← Quay lại trang sách

7

Nhà Kadono là dòng họ lâu đời có tiếng trong thị trấn. Những món đồ cổ do tổ tiên đời đời để lại chất trên gác hai nhiều vô kể, không khác gì những món hàng có ở tiệm đồ cổ. Phía ba bức tường, những chiếc hòm sơn màu đỏ mà tôi vừa nhắc tới nằm la liệt. Ở một góc khác có đến năm hay sáu chiếc tủ sách kệ đứng kiểu ngày xưa, bên trên hộc có cơ man nào những cuốn sách bìa vàng, bìa xanh, thậm chí có những cuốn đã bị mối mọt gặm nham nhở xếp chồng lên nhau, bám đầy bụi bặm. Trên kệ nào là hộp tranh cổ, nào là hoành phi câu đối gắn gia huy lớn, các loại giỏ đan bằng mây, gốm cổ nằm ngổn ngang. Thứ đập vào mắt tôi chính là bộ dụng cụ để nhuộm đen răng gồm đồ đựng màu nhuộm to như cái bát lớn và chiếc thố sơn mài. Tất cả đều ngả màu đỏ theo năm tháng còn gia huy và những họa tiết in trên những dụng cụ đó rực rỡ ánh vàng kim. Kì lạ ở chỗ, có một bộ giáp sắt samurai sống động như người còn sống, trong tư thế đang ngồi trên một chiếc rương ngay gần lối bước lên hết bậc thang. Phần trang trí dưới hai chân được buộc cẩn thận bởi một loại dây màu đen, còn một loại dây nữa màu đỏ tôi không biết có phải nó được gọi là hiodoshi hay không. Nó có màu đen đen, có chỗ còn bị tung cả chỉ. Hình như ngày xưa, nó vốn màu đỏ rực như lửa thiêu. Bộ áo giáp trông oai phong, lẫm liệt làm sao. Còn có cả chiếc mũ kabuto cùng với chiếc mặt nạ sắt đáng sợ che từ phần mũi xuống nữa. Mặc dù ban ngày nhưng trong nhà kho vẫn tối tăm. Tôi cứ đứng thế và nhìn chằm chằm vào bộ giáp sắt. Bất chợt cánh tay và hai chân của nó như bắt đầu cử động còn chiếc kiếm dài như chực đâm thẳng vào người tôi. Tôi bất ngờ hét lên và muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Ánh sáng yếu ớt của mùa thu chiếu từ ô cửa sổ bé xíu qua hàng song sắt lọt vào bên trong. Ô cửa sổ đó nhỏ đến mức nếu đứng ở một góc phòng mà nhìn ra sẽ thấy nhà kho tối om như thể đang là ban đêm. Chỉ những đồ sơn mài hay vật dụng bằng kim loại ánh lên những tia sáng sắc lạnh, đáng sợ như ánh mắt của quỷ. Ở một nơi như thế, tôi nhớ đến linh hồn ảo ảnh mà mình tự vẽ ra. Một cô gái như tôi sao có thể chịu đựng nổi những thứ này nhỉ? Sở dĩ tôi có thể vượt qua được nỗi sợ, sự khiếp đảm để mở chiếc hòm ra, suy cho cùng là nhờ sức mạnh phi thường của một kẻ đang yêu đến điên cuồng.

Tôi không thể hình dung tại sao lại có những chuyện như thế này. Chẳng hiểu sao tôi thấy có gì đó rùng rợn, gai gai người. Khi tôi mở nắp từng chiếc hòm, có thứ gì đó lạnh toát tứa ra từ trong cơ thể, cảm giác như muốn nghẹt thở. Nhưng khi tôi mở nắp hòm lên và hạ quyết tâm ngó vào trong như thể nhìn vào quan tài, thì đúng như tôi dự đoán hoặc trái với dự đoán, bên trong hòm nào cũng chỉ toàn những bộ đồ đã cũ, chăn nệm dùng khi ngủ hoặc những cuốn sách đẹp để chứ không hề có bất cứ thứ gì khả nghi. Nhưng thứ âm thanh của nắp hòm được đậy lại và tiếng ổ khóa tôi nghe được là như nào vậy nhỉ? Tôi lấy làm kì lạ lắm. Bỗng vô thức, ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc hòm cuối cùng. Trong đó có rất nhiều chiếc hộp được làm bằng gỗ cửu lý hương xếp chồng lên nhau, nắp hộp có ghi “búp bê”, “năm nhạc công”, “ba cận vệ”. Thì ra chúng là một bộ búp bê Hina quý giá mà bất kì cô gái nào cũng đều muốn sở hữu. Sau khi đã kiểm tra kĩ xem có gì đáng ngờ hay không, tôi như yên tâm được phần nào. Cũng chính lúc đó, với tính hiếu kì của một cô gái, tôi nóng lòng muốn mở những chiếc hộp ra xem.

Tôi lần lượt mở từng nắp hộp. Đây là búp bê Hina, đây là cây cam bày bên phải kệ, còn đây là cây anh đào bày bên trái kệ. Mùi long não xộc lên, lan tỏa khắp phòng gợi đến thứ gì đó xa xưa, hoài niệm mỗi lần tôi mở nắp hộp ra. Làn da trắng muốt được làm một cách tinh xảo nhờ kỹ thuật của người xưa như muốn dẫn dụ tôi vào thế giới của những giấc mơ. Cứ thế, tôi bị cuốn vào với những con búp bê Hina lúc nào không hay. Phải một lúc sau tôi mới định thần lại được. Tôi phát hiện ra còn một chiếc hộp nằm ở góc hòm, bề ngoài của nó khác hẳn với những chiếc hộp khác. Chiếc hộp làm bằng gỗ cẩm ly hương hình chữ nhật, dài gần một mét, chỉ nhìn qua đã biết đó là món đồ quý. Trên nắp chiếc hộp của nhà hào môn có đề hai chữ “bái lĩnh”. Gì vậy nhỉ?, tôi nghĩ. Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra xem là thứ gì bên trong, tôi giật mình sửng sốt và quay đi. Và chắc thứ người ta gọi là linh cảm thường để chỉ những tình huống như thế này. Cuối cùng thì những nghi ngờ trong suốt mấy ngày qua của tôi đã được sáng tỏ.