← Quay lại trang sách

3

“Người nhân viên tòa nhà đã một mình ngủ trong căn phòng ma quái đó trong ba đêm liền để kiểm chứng nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta dương dương tự đắc như thể chính mình là người đã trừ được tà ma. Thấy vậy, tôi đã nói với anh ta như này.

‘Không phải cả ba đêm anh vào đó ngủ thì cả ba đêm đều nhiều mây ư? Những hôm ấy làm gì có trăng.’

‘Hô hô, tự tử và trăng thì liên quan gì đến nhau nào? Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại.’

Vâng liên quan chứ. Tôi đã phát hiện ra người buôn nước hoa chết đầu tiên và người thuê căn phòng sau đó đã tử tự vào đêm trăng sáng vằng vặc. Nếu trăng không lên thì không có những vụ tự tử đó. Chưa hết, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thời khắc ánh sáng ma quái màu trắng bạc chiếu rọi vào khoảng trống giữa những tòa nhà, cũng là lúc án mạng xảy ra. Là yêu thuật của ánh trăng đấy. Tôi tin chắc như thế.”

Gã thanh niên nói rồi vừa ngửa khuôn mặt trắng nhợt, tóc tại lòa xòa lên, vừa ngắm hồ Shinobazu được bao phủ bởi ánh trăng. Ở đó, trong cái được gọi là tấm gương khổng lồ mà gã thanh niên nói đến, cảnh sắc của hồ Shinobazu mờ ảo hiện ra đầy bí ẩn.

“Là nó. Ma lực của ánh trăng huyền ảo này. Ánh trăng xúi giục những cảm xúc tiêu cực như một ngọn lửa lạnh lùng. Tâm hồn con người vì thế mà bốc lửa như lân tinh. Những cảm xúc mãnh liệt huyền bí đã cho ra đời bản Sonate ánh trăng. Ngay cả khi không phải là một thi sĩ thì ta cũng được mặt trăng dạy cho biết thế nào là vô thường. Nếu người ta chấp nhận thứ gọi là sự điên cuồng nghệ thuật thì chẳng phải ánh trăng chính là kẻ đã dẫn lối đưa ta đến với nó hay sao?”

Cách nói của gã thanh niên khiến tôi hơi khó chịu.

“Vậy ý anh muốn nói là ánh trăng đã khiến bọn họ tự tử ư?”

“Đúng vậy. Một nửa tội ác là do ánh trăng gây ra. Nhưng không phải ánh trăng đã trực tiếp sát hại con người. Bởi vì nếu là như vậy thì chẳng phải sắp đến lúc chúng ta phải thắt cổ tự tử vì đã tắm mình trong ánh trăng sáng từ nãy đến giờ ư?”

Khuôn mặt nhợt nhạt như được phản chiếu trong gương của gã thanh niên cười nhăn nhở, còn tôi thì khỏi phải nói, không khỏi run rẩy trong người giống một đứa trẻ con đang nghe kể chuyện ma.

“Nhân viên văn phòng hào kiệt đó vẫn tiếp tục ngủ ở căn phòng ma đêm thứ tư. Thật bất hạnh cho anh ta, đó là một đêm trăng tỏ.”

Nửa đêm, nằm trong chăn ở căn phòng dưới tầng hầm, tôi chợt bừng tỉnh. Nhìn thấy ánh trăng sáng chiếu vào từ ô cửa sổ trên cao, tôi giật mình và ngồi bật dậy. Vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, tôi vội vã đi lối cầu thang bộ chật hẹp cạnh thang máy để lên tầng năm. Trái ngược với ban ngày, tòa nhà cao tầng lúc nửa đêm tĩnh lặng gợi cho tôi cảm giác hơi rùng rợn. Nghĩa địa khổng lồ với hàng trăm căn phòng nhỏ, hầm mộ La Mã trong những câu chuyện mà người ta vẫn hay nhắc đến. Hành lang không hề tối tăm, những chỗ quan trọng đều được đèn điện chiếu sáng nhưng ánh sáng mập mờ, leo lắt đó còn đáng sợ hơn.

Cuối cùng tôi cũng đã lên được tầng năm và lại gần căn phòng đó. Tôi sợ mình bị lạc trong tòa nhà hoang phế như một kẻ mộng du, tôi đập liên hồi lên cánh cửa như phát điên và không thôi ngừng gọi tên người nhân viên đó.

Không có tiếng đáp lại từ bên trong ngoại trừ tiếng gọi của tôi vang vọng khắp dãy hành lang rồi biến mất một cách vô vọng.

Tôi xoay nắm cửa, chẳng khó khăn gì để vào được bên trong. Một chiếc đèn hình cái ô xanh nằm trơ trọi trên chiếc bàn lớn ở góc phòng. Tôi nhìn khắp một lượt nhờ ánh sáng hiu hắt. Không còn ai khác trong phòng, chiếc giường trống trơn còn ô cửa sổ bị mở toang Bên ngoài cửa sổ, tòa nhà phía đối diện, từ phân nửa của tầng năm hất lên đến mái nhà, đang tắm mình trong ánh sáng trăng còn rơi rớt lại và tỏa ánh bạc lấp lánh. Ô cửa sổ đối diện giống hệt với ô cửa sổ bên này quả nhiên đang mở. Nó há ra cái miệng đen ngòm và sâu hoắm. Hai ô cửa giống nhau như tạc. Được ánh trăng huyền bí soi rọi, chúng lại càng thêm giống nhau hơn.

Tôi vừa run rẩy trước dự cảm đáng sợ vừa thò cổ ra ngoài cửa sổ để kiểm chứng cho nỗi sợ đó. Vì không đủ can đảm để nhìn về hướng đó ngay nên tôi nhìn xuống đáy thung lũng trước. Ánh trăng chỉ chiếu ở phần trên của tòa nhà đối diện, còn con hẻm giữa hai tòa nhà thì đen sì và sâu hoắm không thể nhìn thấy đáy.

Sau đó, tôi rón rén liếc sang bên phải. Bức tường của tòa nhà mặc dù hắt bóng nhưng được ánh trăng chiếu xiên vào nên vẫn có thể nhìn thấy hình dạng của sự vật. Khi tầm nhìn của tôi chuyển hướng thì sự việc mà tôi tưởng tượng cũng dần xuất hiện. Tôi thấy bàn chân của một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen. Cổ tay anh ta buông thõng phần thân trên kéo dài, cổ bị siết chặt, cái đầu rũ xuống như bị gãy. Người nhân viên hào kiệt đã bị yêu thuật của ánh trăng chiếu tới. Anh ta treo cổ trên thanh gỗ ngang đó.

Tôi vội chui tọt vào trong phòng vì nghĩ nếu bị ánh trăng yêu thuật chiếu vào thì lớn chuyện. Nhưng lúc đó, chính là cái lúc tôi định rụt cổ vào trong thì vô tình nhìn thấy một cái mặt người từ lỗ vuông đen sì của ô cửa sổ tòa nhà đối diện, nó đang nhìn chằm chằm về phía này. Chỉ riêng khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi, hiện lên rõ mồn một. Tôi thấy một khuôn mặt màu vàng dưới ánh trăng, nó nhăn nheo thậm chí có thể nói là vô cùng xấu xí và dị dạng. Nó vẫn đang nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi hoảng hồn và chết lặng trong giây lát. Sự việc quá sức tưởng tượng. Tại sao tôi lại có phản ứng như vậy ư? Có lẽ tôi vẫn chưa nói cho anh biết tòa nhà đối diện thời điểm đó đã bị bỏ hoang do mâu thuẫn giữa chủ tòa nhà với ngân hàng cho vay thế chấp thì làm gì có người ở.

Giữa đêm lại có người trong khu nhà bỏ hoang. Mà lại là một khuôn mặt màu vàng như của ác quỷ thò ra ở ô cửa đối diện với căn phòng có người treo cổ. Thật bất bình thường. Có khi nào tôi bị hoa mắt và nhìn thấy ảo ảnh không? Và tôi như sắp treo cổ bởi yêu thuật của con quái vật màu vàng đó.

Tôi rùng mình ớn lạnh như bị giội một gáo nước lạnh sau lưng. Tôi không tài nào rời mắt khỏi cái gã có khuôn mặt vàng ệch đó. Nhìn kĩ thì tôi thấy hắn ta là một lão già nhỏ thó, gầy còm, khoảng chừng năm mươi tuổi. Lão già nhìn tôi đầy ẩn ý. Lão ta há miệng ra cười rồi vụt biến mất trong ô cửa sổ. Tôi ghê tởm điệu cười đó. Trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, cái miệng ngoác ra hai bên như sắp rách cả ra.