TRUYỆN SỐ 6 SÂU BƯỚM
Tokiko trở về từ nhà chính lúc trời đã nhá nhem tối. Cô băng qua khu vườn rộng hoang tàn, không có bàn tay con người chăm sóc, cỏ dại mọc chen chúc để đi bộ về phía khu đất cách nhà chính một đoạn khá xa, nơi có căn nhà hai vợ chồng cô đang sinh sống. Cô nhớ lại lời khen đã thành thông lệ của vị thiếu tướng sĩ quan dự bị, chủ nhân ngôi nhà chính đã nói với mình ban nãy mà thấy khó chịu, nghĩ về cái vị nhão nhão sau khi nhai của món cà tím xào, món ăn mà cô ghét cay ghét đắng.
“Lòng trung thành của trung úy Sunaga (đến giờ này mà thiếu tướng vẫn gọi người phế binh không biết là con người hay là con gì nữa, theo cấp bậc quân hàm oai vệ thời xa xưa, nghe mà thấy nực cười) chẳng phải nói thì cậu ấy cũng là niềm tự hào của đơn vị bọn ta, điều này cả thế giới đều biết rõ. Nhưng sự chung thủy, cô đã ở bên cạnh một phế binh suốt hơn ba năm có lẻ mà không hề tỏ ra khó chịu, cô đã vứt bỏ mọi khao khát của bản thân để chăm sóc cậu ta một cách dịu dàng tử tế. Là một người vợ thì những chuyện chăm sóc đó là điều đương nhiên nhưng đâu dễ mà có thể làm được. Tôi rất cảm động vì tấm lòng của cô. Đây là một câu chuyện tình đẹp trong thế giới này. Nhưng cuộc sống phía trước vẫn còn dài lắm. Mong cô vẫn giữ nguyên tấm lòng son sắt đó mà tiếp tục chăm sóc cho cậu ta.”
Thiếu tướng già Washio mỗi lần gặp Tokiko là y như rằng không ngớt dành những lời khen ngợi đã thành câu cửa miệng, cho phế binh trung úy Sunaga, người trước đây từng là cấp dưới của thiếu tướng còn bây giờ là kẻ có phần phiền phức cùng với vợ của cậu ta. Nếu như không nói thì vị thiếu tướng già không chịu được. Phải nghe những lời đó, Tokiko cảm thấy chẳng khác gì vị của món cà tím xào nên cô cố gắng tìm cách để không phải giáp mặt với thiếu tướng già - chủ nhân của ngôi nhà. Vì không thể cả ngày đối diện với người bị tàn phế mà không nói gì nên hễ nghe thấy vị thiếu tướng vắng nhà là Yukiko lại sang nhà lớn để nói chuyện với vợ và con gái thiếu tướng.
Đáng nói nhất là những lời khen của thiếu tướng. Ban đầu chúng như những lời động viên, khen ngợi Tokiko, mang đến cho cô niềm vui, niềm tự hào về sự hy sinh của cô cho chồng, về sự thủy chung hiếm có của cô. Nhưng những ngày gần đây, cô không thể ngoan ngoãn đón nhận chúng giống như hồi đầu. Nói cách khác, chúng càng ngày càng trở nên đáng sợ đối với Tokiko. Mỗi lần phải nghe chúng, Tokiko cảm thấy ớn lạnh, rùng mình giống như cô bị chỉ thẳng mặt vạch tội. “Ngươi đang nấp dưới cái tên mỹ miều là một người vợ đức hạnh để thực hiện tội ác không tưởng trong thế giới này.”
Nghĩ kĩ thì đúng là cô đã thay đổi chóng mặt, đến mức tự mình còn nhận thức được rằng cảm xúc con người đúng là thứ có thể thay đổi. Ban đầu, hồi còn chưa được ai biết đến, cô là một người nhút nhát, một người vợ đức hạnh đúng nghĩa, còn bây giờ, trừ ngoại hình ra thì tâm hồn cô đã đổi khác. Con quỷ dục vọng đang trỗi dậy, việc chăm sóc cho người chồng tàn phế (tàn phế đến mức bản thân từ này không đủ để diễn tả được sự đáng thương đến tội nghiệp), người trước đây vốn là một chiến sĩ quốc gia quả cảm, giống như việc nuôi một con quái vật hoặc như một thứ công cụ chỉ để thỏa mãn những dục vọng của Tokiko.
Con quỷ dâm đãng này từ đâu mà ra nhỉ? Nó sinh ra từ sự hấp dẫn lạ kì từ đống thịt màu vàng kia ư? (Sự thật thì thiếu úy Sunaga, chồng của Tokiko đúng là một đống thịt màu vàng, giống một con quay dị dạng khơi dậy những dục vọng trong cô). Hay bởi một sức mạnh vô hình muốn lấp đầy những ham muốn của cơ thể đang độ tuổi ba mươi của cô? Có lẽ từ cả hai cũng nên.
Mỗi khi bị vị sĩ quan già Washio nhắc nhỏ, Tokiko lại cảm thấy vô cùng xấu hổ về cơ thể ngày một phì nhiêu, về mùi cơ thể khó chịu mà người khác cũng có thể cảm nhận được phát ra từ người cô. “Tôi cứ lấy làm thắc mắc, tại sao cô lại phát tướng đến ngớ ngẩn thế này?” Thế là sắc mặt Tokiko trở nên tái mét. Thiếu tướng già không quên ném cho Tokiko cái nhìn dò xét trước cơ thể đẫy đà và nói những lời khen ngợi như mọi khi. Có lẽ điều này là nguyên nhân chính khiến Tokiko ghét thiếu tướng già cũng nên.
Ngôi nhà vợ chồng Tokiko đang sống nằm ở một vùng nông thôn hẻo lánh và cách nhà chính của thiếu tướng khoảng năm mươi mét. Đoạn đường nối giữa hai khu nhà là một bãi cỏ um tùm không có lối đi, chỉ có âm thanh lạo xạo chạy qua của những con rắn lục, sẽ rất nguy hiểm nếu không may lỡ chân rơi xuống cái giếng cũ bị cỏ che lấp miệng. Một hàng rào không được cắt tỉa bao xung quanh cơ ngơi rộng rãi của thiếu tướng. Phía bên ngoài là vườn tược và cánh đồng rộng thẳng cánh cò bay, xa xa là ngôi đền Hachiman nằm quay lưng về phía khu rừng. Vợ chồng Tokiko sinh hoạt trên gác hai ở nhà dưới. Ngôi nhà nằm trơ trọi, im lìm giữa bãi đất mênh mông.
Trên trời, một, hai ngôi sao bắt đầu nhấp nháy. Trong nhà lúc này chắc tối thui. Nếu Tokiko không thắp đèn thì chồng cô cũng chẳng đủ sức để thắp. Hoặc là chồng cô sẽ ngồi tựa lưng ở ghế bệt, hoặc là bị trượt khỏi ghế và nằm đổ vật ra chiếu, hai mắt chớp chớp liên tục. Thật tội nghiệp. Sự hờn ghét, bực tức, buồn tủi xen lẫn ít nhiều ham muốn nhục dục ùa đến sau lưng Tokiko khiến cô rùng mình.
Khi Tokiko bước lại gần, khung cửa sổ bằng giấy ở gác hai như đang há cái miệng đen ngòm khơi gợi trí tưởng tượng của con người. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng gõ lên chiếu “cục cục cục” đanh lại như thường lệ. Giời ơi, lại nữa rồi! Tokiko nghĩ. Hai mí mắt cô nóng bừng, cô cảm thấy thương cảm cho cho chồng mình. Người chồng tàn tật đang nằm vật ngửa trên chiếu. Thay vì dùng tay gõ xuống chiếu để gọi như người bình thường thì anh ta phải dùng đầu gọi Tokiko, chỗ dựa duy nhất của anh ta, lên gấp.
“Tôi đang lên đây. Anh đói rồi chứ gì?”
Dù biết người chồng không thể nghe thấy những gì mình nói nhưng Tokiko vẫn đáp lại như một thói quen. Cô chạy vội tới gần bếp và leo lên cầu thang ở ngay cạnh đó.
Căn phòng trên gác hai rộng khoảng mười mét vuông hốc tường từng là tokonoma [11] có để sẵn bao diêm và một chiếc đèn dầu. Tokiko nói với chồng như nói với một đứa trẻ đang khát sữa mẹ. Nào là “Anh đợi tôi lâu lắm rồi phải không? Xin lỗi nhé!” Hoặc là “Đây, đây. Anh cứ giục cuống hết cả lên. Thử hỏi tối thế này thì làm được gì. Để tôi thắp đèn lên đã nhé. Đợt một chút, một chút nữa thôi!” Tokiko vừa nói liến thoắng một hồi (vì chồng của cô không thể nghe thấy gì hết), vừa mang chiếc đèn để lên chiếc bàn được đặt trong góc phòng.
Phía trước chiếc bàn là một chiếc ghế bệt có lưng tựa và một chiếc chăn được buộc ở đó. Nhưng chiếc ghế trống trơn. Cách chiếc ghế một đoạn khá xa, một vật thể có hình dạng kì cục đang nằm ở đó. Vật thể đó mặc bộ kimono cũ kĩ, nói là mặc chứ đúng ra phải gọi là “được bọc trong bộ kimono” hoặc bộ kimono trùm lên nó giống như người ta dùng tấm vải furoshiki để bọc đồ mới đúng. Và ở một góc của tấm furoshiki, một cái đầu người thò ra, đang không ngừng gõ cộc cộc, cộc cộc xuống chiếu giống như con cào cào đang bổ đầu xuống phía dưới hoặc giống một cái máy tự động kì quặc. Sau mỗi nhát gõ, đống chăn lại bị giật lùi về đằng sau từng chút một.
“Anh đừng có ăn vạ kiểu đó. Anh muốn thế nào? Cái này hả?”
Nói rồi, Tokiko lấy tay làm điệu bộ và cơm.
“Không phải à? Thế anh muốn thế này ư?”
Cô lại làm điệu bộ khác. Nhưng người chồng không thể mở miệng nói của cô vẫn lắc đầu. Anh ta không ngừng dộng đầu xuống chiếu. Khuôn mặt thương tổn do bị mảnh vụn của đạn pháo thần công tàn phá đến nỗi không nhận ra đó là khuôn mặt của con người. Phía bên tại trái bị phạt đứt mất dái tai, chỉ còn lại một cái lỗ đen sì. Những mũi khâu chằng chịt từ khóe miệng bên trái lên đến má và kéo tận tới gần dưới mắt. Vết sẹo lớn xấu xí chạy từ thái dương bên phải lên đến đầu. Mũi và miệng lõm xuống méo mó, nhăn nheo như lúc người ta khóc mếu máo hoặc há miệng kêu than, không thể lấy lại hình dáng như lúc ban đầu. Trên khuôn mặt như của ma quỷ đó, thứ duy nhất gỡ gạc lại sự xấu xí trên khuôn mặt và còn nguyên vẹn là đôi mắt long lanh như của đứa trẻ vô tội, lúc này đang chớp chớp liên hồi.
“Thì ra anh muốn nói gì đó với tôi hả? Đợi tôi một chút.”
Tokiko lấy từ ngăn kéo ra một tập giấy và chiếc bút chì. Cô mang chúng đến cho người tàn phế, cho anh ta ngậm lấy chiếc bút, mở sẵn tập giấy để bên cạnh và ngồi đợi, vì chồng cô không thể nói cũng như không thể dùng tay hoặc chân để cầm bút.
“CÔ GHÉT TÔI CÓ PHẢI KHÔNG? Phế nhân dùng miệng viết lên tập giấy mà người vợ đưa cho như người đang phải chịu trừng phạt vì những tội lỗi xấu xa đã gây ra ở kiếp trước. Phải mất một lúc lâu anh ta mới viết xong dòng Katakana nguệch ngoạc, khó hiểu.
“Hô hô hô hô hô hô. Anh lại ghen đấy à? Không phải như anh nghĩ đâu.”
Tokiko cười lớn và lắc đầu.
Nhưng phế nhân lại dộng đầu liên tục xuống chiếu. Đoán được ý chồng, Tokiko lại đưa tập giấy ra trước miệng phế nhân. Chiếc bút chì nguệch ngoạc di chuyển.
“CÔ ĐÃ ĐI ĐÂU?”
Vừa đọc được những chữ đó, Tokiko bực mình giật lấy chiếc bút chì từ miệng phế nhân rồi viết vào chỗ giấy trắng dòng chữ “CHỖ ÔNG WASHIO” và đẩy tập giấy ra trước mặt chồng.
“BA TIẾNG Ư?” Chồng cô viết.
“Tôi đến đó và ngồi đợi một mình những ba tiếng đấy. Xin lỗi nhé!” Tokiko lại xua tay và nói thêm. “Tôi không đi nữa đâu, không phải lo.”
Hình như trung úy Sunaga còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại phải dùng miệng để viết thì rất phiền nên đầu anh ta ặt ra, không cử động nữa. Thay vào đó, anh ta mở to đôi mắt, nhìn Tokiko chằm chằm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Những lúc chồng như thế này, Tokiko hiểu rõ chỉ có một cách duy nhất để xoa dịu tâm trạng của anh ta. Vì chồng cô không thể nói nên cô không thể cứ trao đổi qua lại trên giấy mãi như thế, hơn nữa, ngoài lời nói ra chỉ mỗi ánh mắt còn nhuốm màu lạ lùng chứ kể cả Tokiko có giỏi trổ tài bao biện đến mấy thì cái đầu chậm chạp của chồng cô cũng không hiểu ra vấn đề. Cho nên, sau mỗi cuộc cãi vã không đâu vào đâu kiểu này, đôi bên đều thấy bực mình nên Tokiko buộc phải tìm cách nào đó nhanh nhất để hòa giải.
Cô leo lên người chồng, liếm tới tấp lên vết sẹo to, nhẵn bóng trên mặt và hôn những nụ hôn ướt át lên cái miệng bị biến dạng đến mức méo xệch. Cô thấy sự bình tĩnh trở lại trong ánh mắt của người chồng phế nhân, anh ta cười nụ cười khổ sở như đang khóc. Đã thành thói quen, có nhìn thấy những thứ đó thì Tokiko vẫn không thôi dừng lại nụ hôn điên cuồng của cô. Sở dĩ, Tokiko phải làm vậy thứ nhất là để ép mình quên đi khuôn mặt quái dị của đối phương và từ những gượng ép ban đầu sẽ khơi gợi trong cô những hưng phấn ngọt ngào thực sự. Thứ hai, cô có ham muốn kì lạ là được hành hạ thỏa thích kẻ tàn phế đáng thương bị mất hoàn toàn tự do kia.
Nhưng về phần người phế nhân, anh ta bối rối trước sự hưng phấn quá khích, anh ta quằn quại khổ sở vì không thở được, mặt mũi thì nhăn nhó, méo mó. Thấy vậy, một thứ cảm xúc rạo rực lại trỗi dậy trong Tokiko, nó lan ra khắp cơ thể cô.
Tokiko như muốn phát điên lên...
Một cơ thể đã bị đạn của súng thần công phá hủy đến mức này mà vẫn giữ được tính mạng đã làm chấn động giới y khoa lúc bấy giờ. Đúng như những gì báo chí đăng tải tin tức kì lạ có một không hai trên thế giới về trung úy Sunaga. Cơ thể của anh ta giống như con búp bê bị vặt hết tay chân, bị tàn phá một cách dã man đến đáng thương, thê thảm tới nỗi không thể thê thảm hơn được nữa. Hai tay hai chân gần như bị cắt cụt, chỉ còn một ít phần thịt thừa, trông không khác gì một con quái vật với vô số những vết sẹo to nhỏ trên mặt và khắp cơ thể.
May mắn thay, mặc dù trong hình hài như vậy nhưng cơ thể của anh ta khỏe mạnh đáng kinh ngạc. (Thiếu tướng già Washio không bao giờ quên thêm điều đó khi khen ngợi về sự chăm sóc tận tình của Tokiko đối với chồng). Hơn thế nữa, ngoài cảm giác thèm ăn ngấu nghiến ra thì anh ta chẳng còn thú vui nào khác. Không biết có phải vì thế mà phần bụng của anh ta căng bóng, phình lên như muốn nứt ra, cả thân thể có mỗi phần đó là nổi bật nhất.
Anh ta trông như thể một con sâu bướm màu vàng khổng lồ. Hoặc theo những gì Tokiko tự hình dung trong tâm trí thì anh ta giống con quay bằng thịt dị dạng và kì lạ. Đôi lúc, bốn cục thịt thừa, là tàn tích của tứ chi (chỗ nhô ra như cái miệng túi bị túm một đầu, lớp da bên ngoài bị siết lại tạo thành nếp nhăn sâu trên chóp thịt và lõm lại ở chính giữa), chỗ thịt lòi ra giống như những cái chân của con sâu bướm, chúng rung rung kì quái theo chuyển động của đầu và vai, rồi nó quay vòng vòng trên chiếu như con quay.
Lúc này, phế nhân trong bộ dạng trần truồng vì bị Tokiko lột bỏ hết lớp áo kimono. Anh ta không những không kháng cự mà còn nhìn chằm chằm Tokiko như đang chờ đợi điều gì đó, bằng ánh mắt của một kẻ bề trên. Anh ta nhìn chiếc cằm có nọng của Tokiko và chạm phải ánh mắt gườm gườm như của con quái vật đang rình mồi của cô khi cô đang chống hai tay xuống chiếu và ngồi đè lên người chồng.
Tokiko có thể đọc được những ý nghĩ ẩn chứa trong ánh mắt của người chồng tàn tật. Trong tình huống này, chỉ cần Tokiko dấn thêm một bước nữa thì ánh mắt đó sẽ biến mất. Nhưng khi Tokiko ngồi khâu vá bên cạnh, chồng cô chẳng biết làm gì ngoài nhìn trân trân vào một khoảng không vô định. Lúc đó, ánh mắt anh ta lại càng khó hiểu hơn. Tokiko nhìn thấy rõ một sự đau khổ.
Trung úy Sunaga đã bị cướp đi toàn bộ các giác quan, ngoại trừ thị giác và xúc giác. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho tới khi trở thành người lính quả cảm chỉ biết xả thân vì tổ quốc, anh đã không có bất kì hứng thú nào với sách vở. Sau khi bị trọng thương, đầu óc trở nên chậm chạp, anh lại càng gần như đoạn tuyệt với con chữ. Lúc này, giống như động vật, ngoài những ham muốn về mặt vật chất ra thì chẳng thứ gì có thể khiến anh vui. Nhưng trong cuộc sống đầy rẫy những khổ đau như ở chốn địa ngục tối tăm, thứ đạo đức quân nhân mà anh đã thấm nhuần khi còn là một người bình thường đã vụt qua tâm trí trì độn của anh. Mặc dù là một người tàn tật nhưng anh lại trở nên nhạy cảm hơn với đạo đức quân nhân và nhục dục, chúng vật lộn với nhau trong tâm trí và bóng đen của sự đấu tranh kì lạ trú ngụ trong đôi mắt của Sunaga. Tokiko đã lý giải như vậy.
Tokiko không ghét khi phải đối mặt với sự đấu tranh một cách yếu ớt hiện lên trong đôi mắt của một kẻ bất lực. Ngược lại, là một phụ nữ đa cảm, hay khóc lóc nhưng cô lại có sở thích hành hạ kẻ yếu thế đến kì lạ. Hơn thế nữa, sự đau đớn, khổ sở của người chồng tàn phế thậm chí còn là thứ mang lại những kích thích bất tận, không bao giờ chán cho Tokiko. Ngay lúc này đây, không phải là lúc cô ân cần quan tâm đến những cảm xúc của chồng mà ngược lại, cô đang trườn lên trên người chồng và đuổi theo những xúc cảm dục vọng của kẻ yếu đuối đang trở nên mẫn cảm một cách khác thường.
***
Bị cơn ác mộng không rõ nguyên nhân đe dọa, Tokiko hét lên thất thanh. Choàng mắt tỉnh dậy, mồ hôi ướt sũng.
Muội đèn bám đầy trên lớp thủy tinh của chiếc đèn dầu đặt cạnh gối ngủ, sợi bấc đèn mỏng mảnh kêu “di... di...” Trần nhà và bốn bức tường trong phòng lờ mờ dưới ánh đèn dầu hư ảo. Khuôn mặt của người chồng đang nằm bên cạnh hắt bóng những vết sẹo dài, ánh đèn thi nhau nhảy múa trên đó. Chắc chắn anh ta không nghe thấy tiếng hét vừa rồi của Tokiko nhưng hai mắt anh ta mở to và nhìn chòng chọc lên trần nhà. Cô thấy chiếc đồng hồ để bàn lúc này đã chỉ hơn một giờ đêm.
Có lẽ đó là nguyên nhân gây ra cơn ác mộng. Ngay sau khi tỉnh giấc, Tokiko cảm thấy một cảm giác khó chịu len lỏi toàn thân, trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, trước khi cô kịp nhận ra sự khó chịu đó là gì thì có gì đó là lạ, một sự việc khác vô cùng bất ngờ… đập vào mắt cô như thể một ảo giác. Trước mắt cô, đống thịt sống, tròn như con quay đang xoay vòng vòng. Kế đó là cơ thể xấu xí của người phụ nữ tuổi ba mươi với da thịt phốp pháp, đẫy đà. Chúng bám chặt lấy nhau như thể bức tranh vẽ về địa ngục. Nó mới đáng ghê tởm, gớm ghiếc làm sao. Nhưng chính sự gớm ghiếc, ghê tởm đó hơn tất thảy những thứ khác, lại kích thích những ham muốn tình dục của Tokiko như là một thứ thuốc phiện, Tokiko không thể tưởng tượng nó lại có sức mạnh khiến cô tê liệt tinh thần trong suốt nửa cuộc đời.
“Aaaaaaa...”
Tokiko nhìn chằm chằm vào cơ thể tật nguyền của người chồng vừa ngủ vừa ôm chặt lấy ngực cô và ngủ mà không một lời than vãn, oán trách.
Lúc này thì Tokiko đã hiểu ra nguyên nhân khiến cô thấy khó chịu trong người lúc vừa mở mắt là gì. Cô vừa nghĩ “hình như hơi sớm so với mọi ngày” vừa ngồi dậy rồi đi xuống dưới lầu.
Cô quay trở lại căn phòng, nhìn chồng mình. Anh ta vẫn trong tư thế đó, nhìn chằm chằm lên trần nhà mà không buồn quay sang nhìn cô.
“Anh lại đang suy nghĩ nữa rồi.”
Một con người mà ngoài đôi mắt ra, không còn bộ phận nào trên cơ thể có thể giúp anh ta phát biểu những ý nghĩ của mình. Việc anh ta cứ nhìn mãi vào một điểm vô định trong không trung đêm hôm như thế bỗng đem đến cho Tokiko một cảm giác khó chịu. Vẫn biết đầu óc anh ta chậm chạp nhưng phải chăng có thể tồn tại một thế giới, khác với thế giới của Tokiko và những người bình thường đã mở ra trong tâm trí của kẻ tàn tật này? Có lẽ anh ta đang lạc vào thế giới đó cũng nên. Nghĩ đến đây, Tokiko cảm thấy rùng mình.
Tokiko đã tỉnh hẳn. Cô có cảm giác như đầu mình đang bốc hỏa, có tiếng ù ù vang lên trong đầu. Và rồi những ảo tưởng cứ liên tiếp hiện ra. Trong số đó có lẫn cả sự việc xảy ra ba năm về trước, thứ đã biến cuộc sống của Tokiko ra nông nỗi này.
Khi nhận được tin cấp báo rằng chồng cô bị trọng thương nên sẽ được chuyển về nhà, Tokiko đã thầm nghĩ thật may là anh ấy đã không chết trận. Những người là vợ của đồng nghiệp với chồng cô, lúc cô còn kết giao với họ, còn ghen tị mà bảo cô rằng “chị thật tốt số”. Những chiến công hào hùng của chồng cô còn nhận được không ít những lời ngợi ca của báo chí trong suốt một thời gian dài. Lúc đó, cô vẫn biết chồng mình bị thương khá nặng nhưng đương nhiên cô không thể tưởng tượng được nó nặng đến mức này.
Cả đời này chắc Tokiko không thể nào quên được khoảnh khắc cô đến bệnh viện tỉnh để gặp chồng. Trên giường bệnh được trải ga trắng, người chồng với những vết thương chẳng chịt trên khuôn mặt vô thức nhìn Tokiko. Trong đống từ ngữ chuyên ngành y khoa khó hiểu của bác sĩ, Tokiko nhặt nhạnh ra được những thông tin quan trọng nhất. Khi biết chồng mình không thể nghe được, cơ quan phát âm cũng bị phá hủy khiến anh không thể nói được, nước mắt nước mũi Tokiko chảy ròng ròng. Cô cầu mong không còn thứ gì đáng sợ hơn nữa chờ đợi mình sau đây.
Vị bác sĩ phụ trách lúc đó có khuôn mặt hết sức nghiêm nghị, nhưng quả nhiên khi thấy khuôn mặt đáng thương của Tokiko, ông cũng đã phải nói trước mấy lời để trấn an. “Cô phải bình tĩnh nhé!” Ông ấy vừa nói, vừa khẽ lật tấm ga trắng lên cho Tokiko xem. Trên đó là một cơ thể gớm ghiếc như của con quỷ vẫn thường thấy trong những cơn ác mộng. Vị trí mà đáng lẽ ra hai tay, hai chân phải ở đó lại chẳng nhìn thấy đâu, toàn bộ cơ thể bị bó tròn, băng kín, trông như thể một bức tượng bán thân bằng thạch cao vô hồn đang nằm trên giường.
Tokiko cảm thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày. Cô ngồi sụp xuống một góc giường.
Cô cảm thấy vô cùng đau khổ và khóc nấc lên thành tiếng bất chấp những ánh mắt của mọi người xung quanh. Thấy vậy, bác sĩ và y tá liền dẫn cô sang một căn phòng khác. Cô ngồi ở chiếc bàn lấm lem bẩn và khóc rất lâu.
“Thực sự nó là một kì tích đấy. Không chỉ riêng trung úy Sunaga bị mất cả hai tay hai chân đâu, khác là những người khác, không một ai trong số họ giữ được tính mạng của mình. Một kì tích thật đáng nể. Quả nhiên đó là kết quả của trình độ tay nghề đáng ngạc nhiên của tiến sĩ Kitamura cùng với những trang thiết bị trong phòng mổ quân y. Tôi cho rằng có lẽ không một bệnh viện nào trên thế giới có được thành công như thế này.”
Vị bác sĩ quân y thì thầm bên tại Tokiko những lời như để an ủi khi thấy cô đang khóc nức nở. Ông ấy đã nói như vậy. “Kì tích!” Ông ta cứ nhắc đi nhắc lại hai từ mà Tokiko không biết mình nên buồn hay nên vui với nó.
Khỏi phải bàn đến, công trạng lẫy lừng của vị trung úy mang hình hài ác quỷ Sunaga cũng như sự thật mang tính kỳ tích của y thuật phẫu thuật ngoại khoa được báo chí đưa tin liên tục.
Nhưng chỉ sau nửa năm, mọi thứ đều kết thúc như một giấc mơ. Khi cấp trên cùng đồng đội trong quân ngũ đưa thân xác tàn tạ của trung úy Sunaga về nhà thì gần như cùng lúc, khoản bồi thường cho tứ chi của trung úy Sunaga cũng đến... Trong lúc Tokiko không tiếc nước mắt để khóc thương và chăm sóc cho người chồng tàn tật thì cả làng lại nhộn nhịp đến chúc mừng thắng lợi của trung úy Sunaga. Họ hàng, người quen, láng giềng thi nhau tới nhà vợ chồng trung úy để chúc tụng, những tiếng “danh dự”, “danh dự” trút xuống như mưa.
Chẳng mấy chốc, khoản trợ cấp ít ỏi không thể đủ để nuôi sống vợ chồng Tokiko. May mắn thay, cô được thiếu tướng Washio, là cấp trên của chồng nơi chiến trường cho mượn một căn nhà nhỏ nằm tách biệt với khu nhà thiếu tướng đang ở. Thế là Tokiko cùng chồng bắt đầu tới sống ở đó. Vì ngôi nhà ở một vùng khá heo hút nên cuộc sống của vợ chồng cô kể từ đó trở nên buồn chán ghê gớm. Những lời tán dương cũng hạ bớt nhiệt, thế sự cũng tẻ nhạt đi nhiều. Không ai đến thăm bọn họ nữa.
Cả đám họ hàng nhà chồng cũng vậy. Không biết là vì họ ghê tởm người tàn tật hay họ sợ phải hỗ trợ vật chất cho trung úy Sunaga mà không ai còn đặt chân đến nhà Tokiko nữa. Gia đình nhà Tokiko cũng không khác gì. Bố mẹ cô đã qua đời, còn anh chị em chỉ toàn một đám người bạc tình bạc nghĩa. Người chồng tàn tật đáng thương cùng người vợ thủy chung, son sắt vì thế dần dần biến mất khỏi thế sự. Họ sống lầm lũi với nhau trong một căn nhà ở vùng nông thôn nghèo. Căn phòng trên gác hai với diện tích chưa đầy mười mét vuông là toàn bộ thế giới đối với họ. Nhưng một trong hai lại không thể nghe, không thể nói, không thể đi lại. Con người đó chẳng khác nào một con búp bê tàn tật được làm bằng đất.
Phế nhân, như thể một chủng người từ một thế giới khác đột nhiên bị thả xuống thế giới này, vì chưa quen với cuộc sống khác biệt nơi đây nên mặc dù sức khỏe đã hồi phục nhưng trong suốt một thời gian dài, anh ta cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ, chỉ nằm một chỗ và nhìn lên trời mà không nhúc nhích. Chưa hết, lúc nào anh ta cũng trong trạng thái buồn ngủ, mơ mơ, màng màng.
Chính Tokiko đã nghĩ ra ý tưởng để cây bút chì vào miệng chồng và giao tiếp với chồng bằng cách đó. Hai từ đầu tiên mà trung úy viết lên giấy là “báo” và “huân chương”. “Báo” ở đây là để chỉ mẩu tin được cắt ra từ tờ báo tường thuật về chiến tranh lúc bấy giờ, có viết bài ca ngợi chiến công của trung úy Sunaga còn “huân chương” ở đây, có lẽ không cần nói thì ai cũng biết đó chính là “Huân chương Cánh Diều Vàng” . Khi Sunaga lấy lại được ý thức, thiếu tướng Washio đã chìa ra trước mắt anh hai món vật phẩm đó nên Sunaga đã nhớ được.
Kể từ hôm đó, phế nhân thỉnh thoảng lại viết lên giấy hai từ trên và đòi vợ lấy cho xem. Khi Tokiko mang nó ra trước mặt, Sunaga lại nhìn vào đó không chớp mắt. Lúc chồng còn mải đọc đi đọc lại bài báo thì Tokiko mỏi đến rã rời cánh tay. Cô vừa nhẫn nhịn vừa thấy việc này thật ngớ ngẩn nhưng nhìn ánh mắt đầy mãn nguyện của chồng cô lại tự dặn lòng mình cố gắng chịu đựng thêm.
Nhưng trước khi Tokiko bắt đầu cảm thấy khinh bỉ cái “danh dự” thì chồng cô cũng đã chán ngấy đến tận cổ hai từ “danh dự” đó mặc dù như thế đã là hơi muộn. Trung úy Sunaga không còn đòi lấy cho xem hai vật phẩm đó nữa. Thứ duy nhất còn sót lại là ham muốn về mặt thân xác mãnh liệt đến thành bệnh mặc dù anh ta là một người tàn tật. Anh ta đòi ăn liên tục, như một bệnh nhân vừa thoát khỏi căn bệnh dạ dày, bất kể đó là thời điểm nào. Nếu Tokiko không đáp ứng nhu cầu đó thì anh ta sẽ biến thành con quay bằng thịt và bò lung tung trên chiếu như bị lên cơn điên.
Ban đầu Tokiko còn thấy sợ hãi, khó chịu nhưng lâu dần cô cũng nổi điên. Bị bó buộc trong ngôi nhà giữa đồng không, mông quạnh, đối với hai con người một nam, một nữ này, họ bị dồn tới bước đường cùng của sự tuyệt vọng, chúng là tất cả những gì trong cuộc sống của họ, như hai con quái vật sống suốt đời trong chuồng ở sở thú.
Chính vì thế, việc Tokiko bắt đầu có ý nghĩ coi chồng mình như một món đồ chơi khổng lồ để cô có thể thoải mái vân vê trong tay theo ý muốn cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, cô càng hưng phấn khi chồng mình không biết đến xấu hổ là gì, nếu so với người khỏe mạnh bình thường thì một người sức vóc tràn trề như cô có ham muốn quá độ đến mức khiến người chồng tàn tật phải cảm thấy khốn khổ cũng không lấy gì làm lạ.
Đôi lúc chính cô còn nghĩ phải chăng mình đã phát điên.
Món đồ chơi kì lạ, đáng thương không biết nói, cũng chẳng thể nghe thấy tiếng Tokiko, đã vậy còn chẳng thể tự do cử động. Nhưng nó tuyệt đối không phải là thứ được làm ra từ gỗ hay đất sét mà lại là một sinh vật có đủ hỉ nộ ái ố. Chính điều đó đã trở thành sức hấp dẫn bất tận. Thêm vào đó, cơ quan biểu cảm duy nhất là đôi mắt to tròn, lúc thì đượm buồn, lúc lại đầy tức giận như thể biết nói. Chưa hết, cho dù nó có buồn đi chăng nữa thì ngoài việc khóc ra nó còn chẳng thể tự lau nước mắt, có tức giận đến mấy nó cũng không thể dùng nắm đấm để đánh lại cô mà còn bị sự cám dỗ áp đảo của Tokiko lấn lướt đến mức rơi vào trạng thái kích động bệnh hoạn bất thường. Với Tokiko, không có gì vui sướng hơn khi khiến sinh vật bất lực kia không thể làm gì để chống lại ý mình cũng như đày đọa hắn về cả tinh thần lẫn thể xác.
***
Trong đôi mí mắt nhắm nghiền của Tokiko, những việc xảy ra ba năm qua chỉ toàn những pha kịch tính như thế, chúng cứ thoắt ẩn, thoắt hiện một cách gián đoạn rồi lại ào ạt xuất hiện nhiều gấp đôi, gấp ba. Những kí ức rời rạc này vô cùng sống động và tươi mới như những thước phim chiếu bóng trong mí mắt. Mỗi khi cơ thể có dấu hiệu khác lạ bất thường thì hiện tượng này lại xảy ra. Và một khi nó xảy ra thì bản tính hoang dại của Tokiko lại trỗi dậy mỗi lúc một điên cuồng hơn và như thường lệ, cô càng muốn hành hạ người chồng tật nguyền dã man hơn. Bản thân Tokiko ý thức được những gì mình đang làm nhưng một khi sức mạnh hung dữ đã lan ra khắp cơ thể thì cô không thể làm gì để kiểm soát được ý chí của mình nữa.
Bất giác, Tokiko cảm thấy bên trong căn phòng hình như tối hơn, như thể nó bị một màn sương bao phủ giống như những ảo ảnh đang bủa vây tâm trí Tokiko lúc này. Bên ngoài lớp ảo ảnh đó vẫn còn một tầng ảo ảnh khác. Cô cảm giác như lớp ảo ảnh phía bên ngoài đang sắp biến mất. Nó đẩy cho thần kinh của cô căng thẳng cực độ, nó làm cô sợ, trống ngực đập mỗi lúc một dữ dội hơn. Nhưng nghĩ kĩ thì chẳng hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tokiko chui ra khỏi chăn, cô vặn nhỏ bấc của chiếc đèn dầu đặt bên cạnh gối. Ngọn bấc nhỏ lại và ánh đèn dần tắt.
Thế rồi bất chợt, căn phòng trở lên sáng bừng nhưng Tokiko cứ cảm thấy có gì hơi kì lạ. Nhờ những tia sáng ấy, như thể nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn chồng. Anh ta vẫn chẳng khác trước, vẫn nằm im một chỗ không hề xê dịch và nhìn chằm chằm vào một điểm trên trần nhà.
“Ôi, anh định cứ suy nghĩ như thế đến bao giờ?” Tokiko thấy khó chịu vô cùng nhưng gã chồng tàn tật vẫn cứ một mình đắm chìm vào những ý nghĩ ở tận đấu tận đâu, không hình hài nhưng như thể nó tồn tại thật sự, càng khiến cô thêm điên tiết. Tokiko lại cảm thấy ngứa ngáy, bứt rút và thế là cơn cuồng bạo lại dâng trào khắp cơ thể.
Đột nhiên, Tokiko nhảy chồm lên người chồng và bất thình lình nắm chặt lấy hai vai anh ta mà lắc dữ dội.
Quá đỗi bất ngờ, toàn thân Sunaga run rẩy. Tiếp sau đó, anh ta nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt đầy trách móc.
“Anh dám quắc mắt với tôi ư? Ánh mắt đó là thế nào?”
Tokiko gầm rú.
“Anh không có quyền tức giận! Anh phải làm theo ý của tôi.”
Nhưng càng những lúc như thế này, càng không thấy một chút dấu hiệu của sự thỏa hiệp nào từ phía Sunaga. Không biết là do trước đó, Sunaga vẫn mở mắt nhìn lên trần nhà để ngẫm nghĩ hay đơn giản chỉ là hành động thô bạo của vợ khiến anh ta giận dữ hay không mà hai con mắt lại càng mở to như muốn xổ ra khỏi tròng. Ánh mắt trừng trừng như muốn đâm, muốn xỉa vào mặt Tokiko.
“Ánh mắt này là thế nào?”
Tokiko vừa rít lên vừa dùng hai tay xọc vào mắt đối phương. Cô rú lên như bị điên, lặp đi lại những từ “là sao”, “là sao”, “là sao” không ngớt.
Bất chợt, như tỉnh khỏi cơn mê, Tokiko nhìn xuống phía dưới thì thấy phế nhận đang giãy giụa. Mặc dù chỉ là phần thân trên nhưng anh ta dựng lên điên cuồng như sắp chết đến nơi bằng một sức mạnh khủng khiếp đến mức gần như có thể hất tung người vợ to béo Máu đỏ tươi un trào từ hai con mắt của người phế nhân và chảy tràn ra khắp khuôn mặt chẳng chịt những vết sẹo, đỏ như bạch tuộc hấp.
...
Lúc bấy giờ, Tokiko mới ý thức được hết mọi chuyện. Cô đã tàn nhẫn phá nát đôi mắt của chồng cô, cánh cửa sổ duy nhất kết nối với thế giới bên ngoài.
Nhưng nhất định không thể đổ tại sơ suất nên mới ra cơ sự này. Chính Tokiko cũng biết rất rõ điều đó. Rõ ràng cô cảm thấy đôi mắt biết nói của chồng là trở ngại vô cùng lớn để anh ta trở thành con thú dễ bảo. Thỉnh thoảng nó còn ánh lên những tia nhìn phán xét công lý nên càng khiến Tokiko thêm bực bội. Không những vậy, đôi mắt đó còn khiến người ta cảm giác như có thứ gì đó đáng sợ, ghê tởm hơn.
Tất cả đều là dối trá hết. Sâu thăm trong tâm trí của Tokiko, chẳng phải vẫn tồn tại những ý nghĩ khủng khiếp hơn sao? Chẳng phải cô đã muốn biến chồng mình thành cái xác sống ư? Chẳng phải cô muốn biến chồng mình thành con quay bằng thịt thật sự ư? Chẳng phải cô đã biến anh ta thành một sinh vật mất hết cả ngũ quan chỉ còn sót lại mỗi xúc giác trên thân người ư? Và chẳng phải sự độc ác không có điểm dừng của cô đã được thỏa mãn cực độ rồi ư? Trên cơ thể của người tàn tật, chỉ riêng đôi mắt vẫn còn một chút tàn dư của con người. Nếu để chừa lại nó thì Tokiko cảm thấy có gì đó chưa được trọn vẹn, như thể nó vẫn chưa phải là con quay đồ chơi bằng thịt thật sự của cô.
Suy nghĩ đó thoáng vụt qua tâm trí Tokiko một giây. Cô hét lên và bỏ mặc cho đống thịt đang giật lên đùng đùng, còn mình thì chạy liêu xiêu như sắp ngã tới cầu thang. Cô mải miết chạy bằng đôi chân trần, cảm giác như bị một thứ gớm ghiếc xuất hiện trong giấc mơ rượt đuổi. Cô chạy đến cửa hậu rồi rẽ phải vào con đường thôn. Mặc dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn ý thức được là nhà của bác sĩ cách đó những tám cây số.
***
Tokiko nài nỉ rất khẩn thiết, cuối cùng thì cô cũng kéo được bác sĩ đến nhà. Đống thịt vẫn giật lên dữ dội như lúc trước. Vị bác sĩ trong thôn mặc dù đã từng nghe người ta bàn tán về chồng của Tokiko rồi nhưng ông ta vẫn chưa được thấy tận mắt. Ông bác sĩ há hốc, kinh ngạc trước hình thù gớm ghiếc của phế nhân nên cho dù Tokiko có dùng mọi cách để tóm tắt lại câu chuyện bằng những câu từ lủng củng và bao biện về hành vi khó hiểu của mình thì bác sĩ cũng không thể nạp được nó vào đầu. Sau khi tiêm cho Sunaga một mũi giảm đau và băng bó vết thương, ông bác sĩ vội vã ra về.
Lúc Sunaga thôi không vùng vẫy nữa thì cũng là lúc trời tờ mờ sáng.
Tokiko vừa lấy tay xoa nhẹ lên ngực của người bị thương, nước mắt vừa rơi lã chã. “Tôi xin lỗi”, “xin lỗi” cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi từ đó. Đống thịt sốt sình sịch vì bị thương nặng, khuôn mặt sưng lên và đỏ phừng phừng còn ngực vẫn rung lên bần bật.
Cả ngày hôm đó, Tokiko ở bên cạnh chồng mà không rời nửa bước. Cô thậm chí chẳng ăn uống gì. Cô hết lấy chiếc khăn ấm lau lên trán, lên ngực của người bệnh lại lầm rầm nói những lời ăn năn, hối lỗi dài lê thê. Cô còn lấy ngón tay viết đi viết lại lên ngực chồng nhiều lần từ “THA THỨ CHO TÔI” và vật vã đau khổ vì tội ác của mình đến quên cả thời gian.
***
Đến tối thì người bệnh đã hạ sốt, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đoán rằng chồng mình chắc chắn đã tỉnh nên Tokiko lại một lần nữa rõ ràng viết từng chữ, từng chữ một “THA THỨ CHO TÔI” lên da ngực người bệnh và chờ xem phản ứng của anh ta. Nhưng đống thịt không đáp lại. Mặc dù đã bị mất đi đôi mắt nhưng chắc chắn anh ta vẫn có thể cử động được phần cổ hoặc cười, hoặc bằng cách nào đó để trả lời Tokiko. Đống thịt không nhúc nhích cũng không thay đổi biểu cảm. Từ hơi thở có thể đoán rằng cũng có khi anh ta đã chìm vào giấc ngủ nhưng Tokiko không tài nào đoán được liệu anh ta có hiểu được những chữ được viết lên ngực không hay vì quá giận dữ nên anh ta im lặng, không thèm trả lời. Lúc này, anh ta chỉ như một thứ vật thể ấm ấm, mềm mềm.
Tokiko chẳng biết phải làm gì, cô ngồi nhìn đống thịt bất động. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ cô run lên vì sợ hãi như lúc này.
Nằm ở đó là một vật thể sống. Anh ta có hai lá phổi, có dạ dày. Vậy mà anh ta lại không nhìn được, cũng không nghe được, không nói được dù chỉ một từ, không có tay để cầm nắm, không có chân để đi. Với anh ta, thế giới này là một thế giới tĩnh lặng im ắng, đen tối đến thiên thu. Bao nhiêu người có thể tưởng tượng ra được thế giới kinh hoàng đó? Thứ gì có thể so sánh được với sự trông chờ mòn mỏi của người sống trong thế giới u tối đó? Có lẽ anh ta đã rất muốn hét lên rằng “Cứu tôi với”, có lẽ anh ta rất muốn nhìn thấy mọi vật cho dù có thể mờ mờ thôi cũng được, có lẽ anh ta rất muốn nghe thấy âm thanh dù có nhỏ đến mấy. Có lẽ anh ta rất muốn chạm hay cầm nắm đồ vật nào đấy. Nhưng anh ta lại không thể làm được bất kì điều gì trong số đó. Đúng thật là địa ngục, địa ngục chốn trần gian.
Tokiko bỗng òa lên khóc nức nở. Tội ác đã gây ra không thể sửa chữa được, nỗi buồn cũng không thể nào làm vơi đi. Tokiko lại thút thít khóc như một đứa trẻ. Hơn bao giờ hết, lúc này đây cô muốn được nhìn thấy con người, một con người bình thường, lành lặn như bao người khác. Thế là, cô bỏ lại người chồng tội nghiệp ở đó và chạy đến nhà lớn của thiếu tướng Washio.
Thiếu tướng Washio im lặng lắng nghe lời thú tội được giãi bày trong hoảng loạn, trong tiếng khóc than nên ông nghe câu được câu chăng. Ông đã không thể nói một lời nào mất một lúc lâu.
“Trước mắt, chúng ta cứ đi xem tình hình trung úy Sunaga thế nào đã.”
Mãi ông mới có thể run rẩy cất lời vì vẫn chưa hết kinh ngạc.
Vì trời đã tối nên Tokiko mang theo chiếc đèn lồng để soi đường cho vị thiếu tướng già. Hai người họ đi trong bóng tối, mỗi người đắm chìm vào một suy nghĩ riêng, lặng lẽ đi về phía nhà dưới.
“Không có ai ở đây hết. Đã có chuyện gì vậy?”
Thiếu tướng già đi lên gác hai trước. Ông giật mình, sửng sốt.
“Không ạ. Anh ta ở trong góc kia mà.”
Tokiko đi lên theo thiếu tướng, cô tới gần chiếc đệm mà chồng mình nằm khi nãy. Một sự việc khủng khiếp đã xảy ra. Chiếc đệm trống trơn.
“Ôi trời...”
Tokiko chỉ kịp thốt lên như thế, cô đứng như trời trồng. “Người tàn tật như vậy chắc chắn không thể ra khỏi căn nhà này đâu. Chúng ta phải tìm kĩ xem sao.”
Mất một lúc, thiếu úy già mới bắt đầu giục. Hai người tìm khắp trên nhà, dưới nhà nhưng họ không thấy bóng dáng của người tàn tật đâu mà trái lại họ còn phát hiện ra một vật đáng sợ.
“Cái này là gì vậy nhỉ?”
Tokiko tìm thấy nó trên cái cột gần cái gối nơi người tàn tật đã từng nằm ngủ.
Trên đó có ghi dòng chữ như của một đứa nghịch ngợm viết ra mà nếu không ngẫm nghĩ kĩ thì sẽ không hiểu được dòng chữ đó viết gì.
THA THỨ
Sau khi luận được ra đó là chữ “tha thứ”, Tokiko há hốc, cô như hiểu ra mọi chuyện. Người chồng tàn tật của cô đã lê cơ thể không thể cử động trên sàn rồi dùng miệng để tìm kiếm chiếc bút chì trên bàn. Đối với anh ta, nó hẳn là việc khó khăn, quá sức. Anh ta đã phải khó nhọc, vất vả đến nhường nào mới có thể viết được ba chữ Katakana kia.
“Có thể anh ta đã tự tử rồi cũng nên.”
Tokiko sợ hãi nhìn vị thiếu tướng già, đôi môi cô run rẩy, cắt không còn giọt máu. Ngay lập tức, những người nhà thiếu tướng nhận được tin cấp báo, họ cầm đèn trong tay và tỏa đi khắp nơi từ nhà chính đến nhà dưới, vạch từng bụi cỏ một trong đêm tối.
Tokiko đi theo thiếu tướng Washio, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn mà thiếu tướng cầm, cô mới có thể đi mà không vấp. Cô thấy tim mình đập loạn xạ. Từ “tha thứ” được ghi trên chiếc cột đó, chắc chắn nó chính là câu trả lời cho dòng chữ “tha thứ cho tôi” mà Tokiko vừa viết lên ngực người chồng tàn tật khi nãy. Anh ta muốn nói với Tokiko rằng. Tôi sẽ chết. Nhưng tôi không giận, cũng như không trách móc vì những gì cô đã làm đâu. Cô hãy yên tâm.
Sự bao dung này càng khiến trái tim Tokiko quặn thắt. Nghĩ đến cảnh người chồng tàn tật không thể đi bộ xuống cầu thang đã phải lăn cả người xuống từng bậc, từng bậc một khiến cô không khỏi xót xa, sợ hãi đến nổi da gà.
Đi bộ được một đoạn, bỗng nhớ ra điều gì, Tokiko khẽ thì thào với thiếu tướng già.
“Ở gần đây, có một cái giếng cũ đúng không ạ?”
“Ừ.”
Vị tướng quân già chỉ kịp gật đầu và nói như vậy rồi ông bước vội về phía trước.
Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn chỉ chiếu sáng được một quầng nhỏ.
“Cái giếng đó ở gần đây.”
Thiếu tướng già Washio vừa lẩm bẩm một mình vừa giơ cao chiếc đèn và cố gắng nhìn ra xa nhất có thể.
Đúng lúc đó, một dự cảm ập đến khiến Tokiko dừng bước. Cô dỏng tại lên lắng nghe. Hình như có tiếng động gì đó rất khẽ như của con rắn đang rẽ bãi cỏ, trườn đi.
Tokiko và thiếu tướng già quay đầu nhìn thấy nó. Không chỉ Tokiko mà đương nhiên thiếu tướng cũng khựng lại như bị đóng đinh vì sợ hãi.
Trong ánh sáng của chiếc đèn khi tỏ khi mờ, một vật thể đen sì đang trườn đi một cách chậm chạp. Nó trông giống một loài bò sát gớm ghiếc, đang ngóc cái đầu lên và lao về phía trước. Nó cứ lâm lũi trườn đi, tấm thân cuộn lên như sóng nước, bốn cái cục nhô ra ở bốn góc như bốn cục bướu gắn vào cơ thể, vừa loay hoay cào cào trên mặt đất vừa di chuyển vội vã. Có vẻ cơ thể không chịu tuân theo ý muốn, nó cứ nhích dần, từng chút, từng chút một.
Và một lúc sau, không thấy cái đầu ngóc lên nữa, nó đã biến mất khỏi tầm mắt. Tokiko nghe thấy tiếng cỏ cọ xát vào nhau to hơn lúc trước, thế rồi cái đầu chúc xuống và toàn bộ cơ thể lao đi như bị kéo lê trên mặt đất và không thấy nó đâu nữa. Sau đó, Tokiko nghe thấy âm thanh một vật rơi từ trên cao xuống nước đánh “tõm” rất đanh.
Ở chỗ đó là miệng cái giếng cũ bị cỏ che lấp.
Cả hai người dõi theo, họ không còn đủ sức để chạy vội đến đó, họ đứng chôn chân mãi một chỗ.
Mặc dù rất kì lạ nhưng trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, Tokiko như thấy quang cảnh kì ảo của một con sâu bướm đang bò lên một cành cây khô trong đêm tối, khi đi đến đầu ngọn của cành cây thì chẳng may sức nặng của cơ thể không kiểm soát đã kéo nó rơi nhẹ bẫng vào không trung rồi rớt xuống đáy sâu vô định.