
Chiến Sĩ
Tổng số chương: 33
.
SAN FRANCISCO, CALIFORNIA
CỘNG HÒA MỸ
✰ ✰ ✰
DÂN SỐ: 24.646.320
⚝ ✽ ⚝Trong tất cả những vỏ bọc tôi từng khoác lên mình, đây có lẽ là kiểu tôi thích nhất.
Mái tóc màu đỏ sẫm, khá khác so với màu tóc bạch kim thường thấy của tôi, được cắt vừa chấm vai và buộc đuôi ngựa. Kính áp tròng màu xanh lá nhìn tự nhiên khi đặt lên đôi mắt màu nước biển của tôi. Chiếc sơ mi nhàu, được sơ vin một vạt áo với những chiếc cúc màu bạc nhỏ xíu sáng lấp lánh trong bóng tối, chiếc áo khoác quân đội mỏng, quần đen và đôi ủng mũi bọc thép, khăn xám dày choàng quanh cổ, cằm và miệng. Chiếc mũ lưỡi trai quân đội màu đen kéo sụp xuống trán cùng hình xăm đỏ thẫm kéo dài trên khắp nửa trái khuôn mặt, biến tôi trở thành một người xa lạ. Ngoài ra, tôi còn đeo bộ tai nghe và micro di động. Quân Cộng hòa yêu cầu tôi phải đeo chúng.
Ở hầu hết những thành phố khác, tôi thậm chí còn bị soi nhiều hơn bình thường bởi hình xăm mắc dịch to bự, tôi phải thừa nhận đây không phải một hình xăm tinh tế cho lắm. Nhưng tại thành phố San Francisco này, tôi hoàn toàn hòa lẫn vào dòng người xung quanh. Điều đầu tiên tôi chú ý khi cùng Eden chuyển đến Frisco [1] tám tháng trước là xu hướng thời trang nơi đây: đám thanh niên vẽ hoa văn màu đen hoặc đỏ trên mặt mình, một số xăm hình nhỏ và tinh xảo, ví dụ các biểu tượng của chính quyền Cộng hòa trên thái dương hoặc đại loại như vậy, số khác lại xăm những hình rất lớn, nguệch ngoạc như bản đồ lãnh thổ Cộng hòa. Tối nay, tôi chọn một hình xăm khá chung chung bởi tôi không đủ trung thành với quân Cộng hòa để xăm những biểu tượng của sự trung thành đó lên mặt. Việc đấy nên để June. Còn tôi đã có hình một ngọn lửa cách điệu. Thế là đủ.
Đêm nay chứng mất ngủ của tôi lại phát tác, thay vì nằm ngủ, tôi một mình dạo quanh khu vực có tên Marina, theo những gì tôi thấy thì vùng đồi núi ở Frisco cũng nhiều điểm tương đồng với khu Lake của LA. Trời đêm mát mẻ và khá yên tĩnh, một cơn mưa bụi thối từ vịnh thành phố. Những con phố chật hẹp, lấp loáng nước, giăng đầy ổ gà và những tòa nhà cao tầng vươn cao ở hai bên đường, hầu hết chúng đều cao đến mức bị che khuất sau những tầng mây thấp, đủ kiểu dáng với sắc nhạt nhòa của màu đỏ, vàng, đen, xung quanh bề mặt được gia cố bằng dầm thép khổng lồ để chống đỡ những trận động đất cứ đôi ba tháng lại tràn qua một lần. Các màn hình khổng lồ cao khoảng mười lăm đến mười tám mét được đặt ở mỗi lô nhà, phát inh ỏi những tin tức quen thuộc của chính phủ Cộng hòa. Không khí có mùi mặn đắng, như khói và chất thải công nghiệp trộn lẫn với nước biển, và phảng phất trong đấy có mùi thoang thoảng của cá rán. Đôi khi rẽ vào một góc phố, tôi chợt thấy mình đứng sát mép nước đến độ ướt cả đôi ủng. Ở đây, những con dốc dẫn thẳng đến vịnh và hàng trăm tòa nhà nhô lên một nửa khỏi mặt nước nằm dọc theo đường chân trời. Mỗi khi nhìn ngắm quang cảnh của vịnh, tôi đều thấy đống đổ nát của cầu Cổng Vàng, những tàn dư của cây cầu cũ nằm vặn vẹo, chồng chất dọc phía bên kia bờ biến. Thi thoảng, một nhóm người chen lấn đi ngang qua tôi, nhưng hầu hết thành phố còn đang ngủ yên. Những đốm lửa rải rác thắp sáng các con ngõ, điểm tụ họp của các cư dân đường phố. Không khác là bao so với khu Lake.
Thực ra thì tôi đoán lúc này đã có vài điểm khác biệt. Sân vận động tổ chức kỳ Sát hạch ở San Francisco, riêng mình nó, nằm vắng lặng ở phía xa, không một ánh đèn. Vài cảnh sát tuần tra quanh những khu nghèo. Những hình vẽ graffiti trên tường của thành phố. Ta luôn có thể hiểu được cảm nghĩ của dân chúng khi nhìn những hình vẽ graffiti. Gần đây, nhiều thông điệp tôi nhìn thấy thực chất đều ủng hộ Cử tri mới của chính phủ Cộng hòa. Anh là niềm hy vọng của chúng ta, một dòng thông điệp được viết nguệch ngoạc trên tường một tòa nhà. Một dòng khác sơn trên phố ghi: Cử tri sẽ dẫn đường cho chúng ta thoát khỏi tăm tối. Hơi lạc quan quá mức, theo quan điểm của tôi, nhưng tôi đoán đây là dấu hiệu tốt. Anden chắc hẳn đã làm được điều gì đó đúng đắn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng thấy những dòng thông điệp ghi, Cử tri là một trò lừa bịp, hay Tẩy não, hay Day mà chúng tơ biết đã chết.
Tôi cũng không biết. Đôi khi, có cảm giác sự tin tưởng mới hình thành giữa Anden và người dân giống như một sợi dây... và tôi là sợi dây đó. Hơn nữa, có thể những hình vẽ kia đều là giả, được những nhân viên tuyên truyền sơn lên tường. Sao lại không chứ?
Với chính quyền Cộng hòa thì ta không bao giờ biết được.
Eden và tôi, dĩ nhiên, có một căn hộ ở Frisco trong khu vực nhà giàu được gọi là Pacifica, nơi anh em tôi sống cùng Lucy, bảo mẫu của chúng tôi. Chính quyền Cộng hòa phải chăm sóc tên tội-phạm-mười-bảy-tuổi-bị-truy-nã-gắt-gao-nhất-nhưng-đã-trở-thành-anh-hùng-quốc-gia, chẳng phải sao? Tôi nhớ lại mình đã không tin tưởng Lucy đến thế nào, một người đàn bà năm mươi hai tuổi lạnh lùng, mập mạp mặc bộ đồ mang màu sắc cổ điển của chính phủ Cộng hòa, khi lần đầu tiên bà xuất hiện tại cửa nhà chúng tôi ở Denver. “Chính quyền Cộng hòa phân công tôi đến trợ giúp các cậu,” bà nói với tôi trong khi bước hối hả vào căn hộ của chúng tôi. Ánh mắt bà dừng ngay lại ở Eden. “Đặc biệt là cậu em.”
Phải. Cách đấy không hợp với tôi lắm. Ban đầu, phải mất hai tháng tôi mới có thể để Eden rời khỏi tầm mắt mình. Chúng tôi ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau; thằng bé không bao giờ ở một mình. Tôi đã làm quá đến mức đứng trông ngoài cửa phòng tắm của thằng bé, như thể lính Cộng hòa sẽ lôi thằng bé qua đường thông hơi, mang trở lại phòng thí nghiệm và cắm một đống máy móc vào người nó.
“Eden không cần bà,” Tôi gắt gỏng với Lucy. “Thằng bé đã có tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó.”
Nhưng rồi sức khỏe tôi bắt đầu thất thường sau vài tháng đầu. Có những ngày tôi thấy khỏe; những ngày khác, tôi lại nằm bẹp trên giường với cơn đau đầu như búa bổ. Mỗi khi tôi ốm, Lucy sẽ tiếp quản công việc, và sau vài trận khẩu chiến, tôi và bà đã dần ổn định với một lịch sinh hoạt miễn cưỡng. Món bánh nhân thịt bà nấu thực sự rất ngon. Và khi chuyển nhà từ đây đến Frisco, bà đi cùng chúng tôi. Bà đã dẫn đường cho Eden. Bà cũng quản lý việc uống thuốc của tôi.
Khi đã chán đi bộ, tôi nhận ra mình đang lang thang ngay ngoại ô Marina và tiến vào một khu vực giàu có hơn. Tôi dừng chân trước một câu lạc bộ với dòng chữ QUÁN BAR OBSIDIAN khắc trên tấm biển kim loại treo ở cửa ra vào. Tôi dựa lưng vào tường rồi trượt ngồi xuống, tay đặt trên đầu gối và cảm nhận sự rung động trong tiếng nhạc. Chiếc chân kim loại của tôi phả hơi lạnh ngắt như đá xuyên qua lớp vải quần. Trên bức tường đối diện là dòng chữ đỏ viết nguệch ngoạc: Day = Kẻ phản bội. Tôi thở dài, lấy từ trong túi chiếc hộp kim loại, rút ra một điếu thuốc dài. Một ngón tay tôi lần theo dòng chữ in dọc chiều dài điếu thuốc, BỆNH VIỆN TRUNG TÂM SAN FRANCISCO. Thuốc lá theo đơn. Đây là theo yêu cầu của bác sĩ, phải không nhỉ? Những ngón tay tôi run run đặt điếu thuốc lên môi rồi châm lửa. Mắt nhắm nghiên. Hít một hơi sâu. Từ từ tôi chìm vào trong đám khói xanh lam, đợi chờ những ảo ảnh ngọt ngào đến cuốn mình đi.
Đêm nay không mất nhiều thời gian. Cơn đau đầu âm ỉ, triền miên sớm biến mất, và thế giới quanh tôi chìm trong bóng nước lấp loáng mà tôi biết không chỉ do mưa. Một cô bé đang ngồi cạnh tôi. Là Tess.
Em cười thật tươi với tôi, nụ cười quen thuộc khi tôi còn sống trên đường phố khu Lake. “Có tin tức gì chiếu trên màn hình khổng lồ không?” Em hỏi tôi, tay chỉ về phía chiếc màn hình bên kia đường.
Tôi thở ra làn khói xanh, lắc đầu uể oải. “Không. Ý anh là anh thấy vài dòng tít về quân Ái quốc, nhưng trông như bọn em bị xóa bỏ khỏi bản đồ vậy. Em đang ở đâu? Em định đi đâu vậy?”
“Anh có thấy nhớ em không?” Thay vì trả lời, Tess hỏi tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng thấp thoáng của em. Em trông giống những gì tôi nhớ khi còn lang thang đường phố, mái tóc màu hung đỏ buộc rối phía sau, đôi mắt mở to, long lanh, dịu dàng và ân cần. Tess, cô bé nhỏ xinh. Lời cuối cùng tôi nói với em là gì nhỉ... quay lại khi chúng tôi phá vỡ âm mưu ám sát của quân Ái quốc nhằm vào Eden? Làm ơn đi Tess. Anh không thể bỏ lại em ở đây. Nhưng chính xác là tôi đã làm vậy.
Tôi quay mặt đi, rít một hơi thuốc. Tôi có nhớ em không ư? “Ngày nào anh cũng nhớ,” Tôi đáp.
“Anh đã cố tìm em,” Tess vừa nói vừa nhích lại gần hơn. Tôi thề là mình gần như cảm thấy em dựa vai vào người tôi. “Em đã nhìn thấy anh, đang lùng sục tin tức từ các màn hình khổng lồ và sóng radio, nghe lén những cuộc trò chuyện trên phố. Nhưng bây giờ quân Ái quốc đang lẩn trốn rồi.”
Hẳn nhiên là họ đang lẩn trốn. Sao họ có thể tấn công khi Anden đang nắm quyền và một hiệp ước hòa bình giữa chính quyền cộng hòa và Thuộc địa đã được ký kết? Họ có lý do mới nào nữa? Tôi không biết, có lẽ là không có. Có lẽ ngay chính họ cũng không còn tồn tại nữa. “Anh ước gì em có thể quay về,” Tôi thì thầm với Tess. “Thật vui khi lại được gặp em.”
“Vậy còn June thì sao?”
Khi nói đến câu này, hình ảnh của Tess chợt biến mất. Em đã bị thay thế bởi June, với mái tóc đuôi ngựa dài và đôi mắt đen lấp lánh ánh vàng, nghiêm túc và đang phân tích, luôn luôn phân tích. Tôi tựa đầu vào đầu gối và nhắm chặt mắt. Ngay cả ảo ảnh về June cũng đủ gây nên cơn đau nhói như dao đâm xuyên qua ngực tôi. Chết tiệt. Tôi nhớ cô rất nhiều.
Tôi nhớ lại khi tôi nói lời tạm biệt với cô hồi ở Denver, trước khi tôi và Eden chuyển đến Frisco. “Chắc chắn chúng tớ sẽ quay lại,” Tôi nói với cô qua micro, cố gắng lấp đầy phút yên lặng ngượng ngùng giữa cả hai. “Sau khi Eden được chữa trị.” Tất nhiên chỉ là lời nói dối. Chúng tôi chuyển đến Frisco để chữa trị cho tôi, không phải Eden. Nhưng June không biết điều đó, cô chỉ nói, “Cậu sớm quay về nhé.”
Vậy là đã gần tám tháng trôi qua. Từ đó tôi không nghe tin tức gì về cô. Tôi không biết liệu có phải vì chúng tôi quá ngại làm phiền nhau, quá lo sợ rằng người kia không muốn nói chuyện, hay có thể cả hai đang quá tự cao để là người đủ dũng cảm làm lành với người còn lại. Có khi cô chẳng còn hứng thú nữa. Nhưng ta luôn biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Một tuần trôi qua không liên lạc, rồi một tháng, và rất nhanh thôi, một khoảng thời gian dài trôi qua, việc gọi cho cô chỉ làm tôi thấy kỳ cục và hỗn độn. Nên tôi không gọi. Hơn nữa, tôi sẽ nói gì chứ? Đừng lo, các bác sĩ đang chiến đấu để cứu mạng mình. Đừng lo, họ đang cố gắng thu hẹp vùng tổn thương trong não mình bằng một núi thuốc trước khi thử mổ nó ra. Đừng lo, Nam Cực có thể bảo lãnh cho mình đến chữa trị tại bệnh viện cao cấp của họ. Đừng lo, mình sẽ khỏe thôi.
Giữ liên lạc với người con gái ta si mê liệu có ý nghĩa gì khi mà ta đang chết dần chết mòn?
Một cơn đau nhói xuyên thấu gáy tôi như một lời nhắc nhở. “Cứ thế này sẽ tốt hơn,” Tôi tự nhủ với bản thân hàng trăm lần. Và quả là vậy. Không gặp cô trong suốt một thời gian dài làm ký ức về lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ mờ dần đi, tôi nhận ra mình đã ít nghĩ về việc cô liên quan đến cái chết của gia đình tôi hơn thường lệ.
Khác với ảo ảnh của Tess, không biết vì sao ảo ảnh của June không hề nói một từ. Tôi cố lờ đi ảo ảnh lung linh này nhưng cô vẫn không chịu ra đi. Đúng là đồ cứng đầu.
Cuối cùng, tôi đứng dậy, vứt điếu thuốc lên vỉa hè rồi bước qua cánh cửa quán bar Obsidian. Có khi âm nhạc và ánh sáng sẽ giúp tôi rũ được hình ảnh của cô ra khỏi đầu.
Đột nhiên, tôi không thể trông thấy gì. Câu lạc bộ tối như hũ nút còn âm thanh thì chói tai. Ngay lập tức tôi bị chặn lại bởi hai tên lính vạm vỡ. Một tên đặt bàn tay chắc nịch lên vai tôi. “Tên và đơn vị?” Hắn hỏi.
Tôi không thích tiết lộ danh tính thật của mình. “Hạ sĩ Schuster. Không quân.” Tôi đáp, bịa ra một cái tên vu vơ và chọn đơn vị đầu tiên nghĩ đến. Tôi luôn nghĩ về không quân đầu tiên, chủ yếu là vì Kaede. “Tôi đóng quân tại Căn cứ Hải quân số hai.”
Tên lính gật đầu. “Bọn nhóc không quân ở khu trong cùng bên trái, gần nhà tắm. và nếu tôi nghe thấy cậu gây gổ với bất kỳ ai trong cabin quân đội, cậu sẽ bị đuổi và sáng mai chỉ huy của cậu sẽ biết chuyện đó. Hiểu không?”
Tôi gật đầu và bọn lính để cho tôi qua. Tôi đi xuôi một hành lang tối tăm, đi qua cánh cửa thứ hai, rồi hòa mình vào đám đông, vào những ánh đèn lập lòe bên trong quán.
Sàn nhảy chật cứng người mặc những chiếc sơ mi lùng thùng, tay áo xắn cao, những chiếc váy đi cùng những bộ đồng phục nhăn nhúm. Tôi tìm thấy bàn dành cho không quân ở cuối phòng. Tốt, vài chiếc vẫn còn trống. Tôi trượt người ngồi vào bàn, dựng đôi ủng lên ghế đệm rồi ngả đầu ra phía sau. Ít nhất, hình ảnh của June cũng biến mất. Âm nhạc ồn ào làm phân tán mọi suy nghĩ của tôi.
Tôi mới ngồi vào bàn được vài phút thì một cô gái đi xuyên qua sàn nhảy chật chội, loạng choạng bước về phía tôi. Trông cô hồng hào, đôi mắt sáng và tinh nghịch; rồi khi liếc ra phía sau cô gái, tôi để ý thấy một đám con gái đang cười đùa và theo dõi chúng tôi. Tôi gượng cười. Thường thì tôi thích được mọi người chú ý ở câu lạc bộ, nhưng đôi khi, tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và để đám đông hỗn độn cuốn mình đi.
Cô ghé người lại gần và ấn đôi môi vào tai tôi. “Xin lỗi,” cô hét lên để át tiếng ồn. “Đám bạn tôi muốn biết anh có phải là Day không?”
Tôi đã bị nhận ra rồi sao? Bất giác tôi co mình lại và lắc đầu để những người khác cũng nhìn thấy. “Cô nhận nhầm người rồi,” Tôi cười gượng đáp. “Nhưng cảm ơn cô vì lời khen.”
Khuôn mặt cô gái bị bóng tối che phủ phần lớn nhưng tôi vẫn biết nó đang đỏ ửng. Bạn cô bật cười. Không ai trong số họ tin vào lời phủ nhận của tôi. “Anh muốn nhảy không?” Cô gái hỏi. Cô liếc ra sau về phía ánh đèn lập lòe xanh vàng, rồi quay lại nhìn tôi. Chắc đây cũng là điều hội bạn đã thách cô làm.
Trong khi đang cố nghĩ ra vài lời từ chối lịch sự, tôi đánh giá vẻ ngoài của cô gái. Không gian xung quanh quá tối để tôi có thể thấy rõ cô và tất cả những gì tôi nhìn được chỉ là thấp thoáng ánh đèn nê ông trên da, đuôi tóc buộc dài, đôi môi bóng của cô cong lên thành một nụ cười, thân hình gọn ghẽ và mượt mà trong chiếc váy ngắn và đôi bốt quân đội. Lời từ chối của tôi dần biến mất trên đầu môi. Có điều gì đó ở cô gái làm tôi nhớ đến June. Trong tám tháng kế từ lần đầu tiên June trở thành Đầu-não-tập-sự, tôi chưa từng cảm thấy hứng thú với cô gái nào, nhưng giờ đây, hình bóng mờ ảo của người ấy đang vẫy gọi tôi lên sàn nhảy, tôi để bản thân lại được hy vọng.
“Được thôi, sao lại không chứ?” Tôi nói.
Cô gái nhoẻn miệng cười tươi. Khi tôi đứng dậy khỏi bàn và nắm lấy tay cô gái, hội bạn cô thốt lên kinh ngạc, sau đó hò reo cổ vũ lớn. Cô gái dẫn tôi đi xuyên qua họ, và trước khi tôi kịp biết chuyện gì, chúng tôi đã bị xô vào giữa đám đông, chỉ kịp giữ một khoảng cách rất nhỏ với nhau.
Tôi ép sát người vào cô gái, cô đưa tay vuốt gáy tôi và chúng tôi để tiếng nhạc ồn ã cuốn đi. Cô ta cũng xinh đấy, tôi tự nhủ, mắt mờ đi giữa một biển ánh sáng và chân tay. Bản nhạc thay đổi, rồi lại thay đổi. Tôi không biết chúng tôi bị cuốn đi như thế trong bao lâu nhưng khi cô gái ngả người về trước và chạm môi lên môi tôi, tôi đã nhắm mắt và để yên như vậy. Tôi còn cảm thấy một cơn run rẩy đang chạy dọc sống lưng. Cô hôn tôi hai lần, đôi môi mềm mọng, lưỡi có vị vodka và hoa quả. Tôi áp một tay vào eo lưng cô gái, kéo cô sát gần lại, đến khi cơ thể cô ép cứng vào người tôi. Cô hôn tôi vồn vã hơn. Cô ấy là June, tôi tự nhủ lòng, chọn cách đắm mình trong những ảo tưởng. Khi nhắm mắt, đầu óc tôi vẫn chếnh choáng trong những ảo giác do thuốc lá gây ra, trong chốc lát tôi có thể tin vào chúng, tôi có thể hình dung ra cô đang hôn tôi ở đây, đang lấy đi từng hơi thở trong lồng ngực tôi. Cô gái có lẽ đã nhận ra sự thay đổi trong cử chỉ của tôi, cử chỉ đột nhiên mạnh mẽ, khao khát hơn, vì cô đang nở nụ cười ngay trên môi tôi. Cô ấy là June. Là mái tóc đen của June đang chạm vào mặt tôi, cặp lông mi dài của June đang chạm vào gò má tôi, cánh tay của June đang ôm lấy cổ tôi, cơ thể của June đang lướt qua cơ thể tôi. Tôi thốt lên một tiếng rên khe khẽ.
“Đi nào,” Cô thì thầm. Lời nói pha chút tinh nghịch. “Mình đi hít chút khí trời đi.”
Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi không muốn đi, bởi rời đi đồng nghĩa với việc tôi phải mở mắt ra và June sẽ biến mất, thay vào đó là một cô gái xa lạ. Thế nhưng cô gái đã kéo tay tôi đi và tôi buộc phải nhìn xung quanh. Dĩ nhiên là tôi không thể nhìn thấy June nữa. Ánh đèn trong câu lạc bộ lóe lên làm tôi bị chói mắt không nhìn thấy gì trong giây lát. Cô gái dẫn tôi xuyên qua đám đông chật ních những vũ công, dọc hành lang tối như hũ nút của câu lạc bộ, ra ngoài bằng một cánh cửa hậu không có biển đề. Chúng tôi bước ra một con ngõ yên tĩnh phía sau câu lạc bộ. Chỉ vài tia sáng yếu ớt chiếu xuống dọc theo lối đi, khoác lên cảnh vật một màu xanh lục kỳ quái.
Cô xô tôi vào tường và nhấn chìm tôi trong một nụ hôn nữa. Làn da cô ấm và tôi cảm nhận được cô đang sởn gai ốc bên dưới những cái động chạm của tôi. Tôi hôn đáp lại, rồi một tiếng cười khe khẽ bật ra từ cô khi tôi xoay tròn cả hai và ấn chặt cô vào tường.
Cô ấy là June, tôi liên tục tự nhủ. Tôi vừa hôn ngấu nghiến lên cổ cô gái vừa nếm thấy vị khói và nước hoa trộn lẫn.
Tiếng tĩnh điện nhỏ kêu xèo xèo trong tai nghe của tôi, nghe như tiếng mưa rơi hay tiếng rán trứng. Tôi cố tảng lờ cuộc gọi đến, ngay cả khi giọng nói của người đàn ông đã vang lên trong tai tôi. Cuộc gọi làm tôi mất hứng. “Anh Wing,” anh ta nói.
Tôi không trả lời. Biến đi. Tôi đang bận.
Vài giây sau, giọng nói lại vang lên. “Anh Wing, tôi là Đại úy David Guzman thuộc Đội tuần tra số mười bốn thành phố Denver. Tôi biết anh có ở đấy.”
Ôi, cái gã này. Gã đại úy tội nghiệp luôn được giao nhiệm vụ phải liên lạc với tôi.
Tôi thở dài và buông cô gái ra. “Anh xin lỗi,” tôi nói không ra hơi, trưng bộ mặt thành thật xin lỗi rồi chỉ tay lên tai. “Chờ anh một chút được không?”
Cô gái mỉm cười đưa tay vuốt phẳng váy. “Em vào trong nhé,” Cô nói. “Nhớ tìm em đấy.” Rồi cô bước qua cánh cửa, quay trở vào câu lạc bộ.
Tôi bật micro lên rồi đi đi lại lại trong con ngõ. “Anh muốn gì?” tôi thì thầm, giọng khó chịu.
Gã đại úy thở vào điện đàm rồi tuôn một tràng. “Anh Wing, anh được yêu cầu có mặt ở Denver vào tối mai, ngày Quốc khánh, tại phòng khiêu vũ Tòa nhà Quốc hội. Như mọi khi, anh có thể từ chối lời đề nghị, như anh vẫn thường làm,” Gã làu bàu trong miệng. “Tuy nhiên, đại tiệc lần này là một buổi họp mặt hiếm có của những nhân vật vô cùng quan trọng. Nếu anh tham gia, chúng tôi sẽ cử một chiếc chuyên cơ đợi anh vào sáng mai.”
Một buổi họp mặt hiếm có của những nhân vật vô cùng quan trọng? Đã bao giờ nghe một câu có nhiều từ ngữ bóng bẩy như vậy chưa? Tôi đảo mắt chán nản. Khoảng mỗi tháng một lần, tôi lại nhận được lời mời dự những sự kiện vớ vẩn ở thủ đô, như một buổi dạ hội dành cho các sĩ quan chiến tranh có quân hàm cấp cao hay lễ kỷ niệm được tổ chức nhân ngày Anden chấm dứt hoàn toàn kỳ Sát hạch. Nhưng lý do duy nhất họ muốn tôi đến dự những sự kiện này là vì họ có thể trưng tôi ra và nhắc nhở mọi người rằng, “Nhìn này, phòng khi các người quên mất, Day đang ở phe chúng tôi!” Đừng liều quá Anden à.
“Anh Wing,” Gã đại úy nói trong khi tôi yên lặng, như thể đang dùng đến những lý lẽ cuối cùng, “Đích thân ngài cử tri vĩ đại yêu cầu anh hiện diện, cả Đầu-não-tập-sự cũng vậy.”
Đầu-não-tập-sự.
Tiếng bước chân lạo xạo của tôi dừng lại ở giữa con ngõ. Tôi quên cả thở.
Đừng phấn khích quá, suy cho cùng, có đến ba Đầu-não-tập-sự, có thể gã nhắc đến bất cứ ai trong số họ. Vài giây trôi qua trước khi tôi cất tiếng hỏi, “Đầu-não-tập-sự nào?”
“Là người thực sự quan trọng đối với anh.”
Hai má tôi nóng lên vì giọng điệu trêu chọc của gã. “June à?”
“Vâng, cô June Iparis,” Gã đại úy đáp. Gã nói giọng nhẹ nhõm vì cuối cùng đã lôi kéo được sự chú ý của tôi. “Lần này cô ấy muốn đích thân mời. Cô ấy rất mong được gặp anh tại đại tiệc ở Tòa nhà Quốc hội.”
Đầu tôi đau nhói và tôi phải cố gắng giữ hơi thở đều. Mọi suy nghĩ về cô gái trong câu lạc bộ biến mất như cơn gió. June chưa từng đích thân mời tôi trong suốt tám tháng qua, đây là lần đầu tiên cô mời tôi đến dự một buổi lễ công khai. “Nhân dịp gì vậy?” tôi hỏi. “Chỉ là một bữa tiệc nhân dịp Ngày Quốc khánh thôi phải không? Tại sao lại quan trọng vậy?”
Gã đại úy ngần ngừ. “Đây là việc liên quan đến an ninh quốc gia.”
“Thế nghĩa là sao?” Niềm hứng khởi ban đầu của tôi dần tan biến, có lẽ gã chỉ đang bịa chuyện. “Nghe này, Đại úy, tôi có chút công việc đang dở dang cần làm. Thử thuyết phục tôi lần nữa vào sáng mai nhé.”
Gã đại úy làu bàu chửi rủa tôi. “Được thôi, anh Wing. Tùy anh quyết định.” Gã lầm bầm gì đó mà tôi không nghe rõ rồi cúp máy. Tôi nhăn nhó vì tức giận khi niềm hứng khởi đã tan biến thành nỗi thất vọng tràn trề. Có lẽ giờ tôi nên đi về nhà. Dù sao cũng đến lúc tôi quay về kiểm tra xem Eden thế nào. Đúng là một trò hề. Rất có thể ngay từ đầu gã đã bịa chuyện về lời mời của June, bởi nếu cô thực sự muốn tôi quay về thủ đô như thế thì cô...
“Day phải không?”
Một giọng nói khác vang lên trong tai nghe của tôi. Tôi đứng im không cử động.
Những ảo giác do thuốc lá vẫn chưa biến mất sao? Có phải tôi vừa tưởng tượng ra giọng nói của cô? Dù đã gần một năm nay tôi chưa nghe giọng nói ấy, nhưng lúc nào tôi cũng có thể nhận ra, chỉ tiếng nói thôi cũng đủ gợi lên hình ảnh June đang đứng trước mặt tôi, như thế tôi có thể tình cờ gặp lại cô trong con ngõ này. Cầu mong không phải cô ấy. Cầu mong đó là cô ấy.
Có phải giọng nói của cô luôn tác động đến tôi mạnh như vậy?
Tôi không biết mình đã đứng yên tại chỗ trong bao lâu nhưng chắc là khá lâu, cô phải nhắc lại, “Day, là mình đây. June đây. Cậu có ở đó không?” Tôi rùng mình.
Đây là sự thật. Chính là cô ấy.
Giọng cô khác với những gì tôi nhớ. Trang trọng và ngập ngừng, như nói chuyện với người lạ. Cuối cùng tôi cũng trấn tĩnh lại và bật micro lên. “Mình đây,” Tôi đáp. Giọng của chính tôi cũng khác đi, cũng ngập ngừng, và trang trọng như vậy. Tôi hy vọng cô không nhận ra chút run rẩy trong giọng tôi.
Có một khoảng lặng ngắn ở đầu dây bên kia trước khi June nói tiếp. “Chào.” Rồi một khoảng lặng dài, sau đó là, “Cậu khỏe không?”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy một cơn bão từ ngữ đang lớn dần trong tôi và chỉ chực trào ra. Tôi muốn nói tuột ra mọi thứ: Mình đã nghĩ đến cậu mỗi ngày kể từ lời tạm biệt cuối cùng giữa chúng ta, mình xin lỗi vì đã không gọi cho cậu. Mình ước gì cậu đã gọi cho mình. Mình nhớ cậu. Mình nhớ cậu.
Nhưng tôi không nói lời nào. Thay vào đó, tôi chỉ nói được một câu, “Mình khỏe. Có việc gì thế?”
Cô ngập ngừng, “Ừ. Vậy là tốt. Mình xin lỗi vì gọi muộn thế này, vì mình chắc cậu đang cố ngủ sớm. Nhưng Thượng viện và ngài cử tri yêu cầu mình đích thân chuyển lời mời đến cậu. Mình cũng sẽ không làm theo nếu thấy nó không thực sự quan trọng. Denver sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ nhân ngày Quốc khánh, và trong sự kiện này, chúng mình sẽ mở một cuộc họp đột xuất. Chúng mình cần cậu tham gia.”
“Tại sao?” Có vẻ tôi đã phải dùng đến những câu đáp cụt lủn. Vì nhiều lý do, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra khi nghe giọng June trên điện thoại.
Cô thờ hắt, tạo nên tiếng tĩnh điện khe khẽ trong tai nghe, rồi nói, “Cậu đã nghe về hiệp ước hòa bình được soạn thảo giữa chính quyền Cộng hòa và Thuộc địa rồi, đúng không?”
“Ờ, tất nhiên.” Mọi người trên đất nước này đều biết rằng: Anden nhỏ bé, quý giá của chúng ta có một tham vọng lớn nhất, đó là chấm dứt cuộc chiến tranh mà không ai biết sẽ còn tiếp diễn trong bao lâu. Cho đến nay, mọi chuyện có vẻ vẫn đi đúng hướng, đủ để tiền tuyến ở trong tình trạng yên ắng và bế tắc suốt bốn tháng qua. Ai mà ngờ rằng ngày này sẽ tới, cũng giống như việc chúng ta chưa bao giờ hy vọng được nhìn thấy các sân vận động sát hạch trên khắp đất nước đóng cửa nằm im lìm. “Có vẻ như ngài Cử tri đang đi đúng hướng để trở thành người anh hùng của nước Cộng hòa nhỉ?”
“Đừng nói trước như vậy.” Lời nói của June có vẻ buồn rầu, tôi cảm giác như nhìn thấy được nét mặt cô qua chiếc tai nghe. “Ngày hôm qua, chúng mình nhận được một bức điện giận dữ từ chính quyền Thuộc địa. Có một nạn dịch đã tràn qua các thành phố nơi tiền tuyến bên họ và họ tin chắc đó là do vũ khí sinh học mà chúng ta chuyển đến qua đường biên giới. Họ thậm chí còn lần theo số xê ri trên vỏ những vũ khí được cho rằng đã gây ra bệnh dịch.”
Từng lời cô nói bị bóp nghẹt qua những chấn động trong tâm trí tôi, đám sương mù mang những ký ức về Eden và đôi mắt đen láy, đang chảy máu, về thằng bé trên đoàn tàu bị sử dụng như một phần của cuộc chiến. “Như vậy nghĩa là hiệp ước hòa binh bị bãi bỏ?” Tôi hỏi.
“Đúng thế.” Giọng June chùng xuống. “Chính quyền Thuộc địa nói bệnh dịch là một hành động tuyên chiến chính thức với họ.”
“Và điều đó thì liên quan gì đến mình?”
Lại một khoảng lặng dài, đáng ngại. Một cảm giác sợ hãi đến lạnh người xâm chiếm lấy tôi, và tôi cảm thấy từng ngón tay mình đang trở nên tê liệt. Bệnh dịch. Nó đang diễn ra. Tất cả lại là một vòng luẩn quấn.
“Mình sẽ kể cho cậu nghe khi nào cậu đến đây,” cuối cùng June cũng cất lời. “Tốt nhất không nên nói về chuyện này qua điện thoại.”