JUNE
Trong ba tuần đầu Day nằm viện, tôi không hề rời đi một bước. Cùng những con người đến rồi đi, Tess, dĩ nhiên, ngồi ở phòng chờ nhiều như tôi, chờ đợi Day tỉnh lại sau cơn hôn mê; Eden, thằng bé ở lại chừng nào Lucy còn cho phép; những người còn lại của quân Ái quốc, đặc biệt là Pascao; một loạt những bác sĩ và y tá mà tôi bắt đầu nhớ mặt và biết tên sau tuần đầu tiên; và Aden, người đã trở về từ chiến trường với những vết thương. Những đám đông dân chúng tiếp tục cắm trại xung quanh bệnh viện, nhưng Anden không nỡ bảo họ giải tán, ngay cả khi họ tiếp tục lấn chiếm các khu đất trong hàng tuần, thậm chí là hàng tháng. Nhiều người trong số họ có những vệt đỏ quen thuộc trên mái tóc. Phần lớn đều im lặng. Đôi khi họ hát đồng thanh. Tôi dần quen với sự tồn tại của họ, thậm chí là cảm thấy thoải mái. Họ nhắc tôi nhớ rằng Day vẫn còn sống, vẫn đang chiến đấu.
Cuộc chiến giữa Cộng hòa và Thuộc địa, ít ra là cho tới giờ, đã kết thúc. Quân Nam Cực cuối cùng cũng tới cứu chúng tôi, đem theo những công nghệ và vũ khí đáng sợ của họ để buộc Châu Phi và Thuộc địa phải quay lại với thỏa thuận ngừng bắn, đưa cả Anden và Thủ tướng ra trước tòa án quốc tế, áp đặt biện pháp trừng phạt cho chúng tôi và Thuộc địa, và cuối cùng, cuối cùng bắt đầu tiến trình hiệp ước hòa bình lâu dài. Mặc dù khói lửa chiến tranh vẫn còn phảng phất đâu đây cùng với một chút thù hằn. Tôi biết rằng cần phải có thời gian để hàn gắn vết thương. Tôi không biết rồi thỏa thuận ngừng bắn này sẽ kéo dài tới bao giờ, hay khi nào Cộng hòa và Thuộc địa sẽ tìm thấy hòa bình thật sự. Có thể chúng tôi sẽ không bao giờ làm được điều đó. Nhưng cho tới giờ, thế này là đủ tốt rồi.
Một trong những điều đầu tiên mà các bác sĩ cần làm cho Day, sau khi khâu những vết thương khủng khiếp do đạn bắn, là phẫu thuật não cho cậu. Tổn thương mà cậu mắc phải đồng nghĩa với việc cậu không thể nhận được sự chăm sóc y thế cần thiết để chuẩn bị cho cuộc đại phẫu thuật... nhưng họ vẫn làm. Dù cậu có sẵn sàng hay không thì hiện giờ không còn quan trọng; nếu họ không phẫu thuật, cậu cũng sẽ chết. Và họ vẫn làm. Việc này làm tôi thức nhiều đêm. Không ai thực sự biết cậu có thức dậy hay không, hay cậu có trở thành một con người hoàn toàn khác biệt hay không nếu được phẫu thuật.
Hai tháng trôi qua, và giờ là tháng thứ ba.
Dần dần, tất cả chúng tôi bắt đầu chờ đợi ở nhà. Đám đông ở bệnh viện bắt đầu thưa dần đi.
Năm tháng. Mùa đông trôi qua.
07:28, một buổi sáng mùa xuân vào một ngày thứ Năm của tháng Ba, tôi tới phòng chờ ở bệnh viện để kiểm tra theo lịch. Như dự đoán, lúc đó chỉ có mình tôi. Eden đang ở nhà với Lucy, ngủ lấy sức. Thằng bé vẫn đang lớn và nếu Day tỉnh dậy và nhìn thấy nó bây giờ, tôi biết cậu sẽ cằn nhằn về việc em trai cậu bắt đầu gầy đi, không còn cái vẻ búng ra sữa và đang sớm bước vào tuổi trưởng thành.
Ngay cả Tess cũng chưa đến. Em thường tới vào cuối buổi sáng để làm công việc của y tá thực tập, đi theo các bác sĩ, và khi tôi bắt gặp em vào giờ nghỉ, chúng tôi tụm lại khe khẽ trao đổi với nhau. Đôi khi em còn làm tôi bật cười. “Anh ấy yêu chị, thực sự yêu,” Em nói với tôi ngày hôm qua. “Anh ấy sẽ yêu chị dù điều đó có hủy diệt anh ấy. Anh ấy hợp với chị. Em thấy khá dễ thương đấy.” Em nói thế với một chút ngượng ngùng và nụ cười miễn cưỡng trên môi. Bằng một cách nào đó, em đã trở về như ngày đầu tiên mà tôi gặp em, chỉ khác là giờ già dặn hơn, cao hơn và thông minh hơn.
Tôi đẩy nhẹ em một cách trìu mến. “Hai người có một mối liên hệ mà chị không bao giờ có thể xen vào được,” Tôi đáp. “Thậm chí khi chúng ta ở tình huống tệ hại nhất.”
Em đỏ mặt vì điều đó, và tôi không thể ngăn mình mở lòng với em. Tess dễ thương là một trong những điều ngọt ngào nhất trên thế giới này. “Chị hãy đối xử tốt với anh ấy,” Cô bé thì thầm. “Hứa nhé?”
Bây giờ thì tôi đang chào hỏi y tá đứng ở cửa sổ phòng chờ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình và nhìn ra xung quanh. Một buổi sáng trống rỗng. Tôi phát hiện ra bản thân thấy nhớ tình bạn của mình với Tess. Tôi cố gắng khiến mình phân tâm với dòng tin chạy trên màn hình.
THỦ TƯỚNG NAM CỰC IKARI, LIÊN HỢP QUỐC, THỂ HIỆN SỰ TÁN THÀNH VỚI HIỆP ƯỚC HÒA BÌNH GIỮA CỘNG HÒA VÀ THUỘC ĐỊA.
CỬ TRI PRIMO THÔNG BÁO BẮT ĐẦU MỘT HỆ THỐNG XẾP HẠNG MỚI THAY CHO KỲ SÁT HẠCH TRƯỚC KIA.
NHỮNG THÀNH PHỐ MỚI Ở VÙNG BIÊN GIỚI GIỮA CỘNG HÒA VÀ THUỘC ĐỊA SẼ ĐƯỢC ĐỔI TÊN THÀNH LIÊN HIỆP CÁC THÀNH PHỐ, BẮT ĐẦU CHO PHÉP DÂN DI CƯ TỚI TỪ CẢ HAI QUỐC GIA VÀO CUỐI NĂM SAU.
THƯỢNG NGHỊ SĨ MARIANA DUPREE CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH ĐẦU NÃO THƯỢNG VIỆN.
Những dòng tít khiến tôi thoáng nở một nụ cười. Tối hôm qua, Anden đã ghé qua căn hộ của tôi và nói riêng với tôi về việc của Mariana. Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ trực tiếp gửi tới cô lời chúc mừng của mình. “Cô ấy làm rất tốt việc của mình,” Tôi nói. “Tốt hơn nhiều so với em. Em mừng cho cô ấy.”
Anden cúi đầu. “Về lâu về dài thì em sẽ làm tốt hơn, anh nghĩ thế,” Anh đáp với một nụ cười dịu dàng. “Em thấu hiểu được người dân. Nhưng anh hạnh phúc vì em có thể trở về vị trí khiến em thoải mái nhất. Quân đội chúng ta may mắn vì có em.” Sau đó anh ngập ngừng, trong một khoảnh khắc anh nắm lấy tay tôi. Tôi nhớ sự mềm mại của lớp cao su lót bên trong lòng đôi găng, màu bạc sáng lên của chiếc khuy măng séc trên áo anh. “Anh có thể sẽ không còn gặp em nhiều được nữa. Có lẽ đó là cách tốt nhất phải không? Nhưng thỉnh thoảng nhớ ghé qua nhé. Sẽ rất vui nếu được nghe tin từ em.”
“Cũng được,” Tôi đáp rồi siết lấy tay anh đáp lại.
Suy nghĩ của tôi quay lại hiện tại. Một bác sĩ xuất hiện ở hành lang ngay gần phòng của Day. Anh ta nhìn thấy tôi, hít một hơi, và bước tới. Tôi đứng dậy, căng thẳng. Đã khá lâu từ lần cuối tôi được nghe những tiến triển thực sự về tình trạng của Day từ bác sĩ Kann. Một phần trong tôi muốn nhảy cẫng lên vì háo hức, bởi đó có thể là tin tốt; một phần khác lại bị nỗi sợ níu lấy, phòng trường hợp đó là tin xấu. Đôi mắt tôi phân tích gương mặt bác sĩ, tìm kiếm các bằng chứng. (Đôi con ngươi dãn ra, gương mặt căng thẳng, nhưng không phải là dáng vẻ của một người sắp báo tin xấu. Thậm chí còn có dấu hiệu vui vẻ trên gương mặt.) Tim tôi đập nhanh hơn. Ông ta chuẩn bị nói gì với tôi? Hoặc có thể không có một tin gì mới hết, có thể ông chỉ tới để nói với tôi những gì ông vẫn thường nói. Tôi e là không có thay đổi gì ngày hôm nay. Nhưng ít ra thì tình trạng của cậu ấy vẫn ổn định. Tôi đã quen với những lời đó rồi.
Bác sĩ Kann dừng lại trước mặt tôi. Chỉnh lại cặp kính và vô thức gãi bộ râu màu muối tiêu của mình. “Chào buổi sáng, cô Iparis,” Ông nói.
Bác sĩ Kann mỉm cười, nhưng ngập ngừng (một điều lạ khác; tin tức có vẻ quan trọng). “Tin tốt đây.” Tim tôi dừng đập trong một giây. “Day đã tỉnh. Vài giờ trước.”
“Cậu ấy đã tỉnh?” Tôi thở gấp. Cậu ấy đã tỉnh rồi. Tin tức đột nhiên trở nên quá tải đối với tôi và tôi không chắc mình có thể chịu được hay không. Tôi quan sát khuôn mặt bác sĩ một cách thận trọng. “Có gì đó khác nữa. Phải không ạ?”
Bác sĩ Kann đặt hai tay lên vai tôi. “Tôi không muốn làm cô lo lắng, cô Iparis, không hề muốn. Day đã vượt qua ca phẫu thuật hoàn toàn tốt đẹp, khi cậu ấy tỉnh dậy, cậu ấy nói muốn uống nước và hỏi về em trai mình. Cậu ấy có vẻ khá tỉnh táo và minh mẫn. Chúng tôi đã chụp qua não bộ của cậu ấy.” Giọng của ông trở nên vui vẻ hơn. “Chúng tôi sẽ cần kiểm tra nhiều hơn, dĩ nhiên, nhưng ban đầu thì mọi thứ có vẻ bình thường. Hồi hải mã của cậu ấy trông vẫn khỏe mạnh, và các dấu hiệu khác có vẻ vẫn ổn. Gần như về mọi mặt, Day mà chúng ta biết đã quay trở lại.”
Nước mắt nhức nhối ở khóe mắt tôi. Day mà chúng tôi biết đã quay trở lại. Sau năm tháng chờ đợi, tin tốt tới thật đột ngột. Một phút trước cậu còn nằm bất tỉnh trên giường, níu kéo lấy cuộc sống qua từng đêm, và giờ cậu đã tỉnh lại. Chỉ vậy thôi. Tôi nở một nụ cười với bác sĩ và trước khi kịp ngăn mình lại, tôi đã ôm lấy ông. Ông bật cười, vỗ đầu tôi một cách vụng về, nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn nhìn thấy Day. “Cháu có thể vào thăm cậu ấy được chưa?” Tôi hỏi. Sau đó, tôi bỗng nhận ra những gì bác sĩ thực sự đã nói. “Tại sao bác lại nói là ‘gần như’?”
Nụ cười trên môi bác sĩ ngập ngừng. Ông chỉnh lại kính một lần nữa. “Chúng tôi không thể thay đổi được điều gì sau quá trình điều trị dài ngày. Cô biết đấy, khu vực hồi hải mã ảnh hưởng tới ký ức, cả ngắn hạn lẫn dài hạn. Có vẻ như ký ức dài hạn của Day, gia đình, em trai Eden, cô bạn Tess, vân vân, không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, sau vài câu hỏi, có vẻ như cậu ấy có rất ít ký ức về cả con người lẫn sự kiện của một hai năm gần đây. Chúng tôi gọi nó là chứng rối loạn ký ức. Ví dụ, cậu ấy nhớ về cái chết của gia đình mình...” Giọng bác sĩ Kann nhỏ dần đi một cách không thoải mái. “Nhưng cậu ấy có vẻ không biết gì về cái tên Chỉ huy Jameson, hay cuộc xâm lược mới đây của Thuộc địa. Cậu ấy cũng không nhớ về cô.”
Nụ cười trên môi tôi tan đi. “Cậu ấy... không nhớ gì về cháu ạ?”
“Tất nhiên, đấy là việc có thể khắc phục được theo thời gian, với sự điều trị thích hợp,” Bác sĩ Kann an ủi tôi. “Khả năng ghi nhớ ngăn hạn của cậu ấy đang hoạt động tốt. Cậu ấy nhớ được hầu hết những gì tôi nói, và hình thành các ký ức mới mà không có vấn đề gì. Tôi chỉ muốn báo với cô trước khi cô gặp cậu ấy. Đừng hoảng hốt nếu cậu ấy không nhận ra cô. Hãy từ từ giới thiệu lại bản thân một lần nữa với cậu ấy. Thông thường, có thể trong vài năm, ký ức cũ của cậu ấy sẽ quay lại.”
Tôi gật đầu với bác sĩ như thể đang mộng du. “Vâng,” Tôi khẽ nói.
“Cô có thể vào gặp cậu ấy bây giờ nếu cô muốn.” Ông mỉm cười với tôi như thể vừa thông báo một tin tuyệt vời nhất trên đời. Và đúng là ông đã làm điều ấy.
Nhưng khi ông rời đi, tôi vẫn đứng đó một lúc. Đầu óc quay cuồng. Suy nghĩ. Lạc lối. Tôi bước từng bước chậm chạp trên hành lang tiến tới phòng bệnh của Day, lối đi bao quanh tôi như một đường hầm tối tăm và mờ mịt. Thứ duy nhất vụt qua đầu tôi là ký ức về lời cầu nguyện tuyệt vọng của mình trước cơ thể bị thương của Day, lời hứa mà tôi gửi tới thiên đường mong đổi lấy mạng sống cho cậu.
Hãy để cậu ấy sống, tôi sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì để cậu ấy được sống.
Trái tim tôi chùng xuống, lạnh lẽo. Giờ thì tôi đã hiểu. Hiểu rằng có một thế lực đã đáp lại lời cầu nguyện của tôi, và cùng lúc nói cho tôi biết điều mà tôi cần phải hy sinh là gì. Tôi được cho một cơ hội để không bao giờ làm Day tổn thương thêm lần nữa.
Tôi bước vào phòng bệnh. Day hoàn toàn tỉnh táo, nằm tựa vào gối và khỏe mạnh tới mức đáng ngạc nhiên so với suốt nhiều tháng trời tôi nhìn cậu nằm bất tỉnh và nhợt nhạt. Nhưng bây giờ có một điều gì đó đã khác. Đôi mắt cậu dõi theo tôi không có một chút dấu hiệu nào của sự quen thuộc; cậu đang nhìn tôi lịch sự, với sự thận trọng nhất định của một người xa lạ, như cái cách mà cậu nhìn tôi vào lần đầu tiên gặp mặt.
Cậu không biết tôi là ai.
Trái tim tôi đau đớn, giằng xé khi tôi tới gần giường cậu hơn. Tôi biết mình phải làm gì.
“Xin chào,” Cậu nói khi tôi ngồi lên giường cậu. Đôi mắt cậu lướt qua gương mặt tôi đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chào cậu,” Tôi nhẹ nhàng đáp lời. “Cậu có biết mình là ai không?”
Day trông có vẻ hối lỗi, biểu hiện ấy khiến lưỡi dao găm sâu hơn vào tim tôi. “Mình biết cậu sao?”
Tôi phải gắng hết sức để không khóc, để chịu đựng suy nghĩ rằng Day đã hoàn toàn quên hết những ký ức giữa hai chúng tôi, cái đêm chúng tôi ở bên nhau, những khó khăn chúng tôi đã vượt qua cùng nhau, tất cả những điều chúng tôi đã chia sẻ và mất mát. Hai chúng tôi đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi ký ức của cậu, không còn lại gì. Day mà tôi biết không còn ở đây.
Dĩ nhiên tôi có thể nói với cậu ngay bây giờ. Tôi có thể nhắc cho cậu nhớ tôi là ai, rằng tôi là June Iparis, cô gái mà cậu đã từng cứu trên phố và đã từng yêu. Tôi có thể kể cho cậu tất cả, như bác sĩ Kann nói, và nó có thể gợi lại những ký ức cũ của cậu. Nói với cậu ấy đi, June. Nói với cậu ấy. Mình sẽ lại hạnh phúc. Dễ thôi mà.
Nhưng tôi mở miệng và chẳng có âm thanh nào được thốt ra. Tôi không thể làm thế.
Hãy tử tế với anh ấy, Tess đã nói thế với tôi. Hứa đi.
Chừng nào tôi còn tồn tại trong cuộc đời Day, tôi sẽ làm tổn thương cậu. Để thay đổi được điều đó là không thể. Tôi nghĩ về lúc cậu gục khóc trên mặt bàn, trong căn bếp của gia đình, thương tiếc cho những điều tôi đã cướp đi của cậu. Giờ đây định mệnh đã bày sẵn giải pháp cho tôi, Day đã sống sót sau thử thách của mình, và đổi lại, tôi cần phải bước ra khỏi cuộc đời cậu. Mặc dù giờ đây cậu nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, không còn sự đau đớn và khổ sở hòa lẫn cùng với niềm say mê và tình yêu trong cái nhìn của cậu dành cho tôi. Giờ thì cậu đã tự do.
Cậu đã được giải thoát khỏi hai chúng tôi, để lại mình tôi như người duy nhất mang theo gánh nặng của quá khứ.
Tôi nuốt khan, mỉm cười và cúi đầu trước cậu. “Day,” Tôi ép bản thân mình nói, “thật tốt khi gặp cậu. Tôi được chính phủ Cộng hòa cử tới thăm cậu. Thật tuyệt khi được thấy cậu đã tỉnh lại. Cả đất nước sẽ rất vui mừng trước tin này.”
Day lịch sự gật đầu đáp lại, sự căng thẳng của cậu không thể nhầm lẫn được. “Cảm ơn,” Cậu nói một cách thận trọng. “Các bác sĩ nói với tôi rằng tôi đã bất tỉnh trong suốt năm tháng. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Cậu đã bị thương trong trận chiến giữa quân Thuộc địa và quân Cộng hòa,” Tôi đáp. Mọi thứ tôi nói nghe như từ miệng một người khác. “Cậu đã cứu em trai cậu, Eden.”
“Eden ở đây à?” Đôi mắt Day sáng lên, và một nụ cười tươi tắn nở trên môi cậu. Hình ảnh khiến tôi vừa đau đớn vừa hạnh phúc khi biết rằng cậu vẫn nhớ về em trai mình. Tôi ao ước được thấy ánh nhìn thân thuộc ấy trong đôi mắt cậu khi nhắc về tôi.
“Eden sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy cậu. Các bác sĩ đã báo tin cho thằng bé, nên nó sẽ đến ngay thôi.” Tôi đáp lại nụ cười của cậu và lần này là một nụ cười chân thành, dù cho vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Khi Day quan sát gương mặt tôi lần nữa, tôi nhắm mắt lại và hơi cúi đầu.
Đã tới lúc phải đi rồi.
“Day,” Tôi nói và cẩn thận lựa chọn những từ cuối cùng để nói với cậu. “Thật là một đặc ân và vinh dự khi được chiến đấu bên cạnh cậu. Cậu đã cứu được rất nhiều người trong chúng tôi, nhiều hơn những gì cậu từng biết.” Trong một khoảnh khắc nhỏ, tôi dán chặt đôi mắt mình vào cậu, nhẹ nhàng nói với cậu mọi điều mà tôi chưa từng nói thành lời. “Cảm ơn cậu,” Tôi thì thầm. “Vì tất cả.”
Day trông thật bối rối bởi cảm xúc trong giọng nói của tôi, nhưng vẫn cúi đầu đáp lại. “Thật vinh dự cho tôi,” Cậu nói. Trái tim tôi tan vỡ vì đau buồn bởi giọng nói không chút ấm áp của cậu, hơi ấm mà tôi sẽ nghe thấy nếu cậu nhớ lại tất cả. Tôi cảm thấy sự vắng bóng của thứ tình yêu nhức nhối mà vì khao khát có được nên tôi đã tới đây, thứ tình yêu tôi rất muốn giành lấy. Giờ nó đã biến mất rồi.
Nếu cậu biết tôi là ai, tôi sẽ nói với cậu điều gì đó khác, điều mà đáng lẽ tôi nên nói với cậu thường xuyên hơn khi có cơ hội. Giờ đây tôi đã biết chắc về cảm xúc của mình, và cũng đã quá muộn. Vì thế tôi đã cất ba chữ đó vào trong tim mình, vì lợi ích của cậu, rồi đứng dậy khỏi giường. Tôi chìm đắm trong đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt cậu và ghi nhớ nó trong ký ức của mình, hy vọng tôi có thể đem chúng theo bất cứ nơi nào tôi đi. Chúng tôi chào nhau trong im lặng.
Sau đó tôi quay đi lần cuối.
Hai tuần sau, gần như toàn bộ thành phố Los Angeles xuất hiện để nhìn Day rời khỏi đất nước này mãi mãi. Vào buổi sáng tôi ngừng chăm sóc Day, chính phủ Nam Cực đã tới để thăm cậu và em trai. Họ đã biết đến tài năng thiên bẩm về kỹ thuật của Eden và đề nghị thằng bé một vị trí trong học viện của họ. Đồng thời họ cũng đề nghị Day một cơ hội để đi cùng em trai mình.
Tôi không gia nhập vào đám đông. Thay vì thế, tôi ở lại căn hộ của mình, xem tin tức trong khi Ollie khoan khoái ngủ bên cạnh tôi. Những con phố xung quanh khu chung cư chật kín người, tất cả tranh giành nhau để lấy chỗ theo dõi tin tức trên màn hình khổng lồ. Đám đông hỗn loạn âm ỉ trở thành tiếng ồn văng vẳng khi tôi xem tin tức trên màn hình ti vi nhà mình.
DANIEL ALTAN WING VÀ EM TRAI SẼ RỜI ĐI VÀO TỐI NAY, TỚI THÀNH PHỐ ROSS, NAM CỰC.
Đó là điều ghi trên dòng tít. Trên màn hình, Day vẫy tay với mọi người tập trung xung quanh căn hộ của cậu khi cậu và Eden được hộ tống ra xe jeep bởi đội tuần tra thành phố. Giờ tôi nên gọi cậu là Daniel, như tên ghi trên màn hình. Có lẽ bây giờ cậu thực sự chỉ là Daniel, không còn cần một biệt danh cho mình nữa. Tôi nhìn chăm chú khi cậu đỡ em trai mình lên xe, và theo sau, rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn. Thật kỳ lạ. Tôi nghĩ tới bản thân mình khi đưa tay vuốt ve Ollie. Cách đây không lâu, đội tuần tra đã từng bắt cậu đi. Giờ đây, cậu đang rời khỏi Cộng hòa như một chiến sĩ của đất nước, được tung hô và ghi nhớ suốt cả cuộc đời.
Tôi tắt màn hình, rồi ngồi im lặng trong bóng tối tại căn hộ của mình, tận hưởng sự yên tĩnh. Ngoài phố, mọi người vẫn hát vang tên cậu. Họ hát cho tới đêm khuya.
Khi sự ồn ào lắng xuống, tôi tỉnh dậy trên đi văng. Tôi đi bốt và mặc áo khoác, rồi quàng một chiếc khăn mỏng quanh cổ và đi ra phố. Mái tóc tôi tung bay trong cơn gió đêm êm dịu, từng lọn tóc bay trong không khí và tóc mai quệt vào mi mắt tôi. Tôi lang thang trên những con phố yên tĩnh một mình. Tôi không biết mình định đi đâu. Có thể tôi cố gắng tìm cách để trở về với Day. Nhưng điều đó thật phi lý. Cậu đã đi rồi, và sự ra đi của cậu để lại một lỗ hổng lớn, đau đớn trong lồng ngực tôi. Đôi mắt tôi đẫm nước vì gió.
Tôi đi hàng tiếng đồng hồ trước khi bắt một chuyến tàu ngắn tới khu Lake. Tại đây, tôi đi dạo ven hồ, chiêm ngưỡng ánh sáng của trung tâm thương mại cũng như sân vận động Sát hạch bị bỏ hoang, không ánh đèn, sự ám ảnh gợi nhớ về những sự kiện xảy ra trước đây. Một bánh xe nước khổng lồ khuấy động nước hồ, nhịp điệu chuyển động của chúng tạo ra một giai điệu êm ái cho cảnh vật xung quanh. Tôi không biết nơi tôi định tới. Tất cả những gì tôi biết là, trong khoảnh khắc này, khu Lake giống như nhà của tôi hơn là khu Ruby. Ở đây, tôi không quá cô đơn. Ở trên những con phố này, tôi vẫn có thể cảm thấy nhịp đập của trái tim Day.
Tôi bắt đầu bước tới những nơi tôi đã đi qua trong quá khứ, vẫn những tòa nhà ven hồ, những căn hộ đổ nát, nơi tôi đã từng đi qua khi là một người hoàn toàn khác, tràn đầy hận thù và hoang mang, lạc lối và ngu muội. Một cảm xúc kỳ quặc khi tôi bước chân trên cùng một con phố với con người hiện tại của tôi. Vừa thân quen lại vừa thật xa lạ.
Một giờ sau đó, tôi dừng lại một mình trước một con ngõ không có gì nổi bật, một nhánh của con phố vắng tanh. Ở cuối ngõ, có một tòa nhà mười hai tầng bỏ không, mỗi cửa sổ đều bị bịt kín và tầng một, đúng như cách tôi nhớ về nó, hoàn toàn không có cửa sổ và đầy mảnh kính vỡ trên sàn. Tôi đi vào trong bóng tối của tòa nhà, nhớ lại. Đây là nơi lần đầu tiên Day vươn cánh tay ra với tôi trong khói bụi mờ mịt và cứu tôi rất lâu trước đây, thậm chí trước khi chúng tôi khám phá ra người kia là ai; đó là những đêm vô cùng quý giá khi mà chúng tôi chỉ biết người kia như một chàng trai trên đường phố và một cô gái cần được giúp đỡ.
Ký ức trở nên rõ ràng hơn.
Có một giọng nói bảo với tôi rằng hãy đứng lên. Khí tôi nhìn sang bên cạnh, tôi thấy một cậu bé đưa tay ra với tôi. Cậu có một đôi mắt xanh, bụi bao phủ gương mặt và đội một cái mũ lưỡi trai cũ sờn rách, và vào khoảnh khắc ẩy, tôi nghĩ rằng cậu là chàng trai ãẹp nhất mình từng gặp.
Bước chân lang thang đưa tôi tới nơi bắt đầu cuộc phiêu lưu của cả hai. Tôi nghĩ rằng hoàn toàn thích hợp khi tôi đứng ở đây vào thời điểm cuộc phiêu lưu kết thúc.
Tôi đứng trong bóng tối một lúc lâu, để bản thân chìm đắm trong những ký ức mà chúng tôi đã từng chia sẻ cùng nhau. Sự yên tĩnh ôm lấy tôi bằng đôi tay êm ái. Một tay tôi ôm lấy một bên mặt và tìm vết sẹo cũ mà Kaede đã để lại. Có quá nhiều ký ức, cả vui lẫn buồn.
Nước mắt rơi xuống mặt tôi. Tôi tự hỏi Day đang nghĩ gì khi lên đường tới một đất nước khác, và có hay không một phần nhỏ trong cậu nhớ tới tôi, về những gì chúng tôi đã có cùng nhau, ngay cả khi nó đã bị chôn sâu trong lòng.
Càng ở lại đây lâu, trái tim tôi càng nhẹ nhõm. Day sẽ tiến về phía trước và sống cuộc sống của mình. Tôi cũng sẽ thế. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Một ngày nào đấy, có lẽ trong một tương lai xa xôi và vô định, chúng tôi sẽ tìm thấy nhau. Cho tới lúc đó, tôi sẽ nhớ tới cậu. Tôi với tay chạm vào một bức tường và tưởng tượng rằng tôi có thể cảm nhận sức sống cùng hơi ấm của cậu, rồi tôi lại nhìn xung quanh lần nữa, ngước lên mái nhà và rồi tới tận bầu trời đêm nơi một vài ngôi sao đang chiếu sáng yếu ớt, nơi mà tôi nghĩ rằng mình thực sự có thể nhìn thấy cậu. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ở đây trong từng viên đá cậu đã từng chạm vào, trong từng con người cậu đã giúp đỡ, trong từng con ngõ, con đường và thành phố nơi cậu đã thay đổi chúng chỉ trong vài năm cuộc đời mình, bởi vì cậu chính là nước Cộng hòa, là ánh sáng của chúng tôi, và mình yêu cậu, mình yêu cậu, cho tới ngày chúng ta gặp lại mình sẽ giữ cậu ở trong trái tim và bảo vệ cậu ở đó, buồn vì những điều chúng ta chưa từng có, dấu yêu vì những điều chúng ta có cùng nhau. Mình ước rằng cậu ở đây.
Mình yêu cậu, luôn luôn như vậy.