← Quay lại trang sách

2

Chúng ta vừa dừng lại câu chuyện ở trên để nói về những thói quen xấu để giả vờ trở thành tội phạm của Saburo và mối quan hệ giữa Goda Saburo và Akechi Kogoro. Bây giờ, quý độc giả hãy quay trở lại với sự việc đã nêu ở đầu câu chuyện. Tức là sau khi Goda Saburo chuyển tới quán trọ Toei mới xây, hắn đã phát hiện ra thêm niềm vui gì nhé! Đã một năm trôi qua kể từ khi Saburo quen biết với Akechi, hắn chuyển tới căn phòng số 1 sau khoảng thời gian dài chờ nhà trọ xây xong. Cũng có nghĩa là hắn chẳng còn chút hứng thú nào với cái trò giả vờ làm “tội phạm” trước đây nữa. Không có việc gì thay thế những trò vui đó nên hắn lại ngày ngày trải qua thời gian dài buồn tẻ. Kể từ khi chuyển tới nhà trọ này, hắn cũng có thêm vài người bạn mới. Nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ thấy con người thật là một sinh vật sống vô cùng tẻ nhạt. Cho dù đi đến đâu, nhìn thấy gì hắn cũng chỉ nhìn ra tất cả bọn họ đều cùng một biểu cảm, cùng một lời nói, lặp đi lặp lại một việc làm nhàm chán. Thế nên, tuy đã đổi chỗ ở, có những mối quan hệ bạn bè mới, nhưng chỉ một tuần ngắn ngủi trôi qua là hắn lại chìm đắm vào nỗi buồn chán sẵn có trong tận xương tủy.

Ngày thứ mười kể từ khi tới quán trọ Toei này, trong nỗi tẻ nhạt vô vọng hắn bỗng lờ mờ nhớ ra một việc. Trong căn phòng của hắn có một cái gác xép nhỏ, trên đó có một khoang làm bằng sàn gỗ rẻ tiền và một cái hốc tường để đồ, chia làm hai ngăn. Giữa hai ngăn đó là một cái kệ lớn choán hết cái tủ để đồ. Cái kệ cũng chia làm hai tầng trên và dưới. Ở ngăn dưới cái kệ đó có hộp đựng bằng cói, ngăn trên kệ là một bộ chăn đệm mỏng. Thường thì người ta sẽ lấy bộ chăn đệm đó trải ra giữa sàn để ngủ. Nhưng thay vào đó, Saburo lại có ý nghĩ rằng không biết nếu lấy cái kệ làm giường, trải cái chăn đó lên và nằm ngủ trên đó sẽ như thế nào? Hắn thực sự muốn làm như vậy. Những nhà trọ từ trước tới nay hắn từng ở qua, nếu có một cái kệ giống như vậy trong ngăn để đồ thì tường cũng cực kì bẩn, trần nhà toàn là ổ nhện giăng nên hắn hoàn toàn không có ý định muốn vào trong đó ngủ. Nhưng cái ngăn để đồ của nhà trọ này vì mới được cải tạo, nên rất mới và sạch. Trần nhà cũng trắng tỉnh, ở chỗ tường được sơn nhẵn màu vàng không có đến cả một chấm mốc. Hơn nữa, hình dáng của cái kệ để đồ này cũng khá đặc biệt, làm người ta liên tưởng đến giường ngủ trên một con thuyền, có sức hấp dẫn, mang lại cảm giác muốn ngủ thử một lần trên đó.

Thế là, ngay lập tức tối hôm đó hắn bắt đầu ngủ trong khoang đựng đồ. Trong khu nhà trọ này, mỗi phòng được khóa từ bên trong, và những người dọn phòng không thể tự tiện đi vào, vì thế mà hắn có thể yên tâm thực hiện hành vi lập dị của mình.

Không ngờ là từ khi ngủ thử trong khoang đựng đồ, hắn lại cảm thấy khá thú vị. Cảm giác ngủ trên bốn cái chăn xếp chồng, trần nhà gần sát ngay trước mặt, chỉ cao khoảng hơn sáu mươi cen-ti-mét, mang lại cho hắn một cảm giác mới lạ. Khi cánh cửa trượt của khoang phòng chứa đồ đóng lại, tia sáng của ánh đèn điện như sợi chỉ lọt vào qua khe nhỏ. Nằm trong bầu không khí như vậy khiến hắn cảm thấy mình giống những nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám, thực sự rất phấn khích. Hơn nữa, từ khoang chứa đồ đang nằm, nếu hắn hé mắt nhìn ra căn phòng của mình sẽ có cảm giác của một tên trộm đang dòm vào phòng của người khác, biết bao nhiêu là kích thích, thú vị. Dần dần, hắn chui vào cái khoang chứa đồ ấy từ buổi trưa, vừa tưởng tượng lan man vừa phì phèo hút điếu thuốc yêu thích của mình. Trong một cái hộp hình chữ nhật chỉ dài chừng gần ba mét đó, khói thuốc trắng len theo khe hở nhỏ từ cánh cửa, giống như một đám cháy bùng lên từ trong tủ quần áo.

Dù vậy, khi làm cái việc quái dị này liên tục trong khoảng ba ngày, hắn lại bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Với một kẻ cả thèm chóng chán như hắn, đến ngày thứ ba hắn đã cảm thấy không còn hứng thú với cái giường ngủ trong khoang chứa đồ ấy nữa. Chán nản, hắn liền vừa nằm vừa viết nguệch ngoạc lên cái trần nhà mà chỉ cần giơ tay lên là chạm tới. Trong lúc mơ hồ, hắn bỗng cảm thấy hình như một tấm ván trần đã quên không được đóng đỉnh, rung rung chuyển động khi hắn đưa tay tới.

Trí tò mò nổi lên, hắn dùng tay đẩy thử tấm ván lên thì thấy nó bật hẳn lên phía trên, không có bất kì một cản trở nào. Kì lạ hơn nữa là khi hắn bỏ tay ra, tấm ván trần lại trở về chỗ cũ như một cái lò xo cho dù không có thứ gì cố định. Có vẻ như ai đó đã cố tình tạo ra cái lối nhỏ kì lạ này.

Bất chợt, Saburo cảm thấy rùng mình khi nghĩ rằng có một con vật gì đó đang sống phía trên trần nhà. Chẳng hạn như một con rắn khổng lồ hay con gì đó tương tự. Nếu thật là vậy mà để nó chạy thoát thì thực đáng tiếc, nên hắn dùng tay thử đẩy lại lần nữa. Lần này, hẳn không chỉ cảm thấy có một lực cản nằng nặng mà mỗi khi cố gắng di chuyển tấm ván trần nhà, dường như có một âm thanh gấp gáp luồn lách ở trên đó. Chắc chắn có gì đó không bình thường. Nghĩ vậy, hắn khẩn trương dùng sức đẩy cái tấm ván trần kia ra, tức thì hắn thấy một âm thanh lộc cộc và một thứ gì đó rơi từ trên xuống.

Trong nháy mắt, hắn lật người sang một bên né tránh. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhẹn thì chắc hẳn đã bị vật kia rơi trúng và làm bị thương rồi.

“Chết tiệt, cái quái quỷ gì vậy?” Hắn thốt lên.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ đồ bị rơi xuống hắn đã vô cùng thất vọng. Hắn thực sự đã hy vọng rằng đó là một thứ có thể mang lại cho hắn một trận kinh hỉ. Nhưng đó chỉ là một hòn đá nhỏ, giống như những hòn đá mà bà, mẹ hắn vẫn dùng để chèn lên trên khi muối dưa chua. Nhìn kĩ thì nó lại càng chẳng có gì đặc biệt. Hẳn là những người thợ lắp đường điện đã cố tình để lại một tấm ván mở để có thể bò lên trần nhà khi cần thiết. Và để lũ chuột không thể vào bên trong của khoang chứa đồ, họ đã đặt hòn đá ngăn chúng cậy nắp lên.

Sự thật này quả thực là bi kịch đối với hắn. Nhưng chính cái bi kịch này lại là cơ duyên khiến cho Goda Saburo phát hiện một niềm vui tuyệt vời khác.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái cửa dẫn lên trần nhà trên đỉnh đầu, tính hiếu kì vô tận bỗng nhiên phát tác. Hắn nghĩ không biết bên trong trần nhà như thế nào nhỉ, liền cẩn thận thò đầu vào cái lỗ, nhìn khắp xung quanh.

Vừa lúc đó trời hửng sáng, mặt trời đã chiếu trên mái nhà, xuyên qua khe hở tứ phía tạo ra hằng hà những tia sáng mỏng manh, như có vô số ánh đèn lớn nhỏ chiếu vào khoang gác xép, làm cả căn phòng chật hẹp sáng bừng lên một cách kì lạ.

Thứ đầu tiên thu hút ánh mắt của hắn là cột xà ngang của mái nhà. Nó làm bằng một thân cây gỗ rất to, nằm ngang, hơi cong cong, giống như một con rắn khổng lồ đang nằm trên đó. Lúc này, dù cả không gian gác mái được chiếu sáng, nhưng gác mái vẫn chỉ là gác mái, do thiết kế tổng thể của nhà trọ này hẹp và dài, nên gác mái cũng rất hẹp, tạo cảm giác xà ngang cũng dài và tiếp nối một cách mơ hồ. Ở chỗ góc vuông của xà ngang có vô số những thanh dầm tỏa ra xung quanh để tạo độ dốc cho mái nhà, trông như bộ xương của một con rắn khổng lồ, độ dài của bộ xương cũng đủ hình dung một khung cảnh đồ sộ. Để chống đỡ cho cả trần nhà, rất nhiều những trụ gỗ nhỏ thẳng đứng tỏa ra từ xà ngang, trông như một hang động đá vôi có nhũ thạch rủ xuống.

Sau khi nhìn quanh một hồi, Saburo bất chợt lẩm bẩm.

“Cái này thú vị đây!”

Là một người có tính cách khác thường nên những điều bình thường của thế giới này vốn dĩ không thể khơi dậy niềm hứng thú của Saburo. Nhưng ngược lại, với những thứ mà người bình thường cho là ngớ ngẩn, chẳng hạn như những thứ trên căn gác mái, thì lại khơi gợi cho hắn một niềm vui khó tả.

Kể từ ngày hôm đó, hắn bắt đầu dạo chơi trên gác mái. Bất kể đêm hay ngày, hễ cứ có thời gian rảnh rỗi là hắn như con mèo hoang, lén lút bò trên thanh xà ngang và những cột dầm trong gác mái.

May mắn cho hắn là vì nhà trọ mới được xây dựng nên trên gác xép không hề có mạng nhện, chưa có muội than hay bụi bặm, thậm chí không có vết bẩn mà chuột thường tạo nên. Vì thế, hắn không lo bị bẩn chân tay hay quần áo. Chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, hắn tùy ý nhảy xung quanh trong gác mái. Thời tiết lại đang là mùa xuân, nên ở trong gác xép cũng không quá nóng, mà cũng không quá lạnh.