← Quay lại trang sách

8

Câu chuyện liên quan tới chiếc đồng hồ báo thức ám ảnh Saburo khiến hắn không đêm nào ngủ được. Ban đầu, hắn cho rằng kể cả trường hợp mọi người biết Endo không phải là tự sát, thì cũng không có chứng cứ nào nghi ngờ những người đang ở trong quán trọ, nên hắn không cần phải lo lắng làm gì. Thế nhưng, hắn không thể yên tâm khi Akechi biết việc này.

Dù vậy, kể từ khi sự việc xảy ra, đã nửa tháng trôi qua. Người mà Saburo lo lắng là Akechi cũng không tới quán trọ thêm một lần nào.

“Liệu có phải mọi việc sẽ kết thúc viên mãn thế này chăng?”

Saburo tự nhủ và bắt đầu buông lỏng cảnh giác. Cho dù thỉnh thoảng hắn vẫn gặp ác mộng, nhưng hầu như mọi ngày, sinh hoạt thường nhật của hắn đều bình thản trôi qua. Điều đặc biệt khiến hắn thấy vui mừng là, kể từ khi phạm tội giết người thì những trò tiêu khiển mà từ trước tới nay hắn không hề hứng thú giờ lại khiến hắn cực kì vui vẻ. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều ra ngoài chơi đến hết mình.

Rồi một hôm, Saburo ra ngoài chơi tới tối muộn, lúc hắn trở lại nhà trọ đã khoảng mười giờ đêm, quyết định lấy chăn đệm để chuẩn bị đi ngủ, nên không hề suy nghĩ gì mở cái cửa trượt của ngăn chứa đồ ra.

“Oái!”

Saburo kinh hãi hét toáng lên, loạng choạng lùi lại hai, ba bước.

Hắn thấy mình đang trong một giấc mộng kinh hoàng. Hay là hắn đã điên loạn thần trí rồi, Trong ngăn chứa đồ, cái đầu của Endo đã chết với mái tóc bù xù, đang treo ngược trên trần nhà tối đen.

Saburo hoảng hồn toan chạy đi. Hắn chạy tới chỗ cửa ra vào thì định thần lại phải chăng hắn bị nhầm lẫn với thứ gì khác, nên với tinh thần hoang mang tột độ, hắn quay ngược trở lại căn phòng, một lần nữa mở cánh cửa trượt nhòm vào xem có gì sai sót hay không. Lần này, cái đầu kia còn bất ngờ nhe răng cười với hắn.

Saburo kêu lên thất thanh “Aaa!” rồi chạy như bay ra phía cửa ra vào, mở cánh cửa kính rồi chạy trốn trong vườn.

“Goda, Goda!”

Hắn quay lại nhìn thì thấy từ trong khoang chứa đồ, có giọng nói cất ra gọi tên hắn.

“Là tôi đây, là tôi đây. Không cần chạy đâu.”

Hắn nghe giọng nói thì thấy không phải là của Endo mà là một giọng nói khá quen thuộc, rõ ràng là của một người nào đó khác. Saburo do dự rồi dừng bước, ngoảnh lại nhìn một cách đầy sợ sệt.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Vừa nói điều này, Akechi vừa từ trên gác xép trong khoang chứa đồ đi xuống giống hệt như bản thân Saburo đã thường làm trước đây.

“Xin lỗi đã làm anh hoảng sợ!” Akechi một thân Âu phục vừa từ khoang chứa đồ đi ra, vừa mỉm cười nói với hắn.

“Tôi đã thử bắt chước anh đó.”

Trong nháy mắt, Saburo hiểu rằng sự thật này còn đáng sợ hơn hẳn nhìn thấy ma nhiều. Chắc chắn Akechi đã biết rõ mọi chuyện.

Tâm tình của Saburo lúc này thực sự nguội hơn tro tàn, không gì có thể hình dung được.

Đầu hắn quay cuồng như có một cái cối xay gió trong đầu, và tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Akechi, tựa như hắn không thể nghĩ ra bất kì thứ gì.

“Tôi hỏi nhé, đây có phải là khuy áo của anh không?”

Akechi bắt đầu giọng điệu như mọi khi anh ta điều tra vụ án, vừa nói tay vừa đưa ra một chiếc khuy áo hình vỏ sò tới trước mặt Saburo.

“Tôi cũng đã hỏi những người khác trong nhà trọ này. Ai cũng trả lời họ không có cái khuy áo như này. Ồ, đúng là cái áo anh đang mặc mà. Nhìn kìa, có phải cái cái khuy áo hàng thứ hai đang bị khuyết không”

Saburo như bị giáng cho một cái bạt tai, máy móc cúi đầu xuống nhìn ngực áo của mình, vừa đúng thấy một cái khuy áo bị mất. Hắn không thể nhớ nổi là mình đã bị mất khuy áo khi nào.

“Kiểu dáng cũng giống hệt, không sai nhỉ. Nhưng anh có biết tôi nhặt cái khuy áo này ở đâu không? Bên trên gác mái đó. Và đó là cái gác mái ở căn phòng của Endo.”

Saburo thực sự không hiểu nổi sao mình lại không để ý tới cái khuy áo đã bị rơi này. Rõ ràng là lúc đó hắn đã dùng đèn pin kiểm tra cẩn thận hết mọi thứ.

“Không phải anh đã giết Endo đấy chứ?” Akechi vừa nhìn vào mắt Saburo vừa hỏi, miệng nở một nụ cười trong trẻo đơn thuần và nói như thể để kết liễu Saburo. Saburo cảm thấy ánh mắt và điệu cười của Akechi đáng sợ hơn bất cứ điều gì, hắn không biết phải quay đi đâu.

Saburo cho rằng mọi chuyện đã kết thúc. Ban đầu, hắn còn nghĩ rằng dù Akechi thông minh đến đâu, nếu chỉ là suy đoán, thì vẫn còn nhiều chỗ để bào chữa. Tuy nhiên, khi đối mặt với bằng chứng bất ngờ như vậy, hắn không thể phản ứng được gì, Saburo đứng ngây ra im lặng, vẻ mặt như một đứa trẻ sắp òa khóc. Những hình ảnh mơ hồ từ rất xa, rất xưa, từ khi còn là học sinh cấp một bỗng ùa về trước mắt hắn, nhưng chỉ hiển thị thành những kí ức đứt quãng Suốt hơn hai giờ, hai người cứ như thế, không hề đổi tư thế mà đứng mặt đối mặt trong phòng của Saburo.

“Cảm ơn vì đã để tôi làm sáng tỏ sự thật này.” Cuối cùng Akechi mở miệng.

“Tôi sẽ không báo việc này với cảnh sát để bắt anh đâu. Tôi chỉ muốn kiểm chứng lại phán đoán của mình có đúng hay không. Như anh cũng biết đó, sở thích của tôi chính là ‘tìm ra sự thật’. Còn những việc khác như thế nào không quan trọng. Ngoài ra, tôi không có bất cứ bằng chứng nào cho tội ác này. Cúc áo sơ mi, ha ha... đây là một mánh của tôi đấy. Nếu không có một số bằng chứng, tôi cho rằng anh sẽ không chịu thừa nhận. Khi đến thăm anh lần trước, tôi nhận thấy khuy áo thứ hai của anh bị khuyết, vì vậy tôi nghĩ có thể tận dụng nó. Thế là, tôi đã đến cửa hàng khuy áo và mua cái này. Không ai thực sự chú ý khi một cái khuy áo bị bung ra, nhất là ai đó đang trong tâm trạng phấn khích. Vì vậy tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ thành công.

Như anh đã biết, tôi đã nghi ngờ việc Endo tự sát khi thấy chiếc đồng hồ báo thức đó. Sau hôm ấy, tôi đã tới đồn cảnh sát của khu vực này để hỏi thăm với mục đích muốn biết thêm chi tiết về sự việc. Nhưng người thám tử điều tra việc này đã nói rằng có một lọ thuốc độc ở bên cạnh người chết, thuốc ở bên trong còn bị đổ ra ngoài. Hỏi những người xung quanh thì tôi được biết Endo là một người hết sức cẩn thận, tỉ mỉ. Nếu đã chuẩn bị tới mức cho thuốc độc vào trong lọ, để trong phòng thì làm sao thuốc lại đổ vương vào bao thuốc lá, có phải rất mâu thuẫn hay không? Do vậy, nghi ngờ của tôi đã ngày càng được củng cố. Hôm tới nói chuyện với anh, tôi bất chợt nhận ra anh đã không hút thuốc kể từ ngày Endo chết. Nếu kết hợp hai việc này lại thì chẳng có gì phải nghi ngờ nữa đúng không. Rồi tôi lại nhớ ra là anh đã vui vẻ thế nào khi bắt chước những hành vi phạm tội trước đây. Trong sở thích biến thái của anh đã có thiên hướng tội phạm.

Từ đó, tôi thường xuyên tới nhà trọ này để kiểm tra kĩ phòng của Endo, chỉ là không để cho anh biết. Và tôi phát hiện ra lối đi duy nhất của hung thủ chính là ở trên trần nhà. Tôi đã quyết định tìm hiểu về những người trọ tại đây bằng cách thức dạo chơi trên gác mái của anh. Đặc biệt, tôi đã mai phục rất lâu phía trên phòng anh và nhìn thấy hết sự bồn chồn, sốt ruột của anh qua kẽ hở.

Càng tìm hiểu, tôi càng cảm thấy ngón tay tôi đang chĩa thẳng vào anh. Tuy nhiên, đáng tiếc là tôi không có một bằng chứng nào cả. Vì thế tôi đã nghĩ ra cái vở kịch vừa rồi. Ha ha ha. Chà, tôi xin lỗi vì đã làm anh sợ. Chắc hẳn tôi sẽ không gặp anh nữa đâu nhỉ? Vì tôi nghĩ, anh sẽ đàng hoàng mà đi đến gặp cảnh sát đúng không?”

Trước màn suy luận đầy kịch tính của Akechi, Saburo không có nổi một phản ứng nào. Hắn không biết Akechi rời đi như thế nào, trong đầu chỉ mơ hồ nghĩ duy nhất một việc. Đó là: “Không biết tâm trạng mình khi bị tử hình sẽ ra sao?”

Saburo vốn cho rằng, khi ném cái lọ thuốc độc qua khe hở ấy hắn đã không hề quan sát nó rơi ở đâu. Sự thực hắn rõ ràng đã nhìn thấy lọ thuốc độc bị đổ vương vào trong bao thuốc lá của Endo. Chính từ thời khắc ấy, trong tiềm thức của mình, hắn đã quyết định bỏ thuốc lá.