← Quay lại trang sách

TRUYỆN SỐ 9 TỘI ÁC KÌ LẠ CỦA BÁC SĨ MERA 1

Tôi thường đi đó đây để nghĩ cốt truyện cho những tiểu thuyết trinh thám của mình. Những lúc không thể rời xa Tokyo được thì nơi tôi đến là công viên Asakusa, khu vui chơi Hanayashiki, bảo tàng vườn bách thú ở Ueno, bến tàu ở Sumidagawa, nhà thi đấu sumo ở Kokugikan ở Ryogoku, những nơi đã được định sẵn. (Mái nhà tròn của Kokugikan đặc biệt thu hút tôi, khiến tôi liên tưởng tới đài quan sát Panorama ngày xưa). Lúc này, tôi vừa mới đi xem “trận đấu ma” ở Kokugikan. Khi tôi đi qua khu vui chơi “Yawata no Yabushirazu” thì những kỉ niệm thời thơ ấu của tôi lại ùa về.

Vào một ngày nọ, do bị hối thúc nộp bản thảo ráo riết nên tôi cảm thấy bức bối không thể ở yên trong nhà được. Tôi đã dành hẳn một tuần chỉ để đi loanh quanh trong thành phố Tokyo. Câu chuyện sắp kể bắt đầu từ việc tôi tình cờ gặp một nhân vật rất lập dị ở vườn bách thú Ueno.

Trời bắt đầu tối, cũng sắp đến giờ vườn bách thủ đóng cửa, khách tới xem phần lớn đã về hết. Vườn bách thú trở nên im lìm và tĩnh lặng.

Các vở kịch và chương trình tạp kỹ cũng như vậy. Tôi thấy không thể nào hòa hợp được với tính cách của người Edo, những người chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng ra khỏi khu giải trí trước khi bị ùn tắc chứ không thèm xem đến hết màn biểu diễn cuối cùng.

Ở vườn bách thú cũng y chang. Tôi không hiểu sao người Tokyo cứ phải ra về vội vã như vậy. Cửa vẫn chưa đóng mà trong khuôn viên đã vắng tanh, không một bóng người.

Tôi tần ngần đứng trước chuồng khi và tận hưởng sự tĩnh lặng lạ thường của vườn bách thú, khác hẳn với sự huyện náo, ồn ào của đám đông lúc trước.

Những con khỉ mặt buồn thiu không biết có phải vì không còn người để cho chúng trêu chọc nữa hay không.

Không gian vô cùng tĩnh lặng. Bất chợt, tôi cảm thấy như có ai đó đang đứng ở sau lưng. Tôi sợ đến lạnh toát cả sống lưng.

Đó là một thanh niên có khuôn mặt nhợt nhạt. Anh ta để tóc dài và mặc một chiếc áo nhàu nhĩ, trông nhếch nhác như một người vô gia cư. Anh ta bắt đầu trêu lũ khi ở trong chuồng rất vui vẻ.

Nhìn anh ta, tôi đoán chắc hẳn anh ta hay tới vườn bách thú và đã quen chơi đùa cùng lũ khi rồi. Chỉ riêng việc cho khỉ ăn thôi, anh ta cũng trình diễn một cách rất điệu nghệ, sau khi đã chơi chán chê rồi mới ném cho chúng ăn. Tôi cười khúc khích suốt vì thấy nó quá thú vị.

“Tại sao bọn khi lại thích bắt chước người khác nhỉ?” Người thanh niên bất chợt bắt chuyện với tôi. Lúc đó, anh ta đang tung hứng với vỏ quýt. Một con khi trong chuồng cũng bắt chước anh ta tung vỏ quýt lên rồi lại đưa tay ra bắt lấy.

Thấy tôi cười, anh ta bèn nói tiếp.

“Nghĩ kĩ thì bắt chước quả nhiên là một hành động đáng sợ. Nhưng thánh thần đã trao cho loài khi bản năng đó.”

Tôi còn tưởng người thanh niên này là một nhà triết học vô gia cư cơ đấy.

“Khi mà bắt chước thì thật kì quặc nhưng con người mà bắt chước thì lại không có gì kì. Thánh thần đã ban cho cả người, cả khi một số những bản năng giống nhau. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy thật khủng khiếp. Anh đã nghe đến câu chuyện về một lữ khách gặp phải một con khi lớn trên núi bao giờ chưa?”

Tôi trông anh ta có vẻ là một người thích trò chuyện, anh ta càng lúc càng nói nhiều hơn. Tôi vốn là một người nhút nhát, bình thường tôi không thích bị người khác bắt chuyện nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú kì lạ với anh ta. Có thể khuôn mặt nhợt nhạt cùng mái tóc rối đã cuốn hút tôi hoặc là do tôi thích cách nói chuyện như một triết gia của anh ta.

“Tôi không biết chuyện đó. Con khỉ lớn làm sao cơ?” Tôi hỏi lại vì muốn được kể cho nghe tiếp câu chuyện.

“Trên một ngọn núi cách xa nơi ở của con người, một người đàn ông khi đi du ngoạn một mình đã tình cờ gặp một con khỉ lớn. Con khỉ đã cướp lấy thanh kiếm của ông ta. Nó tuốt kiếm ra khỏi vỏ và huơ huơ thanh kiếm lung tung xem chừng rất vui. Người lữ khách là một thị dân, khi bị tước mất kiếm thì ông ta không còn vũ khí nào nữa trong người nên có thể nói tính mạng của ông ta đang bị đe dọa.”

Trước chuồng khi vào một buổi xế chiều, câu chuyện kì lạ của gã thanh niên với khuôn mặt nhợt nhạt khiến tôi vô cùng phấn khích. Tôi cũng gật gù đáp lại “ừm, ừm” để hưởng ứng câu chuyện của anh ta.

“Người đàn ông rất muốn lấy lại thanh kiếm nhưng đối thủ của ông ta lại là loài khỉ vốn giỏi leo trèo nên ông ta không có cách nào lại gần được nó. Nhưng lữ khách đó vốn nhanh trí hơn người, ông ta đã nghĩ ra được một mưu kế tuyệt vời. Ông ta nhặt một cành cây rơi ở gần đó, giả làm thanh kiếm và thực hiện rất nhiều động tác cho con khi xem. Đáng buồn thay, con khỉ lại được thánh thần ban cho bản năng bắt chước con người nên nó đã bắt chước mọi cử chỉ của lữ khách. Và cuối cùng nó đã tự sát. Tại sao ư? Vì người lữ khách đã phát hiện ra con khỉ rất khoái chí bắt chước mình nên ông ta đã liên tục đánh vào cổ mình bằng cành cây gãy cho nó xem. Con khỉ đã bắt chước ông ta và cũng đập lia lịa lưỡi kiếm vào cổ mình. Mặc cho máu chảy ròng ròng, nó vẫn tự mình dùng kiếm chém liên hồi vào cổ cho đến chết. Người lữ khách không những lấy lại được thanh kiếm mà còn thu về được chiến lợi phẩm là con khỉ to đùng. Ha ha ha...”

Kết thúc câu chuyện, gã thanh niên cất tiếng cười man rợ, kì quái.

“Ha ha ha... Thật không thể tin được.”

Thấy tôi cười, gã thanh niên bỗng trở nên nghiêm túc.

“Không chuyện đó là thật đấy. Loài khỉ đã được ban cho số mệnh thảm thương và đáng sợ. Anh có muốn thử không?”

Gã thanh niên vừa nói vừa nhặt lấy một cành cây bị rơi ở đó rồi ném cho một con khỉ, còn hắn thì dùng chiếc gậy mà hắn cầm theo giả vờ cứa cổ mình.

Diễn biến tiếp theo như thế nào? Gã này có vẻ khá thuần thục với lũ khỉ. Con khỉ đã cầm cành cây gãy lên và bất ngờ chà mạnh cành cây vào cổ nó.

“Tôi nói có sai đâu. Nếu như cành cây gãy đó là một thanh kiếm thật thì sẽ thế nào? Con khỉ đó chết là cái chắc.

Khuôn viên rộng rãi của vườn bách thú vắng tanh không một bóng người. Bóng tối đã len lỏi và tạo thành những quầng đen bí ẩn dưới những tàng cây mọc chen chúc. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy toàn thân mình ớn lạnh. Gã thanh niên mặt mũi xanh xao, hốc hác đang đứng trước tôi đây chẳng khác nào một ảo thuật gia.

“Anh đã hiểu sự đáng sợ của hành động bắt chước là thế nào chưa? Con người cũng giống vậy đấy. Con người từ khi sinh ra vốn đã mang số mệnh phải đi bắt chước đáng buồn mà cũng đáng sợ. Nhà xã hội học người Pháp, Gabriel Tarde, nói về đời sống của con người đã gói gọn trong hai từ mô phỏng thôi đấy.”

Bây giờ tôi không còn nhớ kĩ gã thanh niên đã nói những gì, chỉ biết hắn ta thao thao bất tuyệt nói về sự khủng khiếp của “mô phỏng”. Ngoài ra, hắn ta còn mang một nỗi sợ hãi tột cùng đối với những chiếc gương.

“Anh không thấy sợ khi nhìn chằm chằm vào gương ư? Tôi chưa từng ghê tởm thứ nào hơn thế. Tại sao tôi sợ ư? Bởi vì phía bên kia của tấm gương đó tồn tại một cái tôi khác của chính mình và nó bắt chước con người như loài khỉ.”

Tôi nhớ là hắn đã nói như vậy.

Chúng tôi bị nhân viên vườn bách thú đuổi ra vì đã đến vào giờ đóng cửa. Ra đến bên ngoài, chúng tôi không về ngay mà vừa sóng đôi đi vào khu rừng ở Ueno vừa nói chuyện.

“Tôi biết thừa. Anh là Edogawa, tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám chứ gì?”

Đang đi bộ dưới hàng cây tối om, bất ngờ bị hỏi đích danh, tôi giật bắn mình. Gã này là thế quái nào mà đáng sợ như vậy? Tôi lại càng tò mò về hắn hơn.

“Tôi yêu thích đọc những cuốn tiểu thuyết của anh. Thú thực thì những câu chuyện gần đây không mấy thú vị nhưng những câu chuyện trở về trước, không biết có phải do chúng hiếm lạ hay không mà khiến tôi mê mệt.”

Hắn ta thẳng thừng nói, không một chút e dè. Tôi cũng rất thích điều đó.

“A, trăng đã lên rồi kìa.”

Câu chuyện bị chuyển hướng đột ngột. Gã này đúng là điên thật rồi. Ý nghĩ đó thoáng chạy qua trong đầu tôi.

“Hôm nay là ngày Mười tư nhỉ? Trăng cũng đã tròn trịa lắm rồi. Ánh trăng như đang rót xuống là nói về trăng giống hôm nay đúng không? Ánh trăng là thứ thật kì lạ. Tôi từng đọc ở đâu đó và thấy người ta dùng từ yêu thuật để chỉ ánh trăng. Cùng một cảnh sắc ấy, nhưng anh có thấy là nó dường như khác hoàn toàn với ban ngày không? Khuôn mặt của anh cũng vậy đấy. So với lúc anh đứng trước chuồng khỉ thì giờ đây, trông anh như một người hoàn toàn khác biệt”

Nói rồi hắn ta trừng trừng nhìn vào mặt làm tôi thấy khó chịu. Đôi mắt trũng đen cùng cặp môi thâm sì của hắn ta khiến tôi thấy sờ sợ.

“Trăng cũng có nhiều duyên nợ với gương nhỉ? Chẳng phải cụm từ trăng dưới nước hay ‘trăng hóa thành gương’ [23] đã chứng minh cho chúng ta thấy giữa trăng và gương có điểm chung đấy thôi. Anh hãy nhìn cảnh sắc này mà xem.”

Dõi theo ánh mắt của hắn ta, tôi thấy hồ Shinobazu như loang rộng ra gấp hai lần so với ban ngày, mặt nước hồ có màu mờ mờ ảo ảo như màu xám bạc.

“Anh có nghĩ cảnh sắc ban ngày là thật còn cảnh sắc được chiếu sáng bởi ánh trăng lúc này là ảo ảnh, là cảnh ban ngày được phản chiếu trong gương không?”

Gã thanh niên với khuôn mặt nhợt nhạt, trông cũng lả lướt như một cái bóng được phản chiếu trong gương. Hắn nói tiếp.

“Anh đang đi tìm tư liệu cho những cuốn tiểu thuyết trinh thám phải không? Tôi có một chuyện này rất phù hợp với anh đấy. Câu chuyện có thật mà chính tôi đã trải qua. Anh có muốn nghe tôi kể không?”

Đúng là tôi đang đi tìm tư liệu cho những sáng tác mới thật nhưng bỏ qua chuyện đó sang một bên, tôi thực sự rất muốn nghe chuyện của gã thanh niên quái gở này. Cách nói chuyện của hắn ta từ nãy tới giờ khiến tôi có thể tưởng tượng ra câu chuyện hắn sắp kể tuyệt đối không phải là thứ nhàm chán, bắt gặp ở mọi nơi.

“Nhất định rồi. Ta hãy tìm căn phòng nào đó yên tĩnh, rồi vừa ăn vừa nói chuyện chứ?”

Tôi vừa mới mở lời thì hắn ta lắc đầu quầy quậy.

“Tôi không thể từ chối lời mời của anh, cũng không phải kẻ khách khí. Nhưng câu chuyện của tôi không phù hợp để kể dưới ánh sáng đèn điện. Nếu anh không ngại thì mời anh ngồi xuống ghế này. Hãy vừa tắm trong ánh trăng đầy yêu thuật, vừa ngắm hồ Shinobazu phản chiếu trong chiếc gương khổng lồ và nghe tôi kể chuyện. Câu chuyện không dài lắm đâu.”

Tôi thích cái gu của gã thanh niên này. Vì vậy tôi đã quyết định cùng hắn ngồi xuống một đống đổ nát trong rừng nhìn ra mặt hồ để nghe câu chuyện bí ẩn của hắn.