← Quay lại trang sách

JUNE

.

LOS ANGELES, CALIFORNIA

CỘNG HÒA MỸ

☆☆☆

MƯỜI NĂM SAU

⚝ ✽ ⚝

18:36, MƯỜI MỘT THÁNG BẢY.

KHU VỰC BATALLA, LOS ANGELES.

25.5 ĐỘ C.

⚝ ✽ ⚝

Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi bảy của tôi.

Tôi tổ chức hầu hết các bữa tiệc sinh nhật của mình mà không gặp vấn đề gì. Năm mười tám tuổi, tôi mời Anden, đôi ba thượng nghĩ sĩ, Pascao và Tess, và một vài người bạn cùng lớp cũ ở trường Drake tới dự một bữa tối đơn giản tại quán bar trên sân thượng một tòa nhà ở khu vực Ruby. Sinh nhật thứ mười chín của tôi được tổ chức trên một con tàu ở thành phố New York, một phiên bản tái hiện lại thành phố cũ đã bị chìm của Thuộc địa, nơi mà phần ngoại ô hiện giờ cũng dần dần nghiêng xuống biển Đại Tây Dương. Tôi đã được mời tới một bữa tiệc tổ chức cho vài nhà ngoại giao tới từ Châu Phi, Canada và Mexico. Tôi tận hưởng sinh nhật lần thứ hai mươi một mình, rúc trên giường cùng với Ollie ngủ trên đùi mình, xem tin vắn về ngày tốt nghiệp sớm của Eden em trai Day ở học viện của Nam Cực, cố gắng tìm kiếm hình ảnh Day năm hai mươi tuổi, và nhận được tin cậu đã được tuyển dụng vào một cơ quan tình báo của Nam Cực. Sinh nhật tuổi hai mươi mốt của tôi là một sự kiện lớn tổ chức ở Vegas, nơi mà Anden mời tôi tới lễ hội mùa hè và kết thúc với việc hôn tôi trong phòng nghỉ của khách sạn. Năm thứ hai mươi hai: sinh nhật đầu tiên tôi tổ chức cùng Anden với tư cách là bạn trai chính thức của tôi. Năm thứ hai mươi ba: tôi tham dự lễ giới thiệu bổ nhiệm tôi vào vị trí chỉ huy toàn bộ lực lượng của California, chỉ huy trẻ tuổi nhất trong lịch sử Cộng hòa. Năm thứ hai mươi tư: một sinh nhật không có Ollie. Năm thứ hai mươi lăm: Ăn tối và khiêu vũ trên boong tàu RS Constellation cùng Anden. Năm thứ hai mươi sáu: Ở cùng Pascao và Tess trong khi tôi kể với họ rằng mình và Anden mới chia tay, vị Cử tri trẻ tuổi và tôi đã nhất trí rằng tôi đã không thể yêu anh như cách anh muốn.

Một vài lần được trải qua trong niềm vui, còn lại là nỗi buồn, nhưng tôi vẫn luôn chịu đựng được những sự kiện buồn bã nhất. Những điều tồi tệ hơn rất nhiều đã từng xảy ra, và không có điều gì trong suốt những năm ấy có thể so sánh với bi kịch của những năm tháng thiếu niên. Nhưng ngày hôm nay thì khác. Tôi luôn sợ hãi ngày sinh nhật mình đã nhiều năm nay, bởi nó gợi tôi nhớ lại những sự kiện trong quá khứ mà tôi cố gắng chôn giấu.

Tôi dành gần như cả ngày trong trạng thái khá lặng lẽ. Tôi dậy sớm, thực hiện những bài tập khởi động trên đường chạy và rồi hướng tới khu Batalla để phân công các đại tá dưới quyền về hoạt động ở những thành phố khác nhau. Hôm nay, tôi sẽ dẫn theo hai trong số những đội lính tuần tra giỏi nhất của mình để tháp tùng Anden trong cuộc gặp gỡ với các đặc phái viên Thuộc địa. Chúng tôi có thể không ở chung một căn hộ nữa, nhưng chẳng có gì thay đổi trong việc tôi kiên quyết giữ an toàn cho anh. Anh sẽ luôn là Cử tri của tôi, và tôi dự định sẽ giữ nguyên điều đó. Ngày hôm nay, anh và những quan chức Thuộc địa đang ở giữa phiên thảo luận về vấn đề nới lỏng tình trạng di cư qua biên giới hai nước, Liên hiệp các thành phố đã trở thành một khu vực phát triển mạnh mẽ dành cho người dân cả Thuộc địa lẫn Cộng hòa. Thứ từng là đường phân cách cứng giữa chúng tôi nay trông chỉ như một con dốc. Tôi đứng một bên quan sát khi Anden bắt tay với đại sứ và chụp ảnh. Tôi tự hào về những gì anh đã làm. Đi những bước chậm rãi nhưng không dừng lại. Anh Metias sẽ hạnh phúc khi thấy cảnh này. Và cả Day nữa.

Khi chiều muộn, tôi rời khỏi lâu đài Batalla và hướng tới một tòa nhà màu trắng ngà với bề mặt không tì vết nằm ở tận cùng phía Đông của quảng trường Batalla. Ở đây, tôi trình diện thẻ căn cước của mình ở lối vào rồi đi lên tầng mười hai của tòa nhà. Tôi đi theo từng bậc quen thuộc dọc hành lang, tiếng giày của tôi vang vọng trên nền đá cẩm thạch, cho tới khi tôi dừng bước trước một bia mộ với dòng chữ ĐẠI ÚY METIAS IPARIS được khắc trên mặt đá pha lê trong suốt rộng chừng sáu xăng ti mét vuông.

Tôi đứng đó một lúc, rồi ngồi khoanh chân trước mộ và cúi đầu. “Chào anh, Metias,” Tôi nói với giọng nhẹ nhàng. “Hôm nay là sinh nhật em. Anh có biết em đã bao nhiêu tuổi rồi không?”

Tôi nhắm mắt lại, và xuyên qua sự yên tĩnh đang bủa vây xung quanh, tôi nghĩ tôi cảm nhận được một bàn tay vô hình đặt lên vai mình, sự xuất hiện nhẹ nhàng của anh trai tôi mà tôi vẫn thỉnh thoảng cảm nhận được, ngay trong khoảnh khắc lặng lẽ này. Tôi tưởng tượng ra anh cười với mình, vẻ mặt anh thư giãn và thoải mái.

“Hôm nay, em hai mươi bảy tuổi rồi,” Tôi tiếp tục thì thầm. Giọng tôi lạc đi trong một khoảnh khắc “Giờ thì chúng ta đã bằng tuổi nhau.”

Lần đầu tiên trong đời, tôi không còn là em gái bé bỏng của anh. Năm kế tiếp tôi sẽ bước về phía trước thêm một bước còn anh thì vẫn ở lại. Từ nay trở đi, tôi sẽ lớn hơn tuổi anh lúc anh còn sống.

Tôi cố gắng để nghĩ đến những điều khác, vì thế tôi kể cho linh hồn anh về năm đã qua, những chật vật và thành công của tôi trong việc điều hành các đội tuần tra, về công việc bận rộn mỗi tuần của mình. Tôi nói với anh, như mọi khi tôi vẫn nói, rằng tôi nhớ anh. Và lại như mọi khi, tôi có thể nghe thấy tiếng linh hồn anh thì thầm vào tai tôi, nhẹ nhàng đáp rằng anh cũng nhớ tôi. Rằng anh vẫn luôn trông chừng tôi dù ở bất cứ nơi nào.

Một giờ sau đấy, mặt trời cuối cùng cũng lặn và ánh sáng chiếu qua cửa sổ dần biến mất, tôi đứng dậy và chậm rãi rời khỏi tòa nhà. Tôi nghe những tin nhắn bị nhỡ qua tai nghe của mình. Tess sẽ sớm kết thúc ca trực, rất có thể sẽ lại có cả một đống chuyện mới để nói về bệnh nhân của mình. Trong năm đầu tiên sau khi Day đi, hai người họ vẫn liên lạc thường xuyên, và Tess vẫn liên tục kể cho tôi những cập nhật mới nhất về cậu. Những chuyện như thị lực của Eden đã cải thiện. Công việc mới của Day. Những trò chơi ở Nam Cực. Nhưng nhiều năm trôi qua, những cuộc nói chuyện của họ thưa dần, Tess lớn lên và sống cuộc đời của mình, dần dần, liên kết giữa họ chỉ còn là những lời thăm hỏi một năm một lần. Đôi khi chẳng có gì.

Sẽ là nói dối nếu tôi bảo không nhớ những câu chuyện của em về Day. Nhưng dù vậy, tôi biết mình vẫn trông chờ được nói chuyện với em và Pascao vào bữa tối, người hẳn đang từ Đại học Drake về và chắc chắn sẽ rất sốt sắng được chia sẻ những cuộc phiêu lưu mới nhất của mình trong quá trình luyện tập ở trường quân sự. Tôi mỉm cười khi nghĩ về những điều họ sẽ kể. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm và tự do hơn sau cuộc nói chuyện với anh trai. Tôi thoáng vẩn vơ nghĩ về Day. Tự hỏi cậu đang ở đâu, với ai và liệu cậu có đang hạnh phúc không.

Tôi thực sự và từ tận đáy lòng hy vọng cậu được hạnh phúc.

Khu vực này tối nay không bận rộn lắm (chúng tôi đã không cần nhiều cảnh sát tuần tra trong vài năm gần đây), và nếu không kể một vài người lính đứng rải rác đó đây thì tôi đứng một mình. Hầu như đèn đường đều chưa bật, và trong màn đêm đang bao phủ tôi có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên đầu. Ánh sáng từ màn hình khổng lồ hắt ra thay đổi liên tục đủ màu sắc trên vỉa hè xám xịt của khu Batalla, và tôi khoan thai đi bên dưới chúng, đưa một tay ra hứng lấy những màu sắc nhảy nhót trên da mình. Tôi nhìn những đoạn tin tức trên màn hình với cảm giác không thích thú lắm trong khi đọc lướt qua các tin nhắn. Những quả tua trên vai tôi rung nhẹ.

Sau đó tôi dừng lại ở một tin nhắn Tess gửi cho tôi từ đầu giờ chiều. Giọng em vang lên bên tai tôi, ấm áp và đầy vui vẻ.

“Này, chị xem tin tức đi.”

Đó là tất cả những gì em nói. Tôi nhíu mày, sau đó cười một chút với trò đùa của Tess. Tin tức có gì mới? Tôi đưa mắt nhìn màn hình, lần này thì hiếu kỳ hơn. Không thứ gì khiến tôi chú ý. Tôi tiếp tục tìm kiếm thứ mà Tess có thể đã nhắc đến. Vẫn không có. Rồi... một dòng tít nhỏ không có gì nổi bật, ngắn tới mức tôi chắc hẳn đã bỏ qua nó suốt cả một ngày trời. Tôi chớp mắt, như thế mình đã nhìn nhầm, và đọc trước khi nó biến mất.

EDEN BATAAR WING TỚI LOS ANGELES ĐỂ PHỎNG VẤN VÀO VỊ TRÍ KỸ SƯ CỦA BATALLA

Eden? Một tia sáng lóe lên trong sự im lặng đã bao phủ tôi suốt cả ngày hôm nay. Tôi đọc lại dòng tít hết lần này đến lần khác cho tới khi thuyết phục được chính mình rằng họ thực sự đang nói về em trai Day. Eden đang ở đây để phỏng vấn cho một công việc tiềm năng.

Em ấy và Day đang ở đây.

Tôi nhìn quanh những con phố theo bản năng. Họ đang ở đây, đi lại trên cùng một con phố với tôi. Cậu ấy đang ở đây. Tôi lắc đầu cô gắng xua đi cô bé mới lớn đang thức tỉnh trong trái tim mình. Thậm chí sau từng đó thời gian, tôi vẫn hy vọng. Bĩnh tĩnh nào, June. Nhưng trái tim tôi vẫn như muốn nhảy cẫng lên. Tin nhắn của Tess văng vẳng trong đầu tôi. Tôi quay lại đi bộ dọc theo con phố. Có lẽ tôi có thể tìm thấy nơi họ đang ở, chỉ là ngó qua một chút xem cậu đã ra sao trong suốt thời gian qua. Tôi quyết định gọi lại cho Tess sau khi tới ga tàu.

Mười lăm phút sau, tôi đứng ở ngoại ô khu Batalla; ga tàu dẫn tới khu Ruby hiện ra ở góc đường. Bóng tối đã buông xuống để những ngọn đèn đường phải sáng lên, và một vài binh lính đang bước đi phía bên kia đường; ngoài họ ra, tôi là người duy nhất ở khối nhà này.

Nhưng khi đến một đoạn rẽ trên phố, tôi nhìn thấy hai người khác đang đi về phía mình. Tôi dừng lại giữa chừng. Nheo mắt cố găng nhìn kỹ lại con phố phía trước. Tôi vẫn không dám tin vào mắt mình.

Hai người đàn ông trẻ tuổi. Từng chi tiết tự động ăn khớp với suy nghĩ của tôi, quen thuộc tới mức mà tôi không cần nghĩ hai lần. Cả hai người họ đều cao và gầy gò, với mái tóc bạch kim nhạt màu tung bay trong ánh đèn mờ ban đêm. Ngay lập tức tôi biết rằng họ là họ hàng, vì sự giống nhau trong ngoại hình và dáng điệu. Người phía bên trái đeo kính và đang nói chuyện một cách rất sôi nổi, mái tóc xoăn vàng óng của cậu lay chuyển trong từng bước đi, đôi tay cậu vẽ ra một thứ gì đó như biểu đồ trước mắt. Cậu xắn tay áo lên tới khuỷu tay, thân áo thả lỏng và nhàu nhĩ. Một nụ cười vô tư sáng lên trên gương mặt cậu.

Người đàn ông ở phía bên phải có vẻ khép kín hơn, đang lắng nghe một cách kiên nhẫn những lời của người bạn tóc xoăn trong khi đút tay vào túi áo. Một nụ cười mỉm hiện lên trên khóe môi cậu. Mái tóc cậu khác với những gì tôi nhớ, giờ nó ngắn, trông thoải mái và hơi lộn xộn, và khi bước đi, thi thoảng cậu lại vô thức lùa tay vào tóc khiến nó trông càng lộn xộn hơn. Đôi mắt cậu vẫn xanh như thế. Mặc dù giờ đây cậu đã trưởng thành, với gương mặt của một người đàn ông thay vì một chàng trai tôi đã từng biết rất rõ, cậu vẫn cho thấy một vài dấu hiệu của tuổi trẻ mỗi khi cười rộ lên vì những điều em trai mình nói, những khoảnh khắc chói sáng tới sững sờ và đầy sức sống.

Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, xóa tan sự nặng nề đè lên lồng ngực. Day và Eden.

Tôi cúi đầu khi họ đi gần hơn. Nhưng từ khóe mắt, tôi có thể thấy Eden để ý tôi trước. Em dừng lại trong một giây khi đang nói dở câu, và thoáng mỉm cười. Đôi mắt em liếc qua phía anh trai.

Day đưa mắt về phía tôi.

Ánh nhìn ấy bắt được đúng lúc tôi mất cảnh giác, tôi đã không đối mặt với ánh nhìn của cậu trong một thời gian quá lâu tới mức đột nhiên tôi không thể thở. Tôi đứng thẳng và bước nhanh hơn. Tôi cần phải rời khỏi đây. Nếu không, tôi không chắc mình có thể kìm nén được cảm xúc đang dần hiện trên khuôn mặt.

Chúng tôi đi ngang qua nhau mà không nói một lời. Phổi tôi như muốn vỡ tung, và tôi cần phải hít thở một chút để ổn định bản thân. Tôi nhắm mắt lại. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng mạch máu chảy, và tiếng đập nhịp nhàng của trái tim mình. Tôi nghe được tiếng bước chân của họ nhỏ dần phía sau lưng mình. Một cảm giác chìm nghỉm từ từ đọng lại. Tôi nuốt khan, buộc những dòng thác ký ức rời khỏi tâm trí.

Tôi hướng về phía nhà ga xe lửa. Tôi sẽ về nhà. Sẽ không nhìn lại.

Tôi không thể.

Rồi... tôi nghe thấy những tiếng chân ở sau lưng mình lần nữa. Tiếng bốt nện vội vã xuống vỉa hè. Tôi dừng bước, khựng lại, và quay về phía sau.

Đó là Day. Cậu đuổi theo tôi. Ở ngay sau cậu, Eden chờ đợi với hai tay đút túi. Day nhìn vào mắt tôi với một biểu cảm dịu dàng và bối rối, khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. “Xin lỗi,” cậu nói. Ôi, giọng nói ấy. Trầm hơn, dịu dàng hơn tôi nhớ, không phải sự non nớt của thiếu niên mà là sự nhã nhặn của một người trưởng thành. “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Trong một khoảnh khắc, tôi gần như không thể nói gì. Tôi nói gì đây? Tôi đã dùng rất nhiều năm để thuyết phục bản thân mình rằng chúng tôi không còn biết đến nhau nữa. “Không,” Tôi thì thầm. “Xin lỗi.” Trong tâm trí mình, tôi cầu xin bản thân hãy nói với cậu theo cách khác.

Day nhíu mày, bối rối trong khoảnh khắc. Cậu lùa tay qua mái tóc mình. Với cử chỉ đó, tôi thoáng thấy ánh sáng lấp lánh của một thứ gì đó trên ngón tay cậu. Đó là một chiếc nhẫn đuợc làm bằng những sợi kim loại. Từ những cái kẹp giấy. Tôi thở hắt vì sốc.

Cậu vẫn còn đeo chiếc nhẫn kẹp giấy mà tôi tặng.

“Ồ,” cuối cùng cậu đáp, “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tôi thấy... tôi thấy cô trông rất quen. Cô có chắc là chúng ta chua từng gặp nhau chứ?”

Tôi nhìn kỹ đôi mắt của cậu trong im lặng. Tôi không thể nói gì. Có một cảm xúc kỳ quặc xuất hiện trên gương mặt cậu, một thứ gì đó ở giũa sự quen thuộc và lạ lẫm, thứ cho tôi biết cậu đang cố gắng hiểu xem tôi là ai, tôi ở đâu trong tâm trí cậu. Trái tim tôi biểu tình dữ dội, nó muốn lao tới để cậu khám phá. Nhưng, chẳng lời nào được thốt lên.

Day chăm chú nhìn gương mặt tôi thật dịu dàng. Sau đó cậu lắc đầu. “Tôi biết cô,” Cậu thì thầm. “Từ lâu rồi. Tôi không biết ở đâu, nhưng tôi nghĩ tôi biết tại sao.”

“Tại sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Cậu im lặng một lúc. Sau đó bước từng bước một tới gần tôi, đủ gần để tôi thấy một vết xước nhỏ xíu trong con mắt trái của cậu. Cậu cười một chút, gò má hơi ửng hồng. “Tôi xin lỗi. Chuyện này nghe có vẻ lạ.” Tôi cảm thấy như mình đang bị lạc trong sương mù. Giống như một giấc mơ và tôi không dám tỉnh dậy. “Tôi...,” Cậu mở lời, như thể đang tìm kiếm cách diễn đạt sao cho đúng. “Đã lâu rồi tôi tìm kiếm điều mà tôi nghĩ là mình đã đánh mất.”

Một thứ gì đó mà cậu ấy đã đánh mất. Những từ ngữ ấy khiến cổ tôi như nghẹn lại, một con sóng đột ngột và dữ dội của hy vọng. “Không lạ đâu,” Tôi bỗng thấy bản thân mình đáp lời.

Day mỉm cười đáp lại. Một vẻ ngọt ngào và khao khát hiện lên trong mắt cậu. “Tôi cảm giác như tôi tìm thấy thứ ấy khi tôi nhìn cô, ở đó. Cô có chắc... là cô không biết tôi? Có phải tôi đã từng gặp cô không?”

Tôi không biết phải nói gì. Phần bên trong tôi đã từng một lần quyết định bước ra khỏi cuộc đời cậu nói với tôi rằng hãy làm thế một lần nữa, để bảo vệ cậu khỏi ký ức đã khiến cậu tổn thương trong suốt một thời gian dài. Mười năm... đã lâu vậy rồi sao? Một phần khác trong tôi, cô gái đã gặp cậu lần đầu tiên trên phố, thúc giục tôi nói với cậu sự thật. Cuối cùng tôi cũng cất lời, tôi nói, “Tôi phải đi gặp vài người bạn bây giờ.”

“Ồ, xin lỗi.” Day hắng giọng, không chắc về bản thân mình. “Tôi cũng thế, dĩ nhiên. Một người bạn cũ ở khu Ruby.”

Một người bạn cũ ở khu Ruby. Mắt tôi mở lớn. Đột nhiên tôi hiểu tại sao giọng Tess trong tin nhắn lại có vẻ tinh nghịch, tại sao em lại nói tôi xem bản tin buổi tối. “Có phải bạn của anh tên là Tess?” Tôi ngập ngừng hỏi.

Lần này thì đến lượt Day ngạc nhiên. Cậu cười với tôi một nụ cười ngượng ngùng và lúng túng. “Cô biết em ấy.”

Tôi đang làm gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây thật sự là một giấc mơ, và tôi sợ hãi phải tỉnh dậy bây giờ. Tôi đã có giấc mơ này rất nhiều lần. Tôi không muốn nó bị cướp đi. “Vâng,” Tôi lẩm bẩm. “Tôi ăn tối với em ấy tối nay.”

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Gương mặt Day rât nghiêm túc, và ánh nhìn của cậu mãnh liệt tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của nó chạy dọc từng xăng ti mét trên cơ thể mình. Chúng tôi đứng cùng nhau như thế trong một lúc, một lúc lâu, và ngay lúc này đây, tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. “Tôi có nhớ,” Cuối cùng cậu cũng nói. Tôi tìm kiếm trong đôi mắt cậu nỗi buồn nhức nhối, sự đau đớn và khổ sở vẫn luôn xuất hiện mỗi khi chúng tôi ở bên nhau. Nhưng tôi không còn thấy nó nữa. Thay vì thế, tôi nhìn thấy một thứ gì đó khác... tôi thấy một vết thương đã lành, một vết thương tựa như không bao giờ lành cuối cùng cũng đã khép miệng, điều gì đó từ một chương của cuộc đời mà cuối cùng cậu đã có thể, sau ngần ấy năm, sống hòa bình với nó. Tôi hiểu rồi... Có thể xảy ra không? Có thể là sự thật không?

Tôi nhìn thấy những mảnh ký ức trong đôi mắt cậu. Những mảnh ký ức của chúng tôi. Chúng đã tan nát và vỡ vụn, nhưng chúng vẫn ở đó, dần dần được hàn gắn một lần nữa trong ánh mắt tôi. Chúng vẫn ở đó.

“Đúng là cậu,” Cậu thì thầm, vẻ băn khoăn trong giọng nói.

“Đúng là gì cơ?” Tôi thì thầm đáp lại, giọng tôi run lên với tất cả những cảm xúc mà tôi đã giấu giếm quá lâu.

Day đang ở rất gần, và đôi mắt cậu thật sáng. “Tôi hy vọng,” Cậu đáp một cách nhẹ nhàng, “có thể làm quen với cậu một lần nữa. Nếu cậu sẵn lòng. Có một đám sương mù xung quanh cậu mà tôi muốn xua nó đi.”

Những vết thương của cậu sẽ không bao giờ tan biến. Tôi chắc chắn là thế. Nhưng có lẽ... có lẽ... theo thời gian, theo năm tháng, chúng tôi lại có thể trở thành bạn bè. Chúng tôi có thể hàn gắn. Có lẽ chúng tôi sẽ trở lại đúng vị trí mà chúng tôi đã từng, khi mà chúng tôi còn ngây thơ và trẻ trung. Chúng tôi thực sự có thể gặp nhau bình thường như mọi người, trên một con phố, trong một buổi tối êm đềm, nơi mà chúng tôi tình cờ nhìn vào mắt nhau và dừng lại để giới thiệu bản thân. Tiếng vọng từ những nguyện ước xưa cũ của Day giờ đây đang trở lại với tôi, hiện lên từ trong đám mây mù của những ngày tháng trước đấy.

Có lẽ đây chính là thứ được gọi là định mệnh.

Tôi vẫn đợi, không chắc bản thân phải trả lời gì. Tôi không thể là người hành động trước. Tôi không nên. Vị trí đó thuộc về cậu.

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ điều đó sẽ không xảy ra.

Rồi Day tiến tới và chạm tay vào tay tôi. Cậu bắt lấy tay tôi. Và cứ như thế, tôi được liên kết với cậu một lần nữa, tôi cảm giác mạch đập của chúng tôi lại được nối liền, và quá khứ, tình yêu xuyên qua đôi bàn tay ấy, như một con sóng ma thuật, sự trở lại của một người bạn thất lạc lâu năm. Của một thứ đã được số phận sắp đặt. Cảm giác đó khiến nước mắt tôi rơi. Có lẽ chúng tôi có thể cùng nhau bước về phía trước.

“Xin chào,” Cậu nói. “Mình là Daniel.”

“Xin chào,” Tôi đáp. “Mình là June.”