← Quay lại trang sách

5

Bốn, năm ngày sau, Saburo mới có cơ hội tiếp cận phòng trọ của Endo. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, hắn đã nghiền ngẫm lại kế hoạch không biết bao nhiêu lần và chắc nịch kết luận rằng sẽ không có bất kì rủi ro nào.

Không chỉ thế, hắn còn vắt óc nghĩ thêm rất nhiều phương án mới để mọi việc hoàn hảo nhất có thể. Chẳng hạn như việc xử lý cái lọ đựng thuốc độc như thế nào khi xong việc. Hắn quyết định nếu như mọi việc suôn sẻ, Endo bị sát hại thành công thì hắn sẽ vứt lại cái lọ chứa thuốc độc ấy từ cái lỗ hổng trên trần nhà. Làm như vậy thì hắn sẽ có hai lợi ích. Một là, nếu chẳng may bị phát hiện, hắn sẽ không cần quan tâm tới việc phải đi giấu cái lọ. Hai là, nếu cái lọ thuốc độc nằm ở bên cạnh người chết, thì ai cũng nghĩ rằng Endo đã tự sát. Còn nữa, người sở hữu cái lọ thuốc độc này lại chính là Endo, mà Saburo có thể dễ dàng chứng minh điều này vì hắn cùng một người đàn ông khác đã nghe chính miệng Endo nói và nhìn thấy lọ thuốc của anh ta ngày đó.

Thông thường. Endo rất cẩn thận. Không chỉ lối vào, mà ngay cả cửa sổ đều được đóng bằng các phụ kiện kim loại từ bên trong, tuyệt đối không thể vào được từ bên ngoài.

Thế rồi ngày hôm đó, Saburo vừa nhìn thấy Endo từ xa chạy tới, dù trong lòng đang toan tính một kế hoạch rùng rợn, nhưng bằng tất cả sự nhẫn nại của mình, hắn cố tình kéo dài câu chuyện phiếm với Endo.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã cố hết sức để ngăn mình làm lộ tẩy kế hoạch nguy hiểm trong đầu cho đối phương biết mà sợ hãi, phòng bị với hắn. Saburo dằn lòng nhìn đôi môi dày của người đối diện liến thoắng không thôi, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: “Chẳng bao lâu nữa tạo sẽ giết mày mà không để lại một dấu vết nào. Cái đồ lắm mồm như đàn bà, mày sẽ không nói được lâu nữa đâu. Nên nói được gì thì mày cứ nói hết ra đi.”

Ý nghĩ người mình căm ghét trước mắt sẽ biến thành một xác chết phồng rộp khiến Saburo cảm thấy thống khoái, trong lòng thoải mái không tả nổi.

Sau những giây phút say sưa nói chuyện, đúng như Saburo dự định, Endo đi vào nhà vệ sinh. Lúc đó có lẽ cũng khoảng mười giờ tối. Saburo không phí một chút thời giờ nào liền đưa mắt xung quanh, cẩn thận quan sát bên ngoài cửa sổ bằng kính, nhẹ nhàng không gây ra chút tiếng động mở cửa khoang chứa đồ, nhanh nhẹn cho tay vào cái hộp cói đựng đồ để tìm lọ thuốc màu vàng kia. Đích thị là hắn đã nhìn thấy Endo đặt nó vào đúng cái hộp này nên không khó để tìm thấy nó. Dù vậy, Saburo vẫn tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa đầy sống lưng.

Thực tế mà nói, trong kế hoạch độc ác của Saburo, thì việc lấy trộm lọ thuốc độc này là nguy hiểm nhất. Endo có thể quay trở lại phòng bất cứ lúc nào và người nào đó cũng có thể nhìn thấy hắn từ ngoài cửa sổ. Nhưng Saburo cũng đã có dự liệu cho việc này. Hắn nghĩ nếu mà bị phát hiện, hoặc may mắn không bị phát hiện, khi Endo biết được lọ thuốc độc này đã không cánh mà bay, thì hắn chỉ cần đối phó với tình huống là được. Nếu phát hiện hắn có vũ khí trên trần nhà, sau khe hở của căn gác xép, hắn chỉ cần vứt đi cái ý định giết người là xong. Còn hành vi ăn trộm một lọ thuốc độc cũng không thể kết thành tội phạm gì lớn.

Cuối cùng, Saburo cũng lấy được lọ thuốc độc mà không bị ai phát hiện. Vừa đúng lúc Endo trở về từ phòng vệ sinh, hắn cũng lặng lẽ chấm dứt câu chuyện và trở về phòng mình. Sau khi trở về phòng, hắn với tay kéo tất cả rèm cửa, che cửa sổ, khóa cửa ra vào cẩn thận rồi ngồi xuống bàn. Tim hắn đập thình thịch, tay run rẩy lấy từ trong túi quần ra một cái lọ thủy tinh màu vàng nâu và chăm chú nhìn nó.

MORPHINUM HYDROCHLORICUM(o.g.)

Hẳn là Endo đã ghi chú dòng chữ này lên một cái nhãn dán bên ngoài. Trước đây, hắn đã từng đọc sách về dược lý học nên cũng biết ít nhiều về morphine nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bằng mắt thường. Có lẽ đây là một loại thuốc độc tổng hợp. Hắn mang cái lọ đến gần bóng đèn để nhìn kĩ hơn thì thấy bên trong chỉ có một lượng nhỏ bột trắng, chỉ khoảng nửa thìa cà phê, thứ bột trong lọ giống như đang phát sáng. Hắn bất giác nghi ngờ lượng bột ít như thế này liệu có thể giết người được hay không.

Saburo đương nhiên không có cách nào đo lường được lượng thuốc này nên chỉ đành tin tưởng lời của Endo hôm đó nói. Hắn vẫn nhớ rõ bữa nọ Endo cao hứng nói ra trong lúc say rượu, mà lời nói trong lúc say rượu thì hẳn không phải đùa cợt gì. Con số ghi trên nhãn dán chú thích bên ngoài lọ cũng ghi gấp đôi liều lượng gây chết người mà Saburo biết, nên có lẽ không có gì nhầm lẫn ở đây.

Thế là Saburo đặt lọ thuốc lên bàn, sắp xếp nước cất và đường đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu cần mẫn điều chế hỗn hợp như một thầy thuốc thực sự. Các nhân viên quán trọ lúc này có vẻ cũng đã nghỉ ngơi hết, trả lại cho cả dãy nhà sự yên tĩnh vốn có.

Trong khoảng lặng tối tăm ấy, Saburo nhúng que diêm vào loại dung dịch màu xanh, cẩn thận nhỏ từng giọt từng giọt vào lọ thuốc. Hắn cảm thấy hơi thở của mình như vang lên bên tai, giống như hơi thở của quỷ. Chà, quả thực việc này thỏa mãn sở thích biến thái của Saburo biết bao. Ánh mắt độc ác của hắn như lóe lên trong bóng tối, hắn nhìn chăm chăm vào lọ thuốc độc đang sủi bọt, miệng nở nụ cười nham hiểm giống hệt dáng vẻ của mụ phù thủy độc ác trong truyện cổ tích.

Đột nhiên, đúng vào khoảnh khắc đó, một cảm giác sợ hãi chưa từng có ở góc nào đó của trái tim đen tối bỗng nhiên nhen nhúm rồi dâng tràn trong lòng hắn, càng lúc càng dày đặc.

“Không có bất cứ kẻ giết người nào thoát tội, bởi sự thật nhất định sẽ lộ ra.”

Đầu hắn bỗng nhiên vang lên câu nói nổi tiếng của Shakespeare mà ai đó đã trích dẫn, câu nói này như tia sáng làm chói mắt và thiêu cháy thùy não hắn.

Hắn vốn tin chắc rằng kế hoạch này không thể bị phá hoại, cũng không thể thất bại. Nhưng từng khắc từng khắc, nỗi bất an trong lòng cứ tăng lên không ngừng khiến hắn không thể kiềm chế được.

Giết một người không có chút thù hận nào chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì với hành vi ấy thì liệu có điên rồ quá không? Có phải hắn bị quỷ ám không? Hay là bị mất trí rồi? Bản thân hắn không ghê sợ chính trái tim lạnh lẽo và con người của mình hay sao? Trong suốt một khoảng lặng dài, dù trời đã rất khuya, hắn cứ ngồi đắm chìm trong suy nghĩ trước lọ thuốc độc đã chuẩn bị sẵn.

Kế hoạch này hãy tạm gác lại đi. Hắn cũng không biết mình đã quyết định như thế từ lúc nào. Thế nhưng rốt cuộc hắn không làm thế nào thoát được ra khỏi cái ý nghĩ ham muốn thực hiện hành vi giết người. Và trong lúc còn đang mông lung thì trong đầu hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ điên rồ khác.

“A ha ha ha...”

Đột nhiên, Saburo cười phá lên như phát rồ, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

“Mày đúng là một thằng đần, Saburo. Mày đúng là một thằng đần không hơn không kém! Mày đã dành bao nhiều thời gian, công sức để chuẩn bị cho kế hoạch này. Đầu mày có phải bị đánh tới hỏng rồi không mà lại không thể phân biệt nổi giữa ngẫu nhiên và tất nhiên. Chỉ vì mày đã một lần nhìn thấy cái mồm rộng ngoác của Endo há hốc khi ngủ và nó chiếu thẳng tới cái lỗ hổng trên trần kia, thì làm sao mày chắc chắn lần tới hắn ta cũng sẽ lại giữ nguyên cái bộ dạng như thế? Hay đúng hơn là làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như thế chứ!”

Đó thực sự là một sai lầm ngớ ngẩn. Ngay từ đầu, cái kế hoạch của hắn đã chỉ là một ảo tưởng ngu xuẩn. Thế nhưng, tại sao đến bây giờ hắn mới nhận ra sự thật hiển nhiên này? Phải nói là nó thực sự kì lạ. Sự việc này phải chăng chứng minh trong đầu óc hoang đường của hắn hẳn là có một khiếm khuyết nghiêm trọng nào đó. Phát hiện này thực sự khiến hắn rất thất vọng, nhưng một mặt hắn lại cảm thấy như vừa được giải thoát.

“Ơn trời, chết tiệt. Mày đã không gây ra cái tội giết người kinh khủng kia. Mày đã được giải thoát.” Saburo tự an ủi chính mình.

Tuy đã nghĩ như vậy, nhưng những ngày tiếp theo, Saburo vẫn tiếp tục “dạo chơi trên gác mái” và hắn vẫn không kìm lòng nổi mà mở cái nút che ở lỗ hổng kia ra, quan sát động tĩnh của Endo. Đó là vì hắn không thoát khỏi nỗi tò mò muốn biết xem Endo đã phát hiện ra lọ thuốc độc của mình đã bị lấy cắp hay chưa, và còn vì hắn muốn kiểm tra xem Endo khi ngủ mồm có còn há to thẳng đứng với cái lỗ hổng trên gác mái hay không. Hắn hiện tại luôn mang theo lọ thuốc độc trong túi áo sơ mi, kể cả khi “đi dạo” trên gác mái.