10
Đêm hôm đó, Kadono vẫn chẳng hề hay biết gì hết. Anh ta lại thăm dò hơi thở của tôi xem tôi đã ngủ hay chưa. Thế rồi anh ta thắp một chiếc đèn để mang đi và biến mất vào bóng tối. Chắc quý vị cũng đã biết là anh ta vội vã tới gặp con búp bê rồi. Tôi đã giả vờ ngủ rồi lén bám theo sau chồng tôi. Lần đầu tiên tôi được nếm trải một xúc cảm thật kì lạ, nó vừa là niềm vui sướng hoan hỉ vừa là một nỗi buồn khó nói thành lời.
Thái độ của anh ta sẽ như thế nào khi phát hiện ra cái xác của con búp bê nhỉ? Thà rằng anh ta xấu hổ vì thứ tình yêu quái đản, rồi lẳng lặng đi thu dọn thân thể của con búp bê và coi như không biết chuyện gì xảy ra, hoặc điên cuồng đập phá, giận dữ và lùng sục khắp nơi để tìm cho ra kẻ sát nhân thì tôi đã mừng. Nếu Kadono nổi trận lôi đình thì điều đó chứng tỏ anh ta không thể yêu con búp bê đó được nữa. Tâm trí tôi ngổn ngang, tôi dỏng tại lên nghe ngóng nhất cử nhất động bên trong nhà kho.
Tôi không biết mình đã đợi mất bao lâu. Tôi cứ chờ mãi, đợi mãi mà không thấy chồng quay về. Sau khi nhìn thấy con búp bê bị hỏng, chắc chắn không còn việc gì để anh ta phải ở lại đó. Vậy tại sao đã từng ấy thời giờ trôi qua mà anh ta vẫn chưa trở lại? Có khi nào tình địch của tôi không phải là búp bê mà lại là người thật hay không? Nghĩ vậy tôi giật mình thon thót. Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đành ngồi dậy và thắp thêm một chiếc đèn rồi chạy xuyên qua bãi cỏ trong đêm, hướng về phía nhà kho.
Trong lúc trèo lên các bậc thang, tôi để ý thấy cái cửa lật mọi khi đã mở từ khi nào, ánh đèn rọi xuống từ bên trên. Thứ ánh sáng nâu đỏ chiếu tận xuống cầu thang hiu hắt. Một linh cảm xẹt ngang qua tim. Tôi chạy như bay lên gác hai. “Mình ơi!” Nhìn khung cảnh trên gác hai qua ánh đèn leo lắt, tôi nhận ra dự cảm chẳng lành của tôi là đúng. Thi thể của chồng tôi cùng với con búp bê ở đó, nằm chồng lên nhau. Máu loang ra những tấm gỗ như tạo thành biển, bên cạnh bọn họ là thanh kiếm nổi tiếng của dòng họ được truyền từ đời này sang đời khác, lưỡi kiếm như đang liếm lấy những giọt máu đỏ tươi. Thật nực cười làm sao khi được chứng kiến vụ tự tử vì tình giữa con người với thứ vô tri. Dường như có một thế lực uy nghiêm nào đó đã siết chặt lấy lồng ngực tôi. Tôi không thể nói, cũng không thể khóc, chỉ biết đứng chết trân tại đó.
Nhìn con búp bê bị tôi băm vằm, tôi thấy từ khóe miệng của nó rỉ máu như thể chính nó đã phun ra vậy. Giọt máu lăn xuống cánh tay đang ôm lấy cổ con búp bê của chồng tôi, còn con búp bê thì đang nở nụ cười quái đản của người đang giãy chết.