6
Kể từ hôm đó, tôi đã bí mật đến nhà kho không biết bao nhiêu lần. Đứng ở ngoài và nghe lỏm những lời thầm thì của chồng và người tình, tôi không biết mình còn sống ở trên cõi đời này để làm gì. Mỗi lần như vậy, tôi lại khổ sở tìm mọi cách để mai phục ả kia nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có mình Kadono đi từ nhà kho ra như trong đêm đầu tiên tôi phát hiện ra sự thật khủng khiếp này. Tôi phục kích mãi mà không thấy bóng dáng của cô ả bí ẩn kia. Cũng có hôm tôi đã chuẩn bị sẵn bao diêm rồi đợi cho chồng đi khỏi, tôi liền khẽ khàng đi lên gác hai trong nhà kho và lùng sục khắp một lượt bằng ánh sáng yếu ớt của que diêm. Rõ ràng cô ả không có thời gian để ẩn nấp, vậy mà tôi không hề thấy một bóng người ở bất cứ đâu. Ngày khác, thừa dịp chồng sơ hở không để ý, tôi bèn lẻn vào kho và kiểm tra mọi ngóc ngách bên trong xem liệu có đường nào thoát ra ngoài hoặc giả song sắt cửa sổ có bị bẻ cong hay không nhưng rốt cuộc tôi không phát hiện được một lỗ hổng nào để chuột chui ra chứ đừng nói gì một lối đi bí mật.
Sao có thể vô lý như vậy được nhỉ? Hiểu ra được điều đó, tôi thấy rợn cả sống lưng vì sự lạ lùng không thể tả thành lời hơn là sự đau khổ và hối hận. Cứ như vậy, những đêm tiếp sau đó, vẫn là những tiếng thủ thỉ, những lời thầm thì như mật ngọt của kẻ lạ mặt và chồng tôi trao cho nhau để rồi nó lại biến mất như một bóng ma, còn tôi thì không hề hay biết. Lẽ nào Kadono đã bị vong nhập ư? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, tính tình vốn đã u uất và khác với người thường, Kadono khiến người ta liên tưởng như có một con rắn hoặc thứ đáng sợ nào đó tựa vong hồn nhập vào Kadono một cách dễ dàng (Chẳng hiểu tại sao tôi lại cuồng si con người đó đến thế). Những suy nghĩ vẩn vơ khiến cho tôi bỗng thấy Kadono có phần nào đó ma mị, thứ cảm xúc lạ lùng không thể diễn tả bằng lời ập đến bủa vây tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi cảm thấy sợ hãi và ghê tởm. Tôi cứ bứt rứt không biết có nên về nhà bố mẹ mình để kể hết ngọn nguồn hay là bảo việc này cho bố mẹ Kadono hay không? Nhưng nếu tôi nói ra câu chuyện như thể chuyện ma này thì có thể bị mọi người chê cười và cho rằng đầu óc tôi có vấn đề. Thay vì được mọi người thông cảm thì trái lại có khi tôi sẽ xấu hổ hơn bao giờ hết. Thế là tôi lại dặn lòng phải kiềm chế. Cứ thế, sự quyết tâm làm sáng tỏ mọi việc của tôi lại bị trì hoãn hết ngày này sang ngày khác. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy mình lúc đó mới nông nổi làm sao.
Thế rồi, vào một đêm nọ, tôi chợt phát hiện ra có điều hết sức bất thường. Đó là sau khi Kadono và người tình kết thúc cuộc trò chuyện trên gác hai, bao giờ tôi cũng nghe thấy có tiếng động nho nhỏ giống như tiếng nắp được sập xuống cùng với tiếng khóa tủ đồ. Kể cũng lạ. Đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng động đó đều như vắt tranh. Thứ có thể phát ra tiếng động đó chỉ có thể là đống hòm xiểng được đặt trên gác hai mà thôi. Chẳng lẽ ả kia lại đang trốn trong hòm ư? Nếu là người đang sống thì nhất định phải ăn. Quan trọng hơn là không thể nào lẩn trốn lâu trong cái hòm chật chội đó được. Tôi bất ngờ nhận ra sự thật không thể chối cãi đó.
Tôi thẫn thờ mất một hồi lâu. Bằng mọi giá tôi phải lấy trộm được chiếc chìa khóa để mở hòm ra và tóm sống cô ả. Không thì tôi sẽ vật vã không yên. Chà, nếu có phải xông vào cào cấu ả thì tôi cũng quyết không để thua ả ta được. Vậy là tôi tự kết luận rằng ả ta đang trốn trong hòm. Tôi nghiến chặt răng và chờ đến sáng.
Ngày hôm sau, tôi đã lấy trộm được chiếc chìa khóa mà Kadono cất trong chiếc hộp sơn mài chẳng mấy khó khăn. Lúc đó, tôi như bị mất trí. Với một cô gái mới mười chín tuổi như tôi thì đây đúng là chuyện hệ trọng. Trước đó, đã có không biết bao đêm tôi mất ngủ, sắc mặt xanh xao, còn cơ thể vô cùng tiều tụy. May mắn thay, tôi ở căn phòng cách xa phòng bố mẹ chồng, còn Kadono thì chỉ biết đằm chìm vào thế giới riêng của anh ta nên cả nửa tháng trôi qua tôi không hề bị nghi ngờ. À mà quý vị có thắc mắc tâm trạng của tôi như thế nào khi cầm chìa khóa và đột nhập vào cái kho mà đến cả ban ngày vẫn tối tăm, ẩm thấp lẫn với mùi đất lạnh xộc thẳng vào mũi không? Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy phục chính mình sao lúc đó có thể bạo gan đến thế.
Tôi không nhớ rõ đó là trước lúc lấy trộm được chìa khóa hay khi trèo lên gác hai nữa nhưng trong lúc lòng còn đang rối như tơ vò, bất chợt tôi nghĩ đến một tình tiết vô cùng hài hước. Cũng chẳng phải chuyện gì hay ho nên tôi nói luôn nhé. Giọng nói mà tôi nghe được hôm trước, tôi nghi là Kadono đã cố uốn éo giọng nói cho khác đi chứ thực chất là anh ta đang nói chuyện một mình. Nó giống như tiểu thuyết gia giả giọng để viết tiểu thuyết hoặc người diễn viên một mình diễn vở kịch hai vai. Phải chăng Kadono đã lén lên gác hai để không ai trong nhà nghe thấy được anh ta đang tập lời thoại còn trong chiếc hòm kia không phải là cô ả người tình bí ẩn mà chỉ là bộ y phục hóa trang để diễn kịch. Những nghi ngờ tưởng như vô căn cứ nhưng không hẳn không có lý. Hô hô hô hô hô hô. Chắc tôi bị điên mất rồi. Tâm trí tôi rối bời, đầu óc tôi mụ mị tới mức tự ảo tưởng ra những tình tiết có lợi cho mình như thế đó. Tại sao tôi có thể suy luận ra như vậy là vì nghĩ thế nào đi chăng nữa thì từ ý nghĩa của những lời đường mật chúng dành cho nhau, tôi mới phát hiện ra trên đời này có ai lại ăn nói ngớ ngẩn như vậy đâu?