5
Tôi xin giải thích lý do tại sao đêm hôm đó tôi lại vào nhà kho. Bình thường thì vào đêm hôm khuya khoắt, chuyện gì có thể xảy ra trên gác hai của nhà kho được chứ. Ấy vậy mà cái tính đa nghi ngu xuẩn đã dẫn dắt tôi tới đó. Thứ trực giác mà không lý thuyết nào lý giải nổi đã mách bảo khiến tôi hành động. Giống như người ta vẫn nói linh tính thường báo hiệu điềm xấu. Trên đời này, đôi khi xảy ra những sự việc ngoài ý muốn nằm ngoài dự đoán của ta. Lúc đó, tôi đã nghe thấy loáng thoáng có tiếng thì thầm, thủ thỉ của đôi nam nữ phát ra từ gác hai của nhà kho. Giọng đàn ông chắc chắn là của Kadono chứ chẳng phải ai khác, còn giọng nữ kia của ai mới được nhỉ?
Ôi trời, thật không thể tin nổi, tôi nghĩ. Khi thấy những nghi ngờ của mình đã được phơi bày rõ mồn một thì cô gái còn chưa quen với sự đời là tôi thay vì điên cuồng tức giận lại thấy sợ hãi khủng khiếp. Một nỗi buồn vô hạn ập đến bao trùm lấy tôi và thế giới xung quanh. Tôi mím chặt môi, co rúm người lại như người ta phải tự vật lộn với cơn sốt rét. Nhưng kể cả có là như thế thì tôi vẫn không thể không dỏng tại lên nghe xem trên kia bọn họ đang nói gì.
“Nếu cứ tiếp tục gặp gỡ như thế này thì em thấy có lỗi với vợ anh lắm.”
Giọng nói yếu ớt của người con gái nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì. Nhưng xâu chuỗi lại câu chuyện và nhờ vào trí tưởng tượng để lấp đầy những chỗ nghe bập bõm, cuối cùng thì tôi cũng hiểu được phần nào ý nghĩa từ những lời bọn họ nói. Nghe giọng thì tôi đoán cô gái này hơn tôi độ ba, bốn tuổi nhưng chắc chắn cô ta không béo như tôi mà mảnh mai và xinh đẹp như mơ, như những cô đào bước ra từ tiểu thuyết của Izumi Kyoka. [20]
“Không phải là anh không nghĩ đến chuyện đó.” Lần này là giọng nói của Kadono. “Anh vẫn nói với em rồi đấy. Anh đã cố gắng hết sức có thể để yêu Kyoko. Nhưng buồn thay, quả nhiên anh có cố gắng đến mấy cũng đều vô ích. Hồi còn trẻ. anh đã quen với khuôn mặt của em. Nghĩ thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể bỏ em được. Anh thấy có lỗi với Kyoko. Nhưng càng day dứt bao nhiêu thì anh càng không thể không nhìn thấy khuôn mặt em vào mỗi đêm. Xin em hãy thấu hiểu cho nỗi khổ này của anh.”
Giọng nói của Kadono rành rọt, vang vọng, từng lời từng lời một như nhát dao đâm vào trái tim tôi.
“Anh rất hạnh phúc. Một người xinh đẹp tuyệt trần như em không những không ghét bỏ người vợ cao quý của anh mà còn nghĩ nhiều cho anh đến vậy. Anh thấy mình mới có phúc làm sao. Anh hạnh phúc lắm.”
Và rồi, đôi tai vốn rất thính nhạy của tôi cảm nhận được cô gái đó đang dựa vào lòng Kadono...
Quý vị hãy thử tưởng tượng xem cảm xúc của tôi lúc đó thế nào. Nếu là tôi bây giờ thì tôi sẽ bất chấp hết mà đạp tung cánh cửa để lao vào chỗ bọn họ. Bao nhiêu tủi hổ, bao nhiêu phẫn nộ tôi sẽ tuôn ra hết. Nhưng nói gì thì nói, lúc đó tôi vẫn là một cô bé còn dại khờ, tôi không đủ can đảm để làm việc đó. Tôi lấy tay giữ chặt lồng ngực để ngăn cho nỗi buồn vô hạn đang trào lên. Tôi bối rối không biết nên tiếp tục đứng đó hay bỏ chạy, chỉ mong sao sớm được chết đi mà thôi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy có tiếng bước chân di chuyển trên sàn gỗ. Ai đó đang tiến lại gần phía cửa lật. Nếu tôi và người đó chạm mặt nhau vào lúc này thì không còn gì xấu hổ hơn. Thế là tôi vội bước xuống bậc thang, rời khỏi nhà kho và khẽ nấp vào trong bóng tối. Tôi chưa vội đi ngay là vì muốn mở to đôi mắt đang rực lửa căm hờn để nhìn cho rõ khuôn mặt của kẻ kia. Có tiếng mở cửa “cạch, cạch”, ánh sáng yếu ớt lọt xuống. Một cánh tay thò ra khỏi cái kho, tiếp đến là bước chân nhanh lẹ. Người vừa xuất hiện không còn nhầm lẫn gì nữa chính là chồng tôi. Theo sau chắc chắn là a kia rồi. Nhưng tôi đợi mãi mà không thấy ai đi xuống nữa. Chồng tôi đóng lại cánh cửa lớn nhà kho kêu “kèn kẹt” rồi đi qua chỗ tôi đang đứng nấp. Tiếng guốc gỗ đã xa dần, còn người phụ nữ thì không thấy bóng dáng đâu.
Vì nhà kho đã cũ và cũng chỉ có độc một lối vào, trong kho có cửa sổ đi chăng nữa thì cũng đã bị rào bởi song sắt nên chắc chắn không còn đường nào để ra ngoài. Chính vì thế tôi mới lấy làm lạ. Tôi đã đợi rất lâu nhưng không thấy cánh cửa mở ra. Quan trọng hơn cả là không đời nào Kadono lại bỏ lại người con gái mà anh ta coi trọng đến nhường ấy trong kho một mình. Phải chăng từ rất lâu anh ta đã ngấm ngầm đào một lối ra bí mật đâu đó bên trong? Nghĩ đến đây, trong mắt tôi chợt hiện ra khung cảnh người con gái vì yêu đến điên cuồng và muốn gặp người đàn ông mình yêu đã quên cả sợ hãi mà chấp nhận thu mình trong cái lỗ đen như hũ nút. Thậm chí tôi còn như nghe thấy được cả những cử động sột soạt yếu ớt. Tôi hoàn hồn và trở nên sợ hãi nếu mình phải ở trong bóng tối như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng thấy lo lắng vì nếu không thấy tôi trong phòng, chồng tôi sẽ đâm sinh nghi. Thế là tôi quyết định trở về phòng.