← Quay lại trang sách

4

Bây giờ, khi nhìn khuôn mặt say ngủ của Endo, Saburo chợt nảy ra một suy nghĩ dị thường. Đó là nếu hắn nhổ một miếng nước bọt qua cái lỗ hở của khớp nối kia, thì phải chăng nó sẽ chui thẳng vào cái miệng đang mở rộng của Endo. Bởi vì cái miệng của Endo đang há to lại thẳng tắp đúng với cái lỗ ở khớp nối này, như đang thỉnh cầu Saburo làm như thế.

Bằng tất cả sự hiếu kì, Saburo rút cái dây vốn dùng để điều chỉnh cạp quần, treo thả nó xuống cái lỗ trong khớp nối, nheo mắt lại gần sát với nút buộc của sợi dây, tưởng tượng mình đang chuẩn bị một tư thế ngắm khi bắn súng. Thật trùng hợp, sợi dây và cái lỗ hở ấy thẳng tắp một đường tới cái miệng đang há ra của Endo. Có nghĩa là, nếu nước bọt chảy từ cái lỗ hở từ khớp nối, chắc chắn nó sẽ rơi chính xác vào miệng của Endo.

Nhưng quả thật Saburo không to gan đến mức làm việc ấy lúc này, vì vậy hắn ta lại nhét cái khe hở ở cái khớp nối đó vào và định rời khỏi chỗ ẩn nấp. Đúng lúc ấy, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu hắn. Trong bóng tối của căn gác mái, hắn tái mặt run rẩy vì ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu - hắn sẽ giết Endo, một kẻ không oán không thù gì với hắn. Chẳng những hắn chẳng có oán thù gì với Endo, mà hắn cũng chỉ quen biết anh ta được chừng nửa tháng. Cơ duyên hai người quen nhau chẳng qua cũng chỉ do hắn và anh ta tình cờ chuyển tới cái nhà trọ này cùng một ngày, sau đó hai, ba lần gì đó tới phòng hỏi thăm nhau, đúng là chẳng phải mối giao tình sâu sắc gì.

Vậy điều gì đã khiến hắn có ý định muốn giết Endo? Phải chăng là vì vẻ ngoài và hành động của Endo khiến hắn như bị kiến cắn khắp người, chỉ muốn giơ tay đấm liên tục vào mặt Endo? Đáng sợ là, động cơ chủ yếu dẫn tới suy nghĩ này của Saburo không phải để trả thù đối phương, mà chỉ là hắn nổi hứng điên khùng muốn trải nghiệm hành vi giết người mà hắn từng ấp ủ.

Như đã nói qua, trạng thái tinh thần của Saburo cực kì biến thái, có thể nói trong con người hắn sẵn có một căn bệnh mang thiên hướng tội phạm. Mà trong tất cả các hành vi tội phạm thì hắn lại cảm thấy đặc biệt hứng thú với việc giết người. Chính vì vậy, ý nghĩ muốn giết Endo kia cũng hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên. Chỉ là, cho tới thời điểm bây giờ, tuy rằng ý muốn sát hại ai đó thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, nhưng hắn cũng giác ngộ sâu sắc bản chất của loại tội phạm này, nên chưa từng một lần thực hiện nó.

Thế nhưng, với tình trạng của Endo hiện giờ, hắn nghĩ có thể thực hiện hành vi giết người mà không lo bị phát giác hay gây ra bất kì nghi ngờ nào. Chỉ cần bản thân hắn không gặp nguy hiểm thì đối phương có là người chưa từng nhìn thấy hay chưa từng quen biết, Saburo cũng chẳng bao giờ bận tâm. Huống hồ, hành vi giết người càng tàn bạo thì cái thú tính dị thường của hắn càng được thỏa mãn.

Vậy tại sao Saburo lại cho rằng chỉ trong trường hợp của Endo, hành vi giết người của hắn sẽ không bị phát giác hay chí ít là Saburo đã tin như vậy? Đó là vì đã có một sự việc như sau.

Vào thời điểm khoảng bốn, năm ngày sau khi chuyển tới nhà trọ Toei, Saburo cùng một người bạn mới quen ở nhà trọ tới một quán cà phê gần đó. Khi ấy, Endo cũng tới và ba người ngồi chung một bàn uống rượu, nói chuyện vui vẻ (thực sự thì Saburo không thích uống rượu và đã gọi cà phê). Cả ba uống tới ngà ngà say mới lảo đảo quay về nhà trọ. Vốn đã chếnh choáng hơi men, Endo cợt nhả “hãy tới phòng tôi một chút đi”, rồi kéo cả hai người tới phòng anh ta. Hẳn hôm ấy Endo bừng bừng khí thế, lại mang chút hưng phấn nên mặc dù đêm đã khuya, anh ta gọi thêm cả người nữ phục vụ tới hầu trà, rồi lải nhải lặp đi lặp lại về những thành tích yêu đương mà anh ta đã khoác lác lúc trước ở quán cà phê.

Saburo bắt đầu ghét Endo từ lúc đó. Hắn nhớ lại vẻ mặt đắc thắng của Endo vừa liếm liếm cái môi đỏ thẫm vừa khoác lác.

“Cô ta còn muốn tôi cùng chết với cô ta. Khi đó, hai chúng tôi còn đang là sinh viên. Hai cậu nghe chứ, tôi đây là sinh viên trường y nên việc lấy thuốc độc cũng chẳng phải khó khăn gì. Tôi đã lấy đủ thuốc độc cho hai người dùng, rồi cùng cô ta tới Shiohara.”

Vừa nói Endo vừa lảo đảo đứng lên, đi về phía khoang để đồ, mở cánh cửa tủ kẽo kẹt lôi ra một chiếc hộp đựng đồ bằng cói, từ đáy hộp lục ra một cái lọ màu vàng rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay, đưa tới trước mặt hai người bọn họ. Trong đáy lọ thủy tinh nhỏ ấy, có một chút bột trắng như đang phát sáng lấp lánh.

“Nhìn xem, chỉ có tí tẹo này nhưng đủ giết cả hai người đấy. Nhưng mà, hai cậu tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết đấy nhé!”

Tiếp sau đó, Endo lại tiếp tục đề tài gái gú của anh ta mà không biết khi nào dừng. Nhưng hiện giờ, Saburo lại chỉ nhớ về lọ thuốc độc mà Endo khoe khi ấy.

“Từ một lỗ hổng trên trần nhà, chất độc nhỏ xuống giết chết người! Chà, thật là một tội ác dã man mà chu toàn.”

Saburo ngây ngất vì sung sướng trước suy nghĩ điên rồ này. Nếu suy nghĩ cẩn thận, thì nhìn thế nào cũng thấy cách làm này chỉ có trên phim, rất không thực tế, khả năng thực hiện lại không cao. Hơn nữa, nếu muốn giết người thì có biết bao cách đơn giản hơn không cần phải rối rắm tơ và như Saburo nghĩ. Nhưng Saburo bị ảo tưởng bởi kế hoạch hoàn hảo của mình tới mức không có thời gian suy nghĩ điều gì khác. Thế là trong đầu hắn đầy ắp những ý tưởng để thực hiện cho kế hoạch này, hàng tá ý nghĩ đen tối cứ liên tục xuất hiện trong cái đầu biến thái ấy.

Đầu tiên là phải lấy trộm thuốc độc. Thế nhưng đây là việc vô cùng khó khăn. Nếu hắn tới phòng của Endo nói chuyện phiếm, có thể nhân cơ hội trong lúc Endo đi vệ sinh, hoặc vì lý do nào đó rời khỏi chỗ ngồi… để hành động. Nếu thực sự có cơ hội như thế, hắn chỉ cần lấy cái lọ nhỏ màu vàng ấy, vì hắn đã nhớ là Endo để nó trong hộp đựng đồ. Endo chắc hẳn cũng chẳng tự nhiên mà lục lọi tìm cái lọ dưới đáy hộp ấy nên trong hai, ba ngày sẽ không lo bị phát hiện. Mà giả sử có phát hiện ra, thì anh ta cũng biết rõ là việc mang loại thuốc độc như thế là phạm pháp, nên chẳng thể há miệng mắc quai mà nói cho người khác biết. Hơn nữa, nếu hắn hành động khéo léo, thì cũng không thể biết là ai đã lấy trộm nó.

Còn nữa, thay vì làm việc như thế, hắn lẻn xuống từ trên trần nhà không phải dễ dàng hơn sao. Ồ không, như thế sẽ rất nguy hiểm. Như hắn đã nghĩ, không biết khi nào chủ nhân của căn phòng sẽ quay trở lại. Vả lại còn có nỗi lo bị phát hiện từ bên ngoài cửa sổ trong suốt bằng thủy tinh kia. Chưa kể, trên trần nhà trong căn phòng của Endo nhỡ đâu không có cái tấm ván mở để hòn đá nhỏ như phòng của Saburo. Làm sao có thể làm một việc nguy hiểm như lật tấm ván trần nhà đã được đóng đinh để lẻn vào trong phòng chứ! Thế nên, phương án lấy trộm thuốc độc, hòa tan trong nước, rồi nhỏ thẳng vào cái mồm khi ngủ luôn há to do bệnh phì đại cuống mũi của Endo là hoàn hảo nhất. Chỉ có một điểm lo lắng là liệu Endo có nuốt cái đó xuống cổ họng hay không. Nhưng cái này nhất định không vấn đề gì. Bởi vì, nếu nghiền tán thuốc thật kĩ, pha thật đậm đặc thì chỉ cần vài giọt cũng đủ. Hơn nữa, với một kẻ đang say ngủ như chết, thì sao có thể phân biệt được cái gì rơi vào mồm. Giả sử có phát hiện ra cái gì đó, thì anh ta cũng chẳng có thời gian mà nhổ ra. Hơn nữa, Saburo cũng biết rõ thuốc độc là một loại thuốc đắng nên nếu trộn thêm một chút đường thì tỉ lệ thất bại là rất nhỏ.

Chẳng ai có thể tưởng tượng thuốc độc lại từ trên trần nhà nhỏ xuống. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, lưỡi của Endo sẽ không tài nào phát hiện ra điều đó.

Thế nhưng còn một điểm nữa là thuốc liệu có tác dụng hay không? Liệu có khả năng thuốc quá ít với thể chất của Endo khiến anh ta chỉ đau đớn mà không chết không? Đây quả thật là một vấn đề và sẽ là một kết quả rất đáng tiếc. Nhưng Saburo cũng không quá lo vì suy cho cùng hắn chẳng gặp phải bất kì nguy hiểm nào. Nghĩ như vậy, Saburo đậy cái nắp của lỗ hổng vào chỗ cũ. Trên trần của gác mái cũng chưa hề bị bụi bám nên chẳng có bất cứ vết tích nào lưu lại. Dấu vân tay của hắn thì đã được găng tay loại bỏ. Nên ngay cả khi biết được thuốc độc được thả từ trên trần nhà xuống cũng không có cách nào tìm ra ai đã làm điều đó.

Đây chính là nguyên nhân khiến Saburo cảm thấy ngứa ran người như bị sâu cắn sau khi từ căn gác mái quay trở loại phòng mình.

Có lẽ các độc giả đã nhận ra rằng, ngay cả khi tất cả những tính toán trên của Saburo được thực hiện một cách trơn tru, thì vẫn còn một sơ hở chết người. Nhưng đáng tiếc là Saburo không một chút mảy may nghĩ tới điều gì khác, mà chỉ chăm chăm xắn tay lên bắt đầu hành động.