2
“Trong tiểu thuyết của Conan Doyle, có một nơi tên là ‘thung lũng kinh hãi’ đúng không?”
Gã thanh niên bất ngờ kể chuyện.
“Nó có lẽ là một thung lũng nằm trong khe của những ngọn núi hiểm trở ở một nơi nào đó. Nhưng thung lũng kinh hãi không hẳn chỉ toàn là những thung lũng được hình thành bởi tự nhiên đâu. Ở Marunouchi, trung tâm của Tokyo này cũng có một thung lũng kinh hãi tương tự.
Nó là một hẻm nhỏ nằm kẹp giữa những tòa nhà cao tầng Ở đó âm u và nguy hiểm hơn thung lũng trong tự nhiên bội phần. Thung lũng ma được tạo nên bởi sự văn minh, những hang cùng ngõ hẻm là sản phẩm của khoa học. Những công trình kiến trúc bằng bê tông tẻ nhạt của hai bên những tòa nhà cao sáu, bảy tầng nhìn từ con đường dưới đáy thung lũng không xù xì, lởm chởm như trong tự nhiên, không có lá xanh cũng chẳng có hoa nở bốn mùa, cũng chẳng phải những hình dạng lồi lõm thú vị trong mắt mà là những mảng tường thẳng băng khổng lồ màu xám như người ta dùng rìu phạt ngang bề mặt. Bầu trời khi ngước nhìn lên nhỏ và hẹp như một cái đai. Trong một ngày, chỉ vài khoảnh khắc ngắn ngủi mới có mặt trời, mặt trăng chiếu rọi. Từ dưới đáy cũng có thể nhìn thấy các vì sao ngay cả lúc ban ngày, những cơn gió lạnh rùng rợn không bao giờ ngừng thổi.
Tôi đã sống ở một trong những thung lũng như thế trước khi trận động đất lớn xảy ra. Mặt trước của tòa nhà quay ra phố S của khu Marunouchi, lúc nào cũng rất sáng sủa và đồ sộ nhưng nếu thử đi vòng ra đằng sau một lần, sẽ thấy nó quay lưng lại với những tòa nhà cao tầng khác cũng là những bức tường lạnh lẽo, nhàm chán. Những căn phòng có ô cửa sổ nhô ra, đối diện với nhau và bị ngăn cách bởi con đường chỉ vỏn vẹn hai, ba mét. Thung lũng ma của thành phố chính là những phần đó.
Các căn phòng trong tòa nhà hiếm lắm mới có nơi kiêm nhà ở còn đại đa số ban ngày là văn phòng, đến tối mọi người đều về hết. Ban ngày nhộn nhịp là thế nhưng ban đêm buồn không gì có thể buồn hơn. Ở chính giữa trung tâm khu Marunouchi mà có tiếng cú kêu thì quả là khó tin nhưng thực sự cảm giác như ta đang ở trong thâm sơn cùng cốc. Cái hẻm ở phía sau tòa nhà, vào ban đêm trở thành thung lũng đúng như cái tên của nó thật.
Ban ngày, tôi làm công việc gác dưới sảnh của tòa nhà, còn ban đêm tôi ngủ trong một căn phòng dưới tầng hầm của tòa nhà đó. Ngoài tôi ra, còn có bốn, năm người bạn trọ cùng tôi nữa. Vốn yêu thích hội họa nên hễ có thời gian rảnh rỗi, tôi thường ngồi một mình và vẽ tranh trên vải canvas để giết thời gian. Thế là tự nhiên, càng ngày tôi càng ít nói chuyện với mấy người còn lại.
Nơi vụ án đó xảy ra là thung lũng nằm ở phía sau tòa nhà như tôi vừa nói ban nãy nhưng trước khi đi vào chi tiết, tôi cần phải kể cho anh nghe về tình hình chỗ đó đã. Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kì lạ, kì lạ ngay trong chính tòa nhà. Thật tình cờ, sự trùng hợp đó quá hoàn hảo khiến tôi còn nghĩ rằng đó phải chăng là một trò đùa kì quặc của người kỹ sư thiết kế ra tòa nhà đó.
Hai tòa nhà đó giống nhau từ kích thước, chúng đều có năm tầng. Mặt trước và mặt bên của hai tòa nhà được sơn trang trí khác nhau nhưng chỉ riêng mặt quay về phía thung lũng sau lưng tòa nhà thì được thiết kế giống nhau y đúc từ hình dạng của mái nhà, màu xám của những bức tường cho đến bốn ô cửa sổ ở các tầng, cứ như thể ảnh được chụp vậy. Có khi những vết nứt trên bê tông có cùng một kiểu cũng nên.
Căn phòng nằm quay mặt ra thung lũng đó, một ngày chỉ có vỏn vẹn vài phút (cái này chắc tôi nói hơi quá) nhưng đúng là mặt trời chỉ chiếu vào trong nháy mắt thế nên đương nhiên không có người thuê. Đặc biệt tầng năm lại bất tiện nhất nên nó luôn trong trạng thái trống. Cứ có thời gian rảnh, tôi lại mang vải và dụng cụ vẽ vào căn phòng trống đó. Và cứ hễ nhìn từ cửa sổ ra tòa nhà đối diện, tôi lại thấy chúng giống hệt nhau một cách lạ lùng như thể tòa nhà bên kia là ảnh của tòa nhà bên này vậy. Tôi cảm thấy nó như điềm báo về chuyện gì đó chẳng lành.
Không lâu sau đó, câu chuyện xảy đến đúng như dự cảm của tôi. Một người đã treo cổ ở cửa sổ tầng năm của căn phòng cuối dãy hành lang hướng bắc. Chưa hết, liên tiếp ba người nữa cũng thắt cổ ở đúng chỗ đó.
Người tự sát đầu tiên là một tay buôn nước hoa. Lần đầu, khi tới để thuê văn phòng, ông ta đã để lại ấn tượng mạnh. Mang tiếng là thương nhân nhưng nhìn ông ta chẳng ra dáng là một người làm ăn buôn bán. Ông ta trong lúc nào cũng u uất, như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Tôi nghĩ, người này có khi nào lại đi thuê căn phòng không có ánh sáng, năm hướng ra thung lũng phía sau tòa nhà không nhỉ thì y như rằng ông ta chọn căn phòng cách xa người ở nhất (ngay trong tòa nhà mà lại nói là cách xa người ở kể ra cũng kì quặc nhưng căn phòng gợi cho tôi cảm giác đúng như thế) ở phía bắc trên tầng năm đó. Vì căn phòng đó tối tăm nhất nên giá thuê nhà cũng rẻ nhất mà lại có hai phòng bên trong.
Đúng rồi. Ông ta đã ở trong căn phòng được khoảng một tuần kể từ lúc chuyển đến. Quãng thời gian thật ngắn ngủi.
Tay buôn nước hoa là một kẻ độc thân. Ông ta mua một chiếc giường rẻ tiền và dùng một phòng để làm phòng ngủ. Đến tối, ông ta ngủ một mình ở căn phòng như một cái hang tách biệt với con người, âm u và nhìn được xuống thung lũng ma nọ. Vào một đêm trăng sáng, ông ta đã treo cổ tự tử bằng một sợi dây mảnh treo trên xà ngang nhỏ dùng để dẫn dây điện thò ra ở bên ngoài cửa sổ.
Một người quét dọn đường phố khu đó đã phát hiện ra người chết bị treo lủng lẳng trên cao vào buổi sáng. Cả khu phố bỗng trở nên náo loạn.
Rốt cuộc, không hiểu vì sao ông ta lại tự tử. Chuyện cứ thế chìm dần vào dĩ vãng. Cảnh sát đã điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì. Tình hình kinh doanh của ông ta vẫn ổn, công ty không nợ nần gì, vì độc thân nên ông ta không phải bận tâm hay đau khổ về gia đình, người tình cũng không có nốt nên chẳng có lý gì ông ta thất tình dẫn đến mức phải tự sát.
‘Là ma quỷ dẫn lối đấy’. Không hiểu sao từ lần đầu tiên ông ta đến, tôi đã thấy ông ta u uất bất thường Người ta đã kết luận như vậy và đến đây câu chuyện dừng lại. Nhưng chẳng bao lâu sau lại có người khác đến thuê, vẫn là căn phòng đó. Người đó không ngủ lại ở căn phòng nhưng một hôm, lấy lý do phải thức đêm để tìm đồ nên anh ta đã giam mình cả đêm trong phòng. Sáng hôm sau, người ta lại xôn xao về một vụ treo cổ tự tử với cách thức giống hệt vụ trước.
Đương nhiên vụ này cũng không rõ nguyên nhân. Người thứ hai này khác hẳn với tay buôn nước hoa trước, anh ta là một người rất cởi mở, lý do chọn thuê căn phòng u tối kia chẳng qua chỉ vì tiền thuê phòng rất rẻ mà thôi.
Ô cửa sổ lời nguyền đã mở ra thung lũng kinh hãi. Những người vào đó, vì bất kì lý do gì đều tự nhiên muốn chết. Những tin đồn về ma quỷ được truyền tai nhau.
Người thứ ba tới thuê nhà là một nhân vật không bình thường. Hắn ta bảo với nhân viên tòa nhà rằng người hào kiệt là hắn sẽ thử vào căn phòng đó xem sao. Hắn rất quyết tâm như thể định đi khám phá nhà ma vậy.”
Gã thanh niên mới kể đến đây thì tôi chen vào. Tôi bắt đầu cảm thấy sự nhàm chán trong câu chuyện của hắn.
“Thế tay hào kiệt đó cũng treo cổ tự tử ư?”
“Đúng vậy.”
Hắn đáp một cách khó chịu và nhìn tôi bằng ánh mắt có phần ngạc nhiên.
“Một người treo cổ tự tử dẫn đến nhiều người khác cũng treo cổ tại cùng một địa điểm. Điều đó chẳng phải là một sự đáng sợ của cái gọi là bản năng mô phỏng ư?”
“Ồ, thế nên anh mới thấy chán đúng không? Không phải vậy đâu. Anh nhầm rồi. Nó không nhạt nhẽo như anh tưởng đâu.”
Gã thanh niên thở phào và đính chính lại sự hiểu lầm của tôi.
“Không phải loại chuyện xưa như trái đất mà anh vẫn thường thấy đâu.”
“Vậy thì thất lễ quá. Mời anh tiếp tục câu chuyện.” Tôi vội vàng xin lỗi.