Chương bốn
Sau khi chia tay để Fusako đến cửa hiệu làm việc, Ryuji rẽ qua tàu Rakuyo một lát rồi lên xe taxi qua các phố vắng tanh nắng hè hừng hực, quay trở lại công viên nơi hai người đã dừng lại đêm qua. Anh chàng nghĩ mãi không ra một nơi nào để đến cho qua thời giờ cho đến chiều tối hôm nay, lúc hai người hẹn gặp lại nhau.
Lúc đó vào giữa trưa, công viên hoang vắng chẳng có một bóng người. Cái máy nước chảy tràn ra ngoài, những tia nước nhỏ phun ra nhuộm một màu đen ướt át lên những lối đi trải đá; những con ve sầu cất tiếng kêu ra rả trong các khóm cây mịch sam. Hải cảng chạy dài từ chân đồi ra ngoài biển đang huyên náo.
Tuy nhiên vào ngay giữa buổi trưa, Ryuji vẫn có thể vẽ lại trong óc mình cảnh trí của đêm trước.
Chàng làm sống lại trong lòng cái đêm hôm qua, dừng lại để thưởng thức trong giây lát vẽ đi vẽ lại không biết bao lần những diễn biến trong đêm qua. Chẳng buồn lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, chàng lơ đãng mó vào mẩu giấy quấn thuốc lá dính trên môi khô khan nóng bỏng trong khi thầm than thở không biết bao nhiêu lần:
Làm sao tối qua mình lại có thể nói năng vụng về ngớ ngẩn cho đến thế!
Đã từ lâu, anh chàng không thể nói rõ những quan niệm của mình về vinh quang và cái chết, những ý nguyện lang bang hay nỗi u uất chôn sâu trong lồng ngực đầy đặn của mình cũng như những tình cảm tăm tối mênh mang chen lấp trong những đợt sóng đại dương dâng cao. Bất cứ lúc nào cố gắng nói cho đàn bà con gái nghe những điều này, anh chàng cũng thất bại cả. Nếu có những lúc tự cảm thấy mình chẳng ra cái quái gì thì lại có những lúc Ryuji thấy có một cái gì đó như là vẻ tráng lệ của mặt trời chiếu trên vịnh Manilla chiếu rọi sáng bừng qua thân mình chàng và chàng tin chắc là từ lâu rồi mình đã được chọn lựa để vươn cao hơn hẳn những người khác khiến không ai sánh kịp. Nhưng chàng đã không thể nói rõ cho người đàn bà ấy biết sự tin tưởng vững chắc của mình. Chàng nhớ lại câu hỏi của nàng: «Tại sao anh chưa lấy vợ?" Và chàng nhớ lại câu trả lời ngớ ngẩn nực cười của mình: «Muốn tìm một cô gái sẵn lòng làm vợ một anh chàng thuỷ thủ, đâu có phải dễ dàng?"
Chính ra là chàng muốn nói: “Tất cả những sĩ quan đồng liêu của anh giờ đây đều đã có hai hoặc ba đứa con, họ cứ đọc thư nhà gửi đến luôn luôn và đem ra ngắm mãi những bức tranh con cái họ vẽ, nào nhà cửa, nào mặt trời, nào các bông hoa. Bọn họ đã vứt bỏ mất cơ hội của họ đi rồi – chẳng hi vọng gì lấy lại được nữa. Anh chưa làm nên trò trống gì thực đấy, nhưng anh đã sống trọn cuộc đời của mình, nghĩ mình là trang nam nhi thực sự duy nhất. Và nếu như anh nghĩ đúng thì hẳn là một ngày nào đó, tiếng kèn đồng cô đơn, trong sáng vẻ vang dội qua màn tối sớm mai và một đám mây khổng lồ ngoằn nghoèo ánh sáng sẽ hạ xuống và tiếng gọi sắc bén của vinh quang sẽ vang lên từ xa mà réo gọi tên anh – rồi anh sẽ phải nhảy ra khỏi giường để ra đi một mình. Đó là lý do khiến anh chưa bao giờ lấy vợ. Anh đã đợi chờ và đợi chờ cho đến bây giờ, anh đã hơn ba mươi tuổi mất rồi.”
Tuy nhiên, chàng không hề nói được một lời nào như thế cả, một phần cũng vì nghi ngờ không biết người đàn bà có hiểu được hay không. Anh cũng chưa hề đả động gì đến quan niệm của mình về tình yêu lý tưởng; trong đời chỉ có một lần, một lần mà thôi, người đàn ông gặp được người đàn bà hoàn toàn và bao giờ cũng có cái chết đến can thiệp – cái chết, tên mai mối Pandarus vô hình – rồi lôi cuốn dụ dỗ họ vào vòng tay ôm ấp đã được số mệnh an bài từ trước. Điều mơ tưởng hão huyền này có lẽ là sản phẩm của những bài dân ca phổ thông đưa đến mức độ cao nhất. Nhưng qua bao nhiêu năm tháng, điều mơ tưởng hão huyền này đã được củng cố trong những hang hốc đầu óc của chàng rồi dung hợp với những thứ khác; tiếng hải triều gầm thét, sức mạnh không sao trốn chạy được của sóng dâng cao, của sóng triều đổ xuống tan tành trên một bờ đá.
Và Ryuji tin chắc rằng người đàn bà ngay trước mắt mình chính là người đàn bà trong mộng. Ước gì mình kiếm được ra lời để nói lên những điều ấy!
Trong mộng tưởng lớn lao bấy lâu nay Ryuji vẫn hằng ôm ấp, chàng là cực độ của đàn ông và nàng là cực độ của đàn bà. Và từ những xó góc đối nghịch của thế giới họ đã ngẫu nhiên gặp gỡ và cái chết đã ràng buộc hai người lại với nhau.
Bỏ xa những buổi li biệt màu mè ầm ĩ với những lá cờ hoặc dải lụa vẫy phất phơ cũng những tiếng đồng la, những khúc nhạc chia tay AULD LANG SYNE; bỏ xa những mối tình tạm bợ của những chàng thuỷ thủ, tất cả những điều đó sẽ chìm lặng xuống tận đáy sâu bát ngát của trái tim, nơi chưa bao giờ có ai đặt chân tới được. Nhưng chàng vẫn chưa chia sẻ được với ai – dù chỉ là một mảnh nhỏ - những ý nghĩ êm ái điên khủng của mình. Thay vì thế chàng lại nói đến rau cỏ:
“Thỉnh thoảng, khi nào đi một chuyến đường xa, và qua phòng để đồ ăn, mình chỉ thoáng được nhìn thấy những củ cải đỏ hoặc củ cải tây mà thôi. Và em có thể tưởng tượng được không? Những màu rau cỏ xanh xanh bắn tung lên ấy làm cho mình rộn rã tấm lòng. Mình cảm thấy như muốn quì xuống mà tán dương!”
“Em có thể tưởng tượng ra được. Em nghĩ là em hiểu được lúc đó anh phải cảm thấy ra sao.” Fusako đáp ứng một cách mặn mà. Tiếng nàng nói toát ra một niềm vui mà người đàn bà thường dùng khi an ủi một người đàn ông.
Ryuji bảo Fusako đưa cho mình cái quạt nàng đang cầm rồi quạt phành phạch xua đuổi bầy muỗi. Những ngọn đèn trên các cột buồm xa xa nhấp nháy giống như những ngôi sao vàng vọt; bóng trên mái các nhà kho ngay trước mắt chạy dài thành từng hàng sáng choang, đều đặn, thẳng tắp.
Chàng muốn nói đến nguồn đam mê kì lạ đã chộp chặt lấy gáy một người đàn ông, đưa người ấy tới một cảnh địa xa hẳn nỗi sợ chết chóc. Nhưng chẳng những không tìm được lời để diễn tả nhiệt tình ấy, anh chàng lại còn tự ý kể ra những nỗi cực nhọc, gian nan trong cuộc sống của mình rồi chặc lưỡi.
Sau khi má Ryuji qua đời, ba chàng, một viên chức làm việc ở Đông Kinh, đã phải sống đời gà trống nuôi con một mình nuôi nấng chàng và đứa em gái. Ông già ốm yếu lại phải làm việc thêm giờ để cho Ryuji có tiền ăn học. Dù sao cuối cùng, Ryuji cũng lớn lên thành một thiếu niên lực lưỡng khoẻ mạnh. Vào giai đoạn cuối cuộc chiến tranh, căn nhà của gia đình đã bị cháy tiêu trong một cuộc không tập và đứa em gái Ryuji sau đó lại chết vì lên sởi. Ít lâu sau Ryuji tốt nghiệp Thương Thuyền Cao Học Hiệu nhưng chàng vừa bước chân vào nghề thì ông bố đã vội nhắm mắt lìa đời. Những kí ức duy nhất của chàng về cuộc sống trên đất liền chỉ là nghèo khó, bệnh tật, chết chóc và biết bao nhiêu sự đổ vỡ, huỷ diệt. Khi quyết ý trở thành thuỷ thủ, chàng đã hoàn toàn cởi gỡ những ràng buộc đối với đất liền… Đó là lần đầu tiên Ryuji đã kể lể dài dòng đến thế cho một người đàn bà nghe những chuyện ấy.
Được đà, Ryuji lại cao giọng nói đến những nỗi khổ sở trong cuộc đời mình và khi nhớ đến tổng số trữ kim trong ngân hàng, Ryuji không thể nào tránh né không nói đến sức mạnh cùng ân huệ của biển cả - những chuyện đã làm cho chàng khao khát có dịp kể lại để khoe khoang sự can trường của mình, y hệt những con người rất tầm thường vậy. Quả thực đó là khía cạnh đặc biệt trong tính khoe khoang hóm hỉnh của anh chàng.
Ryuji muốn nói về biển cả - anh chàng có thể nói đại khái như thế này: “Chính biển cả đã khiến cho anh bắt đầu âm thầm nghĩ đến tình yêu hơn là bất cứ điều gì khác; em biết không, một mối tình xứng đáng để cho mình lìa bỏ cuộc đời, một mối tình thiêu đốt con người. Đối với một người bị giam kín trong một con tàu sắt suốt ngày này sang ngày khác thì biển cả thực giống như một người đàn bà. Những khi biển lặng, những lúc phong ba, những sự trái tính hoặc vẻ đẹp của ngực biển phản ánh măt trời, tất cả thực là rõ rệt. Hơn nữa, mình ở trong một con tàu cưỡi sóng mà đi lên, ấy thế mà vẫn luôn luôn bị cự tuyệt chẳng lúc nào ngưng. Đó là cái mặt nước mênh mông nhưng vẫn không sao làm mình nguôi khao khát được. Thiên nhiên bao vây người thuỷ thủ với tất cả những yếu tố này y hệt như một người đàn bà vậy, tuy nhiên người thuỷ thủ vẫn bị ngăn chặn tới mức tối đa không được lại gần tấm thân êm ấm sống động của người đàn bà ấy. Vấn đề bắt nguồn đúng từ chỗ đó – Anh tin chắc như vậy.”
Tuy nhiên trong thực tế, anh chàng chỉ buột ra khỏi miệng được rõ ràng có mấy câu trong bài hát mình hay ngân nga:
Anh là người con trai của biển cả
Xa rời phố cảng mà đi xa…
“Anh nghĩ thực là buồn cười ghê. Đó là bài hát anh ưa thích nhất.”
“Em thấy bài đó thực là hay”, Fusako nói. Tuy nhiên Ryuji lại nghĩ chẳng qua là nàng chỉ muốn che chở cho tấm lòng tự tôn của mình mà thôi. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy bài hát này mặc dù nàng cứ làm ra vẻ nghe đã quen tại lắm. Nàng không thể hiểu thấu được những tình cảm ăn sâu trong một bài hát như bài này; hoặc nhìn qua những tình tự thống thiết trong tấm lòng thằng đàn ông con trai của mình đã khiến mình thèm khát ước mơ đến phải nhỏ nước mắt mà khóc; thôi được, đối với mình chẳng qua nàng cũng chỉ là một xác thân khác mà thôi.
Mới thoáng nhìn, chàng đã thấy tấm thân ấy thực là yêu kiều, thơm phức.
Fusako mặc một cái áo viền đen phủ ngoài một tấm áo trong đỏ sẫm, quấn quanh mình một dải khăn lưng thêu màu trắng. Khuôn mặt nàng trắng như sữa, lạnh lẽo bồng bềnh trong màn tối mịt mờ. Màu đỏ sẫm thập thò nổi bật một cách quyến rũ qua lớp viền đen. Bằng sự hiện hữu của mình, người đàn bà này đã đem vẻ dịu dàng mềm mại của người đàn bà mà bao trùm khắp làn không khí vây quanh; một người đàn bà lộng lẫy xa hoa – Ryuji chưa bao giờ gặp một người như nàng.
Mỗi khi thân mình nàng hơi cử động là làm đổi thay màu sắc những ánh đèn thủy ngân rọi lại từ xa; tấm áo ngoài của nàng biến ảo một cách diệu kì từ đỏ sẫm sang tím đậm và chàng khám phá ra dưới những nếp áo hơi thở nhẹ nhàng của những đường nét trên chính tấm thân nàng. Mùi mồ hôi và mùi nước hoa tỏa trong gió nhẹ lan tới bên chàng hình như đang kêu réo không ngừng: Chết đi! Chết đi! Chết đi! Và Ryuji tưởng tượng đến lúc những đầu ngón tay thon nhỏ mềm mại của nàng, giờ này hãy còn lén lút và ngại ngần, chợt biến ngay thành những ngón tay của lửa đỏ.
Mũi nàng hình dáng thực xinh đẹp, đôi môi thực quyến rũ. Giống như một vị trưởng lão sau khi tính toán kĩ lưỡng mới xuất quân đi một nước trên bàn cờ, Ryuji đã cẩn thận sắp đặt từng bộ phận nhỏ bé trong vẻ đẹp của nàng vào trong màn tối mờ mờ rồi lại moi ra tất cả để mà ngắm nghía.
Mắt nàng lặng lẽ và lạnh lùng, nhưng vẻ giá lạnh của đôi mắt chính lại là sự dâm đãng, sự bất quan tâm tới thế giới biến thành sự ham thích đến quên cả thân mình. Đôi mắt nàng đã thu hồn Ryuji kể từ lúc hai người hẹn nhau cùng đi ăn cơm tối đêm trước và khiến cho chàng cứ mở mắt trừng trừng không sao ngủ được suốt đêm.
Còn đôi vai mới âu yếm mời mọc làm sao! Như là đường ven hải ngạn, đôi vai ấy thực không biết bắt đầu từ chỗ nào, thoai thoải nhẹ dốc từ cần cổ chạy xuống; duyên dáng và oai nghi, được nhào nặn để cho tơ lụa có thể tuột qua mà rơi xuống. Khi mình bóp hai bầu vú nàng thì chúng nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay nằng nặng ươn ướt mồ hôi thật là tuyệt diệu. Mình cảm thấy có trách nhiệm đối với da thịt người đàn bà này vì lẽ nó nhẹ nhàng trêu chọc mình y như là những vật phẩm khác của mình. Mình run rẩy vì sung sướng. Với niềm êm ái thấy nàng ở đây, và khi cảm thấy mình run rẩy, nàng ngả người ra như một chiếc lá tung bay theo gió và cho thấy cả mặt sau trắng trẻo trong đôi mắt nàng.
Lạ lùng thay, một quan niệm điên khùng đột nhiên nảy nở trong lòng Ryuji. Có lần viên thuyền trưởng đã kể cho chàng nghe truyện đến chơi thành Venice và thăm thú một lâu đài nhỏ bé xinh đẹp lúc nước triều đang dâng cao và ngỡ ngàng khi thấy một bậc thềm đá hoa trong cung điện ấy đã ngập chìm dưới nước. Ryuji hầu như đã buột mồm nói: cung điện nhỏ bé xinh đẹp ngập nước. Fusako nài nỉ:
“Xin anh cứ nói tiếp nữa đi.”
Ryuji biết rằng lúc này mà hôn nàng thì thực là hợp cách. Làn môi nóng bỏng của hai người mỗi lần va chạm vào nhau lại một lần nhẹ nhàng đổi dời, dính chặt vào nhau theo hết góc cạnh này đến góc cạnh khác, rót vào cho nhau ánh sáng chan hòa, quyện vào nhau thành một đường tơ kết toàn bằng những êm ái, những ngọt bùi. Đôi vai dưới bàn tay thô kệch của Ryuji thật là cõi mộng, nhưng mà thực hơn bất cứ mộng đẹp nào trên đời.
Fusako chớp mắt, đôi hàng mi rủ xuống như một giống côn trùng gấp cánh nằm ngủ. Ryuji nghĩ: Hạnh phúc đủ để cho mình hóa điên hóa cuồng: Hạnh phúc không sao mà tả xiết. Mới đầu, hơi thở của Fusako dường như từ một nơi nào trong lồng ngực nào trồi lên, nhưng dần dần hơi ấm và mùi thơm trong hơi thở ấy đổi thay cho tới lúc có vẻ như xuất phát từ một chiều sâu thăm thẳm nào đó bên trong thân mình nàng. Bây giờ cái nhiên liệu đốt cháy hơi thở nàng cũng đổi khác hẳn rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau, va chạm vào nhau trong những cử động cuống quít giống như là muông thú trong rừng vờn nhau bên ngọn lửa hồng. Vành môi Fusako mềm hẳn lại, trơn bóng hẳn lên; Ryuji nghĩ là mình sẵn lòng sung sướng chết ngay vào giây phút này. Chỉ đến khi đầu mũi giá lạnh của hai người chạm vào nhau đánh cốp một tiếng thì Ryuji mới nhận ra rằng họ là hai tấm thân cứng cáp riêng biệt với nhau.
Chàng không nhớ là bao nhiêu giây phút đã trôi qua trước khi Fusako vừa nói vừa chỉ tay về phía một mái nhà lợp đá đen nhỏ cao sau hàng cây trắc bách diệp ở ven công viên.
“Đêm nay sao anh không ở lại với mẹ con em? Nhà mẹ con em ở đằng kia kìa!”
Hai người đứng lên quay nhìn sau lưng. Ryuji chụp mũ lên đầu rồi đặt tay lên vai Fusako. Công viên vắng tanh chẳng có một bóng người, trên cái máy nước, những luống hoa và những bậc thềm đá.
Theo thói quen, Ryuji giơ đồng hồ tay lên xem giờ. Nhờ ánh đèn bên ngoài công viên hắt vào, chàng có thể nhìn rõ mặt chữ số: mười giờ quá mấy phút. Theo lệ thường, còn hai giờ nữa mới tới phiên trực của chàng.
***
Ryuji không sao chịu nổi mặt trời nóng hừng hực nữa. Lúc này mặt trời đã chếch về phía Tây, đang thiêu đốt đằng sau gáy chàng: chàng đã để quên mũ trên tàu Rakuyo mất rồi. Viên sĩ quan hàng hải hạng nhất đã cho Ryuji được nghỉ hai ngày, đổi phiên trực của chàng cho viên sĩ quan hàng hải hạng ba, với điều kiện là chàng sẽ trực thay người này khi tàu đến hải cảng kế tiếp. Chàng đã thay quần áo trên tàu và mặc quần áo thường, thắt chiếc cà vạt mà chàng định dành cho buổi tối hò hẹn với Fusako nhưng mồ hôi đã chảy nhễ nhại làm ướt đẫm chiếc áo ngắn tay của chàng.
Chàng nhìn đồng hồ. Mới có 4 giờ. Hẹn gặp Fusako vào lúc 6 giờ. Quán cà phê nơi hai người hò hẹn đã mở máy truyền hình màu – nhưng vào giờ này thật chẳng có gì đáng xem hết. Còn rảnh rang những hai tiếng đồng hồ nữa, Ryuji cất bước đi vẩn vơ cho qua thì giờ.
Chàng bước qua hàng rào sắt bao quanh công viên rồi nhìn qua hải cảng. Những mái nhà kho trước mặt đang trải bóng hình tam giác ra phía bãi trước. Hai ba chiếc du thuyền đang giương buồm trắng trở về bến đậu. Chàng ngắm nhìn mặt trời tạc một lô bắp thịt căng phồng trên những đám mây trắng ngần chồng chất trên mặt biển ngoài khơi. Chắc hẳn đó là những đám mây bão nhưng không có gì khẩn trương cho lắm để có thể gây phong ba vào buổi tối.
Nhớ lại những trò nghịch ngợm lúc bé thường chơi, Ryuji bước qua bồn cỏ tới gần cái máy nước. Lấy ngón tay bịt miệng vòi nước, Ryuji làm nước tóe ra thành một hình nan quạt, tưới lên những khóm cây thược dược, bạch cúc đang héo hon dưới sức nóng mặt trời: lá cây rung rẩy, tia nước uốn cong thành một cây cầu vồng nhỏ bé, các bông hoa thu mình lại rung rinh. Ryuji quay ngược đầu ngón tay cái ép vòi nước khiến cho nước phun vào tóc, vào mặt và cổ mình. Nước rỏ giọt từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng chàng lan thành một màn man mát, êm êm, dìu dịu – thú vị không sao tả xiết.
Ryuji lắc mạnh thân mình y như là một con chó, đoạn vắt chiếc áo thể dục lên cánh tay, đi ra phía cổng công viên. Chiếc áo sơ mi ướt đẫm, loang lổ từng khoảng nhưng chàng chẳng buồn cởi ra làm gì: sẽ khô ngay bây giờ đấy mà.
Ryuji ra khỏi công viên ngỡ ngàng trước dáng vẻ êm lặng của những căn nhà chạy dài trên đường phố, trước những mái nhà kiên cố và những hàng rào sắt thẳng băng cắm sâu xuống mặt đất. Như thường lệ, những chi tiết vụn vặt về cuộc sống trên đất liền có vẻ trừu tượng, mơ hồ. Ngay cả khi đi qua một căn bếp trống, nhìn những xoong chảo nồi niêu bóng loáng, chàng cũng thấy tất cả đều thiếu tính cách cụ thể, bởi lẽ chúng thuộc về nhục thể nên chàng lại càng cảm thấy chỉ là trừu tượng thuần túy mà thôi; những dục tình mà thời gian đã xô đẩy biến thành kí ức chỉ còn tồn tại những thành phần thuần túy như là muối dưới ánh nắng hè gay gắt, kết tinh lại trên mặt một hợp chất. Đêm nay chúng mình lại lên giường đi ngủ với nhau – lần này là lần cuối cùng đấy nhé: có lẽ chúng mình sẽ chẳng chợp mắt được chút nào. Chiều ngày mai sẽ ra khơi. Anh sẽ chẳng ngạc nhiên tí nào nếu mình tan biến thành hơi còn chóng hơn là một hồi niệm nhờ hai đêm tuyệt vời không sao tả nổi này.
Hơi nóng làm cho chàng buồn ngủ. Tuy nhiên trí tưởng tượng lại nung nấu tình dục của chàng trong khi chàng cất bước lên đường và cẩn thận tránh né một chiếc xe ngoại quốc to lớn kềnh càng đang rồ ga lao thẳng lên đồi.
Thế rồi Ryuji nhìn thấy một bọn thiếu niên từ lối nhỏ gần chân đồi đổ ùa ra con đường chính. Nhìn thấy chàng, một đứa trong bọn đứng sững lại – đó là Noboru.
Ryuji nhìn ra những miếng vải che đầu gối thực trẻ con buộc dây thực chặt dưới ống quần cụt, nhìn thấy vẻ mặt thằng bé đanh lại khi ngước nhìn mình; và chàng nhớ lại lời Fusako, Sáng nay Noboru có vẻ là lạ, hình như nó biết đấy anh ạ.
Cố chống chọi lại một phần trên con người mình đang đe dọa đỏ bừng hổ thẹn trước mặt thằng bé, Ryuji gắng gượng bật ra một tiếng cười mà nói:
“Ê! Thực ra là một cuộc kì ngộ phải không? Đi bơi có thú không?”.
Thằng bé không trả lời, nó dán mắt vào chiếc áo sơ mi của Ryuji, cặp mắt trong trẻo không lộ một tình cảm nào hết.
“Làm sao ông ướt sũng thế kia?”
“Sao kia, cái này ấy hả?”. Một nụ cười gượng gạo lại toét ra trên mặt chàng:
“Vừa mới dội chút nước cho mát ở cái máy nước trên công viên mãi tận đằng kia kìa.”