5
“Vào buổi chiều muộn ngày thứ ba, kể từ hôm người từ Osaka dọn tới. Tôi theo dõi sát sao văn phòng của bác sĩ và đã không để lỡ tình tiết ông ta lấm la lấm lét đi ra ngoài mà không cầm theo chiếc cặp để khám bệnh. Đương nhiên tôi đã bám theo và thấy bác sĩ đi vào một cửa tiệm bán đồ Âu nổi tiếng trong một tòa nhà lớn gần đó. Ông ta chọn mua một bộ đồ may sẵn rộng rồi quay trở lại phòng khám.
Cho dù lập dị đến mấy, bác sĩ chắc chắn sẽ không mặc đồ dành cho phụ nữ. Còn nếu mua cho người giúp việc thì việc gì ông ta phải lấm lét như thế? Lão này có vấn đề rồi. Ông ta định dùng bộ Âu phục này để làm gì nhỉ? Tôi tiếp tục quan sát tới khi ông bác sĩ biến mất vào văn phòng. Tôi đứng bần thần một lúc và chợt nảy ra ý tưởng là trèo qua tường rào đằng sau để nhìn trộm xem bên trong thế nào. Có thể tôi sẽ tìm thấy thứ gì trong căn phòng đó cũng chưa biết chừng. Nghĩ là làm, tôi đã tiếp cận được phía sau phòng khám.
Tôi trèo qua tường và lén nhìn vào bên trong thì quả nhiên bác sĩ ở đó. Chưa hết, tôi còn thấy ông ta đang làm gì đó rất kì cục.
Anh nghĩ xem, ông bác sĩ mặt vàng làm gì ở đó nào? Ông ta đã mặc bộ quần áo vừa mua cho tượng sáp lớn mà tôi đã nói khi nãy. Hàng trăm con mắt bằng thủy tinh đã chứng kiến.
Là một tiểu thuyết gia trinh thám, khi tôi nói đến đây thì chắc anh đã hiểu ra vấn đề rồi đúng không? Lúc đó, tôi cũng ngỡ ngàng nhận ra ý tưởng kì quái của ông bác sĩ già.
Anh có tin được không? Bộ quần áo kiểu Âu ông ta mặc cho con búp bê sáp giống hệt bộ quần áo của người mới đến thuê căn phòng ma từ màu sắc đến họa tiết kẻ sọc. Bác sĩ đã tìm và mua nó trong số vô vàn những bộ quần áo ở cửa tiệm.
Tôi vô cùng sốt ruột. Hôm nay là một đêm trăng tròn, liệu chuyện khủng khiếp đó có xảy ra hay không? Phải hành động thôi, không thể chần chừ được nữa. Tôi vắt óc suy nghĩ rồi bỗng nhiên nảy ra một kế sách tuyệt vời. Tôi mà nói ra, thế nào anh cũng vỗ tay và tán dương tôi rối rít cho xem.
Tôi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ và chờ đến tối. Tay tôi ôm một bọc lớn trước ngực và đi lên tầng năm, nơi có căn phòng ma. Người thuê mới đã khóa cửa và về nhà mình từ chiều tối. Tôi mở cửa phòng bằng chìa khóa của quản lý rồi vào bên trong và vờ như đang làm việc vào buổi tối. Chiếc đèn bàn hình cái ô xanh tỏa bóng của tôi, giống y hệt người đi thuê nhà. Quần áo tôi mặc cũng có họa tiết kẻ sọc giống chủ nhân căn phòng, tôi mượn nó từ một người đồng nghiệp. Kiểu tóc tôi cũng rẽ ngôi giống người đó. Xong xuôi đâu vào đấy, tôi ngồi quay lưng ra cửa sổ.
Không cần phải nói chắc anh đã đoán ra, tôi làm như vậy để thông báo cho cái gã mặt vàng ở cửa sổ bên kia biết là tôi đang ở đó. Tôi quyết không quay mặt lại để cho hắn ta phải lao tâm khổ tứ.
Tôi ngồi như vậy chắc cũng được ba tiếng. Liệu phán đoán của tôi có đúng không, kế hoạch có thành công không? Thực sự đó là ba tiếng chờ đợi vô cùng căng thẳng. Mấy lần, vì không nhẫn nại được nữa, tôi đã định ngoái cổ ra rồi đấy. Cuối cùng thì thời cơ cũng đã đến.
Chiếc đồng hồ trên tay tôi chỉ mười giờ mười phút. Tôi nghe thấy hai tiếng “hú, hú” như tiếng chim cú mèo kêu. Ha ha, đây là tín hiệu ư? Dùng tiếng cú kêu để dụ tôi ra ngoài cửa sổ. Ở trung tâm Marunouchi mà lại có tiếng cú kêu thì ai cũng phải ngó ra xem thử. Nghĩ vậy tôi liền hạ quyết tâm rời khỏi ghế, đi về phía cửa sổ rồi mở cửa kính ra mà không hề do dự.
Tòa nhà đối diện tắm mình trong ánh trăng, bức tường màu xám lấp lánh ánh bạc. Như tôi đã nói lúc trước, hai tòa nhà có cấu tạo giống hệt nhau. Cảm xúc trong tôi lúc đó rất lạ. Khi ngồi kể chuyện với anh như thế này, tôi thực sự vẫn không hiểu được tâm trạng điên rồ của mình lúc ấy. Đột nhiên tôi cảm thấy như có một bức tường bằng gương khổng lồ hiện ra trước mắt. Thêm vào đó, yêu thuật của ánh trăng khiến tôi thấy tòa nhà đối diện như một bản sao khổng lồ của tòa nhà này trong một bức tường gương.
Cửa sổ nơi tôi đứng nằm ở chính diện với cửa sổ bên kia. Nó cũng đang được mở giống bên này. Sau đó thì... Ối chà, cái gương này lạ quá. Chỉ riêng hình dáng của tôi không được phản chiếu trong gương... Tôi thoáng nghĩ như vậy. Không thể không có bóng tôi trong đó được. Ở đó có một cái bẫy khiến tôi muốn nổi cả da gà.
Lạ nhỉ. Tôi đã đi đâu? Rõ ràng là tôi đang đứng bên cửa sổ. Tôi dáo dác nhìn ô cửa sổ đối diện. Tôi không thể không tìm kiếm.
Và rồi tôi phát hiện ra hình ảnh của chính mình nhưng không phải bên trong ô cửa sổ mà là bên trên bức tường ngoài cửa sổ. Tôi bị sợi dây điện mảnh treo lên thanh gỗ nối với đường dây điện.
‘À, ra thế. Thì ra là tôi ở đó.’
Nói thế này nghe có vẻ nực cười nhỉ nhưng tôi không thể diễn tả bằng lời cảm xúc của tôi lúc đó. Một cơn ác mộng. Chính thế. Trong cơn ác mộng đó, mặc dù không định làm như vậy nhưng lại làm lỡ. Là cảm xúc đó. Tôi mở thật to mắt để nhìn vào gương nhưng nếu trong gương tôi lại nhắm mắt. Tôi sẽ phải làm gì? Chẳng phải là sẽ nhắm mắt cho giống với trong gương hay sao? Vậy thì để giống với ảnh trong gương, tôi không thể không treo cổ. Tôi đang treo cổ ở phía bên kia. Hơn thế nữa, tôi thấy lòng nhẹ bẫng.
Không hiểu sao, tôi không thấy cảnh mình treo cổ kia có một chút gì đáng sợ hay xấu xí mà thấy nó đẹp tuyệt trần.
Đó là một bức tranh. Tôi muốn mình cũng trở thành bức tranh tuyệt đẹp đó.
Nếu không có sự trợ giúp của yêu thuật ánh trăng thì có lẽ mánh khóe kì quái của bác sĩ Mera sẽ vô dụng.
Chắc anh đã hiểu được mánh khóe của bác sĩ Mera là gì rồi. Ông ta cho con búp bê sáp mặc quần áo giống y hệt người sống trong căn phòng này rồi treo nó lủng lẳng ở bên ngoài ở vị trí giống hệt bên này. Nó chỉ đơn giản thế thôi.
Nhờ cấu tạo giống nhau của hai tòa nhà cùng với ánh trăng ma quái đã tạo cho nó hiệu ứng tuyệt vời.
Đến cả tôi, người biết trước về sự đáng sợ của mánh khóe này cũng đã thò một chân ra ngoài cửa sổ như người mất hồn. May mà tôi kịp tỉnh lại.
Tôi như tỉnh khỏi cơn mê, vừa tranh đấu quyết liệt với sự giằng xé đáng sợ trong tinh thần vừa mở cái bọc mà mình đã chuẩn bị ra rồi nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ đối diện.
Vài giây ngắn ngủi thế thôi mà tôi ngỡ thiên thu. Nhưng đúng như những gì tôi nghĩ. Cái mặt vàng vàng, nói cách khác chính là bác sĩ Mera, ló ra khỏi cửa sổ để quan sát động tĩnh của tôi.
Tôi đã đợi mãi cơ hội này. Tôi đã làm gì trong những phút ngắn ngủi trước đó ư? Tôi ôm bằng hai tay món đồ trong cái bọc lên rồi đặt nó ngồi ở khung cửa.
Anh có biết món đồ đó là gì không? Nó chính là một con búp bê sáp. Tôi đã mượn một con ma-nơ-canh ở chính tiệm may đồ đó.
Chưa hết, tôi còn cho nó mặc chiếc áo khoác đuôi tôm giống hệt cái áo bác sĩ Mera vẫn mặc.
Lúc đó, ánh trăng rọi xuống tận phía dưới con hẻm và phản xạ lên ô cửa sổ bên này nên ta có thể nhìn rõ mọi vật.
Tôi nhìn chằm chằm vào con quái vật ở ô cửa sổ với tâm trạng quyết sống mái đến cùng. Chết tiệt. Thâm tâm tôi lại giằng xé dữ dội.
Tôi biết phải làm thế nào đây? Con người quả nhiên cũng được thánh thần ban cho số kiếp giống như loài khỉ.
Bác sĩ Mera bị chơi lại bằng chính mánh khóe mà ông ta nghĩ ra. Ông già vóc người nhỏ thó luống cuống trèo lên cửa sổ ngồi, bắt chước hệt như con ma-nơ-canh. Trông thật đáng thương.
Tôi chơi trò điều khiển con rối.
Tôi đứng đằng sau con ma-nơ-canh và giơ tay nó lên thì ông bác sĩ ở đầu bên kia cũng giơ tay lên.
Con ma-nơ-canh rung chân thì bác sĩ cũng làm tương tự. Anh nghĩ tôi sẽ làm gì tiếp theo nào? Ha ha ha... Tôi đã giết người đấy.
Tôi dùng hết sức mình đẩy con ma-nơ-canh đang ngồi ở cửa sổ từ phía sau. Con ma-nơ-canh biến mất khỏi ô cửa sổ.
Cùng lúc đó, ở cửa sổ đối diện, lão già mặc áo đuôi tôm cũng lao vụt xuống con hẻm sâu dưới kia.
Bụp! Tiếng vật gì đó rơi xuống dưới vọng lên. Bác sĩ Mera đã chết.
Tôi vừa cười ghê rợn, đúng điệu cười của cái mặt vàng đêm nọ, vừa kéo sợi dây ở tay phải lên. Tôi mang con ma-nơ-canh lên rồi trở về phòng vì nếu tôi để con ma-nơ-canh rơi xuống dưới thì sẽ bị buộc tội giết người.”
Kể xong câu chuyện, gã thanh niên nhếch miệng cười như điệu cười của cái mặt màu vàng và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Động cơ giết người của bác sĩ Mera ư? Chắc tôi không cần phải giải thích với một tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám như anh. Nhưng là động cơ gì đi chăng nữa thì anh cũng thừa biết, người ta giết người chỉ vì muốn giết mà thôi.”
Nói rồi gã thanh niên đứng dậy. Hắn ta bước về phía trước bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi.
Tôi dõi theo bóng dáng dần mất dạng vào bóng tối của hắn ta từ phía sau lưng. Tôi bần thần ngồi trên phiến đá dưới ánh trăng chiếu rọi.
Tôi tự hỏi liệu cuộc gặp gỡ tình cờ với gã thanh niên cùng câu chuyện của hắn ta, thậm chí cả bản thân hắn ta có phải đều là những ảo ảnh huyền bí được tạo ra bởi cái gọi là “yêu thuật của ánh trăng” hay không? Thật kì lạ!