← Quay lại trang sách

3

Nhà trọ Toei được xây dựng theo kiểu thường thấy ở các nhà trọ tại Nhật Bản. Có vườn ở giữa và các phòng xếp thành hình vuông kín xung quanh. Các gác mái cũng theo mô hình đó, không góc chết và tưởng chừng kéo dài vô tận. Saburo xuất phát từ căn gác mái của phòng mình, lượn một vòng trên những căn gác mái của các phòng trọ khác, rồi lại quay trở lại phòng mình. Phía dưới, mỗi căn phòng trọ được ngăn bởi những bức tường kiên cố, cửa ra vào là cửa sắt có thể khóa tự động, thoạt nhìn có vẻ rất an toàn và riêng tư. Nhưng từ trên gác xép nhìn xuống nó lại là một không gian mở ra vô tận. Cho dù là đi trên mái nhà của phòng trọ nào thì cũng cảm thấy vô cùng tự do tự tại. Và nếu như, các phòng trọ kia cũng giống như phòng trọ của Saburo thì hẳn sẽ có một cái tấm ván trần không được đóng đinh ở bên trong gác mái, trên tấm ván trần đó hẳn cũng đặt một hòn đá nhỏ, chỉ cần mở tấm ván lên là từ đó có thể lẻn vào phòng của người khác, trộm đồ cũng không thành vấn đề. Sẽ rất nguy hiểm nếu tên trộm nào đó có ý định lẻn vào từ hành lang để đột nhập các phòng trọ, vì lúc nào cũng có thể gặp người dọn vệ sinh, hoặc một người khách trọ nào khác. Nhưng nếu vào từ lối đi từ trên gác xép thì không lo bất kì ai nhìn thấy.

Hơn nữa, từ chỗ này có thể nhìn thấy mọi bí mật của người khác. Đặc biệt, tuy là một nhà trọ mới, nhưng lại được xây dựng với chi phí rẻ, nên khắp mọi nơi trên trần nhà đều là những khe hở. Ở trong phòng thì không cảm nhận được điều này nhưng nhìn từ bên trên gác mái tối tăm thì những khe hở này lớn tới mức giật mình. Nếu tinh mắt để ý thì ở một số chỗ khớp nối các tấm ván trần, những khe hở lớn tới mức người ta phải lấy thứ gì đó nhét lại.

Kể từ khi phát hiện ra cái sân khấu tuyệt vời gọi là gác mái này, trong đầu Goda Saburo lại bừng bừng nhớ tới cảm giác muốn làm tội phạm trước đây, thứ mà hắn đã lãng quên vì buồn chán. Chắc chắn, ở cái sân khấu này, hắn hoàn toàn có thể “giả vờ làm tội phạm” một cách chân thực và vô cùng kích thích. Chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng thấy hưng phấn rồi. Hắn còn tự trách bản thân sao tới tận bây giờ mới phát hiện ra nhà trọ này có một chỗ thú vị đến thế, và hơn nữa là bản thân hắn sao lại có một ý tưởng tuyệt vời như vậy. Hắn sẽ như một bóng ma đi lại trong màn đêm, lần lượt ghé vào qua khe hở trong gác mái, nhìn thấu những bí mật của gần hai mươi khách trọ. Chỉ cần hình dung như thế, Saburo đã thấy thỏa mãn trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, Saburo cảm thấy cuộc sống này thật đáng sống.

Để cho ý tưởng “dạo chơi trên gác mái” của mình thêm phần kịch tính, hắn không quên biến vẻ ngoài của mình thành một tội phạm thực sự bằng cách hóa trang. Hắn tìm mua được một cái áo sơ mi len màu nâu sẫm, vừa như in với người hắn và cái quần dài cùng màu. Thực ra, hắn muốn mặc một bộ quần áo đen tuyền, giống như nữ tặc Protea trong cuốn sách mà hắn đã đọc. Nhưng thật không may, hắn không tìm được bộ nào như thế nên quyết định kiềm chế, không mặc như thần tượng nữa. Hắn mang găng tay, đi tất để không để lại bất kì vết tích gì. Vì trần nhà được làm toàn bằng gỗ thô ráp nên hắn cũng không lo lắng sẽ lưu lại dấu vân tay. Hắn thực sự muốn có thêm một khẩu súng nữa cho ra dáng nhưng cũng không thể tìm mua một thứ như vậy, nên hắn đã dùng một cái đèn pin thay cho súng.

Khác với ban ngày, buổi tối, ánh sáng lọt vào qua các kẽ hở cực kì yếu ớt. Trong bóng tối dày đặc không thể nhìn thấy vật gì ngay trước mắt, hắn cẩn thận để không phát ra bất kì tiếng động nào, cảm giác mình như một con rắn trườn bò trên một cành cây lớn. Nhưng cái cảm giác dị thường này lại mang tới cho hắn một tâm trạng hồi hộp, thỏa mãn.

Cứ như thế trong suốt mấy ngày liền, hắn tiếp tục “đi dạo trên gác mái” với tinh thần ngây ngất đắm say.

Cũng thời gian này, lại có nhiều việc ngoài dự kiến xảy ra khiến hắn vui vẻ thêm mấy phần. Những chuyện vui này nếu mà kể chi tiết thì có thể viết tới mười cuốn tiểu thuyết. Thế nhưng ở đây tôi chỉ xin kể ngắn gọn ba câu chuyện có liên quan trực tiếp tới nhân vật chính của chúng ta.

Việc nhòm qua khe hở từ trên trần nhà gác mái rốt cuộc có bao nhiêu thú vị? Nếu không trải nghiệm thực tế một lần thì có lẽ ta không thể tưởng tượng ra. Ngay cả khi ở bên dưới phòng không có bất kì chuyện gì thì việc quan sát một con người tin rằng không có ai theo dõi mình, ung dung phơi bày bản chất thực sự của mình cũng đủ thú vị.

Nếu quan sát kĩ, bạn sẽ thấy rằng hành vi của một số người, thậm chí nét mặt của họ, biến đổi hoàn toàn khi họ ở một mình và khi có những người khác xung quanh. Saburo cũng vậy, hắn hưng phấn không thôi khi phát hiện rằng hành vi, thậm chí cả vẻ mặt của một số người thay đổi hoàn toàn khi họ ở một mình so với khi ở cạnh một người khác. Đặc biệt, khác với lúc quan sát từ góc ngang chính diện, việc nhìn từ phương thẳng đứng mang lại màu sắc rất dị thường. Nhìn thẳng từ trên xuống, Saburo chỉ nhìn thấy cái chỏm đầu và hai vai của người nào đó như được đặt trên giá sách, cái bàn, tủ quần áo hoặc là cái lò than. Còn những bức tường xung quanh dường như vô hình, thay vào đó, bối cảnh của tất cả vật dụng trong phòng là một tấm chiếu tatami trải rộng. Sở thích quái dị của Saburo đã giúp hắn thấy được không ít những cảnh bi hài, ngớ ngẩn và bi thảm xảy ra trong những căn phòng đó.

Ví dụ như hắn thấy người có quan điểm chống chủ nghĩa tư bản cực đoan là nhân viên văn phòng trong phòng trọ, tin rằng chẳng có đang nhìn mình, không biết bao nhiêu lần lấy tờ giấy hẹn tăng lương mà anh ta vừa mới nhận được từ trong chiếc cặp ra, rồi lại cẩn thận cất nó vào, mê mẩn ngắm nhìn như một báu vật rồi tự mình vui sướng. Hay hắn thấy một nhà đầu cơ chứng khoán thường thể hiện vẻ ngoài là một người giàu có nhưng đồng bóng ban ngày cũng thường mặc một cái áo kimono rộng thùng thình, nhưng trước khi đi ngủ, hắn ta cẩn thận đặt cái áo xuống sàn, tỉ mỉ gấp như một người phụ nữ. Thế rồi hắn ta phát hiện một vết bẩn trên áo, liền không do dự mà dùng lưỡi liếm lên đó như thể dùng miệng để làm sạch vết bẩn kia là một cách giặt tẩy tốt nhất vậy. Và hắn thấy một thanh niên với khuôn mặt đầy mụn trứng cá, dường như là sinh viên của một trường đại học nào đó và cũng là một cầu thủ bóng chày. Nhưng thanh niên này trông đầy bệnh trạng, chẳng giống một người thường xuyên vận động chút nào. Mọi việc của anh ta đều đẩy cho người dọn vệ sinh. Sau khi ăn xong bữa tối, anh ta vứt bát đũa đã dùng đầy bồn rửa, đi đi lại lại lẩm bẩm gì đó mà chẳng thèm dọn dẹp.

Rồi hắn còn chẳng e dè mà dòm được cảnh khách phòng trọ đưa cả gái làng chơi về, rồi sau đó trong phòng diễn những cảnh điên loạn kinh khủng mà người viết cũng ngại viết ra đây.

Saburo bỗng có hứng thú cả với việc nghiên cứu những xung đột tình cảm giữa những người phục vụ trong nhà trọ. Hắn không hiểu sao cùng là con người đó, thái độ lại có thể thay đổi theo từng đối tượng gặp gỡ khác nhau. Chẳng hạn như có kẻ vừa mới tươi cười nói chuyện với một người, khi sang tới phòng khác lại tỏ thái độ thù địch. Rồi lại có người như loài dơi, đi tới đâu cũng tươi cười đon đả để được lợi cho mình, nhưng khi ở trong bóng tối thì lè lưỡi vẻ khinh thường. Trong số đó, Saburo thấy hứng thú hơn cả với một nữ phục vụ, cô ta ở tầng hai và là một nữ sinh viên nghệ thuật. Cô ta không phải là đang trong “mối quan hệ tay ba”, mà thực sự phải là một mối quan hệ tay năm, tay sáu mà hắn nghĩ hẳn là vô cùng phức tạp. Nhưng điều đáng nói là cả năm, sáu kẻ đang có mối quan hệ với cô ta chẳng hề hay biết tí nào về chuyện đó. Cô ta cũng không bao giờ biết tâm hồn tráo trở của cô ta lại bị một người hoàn toàn ngoài cuộc “nấp trên gác mái” nhìn thấu.

Trong những câu chuyện cổ tích mà Saburo đã đọc, thường có một nhân vật mặc áo choàng chuyên giúp người, người đó vô hình hoặc biến thành trong suốt. Có thể nói, Saburo ở trên gác mái cũng đang mặc một chiếc áo choàng như vậy. Hắn nghĩ, giá hắn có thể làm thêm một bước nữa là lật tấm ván sàn đó lên, lẻn vào các phòng trọ và làm điều gì đó bậy bạ thì sẽ thú vị hơn rất nhiều. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chưa đủ dũng khí để làm điều đó.

Hẳn là mỗi phòng trọ đều giống như phòng của hắn, có một cái gác mái và trần nhà của cái gác mái đó có một tấm gỗ không được cố định bằng đinh, cũng có một hòn đá nhỏ đặt ở chỗ cửa chờ. Nhưng hắn không thể biết người thuê căn phòng đó trở về lúc nào, và kể cả người ta không về trong lúc hắn lẻn vào thì những cửa sổ bằng kính trong suốt trong phòng chắc chắn có thể nhìn thấu từ bên ngoài. Hơn nữa, hắn phải lật tấm ván trần lên, xuống cái khoang đựng đồ, mở cửa trượt rồi mới vào được trong phòng. Xong việc, hắn lại phải leo lên cái giá trong khoang chứa đồ, trở lại căn gác mái... Làm như vậy, khó tránh khỏi việc gây ra tiếng động. Nếu người phòng bên hoặc ở hành lang nghe thấy, phát hiện ra thì chỉ có xong đời.

Thế rồi một đêm, sau khi Saburo đã hoàn thành một vòng “dạo chơi” và đang đi từ thanh xà này sang thanh xà khác để trở về phòng của mình, hắn chợt phát hiện góc trên căn gác mái của phòng đối diện với phòng mình, phát ra một tia sáng mờ mờ xuyên qua khu vườn. Hắn tò mò lẻn qua căn phòng đó, bật đèn pin lên nhìn thử thì thấy đó là một khớp nối hở giữa các tấm ván gỗ khá lớn, hơn một nửa của tấm ván gỗ này không được nối với những tấm ván xung quanh, còn một nửa thì miễn cưỡng được nối liền, tránh cho việc tạo thành một cái lỗ hổng lớn hơn ở khớp nối giữa các thanh gỗ với nhau. Nhưng chỉ cần dùng móng tay cậy thử lên, thì nó sẽ dễ dàng rời ra khỏi đó. Vì thế, Saburo nhìn qua khe hở khác, sau khi chắc chắn rằng chủ nhân của phòng trọ này đã ngủ, bèn chú ý cẩn thận để không tạo ra tiếng động nào, kiên nhẫn dùng tay cậy tấm gỗ ra từng chút một. Cuối cùng tấm ván gỗ ấy đã được gỡ ra thành công. Điều may mắn là sau khi tấm gỗ được gỡ ra, lỗ hổng ở khớp nối đó có hình dạng như một cái cốc có miệng to đáy nhỏ, phần dưới hẹp dần nên chỉ cần lấp kín khớp nối giữa hai thanh gỗ thì sẽ không lo có gì đó rơi xuống dưới và không lo có ai phát hiện ra rằng ở đó hóa ra lại có một cái lỗ nhòm to như thế.

Nếu cho đây là một sự tính toán khi xây dựng cũng không hẳn. Từ cái khớp nối ấy nhòm xuống thì giống như những khe hở từ bên ngoài, bề dọc dài, nhưng chiều ngang cũng không có gì bất tiện cho việc quan sát. Phía đầu hẹp cũng có đường kính khoảng gần ba cen-ti-mét nên có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Không biết nghĩ gì, Saburo bất chợt vừa hút một điếu thuốc vừa ngắm nhìn căn phòng đó. Thật trùng hợp, Saburo phát hiện đó là phòng của một người đàn ông tên Endo, người mà Saburo không ưa nhất trong số những người đang trọ ở nhà trọ Toei. Endo tốt nghiệp chuyên ngành nha khoa tại một trường đại học y, hiện đang làm trợ lý cho một nha sĩ. Người đàn ông có tên Endo này đang ngủ ngay dưới tầm mắt của hắn, trưng cái mặt nhẵn thín phẳng lì, cất tiếng ngáy rung động khắp căn phòng. Nhìn mặt cũng có thể thấy hắn là một người đàn ông cẩn thận và tỉ mỉ. Toàn bộ căn phòng, cả phòng bếp cũng được sắp xếp gọn gàng, cẩn thận hơn bất kì người dọn phòng nào. Từ vị trí đặt văn phòng phẩm trên bàn, cách sắp xếp sách trên kệ, cách gấp chăn gối... đều chỉn chu tới đáng ngạc nhiên. Quan sát kĩ thì hình như người này còn sính dùng đồ ngoại, đồng hồ báo thức vô cùng độc đáo, hộp đựng thuốc lá sơn màu đẹp mắt, lại có cả cái gạt tàn bằng thủy tinh màu... Nhìn qua cũng biết chủ nhân của chúng là một người yêu thích những thứ xinh đẹp trên đời, ngay cả chiếc hộp đựng tăm cũng thuộc loại đắt tiền. Ngoài ra, tư thế ngủ của chủ nhân căn phòng này cũng rất đẹp mắt. Chỉ là, điều duy nhất không phù hợp với quang cảnh xung quanh là hắn ta há miệng khi ngủ và ngáy như sấm. Saburo nhíu mày nhìn khuôn mặt đang ngủ của Endo như thể đang nhìn vào một thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

Khuôn mặt của Endo cũng có thể nói là rất đẹp. Có lẽ đúng như Endo đã từng tự mình huênh hoang rằng khuôn mặt của anh ta là hình mẫu yêu thích của các cô gái. Khuôn mặt thon dài với những đường nét hài hòa. Mái tóc sẫm màu, chỉ có vầng trán hơi hẹp so đối với khuôn mặt dài, lông mày ngắn, mắt một mí, nếp nhăn ở khóe mắt khiến anh ta như thể lúc nào cũng cười, chiếc mũi cao và cái miệng rộng khác thường.

Thứ khiến Saburo không hài lòng nhất ở người này chính là khuôn miệng rộng. Nó như một tầng nhô ra từ dưới mũi, chìa hẳn ra giữa hàm trên và hàm dưới, khiến nó trông quá nổi bật so với cái khuôn mặt trắng xanh, với bờ môi sẫm màu hơi hé mở. Có lẽ người này bị chứng phì đại cuống mũi, nên hơi thở cuối của hắn bị kẹt lại, khiến cái miệng phải há to để lấy không khí. Hơn nữa, hiện tượng ngáy to khi ngủ hẳn là do có bệnh ở mũi rồi.

Không hiểu sao, trước đây chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này của Endo là Saburo cảm thấy ngứa ran ở sống lưng, chỉ muốn phát tiết mà đấm thẳng vào cái má nhẵn thín của hắn ta một cái.