DAY
Chúng tôi hạ cánh xuống Denver vào buổi sáng ngày tổ chức bữa tiệc khẩn cấp. Thậm chí nghe từ này thôi tôi đã muốn phì cười: Bữa tiệc khẩn cấp? Đối với tôi, tiệc tùng vẫn là một bữa ăn uống, tôi chưa thấy tình trạng khẩn cấp nào là động cơ cho một núi đồ ăn, mặc dù nó là dành cho ngày Quốc khánh. Đây là cách các Thượng nghị sĩ đương đầu với khủng hoảng sao, bằng cách nhồi thêm đồ ăn vào mấy khuôn mặt béo phì của họ?
Sau khi tôi và Eden ổn định tại căn hộ tạm thời của chính phủ, Eden mệt lả ngủ thiếp đi vì chuyến bay sớm, tôi ngần ngại để thằng bé lại với Lucy để đi gặp người trợ lý được phân công giúp tôi chuẩn bị cho sự kiện tối nay.
“Nếu bất kỳ ai muốn gặp thằng bé,” tôi nói nhỏ với Lucy lúc Eden đang ngủ, “dù là vì lý do gì, bà hãy gọi cho tôi. Nếu có ai muốn...”
Lucy, vốn đã quen với tính đa nghi của tôi, khoát tay bảo tôi ngừng nói. “Để tôi làm cho cậu thư giãn hơn, cậu Wing à.” Bà đáp. Bà vỗ nhẹ vào má tôi. “Không ai được phép gặp Eden trong lúc cậu đi vắng. Tôi hứa đấy. Tôi sẽ gọi ngay cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra.”
Tôi gật đầu. Ánh mắt còn nán lại chỗ Eden như thể nếu tôi chớp mắt thôi là thằng bé sẽ biến mất. “Cảm ơn bà.”
Để tham dự sự kiện kỳ dị này, tôi phải ăn vận chỉn chu, và để ăn mặc chỉn chu, chính quyền Cộng hòa đã phái con gái của một vị Thượng nghị sĩ đưa tôi đến các quận trung tâm, nơi tập trung các khu mua sắm chính của thành phố. Cô gặp tôi ngay tại ga tàu ở trung tâm quận. Không thể nhầm cô với ai, cô rất kiểu cách trong bộ quân phục thời trang từ đầu đến chân, đôi mắt nâu nhạt tương phản với làn da nâu sẫm màu và mái tóc xoăn đen dày được tết bím gọn gàng. Khi nhận ra tôi, cô thoáng mỉm cười. Tôi thấy ánh mắt soi xét của cô, chắc hẳn đang chê bai bộ quần áo của tôi. “Chắc anh là Day,” Cô nói rồi bắt tay tôi. “Tôi tên là Faline Fedelma, ngài Cử tri phân công tôi đến hướng dẫn anh.” Cô dừng lại và nhướng đôi lông mày khi nhìn quần áo tôi. “Chúng ta có nhiều việc cần phải làm đây.”
Tôi nhìn lại chính mình, ống quần được giắt trong đôi bốt cao cổ, áo sơ mi nhàu nhĩ còn khăn quàng thì đã cũ. Đây có khi sẽ được coi là đồ xa xỉ trên đường phố. “Mừng là cô đã chấp nhận.” Nhưng Faline chỉ cười và vòng tay khoác lấy tay tôi.
Khi cô dẫn tôi đi qua các con phố chuyên bán trang phục dự sự kiện buổi tối của chính quyền, tôi hòa vào dòng người đông đúc vội vã xung quanh. Toàn những dân thượng lưu, ăn diện. Một nhóm ba sinh viên đi qua, cười khúc khích về điều gì đó, mặc bộ quân phục mới tinh và đi những đôi ủng sáng bóng. Khi chúng tôi rẽ ngoặt và bước vào một cửa hàng, tôi nhận ra quân lính đang đứng gác trên khắp con phố. Rất nhiều lính gác.
“Ở khu trung tâm thường có nhiều lính gác như vậy à?” Tôi hỏi Faline.
Cô chỉ nhún vai và ướm thử một bộ quần áo lên người tôi nhưng tôi có thể thấy vẻ không mấy thoải mái trong đôi mắt cô. “Không,” Cô đáp, “Không hẳn. Nhưng tôi chắc không có việc gì phải lo lắng đâu.”
Tôi bỏ qua chuyện đó nhưng trong đầu vẫn rộn lên cảm giác lo lắng. Denver đang tăng cường phòng thủ. June không giải thích với tôi tại sao cô lại cần tôi tham gia bữa tiệc này đến vậy, cần đến độ phải đích thân liên lạc với tôi sau rất nhiều tháng không nói chuyện. Cô ấy cần cái quái gì ở tôi chứ? Lần này chính quyền Cộng hòa lại muốn gì đây?
Nếu chính phủ Cộng hòa thực sự sẽ tham chiến, thì có lẽ tôi nên tìm cách đưa Eden ra nước ngoài. Suy cho cùng, hiện giờ chúng tôi đã đủ khả năng để ra đi. Không biết điều gì níu giữ tôi ở đây nữa.
Vài giờ sau, khi mặt trời đã lặn và pháo hoa mừng sinh nhật ngài cử tri đã bắt đầu bắn ngẫu nhiên ở các khu vực trong thành phố, một chiếc xe jeep chở tôi từ căn hộ đến lâu đài Colburn. Tôi nôn nóng ngó nhìn qua cửa sổ. Dòng người tấp nập ngược xuôi đi trên vỉa hè đông đúc. Đêm nay, mỗi người đều khoác lên mình những bộ trang phục đặc trưng, hầu hết là màu đỏ, ánh vàng và có huy hiệu nước Cộng hòa được đóng lên khắp nơi, trên đôi găng trắng hay trên cánh tay áo khoác quân đội. Tôi không biết bao nhiêu người tán thành dòng graffiti Anden là vị cứu tinh của chúng ta và bao nhiêu người về phe với Anden là kẻ lừa đảo. Từng đoàn quân diễu hành trên các con phố. Tất cả màn hình khổng lồ đều chiếu hình ảnh biểu tượng Cộng hòa, theo sau là cảnh truyền hình trực tiếp từ lễ hội diễn ra trong lâu đài Colburn. Nhờ có Anden, trên các màn hình khổng lồ gần đây đã giảm dần hình ảnh tuyên truyền về chính phủ Cộng hòa. Mặc dù vậy, vẫn không hề thấy tin tức gì về thế giới bên ngoài. Có lẽ ta không thể có được tất cả.
Ngay khi chúng tôi đến trước những bậc thềm đá của lâu đài Colburn, các con đường nhốn nháo cảnh ăn mừng, đám đông chật ních người cùng đám lính gác nghiêm nghị. Những người xem hò reo chào đón khi tôi bước ra từ xe jeep, một tiếng rống lên làm xương cốt tôi rung chuyển và gây ra một cơn đau nhói xuyên qua gáy. Tôi ngần ngại vẫy chào lại.
Faline đang đợi tôi ở cuối bậc thềm dẫn lên lâu đài Colburn. Lần này cô mặc bộ váy vàng óng và phấn vàng lấp lánh rắc trên mí mắt cô. Chúng tôi cúi chào nhau trước khi tôi theo sau cô, quan sát cô vẫy tay ra hiệu cho những người khác tránh đường. “Anh nhìn rất bảnh trai đấy,” Cô nói. “Có người sẽ rất vui khi thấy anh.”
“Tôi không nghĩ ngài Cử tri sẽ vui như cô nghĩ đâu.”
Cô ngoái lại liếc nhìn rồi cười với tôi. “Tôi đâu có nói về ngài Cử tri.”
Câu nói làm tim tôi đập rộn.
Chúng tôi đi xuyên qua đám đông đang reo hò. Tôi vươn cổ nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp kỳ vĩ của lâu đài Colburn. Mọi vật đều lấp lánh. Đêm nay, mỗi chiếc cột chống đều được trang hoàng bằng những tấm băng rôn dài in hình huy hiệu Cộng hòa, treo ở ngay chính giữa cột và phía trên lối vào sảnh chính là tấm chân dung lớn nhất tôi từng thấy. Khuôn mặt vĩ đại của Anden. Faline dẫn tôi đi xuống hành lang, nơi các Thượng nghị sĩ đang trò chuyện vu vơ và những khách mời thượng lưu nói cười với nhau như thể mọi điều trên đất nước này đang diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng đằng sau những chiếc mặt nạ tươi cười của họ là dấu hiệu của sự lo lắng, những đôi mắt xao động và những cái nhíu mày. Họ chắc hẳn cũng cảm thấy số lượng lính đông bất thường ở đây. Tôi cố bắt chước chính xác cách thức bọn họ nói năng đi đứng nhưng dừng lại ngay khi Faline để ý đến hành động của tôi.
Tôi đi lang thang chúc rượu mọi người, khám phá lâu đài Colburn trong vài phút, lạc giữa một biển các chính trị gia. Những chiếc tua rua ở cầu vai tôi va vào nhau lẻng xẻng. Tôi đi tìm cô ấy, dù cho tôi không biết mình sẽ nói gì khi, nếu, tôi tìm thấy cô. Làm sao tôi có thể bắt gặp cô giữa đám đông xa hoa chết tiệt này chứ? Rẽ vào bất kỳ nơi nào, tôi đều thấy những chiếc áo choàng sặc sỡ và những bộ lễ phục bóng bấy, những đài phun nước và đàn piano, những người phục vụ mang những chiếc ly dài đựng sâm banh, đám người vui vẻ với những nụ cười giả tạo. Tôi đột nhiên có cảm giác sợ bị giam cầm.
Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì ở đây?
Như được sắp đặt từ trước, ngay lúc tôi tự đặt cho mình những câu hỏi cũng là lúc tôi nhìn thấy cô. Không hiểu sao, giữa những kẻ quý tộc đang hòa vào nhau trong một bức tranh mờ ảo, ánh mắt tôi bắt gặp hình bóng của cô và dừng lại. June . Âm thanh xung quanh tôi nhỏ dần thành tiếng vo ve, lặng lẽ và tẻ nhạt, toàn bộ sự chú ý của tôi đều tập trung vô vọng về phía cô gái mà tôi nghĩ mình có thể gặp được.
Cô khoác một chiếc áo choàng đỏ sẫm dài chấm đất, mái tóc dày, bóng mượt của cô buộc cao trên đỉnh đầu tạo thành làn sóng đen óng và được gài gọn gàng bằng chiếc trâm nạm đá màu đỏ lấp lánh. Cô là người con gái đẹp nhất trên đời, nhiều khả năng là cô gái quyến rũ nhất trong căn phòng này. Cô đã cao hơn kể từ lúc tôi gặp cô tám tháng trước, và cách cô xuất hiện, đĩnh đạc duyên dáng với chiếc cổ cao mảnh khảnh như thiên nga và đôi mắt đen sâu thắm, là hình ảnh của sự hoàn hảo.
Gần như hoàn hảo. Nhìn gần hơn, tôi nhận ra điều làm mình lo lắng, có một vẻ kìm nén ở nơi cô, điều gì đó bất an và tự ti. Không giống June mà tôi biết. Như thể sự bất lực đối ngược với vẻ bề ngoài, tôi nhận ra mình đang dẫn cả Faline và tôi đi về hướng cô. Tôi chỉ dừng lại khi những người xung quanh cô tản ra, để lộ người đàn ông đang đứng cạnh cô lúc này.
Là Anden. Tất nhiên, đáng lẽ tôi không nên ngạc nhiên. Rảo bước xung quanh, vài cô gái đỏm dáng đang cố gắng vô ích để được chú ý đến, nhưng có vẻ anh ta chỉ tập trung vào một mình June. Tôi quan sát khi anh ta dựa người để thì thầm vào tai cô, rồi lại tiếp tục trò chuyện thoải mái với cô và những người khác.
Tôi lẳng lặng quay đi, Faline nhăn mặt vì tôi đổi hướng đột ngột. “Anh ổn chứ?” cô hỏi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười cho qua chuyện, “Ồ, tất nhiên. Đừng lo.” Tôi thấy thật lạc lõng giữa những kẻ quý tộc này, với tài khoản ngân hàng và cách xử sự bề trên của họ. Dù cho chính quyền Cộng hòa có tiêu tốn bao nhiêu tiền cho tôi, tôi cũng mãi mãi là một cậu bé đường phố.
Và tôi đã quên mất rằng một cậu bé đường phố thì không thể xứng đôi với Đầu não Thượng viện tương lai.