← Quay lại trang sách

- 4 -

Tôi mất mười lăm ngày để giữ trọn lời hứa. Tôi bỏ qua những bữa tối, cổ họng nghẹn ngào, tôi khóc đến hết cả nước mắt vì tức giận trong buồng tôi vì tôi đã không tài nào đặt được câu hỏi tuy đơn giản đến thế và tôi đã nhắc lại trong đầu câu hỏi đó suốt bao ngày dài: cha hy sinh ở đâu? Cuối cùng một tối nọ, tôi quyết định vượt qua khó khăn. Mọi người đợi tôi trong bếp để ăn tối. Bà với lọ thuốc viên cạnh cái đĩa của bà, bà giậm chân phản đối sự chậm trễ của tôi, ông thì hai tay ôm đầu, mẹ là một cái bóng như thường ngày. Tôi ngồi xuống và lẩm bẩm xin lỗi, rồi một sự im lặng nặng nề có những tiếng tóp tép của ông đánh nhịp trùm lên tất cả. Chúng tôi ăn súp. Tôi ghét những tiếng tóp tép đó, chúng trơ trẽn, âm vang đến nỗi tôi không thể ngăn tôi đếm chúng. Làm sao một người gầy đến thế lại có thể ăn đến thế? Phải nói. Tôi nóng. Cái thìa run lên trong tay tôi. Lạy Chúa, hãy làm cho ông dừng lại, hãy thôi đi! Mười lần tôi định nói thì mười lần một tiếng tóp tép ngăn tôi lại. Bây giờ chúng tôi ăn đồ tráng miệng, bánh nhân kem ca-ra-men. Tôi ngạt thở với đường, với nước quả đông lạnh, với bột quấy, với dối trá. Tôi kìm nước mắt. Tôi chỉ muốn đập một cú mạnh xuống bàn để cho tất cả các đĩa bát bay lên. Cha chết ở đâu? Cha chết ở đâu? Câu đó nhảy múa trong đầu tôi, tôi gợi nhớ lại bộ mặt của Nathalie. Hàm răng của cô lóe sáng. Bữa ăn đã xong. Tai tôi bắt đầu vo vo. Xấu hổ, tôi rửa bát. Tôi nạo xoong với tất cả sự tức giận bất lực của tôi. Tôi sẽ không buông tha họ, không, tôi sẽ không buông tha họ. Tôi theo họ vào phòng khách, thông thường sau khi cái đĩa cuối cùng được cất đi, tôi về buồng của tôi. Tôi sẽ nói với họ trước khi họ đi nằm. Tôi sẽ theo về buồng họ nếu cần. Ông vặn đài. Qua các tiếng líu ríu mà tôi không biết thoát ra từ cái đài hoặc từ đôi tai bệnh tật của tôi, một nhà báo phỏng vấn một ông tướng. Tôi bắt được cái tên của Massu, cái tên của Alger. Ở trường tiểu học, trên tường của lớp học có một cái bản đồ có tên: Đế quốc Pháp đầu thế kỷ XX. Tôi biết rằng Algérie là một thuộc địa của Pháp. “Thật lộn xộn”, ông thở dài khi bản tin bị cắt.

Rồi bộ mặt ông có một vẻ buồn tôi chưa từng thấy ở ông.

- Đó là chiến tranh ở Algérie phải không ạ? - Tôi hỏi.

- Phải, ông uể oải đáp, đó là chiến tranh.

Cuộc chiến tranh do ý trời này hiến cho tôi một cửa mở mà tôi nhảy vào như nhảy vào nước.

- Cha hy sinh ở đâu?

Ba bộ mặt quay về phía tôi và bất động. Không ai trả lời. Tôi nhắc lại câu hỏi của tôi bằng một giọng thiếu tự tin, van nài. Tôi đau khổ vô cùng. Chân tôi run lẩy bẩy. Cuối cùng ông thốt ra:

- Ở Okinawa.

Tôi sợ tai tôi nghe nhầm và cũng bởi vì tôi không biết cái tên đó. Tôi sợ quên nó, mất nó, sợ phải làm lại từ đầu.

Tôi nhắc lại, họng nghẹn tắc:

- Okinawa?

- Phải, ở Nhật.

- Tội nghiệp cháu, - bà xen vào, sau khi đã lấy lại bình tĩnh - những chuyện chiến tranh này làm cháu chóng mặt. Tuổi cháu không đáng phải thế.

Tôi rất sợ nhưng nghe giọng nói hơi không chắc chắn của bà tôi hiểu rằng tôi không phải là người duy nhất. Tôi chạy trốn vào buồng của tôi, xô cả vào người mẹ trên đường đi. Tôi viết cái tên trên một mẩu giấy, như tôi đã được nghe, thắng lợi đầu tiên của tôi. Rồi tôi ngủ thiếp đi mà mơ đến đôi mắt của Nathalie, chúng không quên sáng lên vì kích động trước cái tên lạ lùng Okinawa.

Từ ngày đó, mọi việc xảy ra rất nhanh trong sự hiểu biết các hoàn cảnh xung quanh cái chết của cha tôi, trong sự suy sụp của gia đình tôi, trong sự khuếch đại những tiếng vo vo của tai tôi.

Nathalie điều khiển công việc bằng một tay chắc chắn. Buổi tối cái ngày tôi nói cho cô biết cái tên Okinawa, hai chúng tôi gập người trên một quyển sách mượn tại thư viện của bố mẹ cô: Chiến tranh thế giới thứ hai bằng hình ảnh. Bằng hai trang và mười ảnh chúng tôi bước đầu tìm hiểu chiến tranh Thái Bình Dương, từ Trân Châu cảng đến Nagasaki. Một tấm bản đồ lớn chỉ những địa điểm và ngày tháng những cuộc chiến đấu, nào Philippines, Leyte, Saipan, Okinawa, Tokyo, những cái tên còn bí ẩn mà tôi không ngừng tìm tòi trong sách. Cái làm chúng tôi chú ý hơn cả là tấm ảnh một chiếc tàu Mỹ bốc cháy mà tôi có thể kể ra đây lời chú thích: “Tàu chở máy bay Bunker Hill sau cuộc tấn công của hai kamikazes, vài giờ trước khi đắm tại Okinawa”. Trong cuốn sách, chúng tôi tìm được địch nghĩa của từ kamikaze in bằng chữ nghiêng như sau: “Kamikazes là những phi công chấp nhận nhiệm vụ quyết tử mang bom ném xuống tàu địch gần đến nỗi họ không thể tránh khỏi đâm vào tàu địch”. Tôi đọc thấy rằng nhờ những kamikazes, người Nhật đã đánh chìm rất nhiều tàu chiến Mỹ. Cha tôi không ở trên tàu Bunker Hill, nhưng ở trên tàu Maryland. Không thấy nói gì về Maryland.

- Đừng lo, chúng ta sẽ tìm thấy thôi, - Nathalie nói, cô bị kích động cao độ bởi cái trò chơi tìm kiếm lý thú này - Cậu thấy đó, cha cậu đã vượt Thái Bình Dương, cậu thấy đó, những chiếc tàu khổng lồ, và những kamikazes cậu thấy đấy…

Tôi không thấy, tôi không cảm thấy gì cả ngoài niềm tự hào đã làm cho Nathalie vui lòng đến thế.

Tôi đẩy mạnh thắng lợi của tôi ngay bữa ăn tối sau khi tôi vào phòng, tôi lợm giọng. Hôm ấy là thứ Sáu. Tôi như đi vào lò mổ. Cái cảm giác phạm sai lầm vì đã nghe theo Nathalie không rời tôi. Chỉ có cái ý nghĩ làm ba chiếc mặt nạ nhợt nhạt trên đĩa ăn của họ bực tức nâng đỡ tôi. Tôi không thể nuốt nổi cá. Tôi nôn mất. Bà nói:

- Trong khi cá còn nóng, cháu ăn đi.

Còn tôi thì trả lời: “Maryland, đó có phải là tàu sân bay không?”

Lại im lặng. Mẹ ngừng ăn, miệng há hốc một cách ngớ ngẩn, môi trên nẩy lên. Còn ông và bà tiếp tục nuốt cá như thể không nghe thấy gì.

- Ăn đi, cháu, - cuối cùng bà thốt lên - trẻ con không được nói chuyện lúc ăn.

Tôi không ăn. Tôi nhìn họ. Trong một ngày tôi đã thay đổi chỗ đứng, tôi không còn là nạn nhân mà là đao phủ. Tôi đợi câu trả lời, tôi nghĩ rằng nó sẽ đến từ phía ông. Nhưng có lẽ đã làm cho ông bị trách mắng, vì vậy ông cúi gằm đầu vào chiếc đĩa một cách hèn hạ.

- Ăn đi! - Bà nóng nảy hét lên.

Không. Tôi vã mồ hôi. Nhà bếp là một cái thùng rập rình. Tôi bám vào cái bàn. Tôi nghe thấy mẹ thì thầm một cách khó khăn:

- Một chiếc thiếc giáp hạm.

- Bénédicte! Con sẽ ốm mất thôi, - bà xen vào.

Nhưng tôi tiếp tục nói:

- Thiết giáp hạm ư? Đó là cái gì vậy?

Hai bàn tay mẹ tôi bắt đầu run lên. Mẹ rời khỏi bàn.

- Hãy cầm lấy thuốc, - bà kêu lên, rồi quay về phía tôi trước khi đi theo con gái - cháu có thấy cháu đã làm gì chưa?