← Quay lại trang sách

TRUYỆN SỐ 10 KẺ DẠO CHƠI TRÊN GÁC MÁI 1

Đó lẽ đó là một loại bệnh thần kinh. Cho dù chơi gì, làm gì, nhìn gì thì Goda Saburo cũng cảm thấy thế giới này chẳng có gì thú vị.

Kể từ khi bỏ học, hắn thực sự đã từng đi học nhưng số ngày có mặt ở trường chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những công việc có thể làm hắn đều kinh qua ít nhiều. Đáng buồn thay, những công việc đó không thể giúp hẳn nuôi sống bản thân. Có lẽ, trên thế giới này không tồn tại công việc có thể thỏa mãn hắn. Goda Saburo nhảy việc như thay áo. Công việc lâu nhất mà hắn từng làm kéo dài được một năm, còn hầu hết thường chỉ trong khoảng một tháng. Cứ như thế cho tới bây giờ, hắn cũng chẳng muốn tìm việc gì nữa mà chỉ sống qua ngày một cách vô vị và buồn tẻ.

Mấy trò giải trí cũng tẻ nhạt không kém. Karuta, bóng bàn, quần vợt, leo núi, cờ vua, cờ tướng, cho đến cả bài bạc cá cược..., không một trò nào mà hắn chưa từng thử qua. Thậm chí, hắn còn mua cả từ điển bách khoa giải trí để chơi thử các trò trong đó nhưng cũng giống những công việc hắn từng làm, các trò giải trí chỉ khiến hắn thêm thất vọng. Những khoái lạc vô tận mà người thường cả đời này không bao giờ chán ư? Chắc hẳn quý độc giả đều trả lời rằng đó là “rượu” và “gái”. Nhưng Goda Saburo của chúng ta hoàn toàn không cảm thấy chút hứng thú nào với cả hai thú vui này. Hẳn là hắn biết rõ rượu không tốt cho sức khoẻ nên một giọt cũng không uống. Còn gái gú, không phải là hắn không có chút dục vọng nào, thậm chí còn chơi rất thường xuyên nữa là đằng khác, nhưng làm thế nào hắn cũng không cảm nhận được niềm vui này là lẽ sống của cuộc đời hắn.

Hắn thực sự đã nghĩ rằng: Nếu cứ sống mãi trong một thế giới buồn chán, tẻ nhạt như thế này thì thà chết quách đi còn hơn. Tuy nhiên, cho dù hắn luôn thể hiện rằng mình không hề tiếc nuối cái mạng này, lại luôn miệng nói “chết, chết” suốt hai mươi lăm năm cuộc đời nhưng hắn chẳng những không chết mà còn sống rất dai.

Hằng tháng, hắn vẫn đều đặn nhận trợ cấp từ bố mẹ nên cho dù không làm gì thì hắn vẫn nhăn nhở sống qua ngày. Có lẽ vì không phải lo cơm áo gạo tiền, hắn mới trở thành kẻ ích kỉ như thế này cũng nên. Hắn quyết định lao tâm khổ tứ để tìm một cuộc sống thú vị hơn bằng tiền trợ cấp hằng tháng của bố mẹ. Chẳng hạn, việc đổi chỗ ở của hắn cũng thường xuyên như thói quen bỏ việc và mấy trò tiêu khiển. Kể ra có phần hơi quá khi nói không có một nhà trọ nào ở Tokyo mà hắn chưa từng ở qua nhưng thường thì hắn ở một tháng hoặc nửa tháng sẽ lại chuyển sang sống ở một nhà trọ khác. Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ lang thang, vất vưởng đi lại như một kẻ giang hồ. Còn nữa, đôi khi người ta thấy hắn lên núi ở ẩn, sống như một người tu hành. Dù vậy, do bản thân đã quá quen thuộc với chốn sầm uất, náo nhiệt nên hắn không thể ở lâu nơi vùng nông thôn hẻo lánh, buồn tẻ. Thế nên, dù thỉnh thoảng hắn muốn đổi gió đi đâu đó một thời gian thì cuối cùng ánh đèn lung linh huyền ảo của phố phường cũng kịp thời đưa hắn nhanh chóng quay trở về Tokyo. Mỗi lần như thế không cần nói chắc độc giả cũng biết, hắn lại đổi chỗ ở của mình.

Lần này, hắn chuyển tới một quán trọ mới có tên Toei. Đây là một nhà trọ mới xây, tường vẫn phả ra mùi sơn mới. Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy niềm vui lớn tại nơi này. Đó chính là một tuyển tập truyện có liên quan tới các vụ án giết người mà hắn tìm được.

Trước khi kể tiếp câu chuyện, tôi muốn bật mí cho độc giả một chút về nhân vật chính Goda Saburo. Hắn có quen một tay thám tử nghiệp dư tên là Akechi Kogoro. Chắc hẳn quý độc giả đã từng nghe qua cái tên này rồi nhỉ? Từ đó hắn nảy sinh hứng thú với các câu chuyện mà Akechi kể về “tội phạm”.

Hai người lần đầu tình cờ gặp nhau ở một quán cà phê. Khi ấy, người bạn đi cùng với Saburo biết Akechi và giới thiệu hai người với nhau. Saburo đã ngay lập tức bị cuốn hút bởi cách nói chuyện chừng mực, cư xử khéo léo cùng vẻ ngoài phóng khoáng của Akechi. Kể từ đó, thỉnh thoảng hắn lại hỏi thăm về Akechi, rồi cũng không biết tự lúc nào hai người trở nên thân thiết, Akechi còn có lần tới chơi với Saburo tại nhà trọ.

Về phần Akechi, có lẽ anh ta đã nhìn ra một chút khuynh hướng bệnh hoạn trong tính cách của Saburo và còn hứng thú cho rằng hắn là sẽ một tư liệu để nghiên cứu. Còn bản thân Saburo thì không mảy may suy nghĩ gì, ngày càng chìm đắm vào những câu chuyện tội phạm ngập tràn điều mới mẻ từ Akechi.

Akechi kể cho hắn nghe một loạt những câu chuyện về tội ác tàn bạo mà ngôn từ khó có thể miêu tả hết như câu chuyện về Tiến sĩ Webster đã giết chết đồng nghiệp, sau đó đốt thành than thi thể bằng lò thiêu trong phòng thí nghiệm; câu chuyện về tên tội phạm giết người Eugene Aram có thể sử dụng thành thạo rất nhiều ngôn ngữ khác nhau; câu chuyện về Wale Light vừa là một nhà phê bình nghệ thuật đại tài vừa là một ác quỷ chuyên gieo rắc tại họa; câu chuyện về Noguchi Osaburo - kẻ giết người hàng loạt - đã nướng thịt mông của một đứa trẻ để chữa bệnh phong cho bố dượng hắn; câu chuyện về sát nhân Landru đã lừa bắt nhiều bé gái làm vợ mình rồi giết bỏ, hay câu chuyện về Amstrong... Những câu chuyện mà Akechi kể đã khơi dậy niềm hứng thú của Goda Saburo, kẻ vốn đã chán chường hết thảy mọi thứ trên thế gian này.

Mỗi khi nghe giọng điệu như hùng biện của Akechi kể những câu chuyện tội phạm ấy như những cuốn truyện tranh hào nhoáng, đầy màu sắc tái hiện trong mắt của Saburo, mang lại cho hắn một cảm giác hấp dẫn chưa từng có từ sâu trong tâm hồn mà hắn chưa từng cảm nhận.

Chỉ mới hai, ba tháng trôi qua kể từ khi biết Akechi, Saburo có vẻ như đã quên hết những buồn phiền trên thế giới mà hắn vẫn luôn cảm thấy. Hắn lập tức mua rất nhiều sách liên quan tới các loại tội phạm và đọc chúng mê mệt mỗi ngày. Trong số truyện hắn mua, có truyện của ông tổ truyện trinh thám và hình sự Mỹ - Edgar Allan Poe, truyện của nhà văn, nhà soạn nhạc người Đức - Ernst Theodor Amadeus Hoffmann, hay tiểu thuyết đại chúng của nhà văn người Pháp - Fortuné du Boisgobey và còn rất nhiều tiểu thuyết trinh thám khác nữa. Mỗi lần lật trang cuối cùng của một cuốn sách nào đó, hắn lại vừa thở ra thỏa mãn vừa cảm thán: “Ồ, hóa ra trên thế giới này còn có những việc hay họ như thế này sao!” Thế là hắn bắt đầu nghĩ, tại sao mình không làm thử những việc giống như các nhân vật chính trong những câu chuyện tội phạm kia, thử nghiệm những trò chơi hào nhoáng, khác người.

Thế nhưng may mắn là dù thế nào Saburo cũng không muốn trở thành một phạm nhân thực thụ về mặt luật pháp. Hắn không có dũng khí tự mình hưởng thụ niềm vui mà bỏ qua những lời lăng mạ và than phiền từ bố mẹ, anh em và họ hàng. Nếu theo những câu chuyện mà hắn đã đọc say mê kia, thì cho dù loại hình tội phạm tinh vi như thế nào cũng có sơ hở, và đó chính là dấu vết để tố giác tội ác. Những sự việc có thể qua mắt cảnh sát, cả một đời không bị phát hiện là cực kì hi hữu và gần như không có khả năng. Hắn cũng chỉ lo ngại điều ấy. Bất hạnh của hắn chính là việc hắn không cảm thấy bất kì hứng thú nào với tất cả những sự vật hiện tượng của thế giới này, cũng không điều gì có thể làm hắn cảm động, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bị hấp dẫn bởi những câu chuyện tội phạm này. Càng bất hạnh hơn nữa là hắn lại không thể thực hiện những “tội phạm” chỉ vì lo ngại sẽ bị người ta phát hiện.

Chính vì thế, sau khi đọc tất cả những cuốn sách mà hắn đã mượn hay mua được, hắn bắt đầu bắt chước những hành vi “tội phạm” kia. Bởi vì chỉ là bắt chước thôi nên đương nhiên hắn sẽ không lo bị xử tội. Hắn tự mình đạo diễn, tưởng tượng những sự việc sẽ xảy ra.

Hắn hào hứng lấy công viên giải trí ở Asakusa, nơi mà hắn đã chơi bời ngán đến tận cổ, làm bối cảnh. Hắn tưởng tượng công viên giải trí này như một cái hộp đồ chơi xấu xa, hắn tạt đầy sơn hay vẽ nguệch ngoạc những hình vẽ kì dị lên khắp nơi. Đối với những kẻ đam mê phạm tội như hắn, công viên giải trí này quả thật là một sân khấu tuyệt vời. Hắn hình dung mình xuất hiện trên sân khấu đó, lạc vào những mê cung thần bí giữa các ngôi nhà giải trí nhỏ, tối và hẹp tới mức chỉ có một người lách qua, còn nhà vệ sinh công cộng thì ở một nơi tối tăm tới mức mà ai cũng phải nghĩ rằng Asakusa vẫn còn có những nơi như thế này sao. Trên các bức tường hay vách của các căn nhà, những kẻ tội phạm sẽ viết lên những kí hiệu riêng bằng phấn để liên lạc với đồng bọn... Còn những kẻ trông có vẻ có tiền khi đi qua đó mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm giác ở nơi này rất có thể bị móc túi, vừa đi vừa cảnh giác nhìn lại đằng sau. Hắn còn viết những câu ám muội lên những tờ giấy rách nát như để ngầm xác nhận rằng mình liên quan tới sự kiện giết người ghê rợn nào đó, rồi kẹp chúng vào giữa những ghế đá ở công viên hay giấu ở gốc cây, chờ ai đó phát hiện ra và quan sát phản ứng của họ... Hắn tự mình thỏa mãn với những trò tiêu khiển ngốc nghếch như thế.

Hắn còn thường xuyên cải trang, đi lang thang hết con phố này tới con phố khác. Lúc thì hắn hóa thành một người lao động, lúc thì thành người ăn xin, lúc thì lại biến thành học sinh... Nhưng việc hóa trang làm thỏa mãn căn bệnh biến thái của hắn nhất là khi mặc đồ nữ và trở thành con gái. Do đó, hắn bán đồng hồ và những bộ đồ đắt tiền đi để có tiền mua những bộ tóc giả đắt đỏ hay những bộ quần áo cũ dành cho nữ. Ban ngày, hắn dành hầu hết thời gian ở nhà để biến hình thành con gái. Ban đêm, hắn sẽ khoác một cái áo choàng che kín đầu ra khỏi nhà trọ. Khi tới địa điểm thích hợp, hắn sẽ cởi bỏ áo khoác, đi lang thang quanh những công viên vắng vẻ, đôi khi lẻn vào các khu giải trí và ngồi vào ghế dành cho nam như người đang xem diễn trò, thỉnh thoảng hắn còn tham gia một trò chơi khăm. Với bộ quần áo giả trang trên người, đôi khi hắn ảo tưởng mình chính là mụ phù thủy độc ác Daki No Hyaku trong truyền thuyết thời Edo, hay nữ hoàng Uwaba Mioyosi tàn độc, lẳng lơ luôn thích quyến rũ đám đàn ông... Và hắn tự mình hưởng thụ những ảo giác điên rồ đó.

Cái kiểu “bắt chước” tội phạm này tuy có làm thỏa mãn tính biến thái của hắn ở mức độ nào đó, và thỉnh thoảng chúng cũng mang lại cho hắn một niềm vui to lớn nhưng giả vờ cũng chỉ là giả vờ. Những trò bắt chước của hắn không có tính “nguy hiểm” (mà nguy hiểm mới là tính cuốn hút của những câu chuyện “tội phạm” kia), nên hứng thú với những trò này của hắn cũng dần giảm đi. Không biết từ lúc nào mấy trò này đã không còn mang lại cho hắn cảm giác hưng phấn và thú vị nữa. Sau ba tháng thì hắn cũng từ bỏ các trò vui ngốc nghếch này. Và cũng giống như thế, mối giao tình với Akechi vốn thắm thiết như vậy cũng dần dần trở nên xa cách.