← Quay lại trang sách

- 2 -

Có khi xảy ra những cơn bão lớn. Trên trời không một đám mây, không một bóng chim, chỉ có gió lồng lộn, tự do giận dữ làm mặt biển cuộn lên rồi mang biển đập vào con đê, đánh dạt những hòn đá cuội mà chúng tôi tìm thấy trên đường, đập vào các nhà, rũ tung cây cối. Tôi đặt sấp hai tay trên hiên nhà, và tôi cảm thấy gió đẩy cửa kính như thể nó muốn xông vào nhà chúng tôi. Cuối cùng thì bà cũng giam mình trong buồng. Gió làm trái tim bà mệt mỏi. Ông đứng đằng sau tôi trong hàng hiên, gầy và yếu đến nỗi có thể sợ rằng tiếng ồn làm ông ngã ngửa. Còn mẹ, tôi biết mẹ ở đâu, và ngay khi bà về phòng, tôi lên gặp mẹ. Chúng tôi bám vào ban công, gió tấn công chúng tôi. Thật là khó mà mở mắt được. Đến đêm, da chúng tôi nóng bỏng, mắt thì đỏ và chúng tôi cứ như người say rượu. Nhưng chưa bao giờ chăn lại êm đến thế trên má tôi, và tôi ngủ thiếp đi trong một niềm hoan lạc tuyệt vời, trong lòng ấp ủ cái ý nghĩ giết bà.

Tôi đã không giết bà. Tôi hèn, không có cách nào chữa được. Một thời gian trước khi chúng tôi rời ngôi nhà, tôi đã mưu toan tồi tệ. Bà chủ nhà là một bà già bé quắt, bị bệnh thấp khớp làm cho bại liệt. Ngồi tại bàn ăn trong nhà bếp, một cái khăn quanh cổ, bà vụng về khuấy cái thìa của bà. Bà giống một đứa bé quái ác. Ông đứng cạnh bà ta, chân run lẩy bẩy, tay cầm một xoong sữa bốc khói mà ông chuẩn bị rót vào bát. Bàn tay ông run một cách đáng sợ, cái xoong quá nặng đối với ông. Tôi thấy rất rõ rằng ông không thể rót trúng và rồi bà ta sẽ hứng sữa đun sôi trên đầu gối. Phải giúp ông nhưng tôi không động cựa. Tôi không rời mắt khỏi cái xoong, bị thôi miên bởi cái tai họa sắp tới. Tôi thích thế. Tôi như đã thấy cái áo bị ướt, da đỏ lựng và sưng lên của cái đùi. Họ cần đến tôi, đến tuổi trẻ của tôi. Tôi sắp làm cho họ cảm nhận một cách thấm thía. Ông nhìn tôi, rồi ông rót. Không một giọt sữa nào rơi ra ngoài. Ông lại nhìn tôi và nói: “Già đi thật là tồi tệ” (Hồi bà tôi còn đẹp, bà sẽ nói lại: “Người ta không nói là tồi tệ, mà nói là xấu xa”). Tôi tin chắc rằng không có điều gì trong ý nghĩ của tôi lại thoát được ông. Đỏ mặt vì xấu hổ, nghẹn ngào, tôi chạy ra ngoài phố. Trời mưa. Tôi bị trẹo mắt cá chân trong một rãnh bên lề đường. Bùn lỏng bắn lên chân tôi và toe toét phía dưới áo khoác của tôi.

Kỳ nghỉ hè đã hết. Phải đóng cửa ngôi nhà, nhìn bầu trời lần cuối cùng, ở đó những con chim mòng biển quay cuồng. Trong xe, không khí thật nặng nề. Tôi co rúm người trên ghế ngồi như để tự bảo vệ chống một mùa đông dài đang đợi tôi. Từ nay tôi phải chia đôi cuộc sống của tôi giữa căn hộ và nhà trường. Không có sự giải thoát nào đến với tôi, từ cái trường công đó. Hàng tuần, bà giáo đổ đầy mực tím vào lọ mực bằng sành ở bên phải phía trên cái bàn. Cái mực đó là nỗi khiếp sợ của tôi. Tôi không thể nào nhúng bút của tôi vào mà không rây bẩn lên quyển vở, lên ngón tay tôi, lên bàn tôi. Tôi viết rất xấu. Ngòi bút thì gai và nạo giấy. Những chữ từ bỏ tôi. Bà thất vọng và buộc tôi buổi tối phải viết những dòng chữ a, chữ b. Rồi bà lấy một miếng đá bọt và xát vào ngón tay tôi cho đến chảy máu. Cái tồi tệ nhất đó là môn toán. Các cô giáo đùa bằng cách hỏi tôi. Tôi phải đứng dậy, tim đập thình thịch và chịu nhận trước toàn lớp học cái cương vị thần đồng. Mặc dù xúc động, những chữ số luôn trật tự trong đầu tôi và các cô giáo là những người đầu tiên chán nản. Tôi nhút nhát, quá xấu hổ về sự vụng về của tôi, quá ngượng về mình để đến với người khác. Tôi ở đó một mình không biết chờ gì và chờ ai. Không ai đến. Tôi ở trong đêm tối của thời thơ ấu, một thời vấy mực và ở trong yên lặng. Hình như đối với tôi nó kéo dài mãi mãi.

Khi tôi mười hai tuổi, tôi bị đau tai, viêm tai ngoài tái phát, không nặng lắm, chỉ đau thôi, nhưng bà bắt tôi phải ở trong buồng. Chính ở đó, trong nỗi cô đơn của những ngày dài mà tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng ồn, một tiếng ro ro nhè nhẹ chung quanh tôi. Tôi tìm một con ruồi hoặc tôi hỏi xem có ai làm việc gì ở tầng trên. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng các tiếng ro ro đó, ngoài tôi ra chẳng ai nghe thấy. Chắc đó là do tôi bị đau tai. Chỉ có điều là khi tôi khỏi đau tai, cái tiếng ro ro vẫn còn. Tôi không hốt hoảng. Tôi nghĩ đến bà Dufresne là người phụ trách phòng gửi áo của xứ đạo. Mỗi khi chúng tôi mang đến cho bà quần áo quá ngắn của tôi, bà than thở: “Lạy Chúa nhân từ, đầu con kêu vo vo như một cái nồi. Rồi sẽ chẳng ra gì”. “Bà ấy lúc nào cũng than vãn - bà nói trên đường trở về - không cần phải làm phiền mọi người vì vài tiếng vo vo trong tai. Rồi cháu xem, bà ta là người sẽ chôn tất cả chúng ta”. Thật đơn giản: tôi có cùng một vấn đề như bà Dufresne. Tôi có thói quen là không cảm thấy khỏe, nó chỉ là một nỗi khó chịu nhỏ. Hơn nữa, thân thể tôi đã biến đổi, và biết đâu cái hiện tượng phiền toái đó, lại gắn liền với sự nở nang của bộ ngực tôi hoặc với cái vết thương bí ẩn bây giờ đang chảy máu từ bên trong người tôi. Tôi đang đi học, lớp năm, tôi đã lớn mà không biết hoặc không muốn. Tôi không hiểu biết về mình. Tôi tự xua mình bằng bàn tay như người ta gạt bỏ một trở ngại. Tôi biết rằng cuộc đời là một chuỗi những kỉ niệm đau buồn. Tôi đã quyết một bề. Tôi thành công trong việc thấy rằng cuộc sống có thể chịu đựng được và tôi sẵn sàng chịu đựng. Có lúc tôi nghĩ rằng nếu Nathalie ở lại Maroc thì tôi chỉ phải chịu những tiếng vo vo trong tai bình thường cho đến tận cuối đời.

Cao lớn và gầy, lưng rất thẳng, cô vào lớp, đánh giá chúng tôi bằng một cái nhìn, chớp chớp mi mắt và dừng lại ở tôi. Đôi mắt cô như muốn hỏi: “Bạn là ai?” Tôi không có gì để trả lời. Tôi quỳ gối tức khắc. Những bím tóc dài vàng óng của cô, hàm răng sáng bóng, cái nhìn tự tin của cô, tất cả khiến tôi choáng ngợp. Cô từ Casablanca đến, nơi cha cô điều hành công việc của một công ty Pháp. Thật là tàn nhẫn, trực tiếp, một sự biến đổi cơ bản. Tôi phát hiện ra rằng thế giới không chỉ thu nhỏ trong phố Bienfaisance. Cuộc đời bình thản của tôi sụp đổ trong sự thiếu kiên nhẫn. Buổi sáng, tôi vội vàng thức dậy, trong sự cần thiết phải gặp cô. Tôi mở cửa sổ buồng tôi, sự thở của tôi là một tiếng gọi gửi tới Nathalie. Tôi nhảy bổ đến với cô. Tôi quên là bà đã mất cái vẻ đẹp của bà, bà tê dại trong chứng thấp khớp của bà, tôi quên mẹ bị giam hãm tại cái nơi thiêng liên nhất của căn buồng mẹ. Trên đường đi, tôi vuốt ve những con chó, tôi khám phá những cảnh sắc mùa thu, hương thơm của những cây dẻ, cái tươi mát buổi sáng. Tôi sung sướng. Tôi hết sức ngạc nhiên. Khi tôi nhìn thấy cô đang đợi tôi, thẳng người ở chân ngôi nhà, tôi thở ra khoan khoái, cô ở kia, tôi không mơ.

Nathalie khiến tôi thán phục. Cô lanh lợi và tươi vui, cô tinh nghịch, còn tôi vụng về và dễ sợ. Cô ăn nói vững vàng, gây kinh ngạc bằng những thành ngữ Ả rập. Tôi khó khăn mới ấp úng được vài lời. Khi tôi cố gắng suy nghĩ, tôi chẳng nghĩ được gì. Đầu óc tôi chỉ là một cái lỗ đen ngòm đôi khi tràn ngập niềm xúc động. Tôi chỉ nắm bắt được những con số. Tôi xếp thứ nhất về toán, Nathalie thì nhất về Pháp văn. Cô có một niềm đam mê, ấy là múa. Cô nói rằng cô sẽ là vũ công. Trừ cô ra, tôi không biết tôi yêu gì và tôi không yêu gì. Tôi bị một người xa lạ ám ảnh. Tôi đã mong muốn cô là người ám ảnh tôi.

Bởi vì tôi không biết ăn nói, nên tôi buộc phải yêu thương bằng việc làm. Tôi làm các bài tập toán cho cô, tôi chải mái tóc dài cho cô. Tôi van xin bà mua những hộp bột giặt hoặc hộp cà phê có thưởng những cái vòng đeo thìa khóa làm tăng thêm bộ sưu tập của cô. Nathalie để cho tôi yêu. Cô thuận cho sự say đắm của tôi mà cô bình luận bằng những lời chế diễu trìu mến và chúng an ủi tôi như là bằng chứng về sự quan tâm của cô đối với tôi. Tại sao cô không lạm dụng cái quyền lực của cô? Các lệnh của cô quá hiền, tôi muốn có những lệnh ngông cuồng. Trong các giờ lên lớp tôi ngắm nhìn bộ mặt luôn thay đổi của cô giống như bầu trời tháng Tư vậy. Cái tính linh hoạt, cái sự trong trẻo đó quyến rũ tôi. Khi nhìn cô, tôi cảm nhận tư tưởng cô, tình cảm cô. Cô đã lựa chọn tôi, một người chẳng là gì. Lòng biết ơn khiến tôi ngây ngất. Một buổi tối, các thầy giáo của chúng tôi dẫn chúng tôi đi xem vở Cyrano de Bergerac ở Nhà hát kịch nước Pháp. Tôi hóa thân ngay lập tức vào Christian de Neuvillette, chỉ khác một điều là có ít tóc nên chắc chắn là tôi không xinh đẹp bằng. Cả lớp phấn khởi. Chúng tôi học trường thoại những cái mũi, rồi Cyrano trở thành thần tượng của chúng tôi. Chỉ có tôi hiểu nỗi khổ của Christian nhưng tôi chắc chắn không thể bảo vệ được quan điểm của tôi.

Bà bảo rằng tôi đang gặp lúc rủi ro. Tôi về nhà càng muộn càng tốt. Tôi đọc truyện Ba người lính ngự lâm bởi vì Nathalie đọc Ba người lính ngự lâm. Tôi gầy đi để cho giống cô. Ôi, tôi muốn giống cô biết bao, tôi muốn quên mình trong sự cám dỗ muốn giống cô. Chính cô lại không muốn.

Cô muốn quan tâm đến cuộc sống của tôi. Tôi thường đến nhà cô, tại đây tôi được mẹ cô và các anh chị em cô đón tiếp niềm nở. Sự đi lại với gia đình này mà ở đó mọi người cùng nói một lúc làm nổi bật sự buồn tẻ của gia đình tôi. Tôi hết sức tránh không đưa Nathalie đến phố Bienfaisance, lấy cớ rằng mẹ tôi bị ốm. Nhưng cuối cùng cô cho rằng đó không phải là lý do đầy đủ và mặc dù thái độ ngập ngừng của cô lúc đầu còn rụt rè sau dần dần càng mạnh mẽ và hốt hoảng trước quyết tâm của cô, cô buộc tôi phải đón tiếp cô.