc ghế. Và, thế này có lẽ hơi ích kỷ nhưng tôi cũng muốn cô ấy yêu tôi. Nhưng bằng cách nào tôi có thể ra hiệu cho cô ấy biết được nhỉ? Nếu biết có người trốn ở bên trong chiếc ghế, chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng kinh ngạc và báo ngay cho chồng hoặc tôi tớ trong nhà. Thế thì chẳng phải mọi cố gắng của tôi từ trước tới nay thành công cốc hay sao? Rồi tôi sẽ bị khép cho tội danh khủng khiếp nào đó và bị luật pháp trừng phạt.

Vậy là tôi quyết định thôi thì chí ít hãy cố gắng hết sức để cô ấy cảm thấy thoải mái nhất có thể khi ngồi trên chiếc ghế của tôi và khiến cô ấy cảm thấy gắn bó với nó. Là một nghệ sĩ, chắc chắn cô ấy phải có cảm quan tinh tế hơn người thường. Nếu cô ấy cảm nhận được chiếc ghế của tôi có linh hồn và yêu thương nó như một vật thể sống chứ không phải một thứ cô tri thì bấy nhiêu thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện rồi.

Tôi luôn tự dặn lòng phải nâng đỡ cô ấy nhẹ nhàng nhất có thể mỗi khi cô ấy ngả mình lên tôi. Khi cô ấy mệt mỏi và nằm lên tôi, tôi sẽ khẽ rung thật nhẹ nhưng không để cô ấy biết và giúp cô ấy thay đổi tư thế. Nếu cô ấy bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ, tôi sẽ rung đùi nhè nhẹ để làm nôi.

Không biết có phải là một sự báo đáp cho tấm lòng chân thành đó của tôi hay không hay đơn giản chỉ là do tôi tự huyễn hoặc bản thân mà dạo gần đây, tôi thấy hình như phu nhân có vẻ rất yêu chiếc ghế của tôi. Cô ấy ngả người vào chiếc ghế với một sự dịu dàng và ngọt ngào, giống như một đứa trẻ sơ sinh được ôm trong vòng tay của người mẹ hay một trinh nữ đón nhận vòng tay của người mình yêu. Chưa hết, cô ấy còn lắc lư cơ thể trên lòng tôi rất thoải mái.

Và như thế, tình cảm trong tôi ngày càng trở lên mãnh liệt. Cuối cùng thì điều đó cũng xảy ra. Tôi bỗng có một ước muốn hoang đường đến nỗi chính tôi cũng không thể hiểu nổi. Tôi khát khao chỉ cần được nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu và trò chuyện với cô ấy dù chỉ một lần thì dẫu có phải chết thì tôi cũng cam lòng.

Phu nhân, chắc cô đã đoán ra rồi phải không ạ? Cô người tình mà tôi thầm thương trộm nhớ ấy, xin hãy lượng thứ cho sự thất lễ của tôi, thực ra chính là cô đấy. Kể từ khi chồng cô mua chiếc ghế của tôi ở một cửa hàng nội thất tại thành phố Y, tôi đã trao trọn tình yêu của mình cho cô. Phải, tôi chính là gã đàn ông đáng thương đó.

Phu nhân, đây là ước nguyện duy nhất trong cuộc đời tối. Cô có thể gặp tôi một lần duy nhất thôi có được không? Và hãy nói với gã đàn ông xấu xí, tội nghiệp này một lời an ủi động viên nhé? Tôi xin cam đoan sẽ không đòi hỏi gì hơn thế nữa bởi vì tôi đã đủ xấu xí và bẩn thỉu để dám mong ước những điều như vậy. Tôi cầu xin cô hãy chiếu cố đến lời thỉnh cầu của gã đàn ông bất hạnh nhất thế gian là tôi đây.

Đêm hôm qua tôi đã ra khỏi ngôi nhà để viết bức thư này. Sẽ rất nguy hiểm cho tôi nếu như tôi xuất hiện trước mặt cô và nói ra những mong ước đó. Vả lại, tôi cũng không đủ can đảm để lộ diện.

Lúc này, khi cô đang đọc những dòng thư tay tôi viết thì tôi đang đi lại lòng vòng trong dinh thự của cô và mặt mũi xanh lét vì lo lắng.

Nếu cô chấp nhận lời thỉnh cầu lỗ mãng này thì tôi xin cô hãy để chiếc khăn tay của cô lên chậu hoa cẩm chướng gần cửa sổ phòng làm việc. Khi thấy nó, tôi sẽ bước tới cửa nhà cô và vờ như một vị khách tình cờ ghé thăm.

Bức thư kì lạ đã kết thúc bằng một khẩn cầu thống thiết.

Khi đọc đến nửa bức thư, Yoshiko tái mét vì một dự cảm đáng sợ.

Vô thức, cô đứng bật dậy để chạy trốn khỏi phòng làm việc có kê chiếc ghế gớm ghiếc và chạy về phía căn phòng kiểu Nhật. Yoshiko đã định không đọc bức thư nữa mà xé nó đi, nhưng cô lại thấy lo lắng không biết liệu sẽ có chuyện gì nếu không đọc hết nên cô lại tiếp tục đọc nốt bức thư trên chiếc bàn nhỏ ở phòng khách.

Quả nhiên linh cảm của cô đã đúng.

Một sự thật khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi. Có người đàn ông lạ mặt trốn trong chiếc ghế mà cô vẫn ngồi hằng ngày đó ư?

“Ôi, kinh tởm quá!”

Yoshiko thấy rõ một làn hơi lạnh từ sống lưng giống như bị giội cho xô nước lạnh. Không biết từ lúc nào, cô bắt đầu run lên cầm cập.

Cô thẫn thờ, không biết phải xử lý chuyện này như thế nào vì quá đỗi kinh hoàng. Thử kiểm tra chiếc ghế ư? Sao mình có thể làm chuyện ghê tởm đó được. Kể cả không có con người trong đó đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn còn đồ ăn và những thứ bẩn thỉu khác của hắn ta.

“Cô ơi, cô có thư ạ.”

Yoshiko thảng thốt quay lại. Một người hầu gái mang đến cho cô một bức thư khác.

Yoshiko nhận lấy nó trong vô thức. Liếc qua dòng chữ cô giật mình đến thót tim và suýt đánh rơi bức thư. Chữ viết trên đó không khác gì chữ viết trong bức thư đáng sợ ban nãy, còn người nhận không ai khác chính là cô.

Yoshiko phân vân một hồi lâu bởi vì cô không biết có nên mở nó ra hay không nhưng cuối cùng thì cô vẫn quyết định mở ra để đọc, tim cô đập thình thịch. Bức thư rất ngắn gọn nhưng những câu từ bí ẩn trong đó lại một lần nữa khiến cô bàng hoàng.

Xin cô hãy tha thứ vì hết lần này đến lần khác tôi đã côi phép gửi đến những bức một cách đường đột. Tôi rất yêu các tác phẩm của cô và đọc chúng mỗi ngày. Bưu phẩm tôi gửi kèm là tác phẩm vẫn còn nhiều hạn chế của tôi. Xin cô hãy đọc nó và nếu cô có thể cho tôi một lời nhận xét thì thật không còn gì hạnh phúc hơn. Vì một số lý do nên tôi đã gửi bản thảo đi trước khi viết bức thư này. Tôi đoán là cô đã đọc nó rồi. Cô thấy thế nào ạ? Sẽ chẳng còn gì hạnh phúc bằng việc được cô cho đôi lời nhận xét với những đoạn tôi viết quá dở.

Tôi đã cố ý lược đi phần tiêu đề trong bản thảo và đang suy nghĩ đến việc đặt tên cho tác phẩm là “Chiếc ghế người”. Xin phép vì đã làm phiền cô. Trăm sự nhờ cô.