6
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi Saburo bắt đầu “dạo chơi trên gác mái”. Một tối như mọi khi, hắn lang thang khắp các gian gác mái, bỗng lại phát hiện ra một điều mà trong suốt mười ngày nay hắn chưa từng thấy. Đó là nỗi đau trong trái tim của hắn đã vơi đi rất nhiều. Nếu tỉ mỉ cảm nhận một chút, thì cái từ khá là trần tục như thế thông thường cũng không được diễn tả bằng lời.
Saburo lại một lần nữa lang thang tới căn gác mái trong phòng trọ của Endo. Với tâm trạng thấp thỏm như rút quẻ bói xem liệu hôm nay có phải là một ngày may mắn với hắn không, biết đâu là một ngày đại cát đại lợi đây. Hắn thấp thỏm cầu nguyện may mắn khi đưa tay mở cái nút che ở lỗ hổng ra, ghé mắt nhìn.
Bỗng nhiên, hắn gần như thốt lên, giống như mắt bị hình ảnh nào đó làm cho suýt ngã ngửa. Endo đang nằm ngủ phía dưới, vẫn với dáng ngủ giống hệt lần trước, ngáy to với cái mồm há rộng, thẳng tắp với cái lỗ hổng từ trên trần nhà. Saburo nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại lấy cái dây rút trong dải cạp quần treo rủ xuống, quan sát như lần trước. Không có sự sai khác nào. Cái đầu dây và cái lỗ hổng cả cái mồm anh ta đang há ra là một đường thẳng tắp. Hắn gần như không chịu nổi muốn hét lên nhưng rốt cuộc cũng kìm nén lại được. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy niềm vui vô tận, lại cũng khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời. Hai cảm giác giao hòa khiến hắn hưng phấn dị thường, nhưng cũng làm cho mặt hắn tái nhợt trong bóng tối.
Hắn lấy lọ thuốc độc trong túi ra, ngón tay không ngừng run lẩy bẩy, vừa nhìn chằm chằm vừa mở nắp chai ra, sau đó nhúng sợi dây vào trong lọ. Hắn không thể diễn tả tâm tình mình lúc đó.
Một giọt, một giọt, lại một giọt. Cuối cùng, hắn đã có thể thực hiện được kế hoạch của mình. Hắn nhắm mắt lại, lòng lạnh như tro tàn.
“Tới chưa? Nhất định là người bên dưới đã tỉnh. Nhất định đã tỉnh. Bây giờ, ngay bây giờ nhất định là người ở dưới chuẩn bị la hét, không biết hắn sẽ la hét thế nào đây.”
Hắn tưởng tượng và đưa tay lên để chuẩn bị bịt tai lại .
Tiếc thay, cho dù hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận mọi thứ, thế nhưng Endo ở phía dưới lại chẳng hề có bất kì phản ứng nào dù một tiếng kêu như “cái gì thế” hay “chết tiệt”. Hắn xác thực đã nhìn thấy những giọt hỗn hợp thuốc độc rơi chính xác vào mồm của Endo. Vậy thì sự im ắng này là sao? Saburo mở con mắt thăm dò sợ hãi ghé vào cái khe hở. Đúng lúc hắn nhìn thấy Endo lầm bầm mở miệng, bộ dạng như vừa dùng tay sờ sờ lên môi. Thế nhưng, Endo lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Quả thật, đúng như người ta thường nói: Sinh con dễ hơn kế hoạch. Endo tham ngủ tới mức nuốt phải thuốc độc cũng không hề nhận ra.
Saburo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nạn nhân tội nghiệp. Hắn cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận. Dù mới chỉ hai mươi phút trôi qua nhưng hắn cảm thấy như đã hai, ba tiếng đồng hồ. Bỗng nhiên, đúng lúc ấy, Endo thành lình mở to mắt, ngồi dậy và đảo mắt nhìn khắp căn phòng với vẻ mặt hết sức khó hiểu. Rồi Endo làm động tác như bị chóng mặt, lắc lắc cái đầu, dụi dụi mắt và lẩm bẩm những thứ vô nghĩa. Sau đó, anh ta lại có hành động trông có vẻ hết sức khó chịu rồi cuối cùng lại nằm xuống gối, vô thức trằn trọc lật mình qua lại. Cuối cùng, sức lực để trở mình của hắn cũng yếu dần. Saburo vừa nghĩ hẳn Endo đã không còn có thể động đậy được nữa thì anh ta, tiếng ngáy như sấm của anh ta lại bắt đầu vang lên. Thoạt nhìn, sắc mặt Endo đỏ bừng như người say rượu. Trên trán và chóp mũi, những giọt mồ hôi như đang túa ra. Có lẽ, bên trong cơ thể say ngủ của anh ta hiện giờ đang diễn ra một cuộc đấu tranh sinh tử. Nghĩ tới điều này, toàn thân Saburo nổi đầy gai ốc.
Một lúc sau, sắc mặt đỏ hồng của Endo dần nhạt đi, trở nên trắng bệch như tờ giấy, rồi lại đột ngột chuyển sang màu xanh chàm. Thế rồi, không biết tự lúc nào, tiếng ngáy của Endo cũng ngừng lại, cả hơi thở và tần suất hô hấp của anh ta cũng giảm dần. Ngay khi Saburo nghĩ rằng trái tim của Endo dường như cũng không còn đập nữa, có lẽ anh ta chỉ còn lại những giây phút cuối cùng, thì sau một thoáng chốc, môi của Endo lại giật giật, hô hấp yếu ớt của anh ta lại bắt đầu. Tình trạng như thế lặp đi lặp lại hai lần, rồi kết thúc. Endo đã không còn cử động gì nữa. Trên khuôn mặt kiệt sức chìm sâu vào cái gối kia phảng phất một nụ cười, nhưng hình như nụ cười này ở một thế giới hoàn toàn xa lạ. Anh ta cuối cùng đã trở về với “cõi Phật” rồi chăng.
Hơi thở của Saburo ngưng đọng, bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi chứng kiến toàn bộ sự việc, rồi hắn há miệng thở dài. Cuối cùng, hắn đã trở thành một tên sát nhân. Hơn nữa, hắn đã tạo ra một cái chết thật dễ dàng. Cái con người mới chết kia chẳng hề có một tiếng kêu la, thậm chí không một biểu tình khổ sở, cứ ngáy trong giấc ngủ sâu mà chết đi.
“Chết tiệt, giết người lại dễ dàng thế này sao?”
Saburo lờ mờ cảm thấy thất vọng mà lẩm bẩm. Trong trí tưởng tượng của hắn, giết người hẳn là một việc vô cùng kịch tính. Không ngờ, khi hắn làm thử thì nó lại chẳng khác gì mấy so với những sự việc vẫn xảy ra hằng ngày. Nếu chỉ là cảm giác như thế này thì hắn có thể giết thêm nhiều người nữa. Tuy nghĩ một cách điên rồ như thế, nhưng một mặt hắn lại cảm thấy nỗi kinh hoàng không nguồn cơn và không thể diễn tả được đang từng chút, bắt đầu tấn công tâm hồn trống rỗng của hắn.
Trong căn gác mái tối tăm, những cột xà ngang và xà dọc của mái nhà đan chéo nhau như một con quái vật. Saburo cảm nhận tư thế của mình lúc này chẳng khác nào con tắc kè đang bám riết lấy trần nhà, mắt nhìn chằm chằm vào người đã chết. Hẳn bỗng cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Trong một khoảng lặng nào đó, hắn cảm nhận cổ của mình ngứa ran lên, và rồi văng vẳng từ đâu đó, rất chậm, hắn như nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Hắn bất giác rời mắt khỏi khe hở ở chỗ khớp nối, nhìn quanh trong bóng tối. Nhưng chắc hẳn là do hắn đã nhìn chăm chăm vào ánh sáng quá lâu, nên mắt hắn giờ đây thấy vô số những vật thể màu vàng lúc to lúc nhỏ, cứ hiện ra rồi lại biến mất. Trong cái ảo ảnh đó, hắn như thấy Endo với cặp môi dày dị thường bật đến trước mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn nhớ là phải làm những việc hắn đã dự định ban đầu. Hắn ném lọ thuốc độc bên trong vẫn còn vài giọt qua cái lỗ hổng của khớp nối. Hắn cũng không quên mà bịt lại cái lỗ hổng đó. Hắn bật đèn pin cẩn thận kiểm tra lại xem có vết tích nào còn sót lại trong trần nhà của căn gác xép hay không. Sau khi chắc chắn không để lại một sai lầm nào, hắn mới vội vàng trườn qua cái cột xà, quay trở lại phòng của mình.
Cuối cùng cũng đã xong việc rồi! Hắn tự nhủ.
Cả đầu óc và cơ thể hắn như bị tê liệt. Hắn có cảm giác bất an mãnh liệt rằng hình như mình còn để quên thứ gì đó. Hắn vào trong khoang chứa đồ định thay một cái áo kimono mặc ở nhà. Bất giác, đúng lúc ấy hắn giật mình nhận ra cái dây rút trong cạp quần đã không cánh mà bay. Có thể nào nó đã bị quên ở cái phòng kia không? Nghĩ thế, hắn liền cuống cuồng tìm kiếm quanh người mình nhưng không thấy. Tại sao hắn có thể quên một việc như thế nhỉ? Chẳng phải hắn đã cho nó vào trong túi áo sơ mi rồi sao. Đúng rồi, đúng rồi! Hắn khẽ thở phào, từ trong túi áo lấy cái dây và đèn pin ra. Nhưng rồi hắn lại trợn mắt kinh ngạc vì trong túi áo còn có thêm một vật khác nữa. Đó chính là cái nắp của lọ thuốc độc kia. Lúc hắn mở lọ thuốc độc để nhúng sợi dây vào, lo lắng nếu làm mất sẽ nguy to, nên cố tình cho cái nắp chai vào trong túi áo. Nhưng lúc vứt lại cái lọ xuống phòng của Endo, hắn lại quên mất cái nắp chai này. Đây chỉ là một vật rất nhỏ, nhưng nếu tội phạm bị phát hiện, nó lại chính là một vật chứng. Hắn tự an ủi trái tim đang hoảng loạn của mình, quyết định quay trở lại hiện trường, vứt nốt nắp chai qua cái lỗ hổng kia xuống căn phòng ấy.
Khi Saburo quay trở lại phòng mình đã là ba giờ sáng Để đề phòng, hắn không ngủ trong cái khoang chứa đồ như mọi khi. Nhưng vì quá hưng phấn với mọi việc xảy ra mà hắn không tài nào dỗ mình ngủ được. Ngay cả việc quan trọng như để lại cái nắp chai mà hắn cũng quên thì rất có thể còn nhiều việc khác chưa chu toàn. Chỉ cần nghĩ như thế cũng khiến cho tâm tình hắn tràn đầy lo âu và thấp thỏm. Vì thế, để trấn tĩnh cái đầu đang loạn cào cào của mình, hắn bắt đầu nhớ lại từng việc, suy nghĩ tỉ mỉ xem mình có sơ suất ở đâu không. Thế nhưng, trong đầu hắn không tìm thấy chút sơ hở nào, ít nhất là trong kí ức của hắn. Hắn tin rằng, dù thế nào, cũng không tìm thấy bất kì một lỗ hổng nào trong tội ác của hắn.
Hắn thao thức suy nghĩ tới tận sáng. Vừa nghĩ cũng đã sắp tới giờ các nhân viên nhà nghỉ dậy sớm để chuẩn bị dọn dẹp, hắn cũng ngồi bật dậy, rất nhanh chuẩn bị vật dụng để đi ra ngoài. Hắn lo sợ cái khoảnh khắc người ta phát hiện ra thi thể của Endo. Hắn nên thể hiện thái độ như thế nào đây. Nếu hắn lỡ miệng nói gì, hoặc có hành động gì làm người ta nghi ngờ hắn thì sao. Chính vì nghĩ như thế nên hắn nôn nóng muốn ra ngoài ngay. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nếu không ăn sáng mà ra ngoài ngay thì chẳng phải càng kì lạ hay sao.
A, đúng thế, sao mình có thể quên mất nhỉ! Hắn tự giải thích cho bản thân khi nhận ra điều đó, thế là hắn lại quay trở về, vùi mình trong phòng ngủ.
Kể từ lúc đó tới giờ ăn sáng, Saburo không biết mình đã trải qua những thời khắc căng thẳng, hồi hộp tới mức nào. Thật may mắn là từ lúc hắn vội vàng ăn sáng cho tới lúc chạy ra khỏi quán trọ thì không có bất kì động tĩnh lạ nào. Khi ra khỏi khu quán trọ, hắn cũng không xác định được là mình sẽ đi đâu, chỉ vô định lang thang hết con phố này tới khu phố nọ, để giết thời gian.