- 3 -
Không ai đưa chìa khóa cho tôi, tôi phải bấm chuông. Ngày nay tôi hình dung cả hai chúng tôi trong bóng tối của cái thềm nghỉ trong cầu thang. Bước chân tập tễnh của bà càng lại gần thì tôi càng thu nhỏ lại, tôi càng biến đi, tôi chẳng còn là gì cả. Tôi sắp bị đè bẹp trước con mắt của Nathalie và tôi giận cô đã gây ra cho tôi nỗi nhục này. Chính lúc đó, trên cái thềm nghỉ ở cầu thang, tôi bắt đầu phải chịu những cơn vã mồ hôi làm tôi mệt biết bao. Bà mở cửa, bà đứng sững sờ trong khi tôi ấp úng giới thiệu Nathalie với bà, rồi bà mỉm cười với chúng tôi, rồi bà tỏ ý hài lòng và mời chúng tôi ăn chiều vừa đặt ra hàng ngàn câu hỏi cho Nathalie. Cô này vừa cười vừa trả lời. Tôi bất bình. “Cháu hãy dẫn bạn đến chào mẹ cháu đi”, bà tỉ tê quay về phía tôi. Nathalie đã đứng dậy như thể không có gì khẩn cấp đối với cô hơn việc được giới thiệu với mẹ. Tôi nắm lấy tay cô một cách tàn nhẫn. Cơn giận bóp nghẹt cổ họng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy giận. Nó bùng nổ.
Màn cửa đã kéo, ánh sáng dịu bớt. Mẹ ngồi trước một trò chơi chắp hình bỏ dở, không có một chút phản ứng khi tôi mở cửa. Mẹ nhìn vào tường.
- Mẹ, con xin giới thiệu Nathalie, bạn học của con.
Mẹ hạ cố quay đầu lại. Một nụ cười ngây dại phản phất trên mặt mẹ.
- Mẹ, mẹ không muốn nói chuyện với cô ấy ư?
Tôi lại gần mẹ, tôi không bao giờ đụng vào người mẹ, tôi lắc mẹ như lắc một cái chuông.
- Hãy nói với cô ấy đi, mẹ!
Đương nhiên mẹ không nói gì. Tôi quay về phía Nathalie:
- Bà ấy cố tình.
Lần này, tôi chắc chắn làm mẹ xúc phạm. Tôi mở ngăn kéo bàn tủ và chìa một tấm ảnh cho Nathalie sững sờ. Tôi kêu lên:
- Đó là bố tôi.
Mẹ lao ra, giằng lấy tấm ảnh và để vào chỗ cũ, vừa đóng mạnh ngăn kéo. Mẹ lại ngồi yên, tựa vào chiếc bàn đêm, quay lưng lại chúng tôi. Chúng tôi nghe thấy hơi thở của mẹ. Tôi cũng không động cựa. Tôi cảm thấy vã mồ hôi. Nathalie là người đầu tiên đi ra. Bóng của bà in hình ở đầu hành lang.
- Tại sao bạn chưa bao giờ nói cho mình biết? - Nathlie thì thầm.
Cô nhặt chiếc cặp và yên lặng đi ra.
Tôi ghét cô. Tôi ghét tất cả bọn họ. Tôi hiểu rằng tôi độc ác.
Không ai có quyền đến phố Bienfaisance, trừ các linh mục ban phép lành mù quáng của họ. Tôi bảo vệ phố Bienfaisance như một con chó được huấn luyện tốt. Tôi không thể làm khác được. Đó là gia đình tôi. Điều đó đã được đóng dấu sắt nung đỏ lên da thịt tôi. Tôi không thể làm gì được. Tôi tự giam mình trong buồng. Một tiếng ro ro rung lên trong không khí. Hình như nó đụng vào tường, vào trần nhà. Lần này thì tôi sợ. Tôi mở cửa sổ. Chẳng có gì thay đổi. Không khí mát chui qua áo săng-đai của tôi và làm lạnh da đẫm mồ hôi của tôi. Hay lại là những công việc ở tầng trên? Không cần phải hỏi bà, bà sẽ đuổi tôi đi rửa tai. Tôi sẽ đi hỏi ông. Tôi quấy ông trong các buổi đọc sách chí thánh của ông. Không, không có công việc, ông yêu cầu tôi đóng cửa. Tôi trở về buồng. Những tiếng rung to lên, xâm nhập thân thể tôi. Tôi run rẩy từ đầu đến chân. Tôi sợ, tôi sợ. Tôi không còn giữ được tự chủ. Mọi người sẽ biết là tôi sợ, tôi sợ chỉ vì những tiếng ve kêu trong tai. Đó là lỗi của Nathalie. Bà gọi chúng tôi đi ăn cơm tối, tôi không có sức để đứng dậy. Bà gọi nhiều lần. Giọng bà đến với tôi rất yếu, đằng sau chiều dầy của những rung động. Bà mở cửa, tôi thoáng thấy bà. Tôi run lên và không còn cử động được mắt. Đây là lần đầu tiên tôi không thể động đậy con mắt. Bà hỏi tôi có sao không. Tôi không thể trả lời. Bà cặp nhiệt độ cho tôi, rồi yên tâm bà cho tôi uống thuốc an thần. Cả nhà ăn tối trừ tôi. Tôi nghĩ rằng sắp chết đến nơi. Tôi thấy Nathalie cười và đi xa cùng với toàn lớp. Tôi chìm trong bóng đêm.
Hôm sau, tôi lánh xa cô. Tôi tránh mặt cô. Theo một cách nào đó, vai trò của chúng tôi đổi cho nhau. Bây giờ là cô đi theo tôi khi tan học. Cô yên lặng đặt những món quà nhỏ vào bàn học của tôi: ví tiền bằng da, vòng tay bằng san hô màu hồng. Tôi không quen được yêu và tôi đờ người vì xúc động. Một thứ linh tính báo trước với tôi một nỗi nguy. Than ôi, Nathalie ranh mãnh và bướng bỉnh quá mạnh mẽ đối với tôi. Cô đến yêu cầu tôi giúp cô làm một bài tập toán. Chúng tôi ngồi dưới hàng hiên có mái ở trường. Tôi không thể đọc được. Sự có mặt của cô làm tôi co cứng người. Cô đợi một chút rồi đột nhiên xiết chặt tôi đến làm tôi chết ngạt. Chúng tôi đứng yên không động đậy, không nói, tim đập thình thịch. Rồi cô bật dậy, chợt nhẹ nhàng và vui vẻ “Đừng làm ra cái bộ mặt đó, - cô thốt lên - cậu có vẻ như một con ếch”. Rồi cô nhìn tôi và nhíu mí mắt như ngày đầu tiên, chỉ có điều là cô nài nỉ hơn một chút. Tôi giật mình. “Tại sao không nói, đồ ếch?” Tôi thì thầm trong hơi thở: “Bạn muốn mình nói gì?”. Cô muốn biết căn bệnh của mẹ, và biết cha tôi ở đâu. Cô muốn biết tất cả những gì tôi cố quên đi. Cô không muốn tôi quên. Cô muốn tôi nhớ. Cô không muốn tôi nghỉ ngơi với cô. Cô muốn tôi đau khổ trước mặt cô. Còn tôi, nếu tôi biết đau khổ thì tôi lại không biết nói ra. Điều đó cô không thể nào hiểu được. Và bởi vì cô nhìn tôi, và bởi vì cô gọi tôi là ếch, và vì cô làm tôi lóa mắt, lần đầu tiên tôi nói cái điều không ra gì, cái điều không ra gì mà tôi biết, không ngoài sự im lặng của mẹ tôi và cái chết của cha tôi. Cha tôi chết trong chiến tranh. Ông là sĩ quan hải quân Mỹ. Tàu của ông tên là Maryland nếu tôi tìm được chú thích của tấm ảnh. Chuông vào học vang lên. Dù sao thì cũng chẳng còn gì khác để nói.
Nathalie cho rằng tôi không quan tâm đến cha tôi là điều không thể chấp nhận được. Buổi tối khi tiễn tôi, cô kể với tôi rằng cha cô cũng đi chiến đấu, rằng ông đã đổ bộ ở Fréjus để giải phóng nước Pháp, rằng binh lính là những anh hùng hy sinh vì kẻ khác. Cô giải thích cho tôi về cuộc đổ bộ của người Mỹ và giả thiết rằng cha tôi đã hy sinh trên bãi biển Normandie. Tôi nghe cô, sửng sốt. Vậy có thể rằng tôi cũng có một lịch sử, khác với lịch sử ở phố Bienfaisance! Tôi mong ước cha tôi chết trên bãi biển Normandie chỉ cốt để nhận rằng cô có lý. Cô nói với tôi: “Hãy hỏi ông bà cậu, chắc chắn là ông bà biết”. Tôi không thích hỏi. Nhưng cô ép tôi. Phải nghe cô thôi, nếu không chúng tôi phải bỏ thời gian để nói về tôi, điều này vô cùng khó chịu cho tôi. Phải chấm dứt đi thôi. Do vậy tôi hứa sẽ hỏi ông bà.