← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi không thể chịu nổi cuộc nói chuyện đâu tiên với Day sau tám tháng không liên lạc. Tôi ghét nó. Từ khi nào mà tôi trở nên thủ đoạn như vậy? Tại sao tôi luôn dùng những điểm yếu của cậu để chống lại chính cậu?

Đêm qua lúc 23:06, Anden đến khu căn hộ và gõ cửa nhà tôi. Anh đi một mình. Tôi đoán thậm chí cũng chẳng có vệ binh đứng canh ở hành lang lối vào. Đó là dấu hiệu đầu tiên báo cho tôi rằng việc anh cần nói với tôi hẳn rất quan trọng, và là một bí mật.

“Anh phải nhờ em giúp một việc,” anh nói khi tôi mở cửa. Anden có mọi tố chất gần như hoàn hảo của một Cử tri trẻ (bình tĩnh, điềm đạm, tự chủ, sẵn sàng đương đầu với áp lực, giọng nói bình thản cho dù đang tức giận), nhưng lần này tôi có thể thấy vẻ lo lắng sâu thẳm trong đôi mắt anh. Ngay cả chú chó Ollie của tôi cũng biết Anden đang gặp rắc rối, nó cố trấn an anh bằng cách dụi dụi chiếc mũi ướt vào bàn tay Anden.

Tôi đẩy nhẹ Ollie ra trước khi quay lại chỗ Anden. “Có chuyện gì vậy anh?” tôi hỏi.

Anden lùa tay qua mái tóc xoăn đen nhánh của anh. “Anh không định làm phiền em lúc đêm muộn như thế này,” Anh nói và cúi đầu về phía tôi trong nỗi lo âu không thành lời, “Nhưng anh e là không thể hoãn cuộc nói chuyện này nữa.” Anh đứng gần đến mức nếu muốn, tôi có thể ngẩng đầu lên và tình cờ chạm môi vào môi anh. Tim tôi đập rộn lên vì ý nghĩ đó.

Anden có vẻ cảm nhận thấy sự căng thẳng trong cử chỉ của tôi, vì anh đã bước lui lại với vẻ hối lỗi để thêm không gian cho tôi hít thở. Cảm xúc của tôi pha lẫn giữa nhẹ nhõm và tiếc nuối. “Hiệp ước hòa bình đã chấm dứt,” Anh nói thầm. “Chính quyền Thuộc địa đang chuẩn bị tuyên chiến với chúng ta một lần nữa.”

“Cái gì?” Tôi thì thầm đáp lại. “Tại sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Theo lời những sĩ quan bên ta thì khoảng vài tuần trước, một virus chết người bắt đầu càn quét tiền tuyến của Thuộc địa như một cơn bão.” Thấy tôi tròn mắt khi đã hiểu chuyện, anh gật đầu. Trông anh thật mệt mỏi dưới gánh nặng lo toan cho an toàn của cả một đất nước. “Dường như anh đã hành động quá chậm trong việc rút vũ khí sinh học của chúng ta khỏi chiến trường.”

Eden. Virus thí nghiệm của cha Anden được sử dụng nhằm gây ra bệnh dịch cho Thuộc địa. Nhiều tháng nay, tôi đã cố gạt bỏ những ký ức ấy sang một bên, xét cho cùng, Eden giờ đã an toàn, được Day chăm sóc, theo tin mới nhất tôi nghe được, và đang dần điều chỉnh cuộc sống trở lại bình thường. Những tháng gần đây, tiền tuyến vẫn yên ắng trong khi Anden cố gắng tranh luận triệt để về Hiệp ước hòa bình với chính quyền Thuộc địa. Tôi đã nghĩ chúng tôi gặp may và sẽ không xảy ra hệ lụy gì từ cuộc chiến tranh sinh học đó. Mơ tưởng hão huyền.

“Các Thượng nghị sĩ biết điều này chưa?” Sau một lúc tôi hỏi. “Còn những Đầu-não-tập-sự khác nữa? Tại sao anh lại kể cho em nghe chuyện này? Em đâu phải cố vấn thân cận nhất của anh.”

Anden thở dài, bóp sống mũi mình. “Thứ lỗi cho anh. Anh ước gì không phải kéo em vào chuyện này. Chính quyền Thuộc địa nghĩ rằng chúng ta có thuốc chữa dịch virus chứa trong những phòng thí nghiệm và giấu nhẹm chúng đi. Họ yêu cầu chúng ta chia sẻ thuốc, nếu không họ sẽ dồn toàn bộ lực lượng tổ chức một cuộc tổng tấn công Cộng hòa. Và lần này, cuộc chiến sẽ không giống như lần trước. Chính quyền Thuộc địa có sự hỗ trợ của đồng minh. Họ đã thống nhất một thỏa thuận trao đổi với Châu Phi. Chính quyền Thuộc địa được hỗ trợ quân sự, và đổi lại, Châu Phi sẽ có một nửa lãnh thổ của chúng ta.”

Linh tính về điềm gở sắp xảy ra làm tôi rùng mình. Dù anh không nói nhưng tôi vẫn biết chuyện gì đang diễn ra. “Chúng ta không có thuốc chữa, phải không?”

“Không. Nhưng ta biết rõ những người từng là bệnh nhân có khả năng giúp chúng ta tìm được thuốc chữa.”

Tôi lắc đầu không đồng ý. Khi Anden với tay ra định chạm vào khuỷu tay tôi, tôi liền giật lại. “Không được,” Tôi nói. “Anh không thể nhờ em chuyện này được. Em sẽ không làm đâu.”

Anden nhìn rất đau khổ. “Anh đã yêu cầu một bữa tiệc riêng vào đêm mai để tập trung tất cả các Thượng nghị sĩ. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác nếu muốn chấm dứt chuyện này và tìm cách bảo đảm hòa bình với chính quyền Thuộc địa.” Giọng anh trở nên cương quyết hơn. “Em hiểu rõ chuyện này cũng như anh. Anh muốn cậu ta dự bữa tiệc lần này và nghe chúng ta nói rõ tất cả. Anh cần cậu ta cho phép khi chúng ta đến đưa Eden đi.”

Tôi bàng hoàng nhận ra, Anh ấy đang nghiêm túc. “Anh Sẽ không bao giờ thuyết phục cậu ấy được đâu. Anh cũng biết điều đó, đúng không? Sự ủng hộ của người dân dành cho anh còn yếu, sự hợp tác của Day với anh còn chưa chắc chắn. Anh nghĩ cậu ấy sẽ nói gì về chuyện này? Sẽ ra sao nếu anh làm cậu ấy giận dữ đến mức kêu gọi dân chúng hành động, thuyết phục họ chống lại anh? Hoặc tồi tệ hơn, sẽ ra sao nếu cậu ấy yêu cầu họ ủng hộ quân Thuộc địa?”

“Anh biết. Anh đã tính đến tất cả những chuyện đó.” Anden mệt mỏi đưa tay day thái dương. “Nếu có lựa chọn tốt hơn thì anh đã làm rồi.”

“Vậy là anh muốn em thuyết phục cậu ấy,” Tôi nói thêm. Sự thách thức được tôi thể hiện không chút giấu giếm. “Em sẽ không làm đâu. Anh bảo Thượng nghị sĩ khác đến thuyết phục Day hoặc anh tự làm đi. Hoặc tìm cách khác tạ lỗi với Thủ tướng Thuộc địa, yêu cầu ông ta đàm phán điều khoản mới.”

“Em là điểm yếu của Day, June à. Cậu ấy sẽ nghe em.” Anden cau mày ngay cả khi anh nói ra điều đó, như thể anh không muốn thừa nhận nó. “Anh biết nói thế này sẽ khiến người ta nghĩ gì về mình. Anh không muốn trở nên nhẫn tâm. Anh không muốn Day coi chúng ta như kẻ thù. Nhưng anh sẽ làm tất cả để bảo vệ những người dân Cộng hòa. Nếu không, chính quyền Thuộc địa sẽ tấn công, và nếu điều đó xảy ra thì nhiều khả năng virus cũng sẽ bị phát tán ở đây.”

Mọi chuyện còn tồi tệ hơn dù Anden không nói ra. Nếu chính quyền Thuộc địa tấn công chúng tôi cùng sự hỗ trợ của Châu Phi thì quân đội của ta sẽ không đủ sức chống lại họ. Lần này, họ có thể thắng. Cậu ấy sẽ nghe em. Tôi nhắm mắt và cúi đầu. Tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi biết Anden đúng.

Nên tôi làm theo yêu cầu của anh. Tôi đã gọi cho Day và mời cậu trở về thủ đô. Chỉ nghĩ đến việc gặp lại cậu đã làm tim tôi đập mạnh, đau đớn vì sự vắng mặt của cậu trong cuộc đời tôi suốt nhiều tháng qua. Tôi chưa gặp, chưa nói chuyện với cậu đã từ rất lâu... và đây là cách chúng tôi đoàn tụ sao? Giờ cậu sẽ nghĩ gì về tôi?

Cậu sẽ nghĩ gì về chính phủ Cộng hòa khi phát hiện ra những điều họ muốn ở em trai cậu?

12:01.

TÒA ÁN LIÊN BANG HẠT DENVER.

NHIỆT ĐỘ PHÒNG 22 ĐỘ C.

CÒN SÁU GIỜ NỮA TÔI SẼ GẶP DAY Ở BỮA TIỆC TỐI.

289 NGÀY VÀ 12 GIỜ KỀ TỪ CÁI CHẾT CỦA ANH METIAS.

Thomas và Chỉ huy Jameson được xét xử ngày hôm nay.

Tôi đã chán ngấy các phiên tòa. Trong vòng bốn tháng qua, một tá nguyên Thượng nghị sĩ đã bị xét xử và kết án do tham gia vào kế hoạch ám sát Anden, kế hoạch mà tôi và Day cố gắng lắm mới ngăn chặn được. Những Thượng nghị sĩ đó đều bị xử tử. Razor đã bị xử tử. Đôi khi tôi cảm giác như mỗi tuần lại có một người mới bị kết án.

Nhưng phiên tòa hôm nay khác hẳn. Tôi biết chính xác hôm nay ai bị kết án và lý do kết án.

Tôi ngồi trên ban công nhìn xuống khuôn viên tròn của phòng xét xử, tay không ngừng cử động trong đôi găng lụa trắng, cơ thể liên tục chuyển tư thế trong chiếc áo cánh và áo khoác đen có diềm xếp nếp, hai chân đi bốt gõ nhẹ vào cột chống ở ban công. Chiếc ghế tôi ngồi làm từ gỗ sồi tổng hợp phủ lớp nhung đỏ mềm mại, nhưng nó vẫn không thể làm tôi thấy thoải mái. Để giữ mình bình tĩnh và bận bịu, tôi tỉ mẩn tết bốn chiếc kẹp giấy được kéo thẳng ra, đặt trên đùi mình thành một chiếc vòng nhỏ. Hai lính gác đứng sau lưng tôi. Ba vòng gồm hai mươi sáu Thượng nghị sĩ bao quanh sân khấu, họ mặc bộ đồng phục com lê tông đỏ đen, cầu vai đính bạc phản chiếu ánh đèn phòng, tiếng nói vang vọng khắp trần nhà hình vòm. Giọng nói đều đều lãnh đạm, như thể họ đang bàn về lộ trình thương mại chứ không phải về số phận của con người. Phần nhiều trong số đó là những khuôn mặt mới thay thế cho các Thượng nghị sĩ phản bội, những kẻ đã bị Anden xóa sổ. Tôi là người vẫn trung thành với bộ đồ đen và vàng của mình (ngay cả bảy mươi sáu lính canh đứng ở đây cũng được trang bị quân phục đỏ sẫm; hai người cho tôi, hai người cho mỗi Thượng nghị sĩ, hai người cho mỗi Đầu-não-tập-sự, bốn người đứng canh bên Anden, mười bốn người canh tại cửa tiền và cửa hậu căn phòng, chứng tỏ các bị cáo, Thomas và Chỉ huy Jameson, được đánh giá là khá nguy hiểm và có thể có những hành động không thể lường trước).

Rõ ràng tôi không phải một Thượng nghị sĩ. Tôi là một Đầu-não-tập-sự và cần được phân biệt rõ ràng như vậy.

Hai Đầu-não-tập-sự khác trong phòng đều mặc đồng phục đen và vàng giống tôi. Lúc này tôi lơ đễnh nhìn về phía họ đang ngồi bên ban công đối diện. Sau khi Anden bắt tôi luyện tập cho vị trí Đầu não Thượng viện, Quốc hội đã thúc giục anh tuyển chọn thêm vài người khác. Xét cho cùng, không thể có duy nhất một người chuẩn bị trở thành người lãnh đạo Thượng viện, đặc biệt khi người đó chỉ là một cô gái mười sáu tuổi không có chút kinh nghiệm nào về chính trị. Vậy nên Anden đã đồng ý. Anh đã chọn thêm hai Đầu-não-tập-sự, cả hai đều đang là Thượng nghị sĩ. Một trong số họ là Mariana Dupree. Tôi tập trung nhìn cô, mũi cô hếch lên và đôi mắt nặng nề, nghiêm nghị. Ba mươi bảy tuổi, mười năm làm Thượng nghị sĩ. Cô ghét tôi ngay khi vừa để mắt đến. Tôi rời mắt khỏi cô và nhìn về phía ban công nơi Đầu-não-tập-sự thứ hai đang ngồi. Serge Carmichael, một Thượng nghị sĩ ba mươi hai tuổi tính tình thất thường đồng thời là một bộ óc chính trị vĩ đại, người lập tức thể hiện rằng anh ta không coi trọng tuổi trẻ và sự thiếu kinh nghiệm của tôi.

Serge và Mariana. Hai đối thủ cạnh tranh chức Đầu não Thượng viện với tôi. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng làm tôi kiệt sức.

Trên một ban công cách đó khoảng chục mét, ngồi giữa vòng vệ binh, Anden trông điềm tĩnh và đang xem xét gì đó cùng một người lính. Anh mặc chiếc áo khoác quân đội màu xám đẹp đẽ đính cúc bạc sáng, cầu vai bằng bạc và huy hiệu bạc đeo trên tay áo. Thi thoảng anh lại liếc xuống phía các tù nhân đang đứng trước vành móng ngựa. Tôi quan sát anh một lúc, ngưỡng mộ vẻ bình tĩnh của anh.

Thomas và Chỉ huy Jameson đang sắp bị tuyên án vì tội danh phản quốc.

Thomas trông gọn ghẽ hơn thường lệ, nếu còn có thể gọn ghẽ hơn được. Tóc anh ta chải ngược về phía sau và tôi biết chắc anh ta đã dùng hết cả hộp xi đánh giày cho mỗi chiếc ủng. Anh ta đứng nghiêm ở trung tâm căn phòng, mắt nhìn thẳng, với sự tập trung làm cho bất kỳ sĩ quan chỉ huy Cộng hòa nào cũng phải tự hào. Tôi không biết anh ta đang nghĩ gì. Liệu có phải anh ta đang hình dung ra cái đêm trong con ngõ cạnh bệnh viện, khi anh ta ám sát anh trai tôi? Liệu anh ta đang nghĩ về những cuộc trò chuyện với anh Metias, khoảnh khắc khi anh trai tôi mất cảnh giác? Hay về cái đêm định mệnh khi anh ta đã chọn cách phản bội anh Metias thay vì cứu anh ấy?

Chỉ huy Jameson, ngược lại, đầu tóc có phần rối bời. Ánh nhìn lạnh lùng, vô cảm dán chặt lấy tôi. Bà ta nhìn tôi không chút ngần ngại suốt mười hai phút qua. Tôi vừa chăm chăm nhìn đáp lại một lúc vừa cô gắng tìm kiếm dấu hiệu gợi lên một tâm hồn trong ánh mắt bà ta, nhưng không có gì ngoại trừ lòng căm thù lạnh lẽo, hoàn toàn không có lương tâm.

Tôi quay đi, hít thở thật sâu và chậm, cố gắng nghĩ đến chuyện khác. Tôi nghĩ về Day.

Đã 241 ngày kể từ khi cậu đến thăm căn hộ của tôi và nói lời tạm biệt. Nhiều khi tôi ước Day sẽ lại đến ôm tôi trong vòng tay và hôn tôi như cách cậu đã hôn vào đêm cuối, gắn bó đến ngạt thở, đôi môi mềm mại của cậu kề bên môi tôi. Nhưng rồi tôi rút lại ước muốn đấy. Nghĩ về nó chỉ vô ích. Nó gợi tôi nhớ về sự mất mát, giống như việc ngồi đây nhìn xuống những kẻ đã giết hại gia đình mình khiến tôi nhớ đến tất cả mọi điều tôi từng có; nó cũng khiến tôi nhớ đến tội lỗi của mình, những thứ Day từng có nhưng đã bị tôi cướp mất.

Hơn nữa, Day có lẽ sẽ không bao giờ muốn hôn tôi nữa. Không bao giờ sau khi phát hiện ra lý do tôi mời cậu quay trở lại Denver.

Bây giờ Anden đang nhìn về hướng tôi. Khi tôi bắt gặp ánh mắt anh, anh gật đầu, lặng lẽ rời khỏi ban công nơi anh đứng và một phút sau anh đã đến chỗ tôi. Tôi đứng dậy, cùng nhóm lính gác, thực hiện nghi thức chào kiểu quân đội. Anden vội vẫy tay bảo tôi. “Ngồi đi.” Khi tôi đã yên vị trên ghế, anh cúi xuống ngang tầm mắt tôi và hỏi, “Em thế nào rồi June?”

Tôi gắng không để hai má đỏ ửng lên. Sau tám tháng thiếu vắng Day trong đời, tôi thấy mình đang cười với Anden, thích thú vì được săn sóc, đôi khi còn mong chờ được như vậy. “Em ổn mà, cảm ơn anh. Em đã rất mong chờ ngày này.”

“Tất nhiên rồi.” Anden gật đầu. “Em đừng lo, chẳng bao lâu nữa cả hai kẻ đó sẽ biến khỏi cuộc đời em vĩnh viễn.” Anh siết vai tôi trấn an. Rồi anh rời đi nhanh chóng cũng như khi xuất hiện, biến mất trong tiếng leng keng của huy hiệu và cầu vai kim loại va vào nhau, để rồi vài giây sau lại xuất hiện ở ban công của mình.

Tôi ngẩng đầu lên cố tỏ ra cứng rắn trong vô vọng, biết rằng ánh mắt sắc lạnh của Chỉ huy Jameson vẫn đang nhằm vào mình. Khi mỗi Thượng nghị sĩ đứng lên để tuyên bố bỏ phiếu đồng ý với phán quyết của tòa án, tôi lại nín thở, thận trọng đẩy lui những ký ức về ánh nhìn chằm chằm của bà ta vào mình, cất gọn chúng ở một góc sâu trong tâm trí. Việc bỏ phiếu dường như không có hồi kết, dù cho các Thượng nghị sĩ đều nói thật nhanh điều mà họ cho rằng sẽ làm Cử tri hài lòng. Không ai dám liều mình vượt mặt Anden sau khi chứng kiến rất nhiều kẻ bị kết án và xử tử. Khi đến lượt mình, cổ họng tôi khô ran. Tôi nuốt khan vài lần rồi cất lời.

“Có tội,” Tôi nói, dõng dạc và bình tĩnh.

Serge và Mariana bỏ phiếu sau tôi. Chúng tôi trải qua thêm một vòng bỏ phiếu tuyên án cho Thomas, sau đó kết thúc. Ba phút sau, một người đàn ông (hói đầu, khuôn mặt tròn đầy nếp nhăn, tay trái cầm vạt áo choàng đỏ tươi dài chấm đất) vội vã đi đến ban công của Anden và cúi chào nhanh. Anden nghiêng người về phía người đàn ông này và nói thầm vào tai ông ta. Tôi quan sát cuộc hội thoại của hai người đầy tò mò, không biết mình có đoán được phán quyết cuối cùng qua những cử chỉ của họ không. Sau cuộc thảo luận ngắn, Anden và người đưa tin đều gật đầu. Rồi người đưa tin cất giọng phát biểu trước toàn thể hội đồng.

“Bây giờ chúng ta đã sẵn sàng tuyên bố bản án dành cho Đại úy Thomas Alexander Bryant và Chỉ huy Natasha Jameson thuộc Đội tuần tra số Tám thành phố Los Angeles. Mọi người đứng dậy hành lễ trước ngài Cử tri vĩ đại của chúng ta!”

Tôi và các Thượng nghị sĩ đứng dậy trong tiếng lách cách của đồng phục, trong khi Chỉ huy Jameson hướng về phía Anden với ánh nhìn khinh bỉ. Thomas thì đáp lại bằng tư thế chào kiểu quân đội về phía Anden. Anh ta giữ nguyên tư thế khi Anden đứng lên, vươn thẳng người và chắp tay ra sau lưng. Một khoảnh khắc nín lặng khi chúng tôi chờ đợi phán quyết cuối cùng của anh, người giữ phiếu bầu quan trọng nhất. Tôi cố kìm con ho đang dâng lên. Bất giác tôi liếc nhìn về phía các Đầu-não-tập-sự khác, một việc mà gần đây tôi vẫn hay làm; Mariana nhíu mày hài lòng còn Serge lại có vẻ chán chường. Một bên tay tôi nắm chặt lấy chiếc nhẫn bằng kẹp giấy mà mình đang ghép lại. Tôi biết việc đó sẽ để lại vết hằn sâu trong lòng bàn tay mình.

“Các Thượng nghị sĩ Cộng hòa đã đưa ra lời tuyên án của cá nhân họ,” Anden thông báo trước phòng xử án, từng lời nói đầy những từ ngữ trang trọng của một bài phát biểu theo lối truyền thống. Tôi lấy làm ngạc nhiên trước giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng mà lại thuyết phục đến vậy. “Tôi đã đánh giá ý kiến của tất cả mọi người và cũng đưa ra quyết định của mình.” Anden dừng lại rồi đưa mắt nhìn hai kẻ đang chờ đợi phía dưới. Thomas vẫn đang giữ nguyên tư thế chào, nhìn chăm chú vào khoảng không vô định trước mặt. “Đại úy Thomas Alexander Bryant thuộc Đội tuần tra số Tám thành phố Los Angeles,” anh nói, “Chính phủ Cộng hòa Mỹ tuyên cha anh có tội...”

Căn phòng im phăng phắc. Tôi cố giữ hơi thở đều. Hãy nghĩ đến chuyện khác. Chuyện gì cũng được. Những quyển sách chính trị tôi vừa đọc trong tuần thì sao nhỉ? Tôi cố nhẩm lại những con số đã học nhưng bỗng nhiên không thể nhớ ra điều gì. Những điều cơ bản nhất.

“... trong cái cái chết của Đại úy Metias Iparis vào đêm ngày mười ba tháng Mười một, gây ra cái chết của công dân Grace Wing mà không có lệnh cho phép xử tử hợp pháp, một mình giết chết mười hai người biểu tình ở quảng trường Batalla buổi chiều ngày...”

Anh nghe váng vất trong đầu tôi. Tôi tì một tay lên thành vịn của ghế, thở ra thật chậm và cố giữ người không nghiêng ngả. Có tội. Thomas bị kết tội giết cả anh trai tôi và mẹ của Day. Tay tôi run lên.

“... và do đó sẽ nhận án tử hình sau hai ngày kể từ hôm nay, vào lúc bảy giờ không phút. Chỉ huy Natasha Jameson thuộc Đội tuần tra số Tám thành phố Los Angeles, chính phủ Cộng hòa tuyên bố cô có tội....”

Tiếng nói của Anden nhỏ dần thành những tiếng ầm ừ không rõ. Mọi thứ quanh tôi như chậm lại, như thể tôi đang sống quá nhanh so với tất cả và bỏ thế giới lại phía sau.

Một năm trước tôi đã đứng phía ngoài lâu đài Batalla trong một phiên tòa khác, cùng một đám đông lớn xem thẩm phán tuyên cho Day bản án tương tự. Giờ thì Day vẫn còn sống và trở thành một người nổi tiếng ở nước Cộng hòa. Tôi mở mắt ra. Chỉ huy Jameson mím chặt môi khi Anden đọc to bản án tử hình dành cho bà ta. Thomas nhìn không một chút biểu cảm. Liệu anh ta có thật sự vô cảm? Tôi đứng quá xa để nhìn rõ, nhưng đôi mày anh ta dường như đang nhíu lại đầy bi kịch. Đáng lẽ mình nên thấy vui vì điều này, tôi thầm nhủ. Cả Day và tôi đáng lẽ nên vui mừng. Thomas đã giết anh Metias. Anh ta đã lạnh lùng bắn mẹ của Day, không chút do dự.

Nhưng chợt phòng xử án biến mất và tất cả những điều tôi thấy chỉ là ký ức về Thomas thời còn thiếu niên, lúc anh ta, anh Metias và tôi đang ăn bát thịt lợn nấu đậu nành kiểu Nhật trong một quán ăn đường phố ấm áp, giữa cơn mưa đang đổ xuống xung quanh. Tôi nhớ khi Thomas khoe khẩu súng anh ta được cấp lần đầu tiên với tôi. Tôi còn nhớ quãng thòi gian anh Metias đưa tôi đến những buổi tập chiều cùng anh. Lúc tôi mới mười hai và chỉ vừa bắt đầu khóa học ở Drake được một tuần, thời ấy mọi thứ mới ngây ngô làm sao. Chiều hôm đó, anh Metias đón tôi khi tan học, rất đúng giờ, rồi chúng tôi đến thẳng khu vực Tanagashi, nơi anh chỉ huy các bài tập của đội tuần tra. Tôi vẫn còn cảm thấy hơi ấm của ánh mặt trời phả lên mái tóc mình, vẫn nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc áo choàng lửng mà anh Metias mặc, nhìn thấy tia sáng trên cầu vai bạc và vẫn nghe thấy tiếng lách cách của đôi ủng sáng bóng anh đi nện trên nền xi măng. Trong lúc tôi ngồi lên chiếc ghế dài và bật máy tính để (giả vờ như đang) đọc tài liệu thì anh Metias dàn hàng quân lính để kiểm tra. Anh dừng bước trước mỗi người lính để chỉ ra lỗi trên quân phục của họ.

“Học viên Rin,” anh quát một người lính mới. Người lính giật mình vì giọng nói đanh thép của anh trai tôi, rồi cúi mặt xấu hổ khi anh Metias gõ lên miếng huy hiệu độc nhất trên chiếc áo khoác học viên. “Nếu tôi đeo huy hiệu kiểu này, Chỉ huy Jameson sẽ tước quân hàm của tôi ngay. Cô có muốn bị đuổi ra khỏi đội không, cô lính?”

“Kh… không, thưa Đại úy,” Cô học viên lắp bắp.

Anh Metias giắt đôi găng tay ra sau lưng rồi đi tiếp. Anh phê bình thêm ba người lính nữa trước khi đến chỗ Thomas, người vẫn đứng nghiêm ở gần cuối hàng. Anh Metias kiểm tra đồng phục của anh ta bằng ánh nhìn nghiêm khắc và cẩn thận. Lẽ tất nhiên, bộ quân phục của Thomas hoàn toàn không một vết bẩn, không một sợi chỉ thừa, mỗi đường rãnh trên huy hiệu và cầu vai đều được lau chùi sáng bóng, đôi ủng bóng bẩy đến mức tôi còn soi gương được. Một khoảng lặng dài. Tôi gập máy tính lại, vươn người về trước để quan sát gần hơn. Cuối cùng, anh trai tôi cũng gật đầu. “Làm tốt lắm, cậu lính,” anh nói với Thomas. “Cứ tiếp tục phát huy, tôi sẽ thấy Chỉ huy Jameson thăng chức cho cậu trước cuối năm nay.”

Nét mặt của Thomas không đổi nhưng tôi nhìn thấy anh ta ngẩng cằm lên đầy vẻ tự hào. “Cảm ơn, Đại úy,” anh ta đáp. Ánh mắt của anh Metias dừng lại chỗ anh ta vài giây rồi anh lại tiếp tục bước đi.

Khi đã kiểm tra tất cả mọi người xong xuôi, anh trai tôi đứng đối diện trước cả đội tuần tra. “Một kết quả kiểm tra đáng thất vọng, các binh lính,” Anh nói to với họ. “Các anh thuộc sự quản lý của tôi, nghĩa là các anh thuộc sự quản lý của Chỉ huy Jameson. Bà kỳ vọng những phẩm chất tốt hơn thế này nhiều, nên các anh phải làm thật tốt và cố gắng hơn nữa. Rõ chưa?”

Những cánh tay nghiêm trang đưa lên chào đáp lại anh. “Vâng, thưa Đại úy!”

Anh Metias đưa mắt nhìn Thomas. Tôi thấy sự tôn trọng trên khuôn mặt anh tôi, thậm chí là ngưỡng mộ. “Nếu mỗi người các anh chú ý đến từng tiểu tiết như Học viên Bryant, chúng ta sẽ trở thành đội tuần tra xuất sắc nhất cả nước. Để anh ta làm mẫu cho cả đội quan sát.” Anh tham gia cùng với họ trong nghi thức chào cuối cùng. “Nước Cộng hòa muôn năm!” Các học viên đồng thanh hô vang theo anh.

Ký ức dần phai nhạt trong tôi, giọng nói trong trẻo của anh Metias biến thành lời thì thầm của một bóng ma, để lại mình tôi yếu đuối và kiệt sức trong nỗi đau buồn.

Anh Metias luôn nói với tôi rằng Thomas nhất định sẽ trở thành một người lính ưu tú. Tôi nhớ sự tận tụy đến mù quáng của Thomas đối với Chỉ huy Jameson, cũng giống như sự tận tụy của anh ta đối với Cử tri mới. Rồi tôi thấy mình và Thomas đang ngồi đối diện nhau trong một phòng thẩm vấn, tôi vẫn nhớ nỗi đau trong đôi mắt anh ta. Cách anh ta nói với tôi rằng anh ta muốn bảo vệ tôi. Chuyên gì đã xảy ra với cậu nhóc rụt rè, hay ngượng ngùng đến từ khu phố nghèo của Los Angeles, cậu nhóc từng muốn được tập luyện với anh Metias mỗi buổi chiều? Mắt tôi mờ dần đi, tôi vội vàng đưa tay lên dụi mắt.

Tôi đáng lẽ đã đồng cảm. Tôi đã có thể bảo Anden tha mạng cho anh ta, để anh ta sống những năm cuối đời trong tù và cho anh ta cơ hội chuộc lỗi. Nhưng thay vào đó tôi chỉ đứng nhìn với đôi môi mím chặt, thái độ không chút do dự và một trái tim lạnh như băng. Nếu ở vị trí tôi, anh Metias có lẽ sẽ nhân từ hơn.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ tốt bụng được như anh trai tôi.

“Đây là kết luận của phiên tòa xử Đại úy Thomas Alexander Bryant và Chỉ huy Natasha Jameson,” Anden kết thúc. Anh chỉ tay về hướng Thomas rồi gật đầu một lần. “Đại úy, anh có lời nào muốn nói trước Thượng viện không?”

Thomas không một chút do dự, không hề có chút dấu hiệu nào của sợ hãi, hối tiếc hay là tức giận trên gương mặt. Tôi nhìn kỹ anh ta. Sau một tích tắc, anh ta đưa mắt lên nhìn về nơi Anden đang đứng, rồi cúi chào thật thấp. “Thưa Cử tri vĩ đại của tôi,” anh ta đáp bằng giọng dõng dạc, không chút nao núng. “Tôi đã làm ô nhục nước Cộng hòa với những hành động làm ngài không hài lòng và thất vọng. Tôi xin chấp nhận phán quyết dành cho mình.” Anh ta đứng thẳng người dậy rồi đưa tay chào kiểu quân đội. “Nước Cộng hòa muôn năm.”

Anh ta ngước nhìn tôi khi tất cả Thượng nghị sĩ đồng thanh nói đồng ý với phán quyết cuối cùng của Anden. Trong khoảnh khắc, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Rồi tôi nhìn xuống. Một lúc sau, tôi nhìn lại thì anh ta đã nhìn thẳng về phía trước.

Anden hướng chú ý về phía Chỉ huy Jameson. “Chỉ huy,” anh nói, chỉ bàn tay đang đi găng về hướng bà ta. Anh ngẩng cao đầu vẻ vương giả. “Cô có lời nào muốn nói trước Thượng viện không?”

Bà ta không do dự nhìn Cử tri trẻ tuổi. Đôi mắt lạnh lùng và tối đen như đá. Dừng một lúc, bà ta cuối cùng cũng gật đầu. “Vâng, Cử tri,” giọng điệu bà ta cay nghiệt và giễu cợt, hoàn toàn trái ngược với Thomas. Những Thượng nghị sĩ và binh lính xôn xao nhưng Anden đã giơ tay ra hiệu im lặng. “Tôi có vài lời dành cho anh. Tôi không phải kẻ đầu tiên mong anh chết, và tôi sẽ không phải kẻ cuối cùng. Anh là Cử tri, nhung vẫn chỉ là một thằng nhóc. Anh không biết mình là ai.” Bà ta nheo mắt... rồi mỉm cười. “Nhưng ta thì biết. Ta nhìn xa hơn anh nhiều, ta đã rút máu của những tù nhân gấp đôi tuổi anh, ta đã giết những tên đàn ông khỏe gấp đồi anh, ta đã làm cho những tên tù nhân phải run rẩy trong cơ thể tan nát của chúng, những kẻ gan lì gấp đôi anh. Anh nghĩ anh là vị cứu tinh của đất nước này, phải không? Nhưng ta biết rõ hơn anh. Anh cũng chỉ là con trai của cha anh thôi, mà cha nào con nấy. Ông ta đã thất bại thì anh cũng sẽ như thế.” Bà ta nhoẻn miệng cười nhưng chỉ cười nửa miệng. “Cái đất nước này sẽ bị thiêu rụi trong lửa dưới sự chỉ huy của anh và hồn ma của ta sẽ cười vào mặt anh trên suốt con đường dẫn đến địa ngục.”

Cảm xúc của Anden vẫn không thay đổi. Ánh mắt vẫn trong và không hề sợ hãi, ngay lúc này, tôi bị anh thu hút như một chú chim đứng trước một bầu trời rộng mở. Anh bình tĩnh đáp lại ánh nhìn của cô ta. “Kết thúc phiên tòa ngày hôm nay,” Anh đáp, giọng nói vang vọng khắp gian phòng. “Chỉ huy, tôi khuyên cô nên để dành những lời đe dọa cho đội xử bắn thì hơn.” Rồi anh chắp tay sau lưng, gật đầu với quân lính. “Giải chúng đi cho khuất mắt ta.”

Tôi không hiểu sao Anden có thể ít sợ hãi khi đứng trước Chỉ huy Jameson như vậy. Tôi ghen tị với điều đó. Bởi khi nhìn binh lính giải bà ta đi, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là một hố sâu lạnh lẽo của nỗi khiếp sợ. Như thể bà ta vẫn chưa tha cho chúng tôi. Như thể bà ta đang cảnh cáo chúng tôi.