7
Cuối cùng, kế hoạch của hắn đã thành công mĩ mãn.
Khi hắn trở lại nhà trọ vào buổi trưa, thi thể của Endo đã được đưa đi. Các khâu khám nghiệm hiện trường của cảnh sát cũng hoàn thành. Hắn dò hỏi thì nghe được thông tin đúng như hắn đã dự định. Không một ai hoài nghi về việc Endo tự sát, những người bị tình nghi hoặc liên quan đều đã trở về sau một cuộc thẩm vấn lấy lệ.
Chỉ là không một ai biết nguyên nhân tại sao Endo tự sát, nhưng xét từ những biểu hiện và hành vi hằng ngày của anh ta thì mọi người đều cho rằng bởi lối yêu đương phóng túng quá độ và tính lăng nhăng của anh ta. Gần đây, anh ta có biểu hiện như một kẻ thất tình.
“Thất tình, thất tình?” Cách gọi thất tình ấy thực ra là câu cửa miệng của một người đàn ông như Endo, thực chất nó không có nhiều ý nghĩa gì. Nhưng bởi vì không ai biết có nguyên nhân nào khác, nên cuối cùng người ta chỉ có thể tin là như vậy.
Hơn hết thảy, nguyên nhân dù sáng tỏ hay không, việc Endo tự sát không có gì đáng nghi ngờ. Cửa ra vào, cửa sổ... đều được khóa từ bên trong. Lọ thuốc độc mở nắp ngay bên cạnh thi thể. Hơn nữa, ai cũng biết đó là vật mà anh ta sở hữu. Thế thì còn gì phải nghi ngờ nữa.
Chẳng ai lại có suy nghĩ ngu ngốc là thuốc độc đã được nhỏ từ trên trần nhà xuống cả. Tuy là nói như vậy nhưng suốt cả ngày hôm đó, Saburo vẫn không hề yên tâm. Cả một ngày hắn ở trong tâm trạng thấm thỏm. Phải đến hai ngày sau hắn mới dần bình tĩnh lại một chút. Lúc này, hắn lại cảm thấy có chút tự hào về tài nghệ của mình.
“Chuyện quái quỷ gì vậy. Kẻ sát nhân là hắn đây. Nhìn kĩ đi, sao lại không có ai nhận ra có một kẻ sát nhân máu lạnh đang ở trong một phòng của dãy nhà trọ chứ.”
Hắn bỗng nhận ra trên đời này có biết bao tội phạm không hề bị phát hiện và xử phạt. Cái câu “Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát” kia chắc chắn chỉ là câu tuyến truyền nhảm nhí của mấy kẻ tầm thường hay chỉ dành cho những kẻ mê tín mông muội mà thôi. Sự thực là, nếu mọi việc được tính toán khéo léo và có chủ ý, thì cho dù đó là hành vi tội phạm gì, cũng vĩnh viễn không được làm sáng tỏ.
Saburo đã nghĩ như vậy, mặc dù cứ khi đêm xuống khuôn mặt đã chết của Endo lại thấp thoáng hiện về trước mắt và làm cho hắn kinh hoàng. Nhưng rồi sau cái buổi tối kinh hoàng đó, hắn cũng không còn “dạo chơi trên gác mái” nữa. Kí ức ấy của hắn chỉ còn lại trong lòng cuối cùng nó cũng sẽ bị lãng quên thôi. Nếu tội ác không thể bị phát giác, thì mọi chuyện cứ kết thúc như thế không phải là tốt đẹp hay sao.
Nhưng rồi, ngày thứ ba kể từ khi Endo chết, khi Saburo dùng xong bữa tối, vừa xỉa răng vừa ngân nga một giai điêu quen thuộc thì Kogoro Akechi đột nhiên mò tới.
“Chào anh.”
“Đã lâu không gặp.”
Cả hai đều chào hỏi vồn vã như đã lâu ngày không gặp nhưng Saburo, vốn trong lòng đã nhúng chàm nên có dự cảm không mấy hay họ về chuyến thăm của cái người là thám tử nghiệp dư này.
“Nghe nói có người ở nhà trọ này đã uống thuốc độc mà chết?”
Vừa ngồi xuống, Akechi đã bắt đầu ngay đề tài mà Saburo muốn tránh đề cập. Hẳn là Akechi đã nghe từ ai đó về câu chuyện tự sát của Endo và vừa đúng lúc Saburo cũng trọ tại khu này, nên bản thân là một thám tử, Akechi đã cất công tới hỏi.
“À, nghe nói đó là do uống thuốc độc tự tử. Tôi cũng không có ở nhà trọ lúc xảy ra chuyện nên không biết rõ lắm nhưng nghe người ta nói là hắn bị thất tình.”
Saburo không thể nói với Akechi là hắn muốn tránh né cái đề tài này, nên trả lời như thể hắn cũng có quan tâm sâu sắc tới chủ đề này vậy.
“Anh ta là người như thế nào?” Akechi hỏi tiếp.
Sau đó Saburo và Akechi tiếp tục trao đổi về Endo, nguyên nhân tử vong, cách thức tự sát... Ban đầu, Saburo còn lo lắng, e dè trả lời các câu hỏi của Akechi, nhưng dần dần hắn trở nên tự tin, thậm chí còn ra vẻ làm cho Akechi lóng ngóng với những câu hỏi của mình.
“Anh không nghĩ sao? Biết đâu anh ta bị giết hại thì sao? Tuy là không có chứng cứ nào nhưng thực tế có rất nhiều vụ người ta tin rằng là tự sát, nhưng thực chất lại là do bị giết hại đó thôi.”
Saburo vừa nói vừa nhìn Akechi, trong lòng còn mang một chút chế giễu rằng ngay cả thám tử lừng danh cũng không thể làm sáng tỏ vụ giết người này. Mà suy nghĩ này lại làm cho hắn vui sướng cực hạn.
“Cũng không thể kết luận được là như thế. Tôi cũng chỉ là khi nghe chuyện từ bạn bè, thấy nguyên nhân tử vong có chút không rõ ràng. Hay là tôi và cậu vào xem lại phòng của Endo đi.”
“Chẳng có gì để xem.” Saburo trả lời dõng dạc.
“Ở phòng bên cạnh có bạn đồng hương với Endo đó. Bố của Endo đã nhờ cậu ta giữ đồ đạc của Endo thì phải. Để tôi nói với cậu ta về việc anh muốn xem, cậu ta nhất định sẽ vui vẻ mà giúp.”
Thế là câu chuyện đẩy hai người vào phòng của Endo xem xét. Thời điểm đó, Saburo đi trước dẫn đường nhưng trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kì lạ.
“Chính kẻ tội phạm lại dẫn một tên thám tử tới hiện trường của vụ giết người. Thật là một chuyện mà từ cổ chí kim chưa từng có tiền lệ.”
Saburo phải cố hết sức để kìm nén nụ cười nhăn nhở khinh bỉ cái sự thực này. Trong suốt quãng đời của hắn từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy đắc ý như thời khắc hiện tại. Hắn còn vô lại tới mức mặt dày mà muốn hét lên rằng: “Ta là vô địch.”
Vì cái chết khác thường của Endo chỉ được phát hiện khi Kitamura, đồng hương với Endo, tới công ty, nên anh ta cũng không biết rõ tình hình sự việc ở thời điểm được phát hiện. Nhưng anh ta cũng kể lại chi tiết những thông tin được nghe từ mọi người. Saburo ở bên cạnh, làm ra vẻ một người ngoài cuộc, một kẻ ngồi lê đôi mách, thỉnh thoảng chen vào một vài câu.
Akechi nghe hai người nói chuyện, vừa liếc nhìn quanh căn phòng như một thám tử chuyên nghiệp. Anh mắt anh ta bỗng nhiên dừng lại trước cái đồng hồ báo thức ở trên bàn, trong đầu hình như nhớ tới cái gì đó, nhìn chăm chú vào nó.
Hẳn là, cách bài trí kì lạ của nó đã thu hút sự chú ý của Akechi. Anh ta liền hỏi.
“Đây là một chiếc đồng hồ báo thức nhỉ?”
“Đúng vậy” Kitamura nhanh nhảu trả lời, anh ta còn sung thêm. “Đây là thứ mà Endo rất yêu quý. Anh ta là một người rất quy củ, cẩn thận nên luôn đặt trước đồng hồ để có thể dậy vào sáu giờ sáng hôm sau. Tôi cũng thường xuyên bị tiếng chuông đồng hồ của phòng anh ta đánh thức. Vào cái ngày mà Endo chết cũng vậy. Buổi sáng hôm đó tôi cũng đã nghe thấy tiếng chuông đồng hồ nên không thể tin rằng mọi chuyện có thể xảy ra như thế.”
Vừa nghe thấy thế, Akechi bỗng tỏ ra rất hào hứng anh ta dùng ngón tay mân mê mấy lọn tóc dài qua trán của mình.
“Sáng hôm đó, anh có chắc là mình đã nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu không?”
“Vâng, chắc chắn không sai.”
“Anh đã nói điều này với cảnh sát chưa?”
“Chưa... Nhưng tại sao anh lại hỏi thế?”
“Tại sao ư? Anh không thấy kì lạ à? Nếu một người có ý định tự sát vào đêm hôm đó thì còn đặt chuông đồng hồ báo thức làm gì?”
“A, quả đúng là không bình thường thật.”
Kitamura dường như đã quá vô ý mà bỏ qua điểm bất thường này cho tới tận bây giờ. Và hắn cũng chưa hiểu hết ý nghĩa của những lời mà Akechi vừa nói, nhưng hoàn toàn cho rằng đó là điều rất hợp lý. Cửa ra vào được khóa từ bên trong, lọ chứa thuốc độc rơi bên cạnh người chết, và các tình tiết khác đều hợp lý cho thấy việc tự sát của Endo không có bất kì điểm nghi vấn nào.
Khi nghe đoạn đối đáp này của Akechi và Kitamura, Saburo đứng bên cảm thấy như mặt đất dưới chân mình đột nhiên sụp đổ. Hắn hối hận tới mức căm thù chính bản thân mình tại sao lại đưa Akechi tới đây.
Akechi bắt đầu kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn phòng một cách tỉ mỉ hơn. Tất nhiên, cả trần nhà cũng không bỏ sót chỗ nào. Hắn ta dùng tay gõ thử lên từng thanh gỗ lót sàn, kiểm tra xem có dấu tích ra vào của con người hay không.
Tuy nhiên, Saburo cũng nhẹ người thở phào vì Akechi không phát hiện ra cái lỗ hổng của khớp nối các thanh gỗ trên trần đã được nút lại, cũng không lật từng tấm ván sàn lên để kiểm tra, và chắc hẳn cũng không tưởng tượng ra là thuốc độc được nhỏ từ trên trần nhà xuống. Anh ta đã không có thêm một hành động nào nữa.
Rốt cuộc, ngày hôm đó không có thêm phát hiện nào khác. Akechi sau khi xem xét xong phòng của Endo, lại quay lại chỗ Saburo, trò chuyện một lúc rồi mới trở về. Chỉ là, có vài chi tiết không thể bỏ qua trong câu chuyện đó. Bởi vì, tuy nghe có vẻ cực kì nhàm chán, nhưng thực tế nó có mối liên hệ cực kì quan trọng với phần kết của câu chuyện này ở phần sau.
Trong lúc nói chuyện, Akechi lấy từ trong áo lót một cái thuyền bằng giấy, vừa châm lửa vừa nói như chợt nhận ra điều gì đó với Saburo.
“Hình như lâu lắm rồi anh không hút thuốc nhỉ?”
Nghĩ lại thì, trong hai, ba ngày này Saburo đã gần như quên đi món thuốc lá khoái khẩu của mình, một điếu cũng không hút.
“Thật là kì lạ, tôi cũng quên mất tiêu. Hơn nữa, nhìn thấy cậu hút như vậy nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác thèm.”
“Từ khi nào vậy?”
“Nghĩ một chút thì đã hai, ba ngày không hút rồi. Đúng rồi, kể từ khi mua thuốc ở Shikishima vào hôm Chủ nhật, tròn hai, ba ngày đã không hút. Một điếu cũng không. Không biết là tại sao.”
“Thế thì đúng vào cái hôm mà Endo chết nhỉ?”
Nghe thấy vậy, Saburo bỗng sửng sốt. Tuy vậy, hắn cũng không nghĩ rằng có bất kì mối liên hệ nào giữa việc hắn không hút thuốc và cái chết của Endo nên chỉ cười trừ ở thời điểm đó. Nhưng sau này nghĩ lại, hắn biết rằng đó tuyệt đối không phải là một câu chuyện vô nghĩa. Thế là, lòng căm hận thuốc lá của Saburo tiếp tục tới mãi tận sau này.