← Quay lại trang sách

4

“Hôm sau, tôi đã thử hỏi đồng nghiệp và bác quản lý văn phòng khác thì được biết tòa nhà bị bỏ hoang ấy thậm chí còn không có cả người gác vào ban đêm. Vậy là tôi đã nhìn nhầm ư? Liên quan đến ba vụ tự sát liên hoàn kì lạ không rõ nguyên nhân, mặc dù cảnh sát đã bắt tay vào điều tra nhưng cuối cùng họ vẫn kết luận chúng đều là những vụ tự tử mà không mảy may nghi ngờ gì nên sự việc đã chìm xuống. Nhưng tôi không tin vào chuyện hoang đường như vậy. Làm sao có chuyện chỉ ngủ ở đó rồi bỗng hóa điên và thi nhau tự sát được. Chính là cái gã có khuôn mặt màu vàng đó. Chính hắn đã giết ba mạng người và tôi đã nhìn thấy hắn từ ô cửa sổ đối diện đúng vào hôm có người treo cổ tự tử. Không những thế, hắn lại còn cười rất bí hiểm nữa. Chắc chắn hắn đang che đậy một bí mật nào đó rất khủng khiếp. Tôi không thể thoát khỏi những ý nghĩ ấy.

Nhưng sau đó khoảng một tuần, tôi phát hiện ra một sự việc động trời.

Một hôm, tôi được cấp trên sai đi công chuyện. Trên đường về, lúc đi bộ qua con phố lớn ngay trước mặt tòa nhà bỏ hoang nọ, tôi thấy ngay bên cạnh tòa nhà, tôi không nhớ rõ là tòa Mitsubishi số mấy, là một dãy các văn phòng nhỏ được xây bằng gạch cũ kĩ. Một quý ông đang vừa đi vừa nhảy trên những bậc đá của một tòa nhà đã thu hút sự chú ý của tôi.

Người đàn ông già có vóc người nhỏ thó, lại hơi gù mặc một chiếc áo khoác đuôi tôm. Tôi nhớ mang máng đã gặp khuôn mặt nhìn nghiêng này ở đâu đó rồi. Tôi đứng lại và dõi theo từng cử chỉ của ông ta thì thấy ông ta đang dừng lại trước cửa văn phòng và phủi giày. Bất ngờ ông ta quay về phía tôi. Tôi sửng sốt và gần như nín thở. Tại sao ư? Vì quý ông lớn tuổi, đạo mạo đó giống hệt con quái vật có bộ mặt vàng ệch đã nhìn tôi từ cửa sổ tòa nhà hoang đêm nào.

Ông ta biến mất vào bên trong văn phòng. Tấm biển màu vàng gắn trên tường có đề dòng chữ Phòng khám mắt Mera, tiến sĩ Mera Ryosai. Tôi tóm một người phu kéo xe ở gần đó và được anh ta cho biết, người vừa mới đi vào bên trong khi nãy chính là bác sĩ Mera.

Tôi phải lý giải thế nào về việc vị bác sĩ nọ đêm hôm khuya khoắt lại đi vào trong tòa nhà bị bỏ hoang rồi ngoác miệng cười khi thấy người đàn ông treo cổ tự tử đây? Thế là máu tò mò trong tôi nổi lên. Tôi hỏi hạn rất nhiều người và làm mọi cách để tìm hiểu về lai lịch cũng như cuộc sống thường nhật của Mera Ryosai.

Ông Mera là một bác sĩ đã già và chẳng được mấy người biết đến. Trông ông ta chẳng có vẻ gì giỏi giang kiếm được tiền. Mặc dù đã già nhưng cơ ngơi phòng khám của ông ta cũng chỉ có vậy. Nghe nói, ông ta là một kẻ lập dị, đối xử với bệnh nhân thiếu thân thiện, thậm chí đôi lúc ông ta còn rất điện rồ. Tôi còn được biết ông ta sống độc thân trong nhiều năm liền, không vợ con gì. Phòng làm việc kiêm luôn cả nơi ăn chốn ở. Nghe đồn, ông ta còn là một tên mọt sách nữa. Ngoài những cuốn sách chuyên môn thì ông ta có ti tỉ những cuốn sách rất cổ như sách về triết học, tâm lý học, tội phạm học...

‘Căn phòng phía trong cùng của phòng khám đó có một cái tủ kính, bên trong có vô vàn những con mắt giả bằng thủy tinh được bày la liệt, chúng cứ trợn lên trừng trừng. Xếp chúng lại với nhau thôi cũng đủ khiến ta rùng rợn. Với cả, phòng khám mắt thì cần gì những thứ đó nhỉ? Lại còn bộ xương khô, tượng hình người bằng sáp lớn nữa. Có những hai ba con, đứng chình ình thấy ớn.’

Tôi còn được một thương nhân, sống trong tòa nhà tôi phụ trách, kể cho nghe kinh nghiệm lạ kì khi người đó tới khám chỗ ông Mera.

Từ đó trở đi, hễ khi nào rảnh là tôi lại dành mọi sự chú ý đến nhất cử nhất động của ông bác sĩ. Mặt khác, thỉnh thoảng tôi cũng thử nhìn sang phía cửa sổ tầng năm của tòa nhà bỏ hoang đối diện nhưng không hề có bất cứ sự thay đổi nào. Khuôn mặt vàng vọt không xuất hiện dù chỉ một lần.

Dù thế nào đi chăng nữa thì bác sĩ Mera cũng rất đáng ngờ. Chắc chắn khuôn mặt vàng vọt nhìn từ cửa sổ là bác sĩ Mera. Nhưng đáng ngờ như thế nào nhỉ? Nếu cả ba vụ treo cổ đó không phải do tự sát mà đều là vụ giết người do bác sĩ Mera là chủ mưu thì ông ta đã giết người bằng cách nào mới được chứ? Càng nghĩ tôi lại càng bế tắc. Nghĩ thế nào đi nữa thì tôi vẫn cho rằng bác sĩ Mera chính là kẻ gây án.

Ngày nào tôi cũng nghĩ về điều đó. Một hôm, tôi còn trèo lên bức tường gạch phía sau văn phòng của bác sĩ và lẻn vào phòng riêng của ông ta theo lối cửa sổ. Tôi thấy trong phòng riêng của ông ta bày đủ thứ, nào là bộ xương người, tượng sáp, hộp đựng mắt giả bằng thủy tinh.

Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao người ở căn phòng này có thể ra vào tự do trong tòa nhà phía đối diện, cách một con hẻm được nhỉ? Là thuật thôi miên ư? Không thể có chuyện đó được. Tôi nghe nói nó hoàn toàn vô hiệu với những ám thị lớn như là cái chết.

Nhưng mãi đến nửa năm sau kể từ vụ treo cổ cuối cùng thì cơ hội để tôi kiểm chứng những nghi ngờ của mình đã đến. Có người đã tới thuê căn phòng ma. Người mới đến thuê phòng xuất thân ở Osaka và hoàn toàn không hề hay biết những tin đồn ghê rợn về căn phòng. Vả lại nếu dùng làm văn phòng thì cũng kiếm được một khoản tiền nhỏ nên người đó đã chẳng phàn nàn gì mà thuê luôn. Có khi nào chuyện xảy ra nửa năm trước sẽ lại tái diễn hay không? Ít nhất thì vẫn có mình tôi tin chắc rằng nhất định người mới đến thuê này cũng sẽ treo cổ. Và bằng mọi giá, tôi phải ngăn chặn trước khi thảm án xảy ra.

Ngày hôm đó, tôi tìm cách để được giao việc bên tòa nhà nọ và theo dõi nhất cử nhất động của bác sĩ Mera. Cuối cùng thì tôi đã thám thính được bí mật của ông bác sĩ già.”