TRUYỆN SỐ 5 ĐỊA NGỤC CỦA NHỮNG CHIẾC GƯƠNG
“Câu nói đó là một câu chuyện lạ ư? Thế còn chuyện như này thì sao?”
Một ngày nọ, khi năm, sáu người thay nhau kể những câu chuyện rùng rợn, kì bí thì K là người cuối cùng đã bắt đầu câu chuyện như thế. Vì sau đó tôi cũng chẳng hỏi lại K chuyện thực sự đã xảy ra hay do cậu ta bịa đặt nên tôi cũng chưa rõ thực hư thế nào. Một phần vì được kể cho nghe lắm chuyện lạ lùng một phần do ngày hôm đó là một ngày gần cuối xuân, không khí nặng nề, âm u như nước ở dưới đáy sâu khiến người kể chuyện cũng như những người ngồi nghe thấy bức bối vô cùng. Nó là một câu chuyện gây ấn tượng với tôi một cách kì lạ. Câu chuyện như sau.
Tôi có một người bạn rất bất hạnh. Tôi cứ tạm gọi người bạn đó là anh ta nhé. Không biết từ khi nào anh ta mắc phải một căn bệnh lạ. Có lẽ tổ tiên của anh ta có người đã mắc phải căn bệnh đó và di truyền sang anh ta cũng nên. Tóm lại không hẳn chuyện này không có căn cứ. Ở nhà anh ta, có ông, rồi thì cụ của anh ta là những tín đồ của Thiên chúa giáo nên những thứ như cuốn sách cũ kĩ, ố vàng được in chữ ngang [9] , tượng Đức Mẹ Maria hay tranh Chúa Giê-su bị đóng đinh trên cây Thánh giá được cất kĩ dưới đáy chiếc hòm bằng mây tre đan. Ngoài ra còn có rất nhiều những món đồ thủy tinh đẹp đẽ như chiếc ống nhòm của thế kỉ trước, có lẽ từng xuất hiện trong vở kịch múa rối Igagoe Dochu Sugoroku hay những miếng nam châm kì lạ, những chiếc cốc bằng thủy tinh, pha lê thời bấy giờ cũng được cất trong hòm. Từ nhỏ, anh ta đã được cho chơi với những thứ đó.
Ngẫm ra mới thấy từ lúc đó, hình như anh ta đã có niềm đam mê lạ lùng với những đồ vật được phản chiếu như thủy tinh, mắt kính hay tấm gương. Để chứng minh cho những gì tôi nói thì đồ chơi mà anh ta có nào là đèn lồng ma thuật, ống nhòm, kính lúp, hoặc những thứ tương tự như kính vạn hoa, hễ áp mắt vào nhìn thì người cũng như vật sẽ dài ngoằng hoặc bẹt ra dưới lăng kính đồ chơi.
Tôi còn nhớ đã từng xảy ra chuyện này khi anh ta còn là thiếu niên. Một ngày nọ, tôi vào phòng học của anh ta chơi. Trên bàn học có một chiếc hộp gỗ thông cũ. Chắc là anh ta đã lấy tấm gương bằng kim loại cũ kĩ ra từ trong chiếc hộp đó ra rồi đặt dưới ánh sáng mặt trời và chiếu nó lên bức tường tối.
“Cậu thấy thế nào? Hay đấy chứ? Cậu nhìn ra kia mà xem. Cái gương phẳng này khi chiếu vào sẽ tạo thành chữ rất kì lạ đấy.”
Anh ta nói với tôi như vậy. Tôi nhìn lên tường và vô cùng ngạc nhiên. Trong hình tròn màu trắng xuất hiện chữ “Thọ” với ánh sáng chói như màu bạch kim, mặc dù hình dạng hơi méo mó.
“Kì lạ quá. Chuyện gì xảy ra thế?”
Bất giác, tôi hỏi lại anh ta. Tôi cảm thấy như có một thế lực thần thánh nào đó tác động vào. Với một đứa trẻ như tôi lúc bấy giờ thì đó quả là một hiện tượng hiếm gặp, thậm chí có phần đáng sợ.
“Cậu không biết gì ư? Ta cùng giải mã bí ẩn của trò ảo thuật nhé. Sau khi nghe xong, cậu sẽ thấy nó chẳng là gì cả. Này, lại đây mà xem. Đằng sau cái gương này có khắc chữ Thọ phải không nào? Chữ này đã xuyên qua mặt trước cái gương đấy.”
Ra vậy. Nhìn kĩ thì đúng như anh ta nói, phía sau tấm gương có màu hơi giống màu đồng là chữ Thọ được khắc nổi đẹp xuất sắc. Nhưng tại sao nó lại có thể xuyên ra mặt trước và tạo thành cái bóng như thế được nhỉ? Mặt trước của tấm gương khi soi lên thì nhẵn nhụi, bằng phẳng, tôi không hề thấy mặt mình lồi lõm, vậy mà chỉ do phản chiếu ánh sáng nó lại tạo ra được hình ảnh lạ thường như thế. Tôi nghĩ nó giống như một kiểu ma thuật vậy.
“Cái này không phải ma thuật gì đâu.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của tôi, anh ta bắt đầu giải thích.
“Tôi đã hỏi bố tôi thì ông ấy bảo gương bằng kim loại khác với kính, nếu thỉnh thoảng không lau chùi thì nó sẽ bị mờ, không nhìn thấy gì. Cái gương này là vật truyền lại từ nhiều đời xa xưa của nhà tôi, tôi đã lau nó không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi lau thì kim loại ở phần chữ nổi ở mặt sau và phần mỏng hơn rất khác nhau, mắt thường không thể nhìn thấy được. Phần dày hơn rất chắc tay còn phần mỏng thì ít kim loại hơn. Sự khác biệt về lượng kim loại mà mắt thường không nhìn thấy đó rất lạ, khi được phản xạ nó cho ra hình đó. Cậu đã hiểu chưa?”
Nghe xong, tôi cũng hiểu được đại khái lý do là gì nhưng lần này, cái mặt khi soi gương vẫn bằng phẳng là vậy đến lúc bị phản xạ lại thành ra méo mó, sự thật khó tin này khiến tôi rợn cả sống lưng, nó giống như ta nhìn thấy thứ gì đó qua kính hiển vi, bé xíu nhưng lại ghê ghê.
Vì chiếc gương này rất kì quái nên tôi nhớ rất kĩ. Đây chẳng qua chỉ là một ví dụ rất nhỏ thôi. Thú vui của anh ta thời niên thiếu hầu hết là những việc như thế này. Lạ là tôi lại bị ảnh hưởng bởi anh ta, bây giờ tôi cũng có mối quan tâm đặc biệt với các loại gương hơn những người bình thường.
Nhưng hồi đấy vẫn chưa là gì. Lên cấp hai được học vật lý, chắc các cậu cũng biết lý thuyết liên quan đến thấu kính và gương đúng không. Anh ta mê mệt với những thứ đó, anh ta gần như phát cuồng với thấu kính đến mức có thể nói là phát bệnh. Nhắc đến đó tôi lại nhớ hôm học về gương cầu lõm trên lớp, giáo viên đã đưa ra một chiếc gương làm vật mẫu và học sinh chuyền tay nhau xem. Tiếp đến, cả bọn soi xem mặt mình thế nào. Ngày ấy, mặt tôi chi chít mụn trứng cá, nên tôi rất mặc cảm. Nhưng không hiểu sao mà tôi vẫn nhìn vào chiếc gương cầu lõm đó. Bất ngờ tôi hét lên “Á” và vô cùng sửng sốt. Từng cái mụn trên mặt tôi bị khuếch đại to khủng khiếp và phản chiếu trong gương, trông không khác gì bề mặt của mặt trăng nhìn qua kính thiên văn.
Đầu mụn trông như những ngọn núi nhỏ, nứt ra tựa hạt lựu, máu đen từ đó rỉ ra kinh dị như những bức tranh quảng cáo cảnh chém giết của những vở kịch. Vì tôi thiếu tự tin do bị mụn trứng cá, khuôn mặt của tôi trong gương lại gớm ghiếc và xấu xí nên những đứa được xem chiếc gương sau tôi đứng xúm xít lại như khi người ta đi xem triển lãm hoặc tới khu giải trí làm tôi sợ phải bỏ chạy khỏi đó.
Nhưng anh ta thì khác. Lúc nhìn vào gương, thay vì hoảng sợ như tôi, anh ta lại cảm thấy vô cùng cuốn hút, vui sướng hét lên ngay tại lớp học. Cả lớp nghe thấy tiếng cười điên loạn đó thì chỉ cười lớn. Về phần anh ta, sau đó đã bị chiếc gương cầu lõm làm cho mê mệt. Anh ta mua đủ loại gương cầu lõm lớn nhỏ rồi sử dụng dây thép và bìa cứng để tạo thành các trò phức tạp rồi ngồi cười một mình. Quả nhiên được đi đúng con đường mình đam mê, anh ta sở hữu những tài năng hơn người, anh ta nghĩ ra những thứ rất kì quặc mà người bình thường không thể nghĩ tới, còn cất công sưu tầm cả những sách ảo thuật từ nước ngoài. Có một thứ khiến tôi rất đỗi ngạc nhiên khi sang phòng anh ta chơi mà đến bây giờ vẫn thấy quái lạ. Nó là một chiếc hộp có tên là hộp tiền ma thuật.
Chiếc hộp hình vuông, kích thước khoảng sáu mươi cen-ti-mét, phía trước có một cái lỗ giống cửa ra vào của một tòa nhà, ở đó cài năm hay sáu tờ tiền giấy một Yên.
“Cậu thử lấy một tờ mà xem.”
Anh ta chìa chiếc hộp ra trước mặt tôi như muốn giục “lấy một tờ đi”. Thế là tôi làm theo như anh ta bảo. Tôi định rút ra một tờ thì một chuyện không tưởng đã xảy ra. Rõ ràng tờ tiền ở ngay trước mắt nhưng khi tôi cầm vào thì nó nhẹ bẫng như khói, chẳng có gì trong tay. Chưa bao giờ tôi gặp chuyện gì khiến mình sửng sốt đến vậy.
“Ôi trời!”
Nhìn bộ mặt hốt hoảng của tôi, anh ta cười khoái chí và bắt đầu giảng giải. Đây là trò ảo thuật do một nhà vật lý học hình như của Anh nghĩ ra. Mánh khóe ở đây không gì khác chính là gương cầu lõm. Tôi không nhớ rõ lý thuyết chính xác là gì, chỉ biết là tiền thật được đặt nằm ngang dưới đáy hộp, một chiếc gương cầu lõm sẽ được gắn chéo phía bên trên, khi kéo đèn vào bên trong hộp, nếu cho ánh sáng chiếu vào tờ tiền giấy, tùy vào khoảng cách của vật thật với tiêu điểm của gương, theo lý thuyết về ảnh thì nếu điều chỉnh đến một góc nào đó thì tờ tiền sẽ xuất hiện ở cái lỗ trên hộp. Nếu là một chiếc gương bình thường thì chắc chắn vật thật không thể ở đó được nhưng với gương cầu lõm thì sẽ cho ra ảnh ảo một cách kì lạ như thế. Thực sự nó xuất hiện ở đó như thật vậy.
Cứ như thế, niềm đam mê khác thường với gương và thấu kính của anh ta càng ngày càng mãnh liệt. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta không có ý định học lên nữa một phần cũng là do bố mẹ đã quá nuông chiều anh ta. Vì con trai họ đã nói thế thì họ cũng không muốn bắt ép. Hơn nữa, học xong cấp hai, tự anh ta cho rằng mình đã người lớn nên cho xây một phòng thí nghiệm nhỏ ở phần đất trống trong vườn nhà. Ở đó, anh ta bắt đầu thú vui khác thường của mình.
Trước kia, vì phải đến trường nên bị bó buộc về thời gian nhưng bây giờ không còn như thế nữa. Vậy là anh ta tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm từ sáng tới đêm, bệnh tình của anh ta cũng vì thế tiến triển với tốc độ đáng sợ. Anh ta vốn có rất ít bạn bè, kể từ sau khi tốt nghiệp, thế giới của anh ta gói gọn trong căn phòng thí nghiệm chật chội. Anh ta chẳng đi đâu chơi, vì thế mà những người đến thăm anh ta cũng ít dần, ngoại trừ những người trong gia đình thì chỉ duy nhất mình tôi tới phòng của anh ta.
Lần đó, cũng là dịp hiếm hoi tôi tới thăm anh ta. Lúc này, bệnh tình của anh ta ngày một nặng hơn. Tận mắt chứng kiến cảnh anh ta gần như điên loạn, tôi thầm rùng mình. Không may cho anh ta, chỉ trong có một năm mà bố mẹ lần lượt qua đời vì dịch cúm. Bây giờ, anh ta chẳng lo phải bận tâm đến ai, hơn nữa lại được thừa hưởng một gia tài kếch xù nên có thể tự do thực hiện những thí nghiệm ma quái của mình. Vì cũng đã bước qua tuổi hai mươi nên anh ta bắt đầu có hứng thú với phụ nữ. Chính vì sở thích kì lạ với những chiếc gương nên những dục vọng của anh ta cũng biến thái khủng khiếp. Anh ta đã kết giao với người có cùng sở thích nên sự biến thái của họ càng trở nên mãnh liệt hơn. Và trước khi tôi kể cho các cậu nghe sự việc dẫn đến tai họa khủng khiếp này thì hãy để tôi kể hai, ba câu chuyện thực tế đã xảy ra cho thấy bệnh tình tiến triển ngày một trầm trọng của anh ta.
Nhà anh ta nằm tại một ngọn đồi trên sườn núi và căn phòng thí nghiệm mà tôi vừa nhắc tới nằm ở một góc trong vườn nhà. Từ chỗ đó có thể nhìn thấy các nếp nhà dưới phố. Việc đầu tiên của anh ta ở phòng thí nghiệm là biến mái nhà thành một đài quan sát thiên văn, sau đó anh ta cho lắp một kính thiên văn cực lớn và đắm mình trong thế giới của những vì sao. Anh ta đã tự học và trang bị được cho mình những kiến thức sâu rộng về thiên văn. Nhưng những sở thích thông thường kiểu đó không đủ sức làm thỏa mãn anh ta. Anh ta đã đặt kính viễn vọng có độ nét cao khắp các vị trí trong phòng và nhìn trộm vào bên trong những căn phòng, những người ở phía dưới. Ngày ngày, anh ta say sưa với sở thích vụng trộm, tội lỗi.
Chẳng hạn, nhìn trộm vào bên trong hàng rào gỗ, hoặc sân sau nhà người ta. Đương sự không hề hay biết có người đang lén quan sát họ bằng kính viễn vọng từ trên ngọn núi xa nên cứ thỏa sức làm những điều họ cho là cần giữ bí mật, còn anh ta thì ngang nhiên thưởng lãm như thế chúng xảy ra ngay trước mắt mình.
“Tôi xem mãi mà không biết chán.”
Anh ta nói, háo hức nhìn vào kính viễn vọng bên cửa sổ và chờ xem chuyện thú vị gì sẽ xảy ra. Nghĩ lại thì tôi thấy nó đúng là một trò đùa hài hước. Thỉnh thoảng, tôi cũng được anh ta cho xem nhưng lần nào tôi cũng đỏ mặt khi phát hiện ra thứ gì đó kì cục trước mắt.
Ngoài ra, anh ta còn chế tạo ra kính tiềm vọng, loại mà những con tàu ngầm vẫn sử dụng để quan sát trên biển. Anh ta ngồi ở phòng mình và dùng kính đó để rình mò phòng riêng của người khác khi họ không để ý, mục tiêu của anh ta thường là những cô hầu gái trẻ. Đến đây, tôi lại nhớ, anh ta còn quan sát đời sống của vi sinh vật bằng kính lúp và kính hiển vi. Kinh dị nhất là anh ta đã nuôi bọ chét. Anh ta theo dõi những hoạt động của chúng khi chúng hút máu của anh ta hoặc xem chúng tương tác với nhau. Nếu hai con cùng giới, chúng sẽ đánh nhau còn hai con khác giới thì rất quyến luyến nhau. Trong số đó, thứ gớm ghiếc nhất mà tôi được cho xem là con bọ chét lúc vừa mới bị giết. Trông nó thật đáng sợ, tôi thấy nó giãy chết nhưng với kích thước được phóng to lên gấp năm mươi lần. Con bọ chét to đùng choán hết cả tầm mắt. Tôi thấy rõ mồn một từng sợi lông trên toàn thân nó, từ mồm tới tận móng chân. So sánh thế này có phần kì quặc nhưng nó không khác gì một con lợn rừng hung tợn. Một nửa cơ thể nó ngập trong biển máu đen (thực chất chỉ là một giọt máu nhưng qua kính hiển vi sẽ nhìn thấy như vậy), chân tay nó huơ huơ trong không khí, miệng ngoác ra hết cỡ và đang trong tư thế giãy chết. Nhìn cái miệng của nó mà tôi còn tưởng như nghe được cả tiếng kêu ai oán đáng sợ của nó.
Nếu tôi cứ kể tỉ mỉ như vậy thì không biết đến bao giờ mới hết nên tôi xin phép lược bớt tình tiết. Hồi mới cho xây phòng thí nghiệm, sự yêu thích với trò giải trí này của anh ta ngày một rõ rệt hơn. Một hôm, tôi tới thăm anh ta. Khi tôi mở cửa vào chẳng hiểu sao rèm cửa bị kéo xuống trong phòng thì lờ mờ tối. Trên bức tường chính diện, chắc phải kín toàn bộ bức tường có thứ gì đó đang khẽ động đậy. Ngỡ mình trông gà hóa cuốc, tôi bèn dụi mắt nhưng quả nhiên có thứ gì đó đang cử động thật. Tôi đứng như trời trồng ở cửa, nín thở và chăm chú nhìn thứ quái dị đó. Dần dần, thứ như sương mù hiện ra rõ nét hơn, bụi cây đen sì như thể trồng bởi những cây kim nhọn hoắt, phía dưới là con mắt hình ô van sáng quắc, từ tròng mắt màu nâu đến dòng sông đầy những tia máu trên lòng trắng của mắt trông giống như một bức ảnh được lấy nét, đang chuyển từ trạng thái mờ sang rõ. Sau đó là cái lỗ mũi sâu hoắm như một cái hang với những cái lông mũi như cây cọ còn cặp môi đỏ mọng kinh dị cũng to khổng lồ như thể hai miếng đệm xếp chồng lên nhau, ở giữa là những chiếc răng trắng lấp lánh như những mái ngói. Tóm lại bên trong có một khuôn mặt người to khổng lồ choán hết cả căn phòng và nó đang động đậy. Rõ ràng nó không phải là một bức ảnh vì sự chuyển động khẽ khàng và nước da tự nhiên của vật thể sống. Vừa lạ, vừa thấy sợ nên bất chợt tôi hét toáng lên.
“Cậu ngạc nhiên lắm hả, là tôi đây mà.”
Tôi nghe thấy tiếng anh ta vang lên ở một góc trong căn phòng. Sau khi làm tôi sợ nhảy dựng cả lên thì cặp môi và cái lưỡi gớm ghiếc trên tường cử động, con mắt mở to cười ranh mãnh.
“Ha ha ha ha ha... Cậu thấy trò này thế nào?”
Căn phòng bừng sáng, bạn tôi bước ra từ một góc khuất trong căn phòng. Đương nhiên, khỏi cần nói thì con quái vật trên tường cũng biến mất theo. Tôi chắc các cậu đều đã đoán ra. Nó là chiếc đèn lồng ma thuật... Anh ta đã lợi dụng ánh sáng mạnh chiếu qua một tấm kính đến một gương lõm giúp khuếch đại vật thật lên. Có cả đồ chơi trẻ em tương tự như thế này nhỉ nhưng món kia là do anh ta đã tự mình nghiên cứu và phát triển thêm để khiến nó to một cách bất thường còn khuôn mặt khi nãy là của chính anh ta. Nghe xong chắc các cậu nghĩ có gì đáng để kể đâu nhưng lúc đó đúng là tôi bị một phen hết hồn. Tóm lại, sở thích của bạn tôi là như thế đó.
Một trò đùa khác tương tự như vậy cũng khiến tôi ngạc nhiên không kém. Lần này, không phải là căn phòng lờ mờ tối thì tôi vẫn có thể nhìn thấy mặt anh ta. Nếu đặt một dãy những chiếc gương kì lạ, lộn xộn vào trong chiếc máy này thì mắt anh ta sẽ được phóng to như cái bát, thứ hiện ra ở khoảng không trước mắt tôi chỉ độc những mắt là mắt của anh ta. Bị dọa bất ngờ, tôi co rúm người lại như gặp phải cơn ác mộng, gần như ngạt thở. Nhưng khi anh ta tiết lộ mánh khóe của mình thì nó cũng giống với trò tờ tiền ma thuật mà tôi đã kể khi nãy, chẳng qua anh ta đã sử dụng rất nhiều những chiếc gương cầu lõm và phóng đại ảnh lên. Nhưng kể cả đã hiểu được nguyên lý hoạt động đi chăng nữa thì cũng không ai bỏ ngần ấy thời gian và tiền bạc để bắt chước anh ta làm những trò xuẩn ngốc như vậy nên khi anh ta cho tôi xem phát minh của mình, tôi lại càng cảm thấy anh ta giống một con quái vật đáng sợ.
Hai, ba tháng sau, tôi còn chưa biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo thì lần này, anh ta chia nhỏ căn phòng thí nghiệm ra rồi dán lên bên phải, bên trái, bên trên, bên dưới căn phòng những tấm gương. Nói cách khác, anh ta tạo ra phòng gương. Cửa ra vào hay bất cứ thứ gì cũng bằng gương hết. Rồi anh ta cầm vào trong phòng một cây nến và ở đó rất lâu một mình. Không ai biết anh ta làm vậy để làm gì nhưng ta có thể đoán được những thứ anh ta đã nhìn thấy trong đó. Nếu anh ta đứng giữa căn phòng được dán gương ở tất cả sáu phía thì cả người anh ta sẽ được phản chiếu qua những tấm gương và tạo nên vô số ảnh của chính anh ta. Trái, phải, trên, dưới, có vô vàn những phiên bản khác của anh ta đúng chen chúc. Chỉ nghĩ không thôi tôi cũng đã thấy ớn. Hồi còn nhỏ, tôi đã từng được cho đi chơi ở khu giải trí Yawatano Yabushirazu. Tôi từng vào nhà gương nên biết nó thế nào. Mặc dù cơ sở vật chất ở đó chưa hoàn thiện nhưng với tôi như thế đã khủng khiếp lắm rồi. Vì thế khi anh ta rủ vào, tôi đã kiên quyết từ chối.
Sau đó tôi mới biết ngoài anh ta ra còn có người khác cũng vào nhà gương. Người khác ở đây chính là cô bé giúp việc mà anh ta rất ưng, đồng thời cũng là người tình của anh ta. Đó là một cô bé xinh xắn mới mười tám tuổi.
“Điểm giá trị nhất ở cô bé đó là sự u uất sâu thẳm bên trong. Cô ta có nước da ngăm, cơ thể mơn mởn, săn chắc như của loài thủy quái. Nhưng thứ đẹp nhất của cô ta chính là tâm hồn vô cùng u tối.”
Hễ mở miệng là anh ta lại nói như thế. Bọn họ cùng nhau vào phòng gương và thỏa sức chơi đùa trong thế giới của những chiếc gương đó. Căn phòng bị khóa trái ở bên trong, phòng lại được chia nhỏ bởi những tấm gương nên không ai có thể bước chân vào. Tôi có nghe người ta bàn tán với nhau là họ nhốt mình ở trong đó hơn một giờ đồng hồ. Đương nhiên có nhiều lúc anh ta cũng ở một mình nhưng có hôm thấy anh ta vào trong mãi không ra, trong phòng cũng không một tiếng động nên người giúp việc mới lo lắng, định mở cửa vào xem tình hình thế nào thì bất thình lình cánh cửa phòng bật mở. Anh ta một mình bước ra, trong bộ dạng trần như nhộng, chẳng nói chẳng rằng, quay ngoắt đi về phía nhà lớn.
Từ dạo ấy, cơ thể vốn ốm yếu của anh ta ngày một sa sút đi trông thấy nhưng trái ngược với thân thể xanh xao, tình yêu lập dị với những chiếc gương ngày càng điên loạn hơn. Anh ta ném cả đống tiền vào để sưu tầm những chiếc gương với đủ hình dạng khác nhau, cái thì phẳng, cái thì lồi, cái thì lõm, cái hình sóng, cái lại hình trụ. Anh ta như bị chôn vùi trong đống gương hình thù kì lạ mỗi ngày. Nhưng như thế vẫn chưa là gì. Ngạc nhiên hơn cả là anh ta đã bắt đầu cho xây một nhà máy sản xuất kính ở chính giữa khu vườn rộng lớn. Nhà máy đó là thiết kế độc quyền của anh ta chuyên sản xuất những sản phẩm độc đáo có một không hai ở Nhật Bản. Anh ta ném toàn bộ khối tài sản còn lại của mình vào việc lựa chọn các kĩ sư, thợ thủ công để làm kính một cách không thương tiếc.
Thật không may, không có người họ hàng nào đứng ra khuyên nhủ anh ta. Người hầu kẻ hạ trong nhà cũng chỉ biết nhìn chứ không được phép đưa ra ý kiến. Nếu có đi chăng nữa mà những ý kiến không lọt tai anh ta thì lập tức họ bị đuổi việc ngay, thành ra những kẻ ở lại chỉ toàn một đám tham lam, xu nịnh, vòi vĩnh để được trả mức lương cao ngất ngưởng. Người bạn thân duy nhất trên trời, dưới đất là tôi đây phải đứng ra khuyên bảo anh ta. Đương nhiên tôi cũng từng thử mấy lần nhưng vì đã ở đỉnh điểm của cơn điên loạn nên anh ta đều bỏ ngoài tai. Tôi chỉ còn cách hồi hộp đứng nhìn số tài sản và tính mạng của anh ta hao mòn đi mỗi ngày.
Vì lý do đó, tôi ra vào nhà anh ta thường xuyên hơn chí ít là để trông chừng xem anh ta làm gì. Khi bước vào bên trong căn phòng thí nghiệm, dù không muốn tôi vẫn phải nhìn ma thuật của anh ta thay đổi đến chóng mặt. Đó thực sự là một thế giới ảo ảnh kì quái. Anh ta càng phát điên thì tài năng anh ta càng được phát huy tới mức tối đa. Tôi không biết phải dùng từ nào để miêu tả lại những thứ tôi đã nghe, đã nhìn thấy lúc đó. Quang cảnh đẹp, huyền ảo của những thứ không tồn tại trong thế giới này liên tục xoay đều và thay đổi như chiếc đèn kéo quân.
Những ước mơ hoang đường của anh ta dần trở thành hiện thực. Anh ta dùng những chiếc gương mua bên ngoài, nếu thiếu hoặc không có hình dạng như ý muốn thì anh ta tự cho sản xuất những chiếc gương trong nhà máy của mình. Có lúc tôi còn nhìn thấy mỗi cái đầu của anh ta, hoặc thân dưới hoặc chân lơ lửng hiện ra trong phòng thí nghiệm. Không cần nói thì các cậu cũng đều biết đó chẳng qua là cách rất thông thường của một ảo thuật gia là kéo một tấm gương phẳng khổng lồ theo đường chéo rồi khoét một cái lỗ trên tấm gương đó rồi thò cổ và tay chân ra, nhưng người thực hiện không phải là một ảo thuật gia mà lại là người bạn bệnh hoạn của tôi khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Có lúc căn phòng tràn ngập gương lõm, gương lồi, gương hình sóng, gương hình trụ còn bạn tôi thì nhảy múa điên cuồng ở chính giữa phòng. Hình ảnh của anh ta phản chiếu, giao thoa với nhau, rối rắm và hỗn loạn như thể ảo ảnh của người điên. Có cái nhỏ xíu, có cái dài ngoằng, có cái bị bẻ gập lại, có cái chỉ thấy mỗi phần thân, hoặc phần cổ nối tiếp cổ, hoặc một cái mặt có tới bốn con mắt, đôi môi cái kéo dài ra bất tận, cái lại co rúm co ró.
Đôi khi căn phòng là một chiếc kính vạn hoa khổng lồ. Nó hoạt động theo cơ chế xoay, bên trong chiếc gương hình trụ dài hàng mét, những cánh hoa đủ màu sắc được thu gom hết toàn bộ từ các cửa hàng hoa về. Qua tấm gương, những cánh hoa được phóng to lên như một tấm chiếu tatami [10] . Hàng nghìn, hàng vạn cánh hoa tạo thành cầu vồng ngũ sắc và tỏa ra ánh sáng màu nhiệm như cực quang bao trùm lấy thế giới trong tầm mắt của người xem và đưa người ta vào cõi mê như giấc mơ thuốc phiện. Ở trong đó, cơ thể trần truồng của anh ta như quái vật Onyudo với những lỗ chân lông to đùng trông giống như bề mặt của mặt trăng, nhảy múa một cách điên loạn.
Còn vô vàn những thứ khác quái dị hơn nhiều chứ tuyệt đối không có thứ nào kém hơn. Những ma thuật đáng sợ, vẻ đẹp của thế giới ma mị mà con người chỉ nhìn thấy trong chốc lát làm cho ta ngây ngất, mù quáng. Mặc dù tôi không đủ năng lực để truyền tải vẻ đẹp đó nhưng qua những câu chuyện mà tôi đã kể, có lẽ các cậu cũng có thể tưởng tượng được phần nào.
Sau những chuỗi ngày cuồng loạn, anh ta đã bị hủy hoại đến mức thảm thương. Người bạn thân nhất của tôi đã trở thành một người điên thật sự. Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ những việc làm của anh ta là điên rồ. Tuy có những hành động cuồng dại nhưng phần lớn thời gian trong một ngày, anh ta là một người rất đỗi bình thường. Anh ta đọc sách, rồi tự mình giám sát, chỉ đạo công việc ở nhà máy gương bằng cơ thể gầy trơ xương. Hễ gặp tôi là anh ta lại tâm sự về những tư tưởng duy mĩ kì dị của anh ta từ thời rất xưa. Vậy mà, ai có thể ngờ được rằng kết cục lại bi thảm đến vậy. Có thể, ác quỷ đã thâm nhập vào anh ta hoặc nếu không phải như vậy thì là do thánh thần đã nổi cơn thịnh nộ với anh ta vì đã quá say mê vẻ đẹp của thế giới ma quỷ.
Vào một buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi một người từ chỗ của anh ấy tới đưa tin.
“Gay go to rồi ạ. Bà chủ nói anh mau đến đó ngay lập tức.”
“Gay go là sao? Đã có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ. Nhưng anh có thể đi khẩn trương được không ạ?”
Tôi và người đầy tớ, cả hai đều xanh mặt. Bọn tôi chỉ kịp hỏi đáp qua loa như vậy rồi tôi cứ thế vơ được cái gì thì vơ rồi vội vã chạy đến nhà bạn tôi. Địa điểm không đâu khác chính là căn phòng thí nghiệm. Tôi lao như bay vào trong phòng. Ở đó có cô hầu gái mà bạn tôi yêu được người đầy tớ khi nãy gọi là bà chủ, cùng vài người hầu khác đang sững sờ, không nhúc nhích. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào một vật thể lạ.
Vật thể lạ đó giống một quả bóng thăng bằng lớn, phía ngoài được bọc bởi một lớp vải. Nó hết lăn qua trái rồi lại lăn qua phải như một vật thể sống trong căn phòng thí nghiệm đã được dọn dẹp cho rộng rãi. Kinh khủng nhất là có tiếng cười nên không biết là của động vật hay của con người phát ra từ bên trong.
“Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc túm lấy cô hầu gái và hỏi.
“Tôi không biết gì hết. Tôi nghĩ chồng tôi đang ở trong đó. Tôi nào hay biết lại có quả bóng to như thế này đâu. Tôi cũng đã định mở nó ra rồi nhưng lại thấy sợ nên... Khi nãy, tôi đã thử gọi mấy lần nhưng chỉ có tiếng cười ghê rợn từ bên trong vọng ra.”
Nghe cô ta nói thế, tôi liền chạy ngay tới gần quả bóng và tìm hiểu xem tiếng cười phát ra từ đâu thì thấy hai, ba cái lỗ nhỏ để lưu thông không khí trên bề mặt quả bóng. Thật khó hiểu! Sau đó, tôi bèn ghé mắt vào một trong những cái lỗ, nín thở nhìn vào bên trong quả bóng thì thấy một luồng ánh sáng chói lóa lạ kì như muốn xiên vào mắt. Ngoài tiếng cười như điên dại, rùng rợn và bóng người đang động đậy ra thì không biết đang có chuyện gì. Tôi cũng đã thử gọi tên anh ta hai, ba lần nhưng rốt cuộc vẫn không xác định được là người hay thứ gì bên trong.
Tuy nhiên, sau một hồi tôi vô tình phát hiện được trên bề mặt quả bóng có một miếng gá lạ hình vuông. Hình như nó là cánh cửa dẫn vào bên trong quả bóng. Tôi đẩy thử thì thấy có tiếng lạch cạch nhưng vì không có tay nắm cửa nên không thể mở được. Tôi quan sát kĩ và thấy có vết lõm của vật bằng kim loại có vẻ như tay nắm cửa ở đó. Cũng có thể vì một lý do nào đấy, con người sau khi chui được vào bên trong thì tay nắm cửa đã bị bung ra nên nó không mở được từ bên trong không? Như vậy thì người đàn ông này đã bị nhốt trong quả bóng suốt một đêm. Vừa nghĩ tôi vừa tìm khắp căn phòng xem tay nắm cửa rơi ở đâu thì đúng như tôi dự đoán, một vật bằng kim loại cong cong rơi ra ở một góc phòng. Tôi ướm thử nó vào chỗ lõm ban nãy thì thấy chiều dài vừa khít, chỉ có điều phần nắm cửa đã bị gãy nên không thể nhét nó lại vào cái lỗ được thành thử không mở cánh cửa được nữa.
Nhưng lạ hơn cả là người bị nhốt bên trong không thèm gọi người tới cứu mà chỉ cười ha hả.
“Có khi nào..”
Thoáng nghĩ tới đó, mặt tôi bỗng tái mét. Tôi không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều hơn, chỉ biết phải tìm mọi cách đập vỡ quả bóng ra, giải thoát cho người đang nằm bên trong.
Tôi chạy thục mạng tới nhà máy và nhặt lấy một cái búa thật to rồi quay trở về căn phòng. Tôi dùng hết sức bình sinh đập thật mạnh vào quả bóng. Tức thì lớp kính dày bên trong vỡ tan tành, kèm theo âm thanh loảng xoảng ghê rợn.
Một người từ bên trong rơi ra và không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bạn tôi nhưng tôi không thể ngờ chỉ trong một đêm, bạn tôi đã thay đổi chóng mặt đến như vậy. Cho tới hôm qua thì bạn tôi vẫn ốm yếu, gầy gò, mặt mũi xanh xao, nhăn nhó như có vấn đề về thần kinh, nhìn qua sẽ thấy hơi sợ. Nhưng hôm nay anh ta không khác gì người chết, cơ mặt nhũn ra, mái tóc rối bời, đồng tử rơi vào trạng thái vô định, những tia máu chạy ngoằn nghoèo trên phần con ngươi trắng ởn, miệng thì nhệch ra cười hềnh hệch. Tôi chưa từng thấy cảnh tượng này. Đến cả cô người tình mà anh ta hết mực yêu thương cũng sợ quá chạy biến đi mất.
Không cần nói chắc các cậu cũng biết anh ta đã phát điên. Nhưng thứ gì đã khiến anh ta thành ra như vậy? Tôi không nghĩ anh ta là người có thể phát điên chỉ vì bị nhốt một đêm bên trong quả bóng. Mà rốt cuộc, quả bóng kia là sao nhỉ? Anh ta chui vào đó để làm gì? Những người có mặt trong phòng lúc đó đều không biết gì cả nên tôi đoán có thể quả bóng được anh ta bí mật sản xuất ở nhà máy riêng của mình. Anh ta định làm gì với quả bóng thăng bằng làm bằng gương này thế? Bạn tôi vẫn tiếp tục cười và đi lòng vòng trong căn phòng. Cô người tình lúc này đã lấy lại bình tĩnh, vừa khóc lóc vừa giữ lấy tay áo anh ta. Trong lúc bầu không khí đang tràn ngập sự phấn khích điên loạn thì kỹ sư ở nhà máy gương hớt hải chạy lại. Tôi tóm lấy ông ta và tra hỏi dồn dập mặc cho ông ta không kịp phản ứng. Ông ta lắp bắp thuật lại sự tình. Từ câu trả lời của ông ta thì tôi có thể tóm tắt lại như sau.
Ông ta được lệnh chế tạo ra một quả bóng gương rỗng ở bên trong với đường kính hơn một mét và dày khoảng ba phân. Công việc được tiến hành trong bí mật và rất khẩn trương, cho đến đêm qua thì quả bóng đã được hoàn thành. Đám kỹ sư đương nhiên không biết đích xác công dụng của nó. Bên ngoài quả bóng được tráng bằng một lớp thủy ngân, còn bên trong dán những miếng gương cùng đủ loại bóng điện nhỏ nhưng phát ra ánh sáng cực mạnh. Trên quả bóng có lắp một cánh cửa để người có thể chui vào. Những người kỹ sư đã tạo ra quả bóng theo đúng mệnh lệnh kì quái đó. Làm xong họ vần quả bóng vào bên trong phòng thí nghiệm rồi nối dây điện từ những chiếc bóng đèn với hệ thống điện trong phòng. Sau cùng, họ bàn giao nó cho ông chủ xong ra về. Ngoài ra thì họ không biết gì hơn.
Tôi cho ông kỹ sư đó về rồi nhờ những người giúp việc chăm sóc cho người điên, còn mình thì vừa nhìn những mảnh vỡ của quả bóng thủy tinh nằm la liệt trên sàn vừa vắt óc lý giải xem tại sao lại có chuyện khó hiểu này. Tôi hằn học nhìn quả bóng một hồi lâu. Cuối cùng thì tôi chợt hiểu ra. Bạn tôi đã dốc toàn bộ trí lực của mình để thử nghiệm với các loại gương. Anh ta cũng đã tận hưởng hết mình những thành quả đó. Phải chăng quả bóng gương là đỉnh điểm, là sản phẩm sáng tạo cuối cùng mà anh ta đã nghĩ ra? Và anh ta muốn tự mình chui vào trong để chiêm ngưỡng những ảnh ảo lạ kì phản chiếu trong gương ư? Nhưng tại sao anh ta lại phát điên? Anh ta đã nhìn thấy thứ gì trong gương vậy? Nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy như có một thanh băng nhanh chóng lao tới đâm xuyên qua chính giữa tủy sống của mình. Tôi cảm thấy tim mình lạnh ngắt vì một nỗi sợ hãi bất thường. Phải chăng anh ta đã vào trong qua bóng gương và nhìn hình ảnh của chính mình dưới ánh sáng chói lóa của những ngọn đèn rồi phát điên. Hoặc là anh ta chui vào trong đó rồi bị mắc kẹt không thể ra được. Trong lúc hoảng loạn, không may anh ta làm gãy tay nắm cửa và cứ thế vừa giãy chết trong khối cầu chật hẹp vừa phát điên. Có thể là một trong hai lý do đó. Vậy thứ gì đã khiến anh ta sợ hãi như thế? Nó là thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Không biết trước đó đã từng có ai trên thế giới này lọt vào chính giữa của khối cầu bằng gương chưa? Có lẽ những nhà vật lý học không thể tính toán được cái bóng như thế nào sẽ được phản chiếu lên thành quả cầu. Cái bóng đó có thể là một thứ rùng mình, đáng sợ mà trong mơ chúng ta cũng không thể tưởng tượng ra. Đó không phải là một thế giới ma quỷ đáng sợ trên đời này sao? Ở đó không phải là hình ảnh của anh ta mà là của một thứ khác. Nó có hình dạng như thế nào ư? Rất tiếc điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tóm lại, thứ đã khiến con người phát điên chẳng phải đã nuốt chửng giới hạn của anh ta, vũ trụ của anh ta hay sao? Chỉ có một điều chúng ta có thể làm được là khuếch đại nỗi sợ hãi lên khối cầu bằng một mảnh gương lõm của khối cầu. Chắc chắn các cậu đều biết đến sự đáng sợ của gương cầu lõm rồi. Nó giống như ta nhìn chính mình qua một chiếc kính hiển vi, thế giới của những ác mộng những tấm gương cầu mà phần gương cầu lõm vươn ra bất tận bao trọn lấy toàn bộ cơ thể của chúng ta. Chỉ riêng điều đó thôi đã đáng sợ hơn gấp nhiều lần nỗi sợ hãi đơn thuần của một chiếc gương cầu lõm. Nếu tưởng tượng như vậy, hẳn tất cả chúng ta đều sợ đến sởn cả da gà. Chúng chính là vũ trụ thu nhỏ được tạo ra bởi gương cầu lõm, không phải thế giới mà chúng ta đang sống, một thế giới hoàn toàn khác, một vương quốc của những kẻ điên.
Người bạn bất hạnh của tôi đã đẩy niềm yêu thích với những ống kính, những chiếc gương lên đến cực điểm. Có lẽ vì thế anh ta đã chọc giận các thánh thần, đã bị ma quỷ cám dỗ và kết cục là tự hủy hoại chính mình.
Anh ta sau đó phát đã điên và chết nên không có cách nào làm sáng tỏ được chân tướng sự việc nhưng ít nhất đối với tôi, việc bạn tôi đã bỏ mạng vì chui vào trong khối gương cầu vẫn khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ.