← Quay lại trang sách

9

Nhưng câu chuyện mà tôi sắp thú nhận lại nằm ở hồi sau, một sự việc vô cùng khủng khiếp. Tôi đoán quý vị phần nào đã cảm thấy chán nản, mệt mỏi đến mức phải thốt lên “vẫn còn ư” bởi sự dài dòng nhưng quý vị sẽ không phải lo lắng vì điều đó đâu. Riêng phần quan trọng này tôi sẽ nói rất nhanh thôi.

Xin quý vị đừng ngạc nhiên. Chuyện khủng khiếp mà tôi sắp nói ra đó là tôi mới chính là kẻ giết người trong câu chuyện này. Gây ra trọng tội như vậy mà tôi vẫn có thể sống an yên, không bị trừng phạt là do tôi không trực tiếp ra tay, nói cách khác là vụ gián tiếp giết người. Cho nên lúc đó, kể cả có thú nhận hết tất cả thì tôi cũng không bị đem đi xét xử. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi không bị khép vào khung hình phạt nào về pháp lý đi chăng nữa thì rõ ràng tôi vẫn là kẻ giết người, kẻ đã đẩy anh ta đến chỗ chết. Dẫu tâm hồn người góa phụ trẻ tuổi có thơ ngày đến mấy thì nỗi sợ hãi trong lòng vẫn lấn át tâm trí. Tôi đã có lỗi khi sống mà không nhận tội nhưng tôi nào có được một đêm ngon giấc kể từ sau cái chết của chồng tôi cho tới tận hôm nay. Ít nhất hãy cho tôi được tạ lỗi với người chồng quá cổ bằng cách thú tội như thế này.

Nhưng lúc đó, có lẽ tôi đã bị tình yêu làm cho mù quáng. Khi biết tình địch của mình không phải là con người mà chỉ là một con búp bê lạnh lùng, vô cảm thì dẫu nó có phải là món đồ quý đến đâu, tôi cũng không nén nổi sự giận dữ vì nghĩ rằng mình đang bị nó nhìn bằng ánh mắt coi thường. Nhưng hơn cả thế, tôi thấy tâm hồn của gã chồng đáng bị đày vào cõi súc sinh [22] thật nông cạn. Nếu không có con búp bê thì đã không xảy ra cơ sự này. Tôi thậm chí còn cảm thấy căm thù ông nghệ nhân búp bê múa rối Tachiki nọ. Ồ, nhưng không thành vấn đề. Nếu đập nát khuôn mặt trơ trẽn kia và vặt hết tay chân của nó đi thì Kadono còn đâu người tình để mà tơ tưởng nữa. Nghĩ là làm, không để cho chồng kịp phát hiện, tối hôm đó, tôi liền bám theo chồng lên gác hai để chắc chắn rằng anh ta lên gặp con búp bê nọ. Và rồi sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã trèo lên gác hai của nhà kho, đập nát nhừ con búp bê đến nỗi không còn nhận ra đâu là mắt, mũi, miệng. Tôi để con búp bê như thế và định quan sát xem biểu hiện của chồng thế nào thì sẽ biết được những tưởng tượng của mình là đúng hay sai. Nhưng chắc chẳng có chuyện đó đâu.

Con búp bê như người chết do bị xe cán qua, đầu, thân và tay chân nó rời ra từng mảnh. Nhìn cái xác đầu lìa khỏi cổ khác hẳn với vẻ mỹ miều của ngày hôm qua, cuối cùng thì tôi cũng được hả giận.