← Quay lại trang sách

Chương năm

Noboru thấy đụng đầu với Ryuji ở chỗ này thì thực chẳng còn ra làm sao cả. Nó nghĩ mãi không biết phải làm thế nào cho hắn ta khỏi nói lại cho mẹ nó biết gì hết về cuộc chạm trán này. Nó chẳng hề đi bơi ở Kamakura như người lớn đã tưởng. Ngoài ra, một thằng trong bọn mà Ryuji đã gặp lại là thằng thủ lĩnh. Tuy vậy xem ra cũng chưa đến nỗi nào, chỉ nhìn mặt mà thôi thì không ai có thể biết thằng nào là thằng thủ lĩnh.

Sáng hôm ấy, lũ thiếu niên đi ra ngoài thành phố, mang theo đồ ăn trưa gói ghém kĩ càng rồi rủ nhau đi thẳng tuốt tới tận bến tàu Yamauchi ở Kanagawa. Chúng đã đi lang thang vơ vẩn một lúc quanh khúc đường xe lửa phụ phía sau những căn nhà kho hải cảng rồi mới túm tụm lại như thường lệ để họp hành bàn bạc về tính cách vô dụng của loài người, vô nghĩa của cuộc đời. Tụi nó thích lựa một nơi không yên ổn, lúc nào cũng có thể bị thiên hạ đến phá đám, như thế mới thú.

Thằng thủ lĩnh, thằng số một, số hai, Noboru là thằng số ba, thằng số bốn, số năm, cả sáu đứa dều là những thiếu niên yếu đuối, bé nhỏ nhưng nổi tiếng học giỏi ở trường. Thực tế, các thầy giáo đều hết lời ca ngợi bọn học sinh ưu tú này và vẫn hay đem chúng ra làm gương sáng cho các học sinh kém cỏi.

Thằng số hai đã mò mẫm tìm ra chỗ họp buổi sáng hôm nay, thằng thủ lĩnh và những đứa khác đều tỏ ý hài lòng. Phía sau căn nhà kho lớn có đề chữ “Kho Quản Trị Yamauchi số 1”, có một đoạn đường xe lửa phụ hoen rỉ dáng như lâu ngày không được dùng tới, bò ngoằn ngoèo qua các đám cúc dại và những đống vỏ xe hơi cũ vất đi, chạy tới một khoảng đất hoang cỏ mọc um tùm. Xa xa trong cái sân trước nhỏ bé của văn phòng Thương khố, những bông hoa cà-na đang chói rạng dưới ánh mặt trời. Những đóa hoa ấy là những ngọn lửa cuối hạ đang tàn lụn dần, nhưng chừng nào còn nom thấy rõ những bông hoa ấy là lũ thiếu niên còn chưa thoát khỏi con mắt dòm ngó của lão gác dan; vì thế chúng quay lưng bước đi và cất bước đi mãi dọc theo con đường xe lửa phụ. Đoạn đường sắt dừng ngay trước cửa một căn nhà kho cửa đóng kín mít. Chúng khám phá ra phía bên kia nhà kho một bãi cỏ có một lô thùng sắt màu vàng, đỏ và nâu sậm xếp cao như một bức tường che khuất chúng khỏi tầm mắt mọi người. Bọn Noboru rủ nhau ngả lưng xuống đó. Ánh nắng chói chang đang rọi thẳng xuống đỉnh mái nhà kho; tuy nhiên, bồn cỏ nhỏ bé vẫn nằm nguyên trong bóng mát.

“Cái thằng cha ấy ghê gớm thực! Nó giống như một con thú quái đản vừa từ dưới biển ngoi lên, thân mình hãy còn ướt đẫm. Tối hôm qua tao thấy nó lên giường ngủ cùng với má tao”.

Noboru bắt đầu sôi nổi kể lại một mạch những gì nó đã nghe và thấy trong đêm hôm trước. Lũ thiếu niên thằng nào thằng ấy cũng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lặng lẽ lạnh lùng, nhưng Noboru vẫn cảm thấy là bao nhiêu con mắt đều dán chặt lấy nó và bọn kia đang cố gắng không bỏ sót một lời nào trong câu truyện nó đang kể lại. Và nó cảm thấy hài lòng.

“Và cái thứ đó mà là bậc anh hùng của mày đấy ư?” Thằng thủ lĩnh hỏi ngày khi Noboru vừa dứt lời. Cặp môi mỏng quẹt, đỏ chót của thằng này cong lớn hẳn lên khi nó nói: “Thế mày có nhận ra rằng trên cõi đời này không làm gì có cái gọi là bậc anh hùng hay sao?”

“Nhưng thằng cha này thì khác. Quả thực là hắn đang sắp sửa giở trò gì đây”.

“Trò gì kia?”

“Tao không thể nói rõ ra được, song phải là một trò gì ghê gớm lắm”.

“Mày có khùng không đấy hả? Một thằng như thằng cha ấy chẳng bao giờ làm nên trò trống gì cho ra hồn hết. Có lẽ hắn chỉ chạy theo tài sản của bà già nhà mày đấy thôi; điều đó thực rõ rệt như hai lần năm là mười. Trước tiên hắn sẽ bòn rút hết các thứ của mẹ mày rồi sau đó thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay mời bà cút đi chơi chỗ khác, thực là rõ rệt như hai lần năm là mười mà!”

“Ừ, dù cho sự thể có xảy ra như thế đi nữa thì vẫn còn ra gì mà! Vẫn còn là cái gì mà tụi mình không làm được, có phải vậy không nào?”

“Ý kiến của mày về con người hãy còn quá ư ngây ngô ngớ ngẩn.” Thằng thủ lĩnh mới 13 tuổi đầu lạnh lùng nói. “Chẳng có một thằng to đầu lớn xác nào lại có thể làm được một việc gì mà bọn mình không thể làm nổi. Có một con dấu to tướng gọi là “bất khả năng” in đậm trên tất cả thế giới này. Nhưng chớ bao giờ quên rằng chúng ta là những đứa duy nhất có đủ khả năng xé nát cái dấu đóng đó, xé một lần là xong luôn”.

Những thằng khác kinh sợ hết hồn, ngẩn người mà nghe, không nói năng gì hết.

“Thế còn bố mẹ mày thì sao?” Thằng thủ lĩnh vừa hỏi vừa quay nhìn thằng số hai. “Tao đoán chắc là ông bà ấy vẫn chưa chịu mua cho mày cây súng hơi, có phải vậy không?”

“Phải – tao thấy tuyệt vọng rồi,” thằng bé nhỏ nhẹ nói với chính mình, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.

“Chắc ông ấy bà ấy lại bảo là nguy hiểm có phải vậy không?”

“Đúng thế!”

“Nói láo! Phi lý!” Cái lúm đồng tiền in sâu trên má thằng thủ lĩnh trông trắng bệch dù đang giữa mùa hạ. “Họ cũng chẳng biết cóc gì về định nghĩa của ‘nguy hiểm’. Họ cho rằng nguy hiểm là cái gì đó thuộc về thế giới của thực thể. Chỉ xây xát chút ít, chút máu chảy ra thế là báo chí đã làm ầm ĩ cả lên. Ừ, như thế thì có ăn thua gì tới vấn đề nhỉ! Nguy hiểm thực sự chính là sự sống chứ chẳng phải cái gì khác. Dĩ nhiên, sự sống chỉ là sự hỗn loạn của cuộc đời; nhưng hơn thế nữa, sự sống là một công việc vô trật tự, dớ dẩn vô nghĩa để cởi gỡ cuộc sống từng phút từng giây cho đến độ tái lập được sự hỗn loạn ban đầu và lấy sức mạnh từ sự bất trắc và sợ hãi mà sự hỗn loạn đem đến để tái tạo cuộc sống từng giây từng phút. Chúng mày sẽ chẳng bao giờ thấy được một công việc nào lại nguy hiểm hơn công việc này. Trong chính cuộc đời, chẳng làm gì có một sự sợ hãi hoặc bất trắc nào hết, nhưng chính cuộc sống đã sinh ra nông nỗi ấy. Và xã hội tự căn nguyên đã là vô nghĩa. Xã hội là một phòng tắm tập thể, lẫn lộn cả đàn ông đàn bà, chẳng có phân biệt gì hết. Và học đường, học đường chỉ là một xã hội thu hẹp; đó là lí do khiến cho chúng mình cứ bị bó buộc phải đến đó mãi. Một lũ mù ban bố mệnh lệnh cho bọn mình, chúng xé tan xé nát nguồn năng lực của bọn mình.

“Thế còn biển cả thì sao?” Noboru khăng khăng hỏi tiếp. “Thế còn tàu biển thì sao? Đêm qua tao chắc chắn là đã nắm được cái liên quan nội tại mà mày nói tới.”

“Tao cho là biển cả thì còn có thể chịu được một đôi phần,” thằng thủ lĩnh thở một hơi dài hít đầy lồng ngực làn gió triều mằn mặn thổi lùa qua dãy nhà kho. “Dĩ nhiên, biển cả thì đặc biệt còn có thể chịu được hơn một số nhỏ những vật ta có thể chịu được trên đời. Thực ra tao đếch biết gì về tàu bể hết. Tao cóc có thấy một con tàu bể khác biệt với một chiếc xe hơi chút xíu nào hết.”

“Bởi vì mày đếch hiểu gì hết mà!”

“Thế hả?” Bị giáng một đòn đau lòng kiêu căng bị thương tổn, thằng thủ lĩnh có vẻ buồn ra mặt, nét buồn hiện rõ giữa cặp lông mày mong mỏng cong cong như vầng trăng non. Cái dáng vẻ giả tạo do tay người tô vẽ trên đôi lông mày như vẽ lên mặt này là do lỗi của anh thợ hớt tóc, cứ nằng nặc đòi cạo lông mày và phần trên lông mi mặc dù thằng thủ lĩnh phản đối kịch liệt. Thằng thủ lĩnh xấn xổ nói tiếp:

“Có thật thế không? Mà mày tưởng là có cái quyền nói cho tao hay những gì tao hiểu và những gì tao không hiểu kể từ lúc nào đấy hả?”

Thằng số năm có vẻ người lớn, vội nói lảng sang truyện khác:

“Thôi, ăn trưa cái đã chúng mày ơi!”

Chúng vừa giở các gói đồ ăn ra đặt lên bắp đùi thì Noboru nom thấy một bóng người ngả dài trên bồn cỏ, nó ngạc nhiên ngước lên nhìn. Tì khuỷu tay trên một cái thùng sắt lớn, lão gác già nua vừa trong nhà kho đi ra đang ngó nhìn bọn chúng.

“Tụi lỏi chúng mày sao khéo tìm một chỗ bẩn thỉu như thế này để pic-nic thế hả?”

Với thái độ bình thản đáng phục, thằng thủ lĩnh mỉm nụ cười trong trắng của một thằng học trò tốt mà nói:

“Chúng cháu có phải đi nơi khác hay không ạ? Chúng cháu xuống đây để xem tàu và sau nữa, tìm một chỗ có bóng mát ăn trưa…”

“Thôi được, cứ việc tự nhiên đi. Nhưng nhớ đừng phá phách gì đó nghe không! Và nhớ đừng bỏ rác lung tung ra đó nhé!”

“Dạ thưa vâng”. Những nụ cười thật trẻ con, thật trong trắng “Cụ khỏi bận tâm đến điều đó. Chúng cháu đã đói ghê gớm nên có thể ngốn luôn cả lá bọc và tất cả các thứ khác, có phải thế không hả chúng mày?”

Chúng nó ngắm nhìn theo cái lưng gù như lưng mèo lết chân đi xuống con đường mòn, bước theo con đường ranh giữa ánh nắng và bóng râm. Thằng số bốn là đứa đầu tiên chặc lưỡi một cái rồi lên tiếng:

“Quanh đây có ối thằng cha y như thế đi đến đâu cũng thấy tụi này – và lão ta ‘yêu tụi nhỏ’ mà. Tao đánh cá với bọn mày là lão ta vừa cảm thấy mình hết sức quảng đại”.

Sáu thằng lỏi con chia nhau những cái bánh sandwich và rau sống cùng ít bánh ngọt rồi uống hồng trà ướp lạnh rót ra từ những cái bình thủy nho nhỏ. Từ phía khúc đường xe lửa mấy con chim sẻ bay tới đậu ngay phía ngoài chỗ chúng đang ngồi quây thành vòng tròn; tuy nhiên, chẳng thằng nào thèm vứt lấy một mẩu bánh vụn cho mấy con chim ăn. Thói độc ác không chút từ bi vẫn là điều đứa nào trong bọn cũng muốn khoe khoang với bè lũ.

Bọn này đều là con cái các ‘gia đình khá giả’, mẹ chúng đã gói cho chúng những bữa ăn thực ngon có nhiều món: Noboru cảm thấy hơi xấu hổ về những cái bánh sandwich đơn bạc của mình. Chúng ngồi bắt chéo chân trên mặt đất, đứa thì mặc quần cụt, đứa thì mặc quần chẽn có sọc dài. Cái cuống họng nhỏ bé của thằng thủ lĩnh làm việc một cách mệt nhọc trong lúc nó nhai ngốn ngấu thức ăn.

Trời nóng hết sức. Lúc này mặt trời đang dội lửa thẳng xuống mái nhà kho, những mái hiên ngắn hẹp không đủ che nắng cho chúng nó nữa.

Noboru vừa nhai nhồm nhoàm, lúng búng – thói quen vẫn làm cho nó bị mẹ mắng luôn luôn – vừa nhấp nháy đôi mắt nhìn lên ánh nắng chói chang như thể muốn cắn, nuốt luôn mặt trời vào trong cái mồm há hốc. Nó nhớ lại bức họa toàn bích nó ngắm đêm trước. Bức họa ấy hầu như đã nắm trọn màu xanh tuyệt đối của bầu trời. Thằng thủ lĩnh nói chắc như đinh đóng cột là trên địa cầu này chẳng còn gì mới mẻ để mà tìm kiếm nữa; nhưng Noboru vẫn tin tưởng vào cuộc mạo hiểm trong vùng đất sâu thẳm miền nhiệt đới xa xôi nào đó. Nó vẫn tin tưởng vào cái khung cảnh ồn ào muôn sắc muôn màu ở một hải cảng xa xôi nào đó; vào những nải chuối, những con chim anh vũ do những cánh tay bóng loáng của đám thổ dân da đen bầy bán nơi này.

Thằng thủ lĩnh mỉm cười lạnh lẽo:

“Mày vừa ăn vừa mơ mơ màng màng phải không? Đó là cái tật của những thằng nhóc con!” Noburo biết mình không thể nào theo kịp cái giọng khinh khi nhìn thấu lòng người của thằng thủ lĩnh nên im lặng không trả lời. Ngoài ra nó còn lí luận:

“Mình mà nổi giận bây giờ thì chỉ tổ thêm ngớ ngẩn mà thôi. Mình đang huấn luyện để cho không có tình cảm nữa kia mà.”

Noboru đã được huấn luyện như thế nên không còn một cái gì thuộc về tính dục, ngay cả cái tình cảnh đêm trước, còn có thể làm cho nó ngạc nhiên được nữa. Thằng thủ lĩnh đã tốn công khó nhọc khẩn thiết dặn dò nhắc nhở là không một đứa nào trong bọn chúng lại được xấu hổ, thẹn thùng trước những tình cảnh như thế. Không biết làm thế nào mà nó đã xoay xỏa được một lô hình ảnh kì quái trình bày tường tận đủ mọi kiểu giao cấu khác nhau và nó đã giải thích cho đồng bọn hiểu rõ từng li từng tí một, đồng thời say sưa mê mải dạy cho bọn lỏi tì ấy tính cách vô nghĩa và vô vị của một hành động như thế.

Theo thông lệ, một thằng nhóc chỉ lớn xác hơn bạn một chút xíu thôi sẽ ngồi chủ tọa trong những bài học như bài học này; như trường hợp thằng thủ lĩnh thì lại khác hẳn: nó trực tiếp kêu gọi đến tri thức của các hội viên. Mở đầu, nó chủ trương rằng sinh thực khí đã được sửa soạn để giao cấu với những vì sao trên Ngân hà của vũ trụ. Chân lông đen ngòm cắm sâu vào làn da trắng mướt và một vài sợi đã cưng cứng, rậm rạp sẽ mọc dài ra để cưỡng gian các mảnh bẽn lẽn của các vì sao khi hai bên giao cấu. Cái lối nói huyên thuyên mê sảng trên giời dưới bể này làm cho lũ nhóc con say sưa ngây ngất và khiến chúng lên mặt khinh miệt những thằng bạn cùng lớp, những thằng nhãi con ngu đần bẩn thỉu, rất đỗi tò mò về những vấn đề sinh lí.

“Ăn cơm xong tụi mình sẽ về nhà tao.” Thằng thủ lĩnh nói, “Đã chuẩn bị sẵn sàng để cho chúng mày biết hết không còn thiếu thứ gì.”

“Bắt được con mèo nào chưa?”

“Chưa, song tìm kiếm cũng chẳng mất bao nhiêu thì giờ đâu mà lo. Chẳng có cái quái gì có thể làm mình tốn nhiều thì giờ hết.”

Vì nhà thằng thủ lĩnh gần nhà Noboru nên bọn chúng lại leo lên xe điện mà đi đến đó: lũ lỏi con này thường thích cái trò đi chơi xa phiền toái vô vị như thế.

Cha mẹ thằng thủ lĩnh chẳng bao giờ có mặt ở nhà; nhà nó luôn luôn êm tịnh. Ở nhà một mình chẳng biết vui đùa hay đi chơi với ai, năm mới 13 tuổi thằng thủ lĩnh đã moi móc tìm đọc đủ hết mọi thứ sách trong nhà và luôn luôn cảm thấy chán nản. Nó vẫn thường bảo là chỉ cần nhìn qua cái bìa sách là có thể cho biết ngay quyển sách ấy nói về chuyện gì.

Có những dấu hiệu cho thấy căn nhà trống không này đã nuôi dưỡng trong đầu óc thằng thủ lĩnh nhiều ý nghĩ áp đảo về tính cách rỗng không của thế giới. Chưa bao giờ Noboru lại nhìn thấy nhiều lối ra lối vào xuất nhập tự do, nhiều căn phòng lạnh lẽo ngăn nắp cho đến thế này. Căn nhà còn làm nó sợ hãi không dám đi một mình xuống dưới nhà xí: tiếng còi tàu báo hiệu sương mù trong hải cảng ngân vang một cách trống rỗng lan từ căn phòng trống rỗng này sang căn phòng trống rỗng khác.

Đôi khi thằng thủ lĩnh thường rủ lũ nhóc con vào phòng ba nó; và ngồi xuống trước cái bàn giấy bọc da đẹp đẽ, thằng này viết ra những đề tài cho cả bọn thảo luận; nó làm ra vẻ quan trọng múa bút giữa những lọ mực và những cái kẹp giấy viết có khắc chữ đồng. Hơi viết lầm một xíu là nó vò ngay tờ giấy cứng dầy nhập cảng từ Âu Tây ném phăng ngay vào cái sọt giấy vụn. Có lần Noboru đã hỏi:

“Nếu mày cứ làm thế mãi, liệu ông già mày có nổi khùng mà mắng cho hay không?”

Nghe hỏi, thằng thủ lĩnh chỉ lặng lẽ đáp lại bằng nụ cười lạnh lẽo.

Tuy nhiên tất cả bọn chúng, thằng nào cũng khoái căn nhà chứa đồ rộng lớn trong vườn sau, nơi bọn chúng có thể mò tới mà không phải diễu qua cặp mắt cú vọ của lão quản gia. Ngoại trừ vài ba khúc gỗ và mấy cái giá ngang chất đầy nhóc những đồ dùng không cần thiết, những chai rượu cũ rỗng không và những tờ tạp chí ngoại quốc, nền nhà trống trơn khi chúng ngồi sụp xuống mặt đất ẩm ướt tối om lạnh lẽo thì hơi lạnh ngấm vào truyền thẳng lên mông đít chúng.

Sau khi săn lùng cả tiếng đồng hồ, chúng bắt được một con mèo tam thể, cặp mắt đờ đẫn, tiếng kêu yếu ớt, một con mèo nhỏ xíu có thể đặt gọn trong lòng bàn tay Noboru.

Đến lúc ấy, mồ hôi đổ ra như tắm, chúng bèn cởi hết quần áo ra rồi thay phiên nhau nhảy luôn vào cái bể nước trong một xó căn nhà chứa dụng cụ. Trong lúc tắm, chúng truyền tay nhau con mèo nhỏ bé xinh xinh. Noboro cảm thấy trái tim nóng hổi của con mèo con nện thình thịch bên khung ngực trần trụi ướt át của nó. Thật chẳng khác gì đi lẻn vào trong nhà chứa đồ với đôi chút tinh túy tối tăm nào đó của ánh sáng chói chang mùa hạ.

“Làm thế nào để giết nó đây?”

“Đàng kia có một khúc gỗ. Mình có thể đập vào khúc gỗ ấy cho nó chết quay lơ ra. Đơn giản lắm mà. Tiến hành ngay đi, thằng số ba!”

Đây là cơ hội thử thách trái tim cứng rắn, giá lạnh như Bắc cực của Noburo! Một phút trước đây nó vừa tắm nước lạnh xong, nhưng bây giờ mồ hôi nó đã vã ra như tắm. Nó cảm thấy cái ý giết chóc nổ tung trong lồng ngực mà tràn ra ngoài như làn gió biển ban mai. Nó cảm thấy ngực mình như một cái giá treo quần áo làm bằng gọng sắt rỗng không và mắc đầy những chiếc áo sơ mi trắng phơi dưới ánh nắng chói chang. Chẳng mấy chốc, những chiếc áo này sẽ đập phành phạch trong gió và rồi nó sẽ ra tay giết chóc đập cho tan tành những chuỗi xiềng xích dài vô tận những điều cấm kị đáng ghét của thế gian này.

Noburo nắm cổ con mèo, đứng dậy. Con vật bị móc lủng lẳng rũ xuống mấy ngón tay nó mà vẫn không hề kêu lấy một tiếng. Noboru kiểm điểm lòng mình, tìm kiếm chút xót thương; giống như một khung cửa sổ lên đèn sáng chưng nhìn từ một con tàu tốc hành, lòng từ bi trong con người nó chỉ lung linh trong giây lát từ mãi tít đàng xa rồi tan biến ngay không còn dấu vết. Nó thấy an lòng.

Thằng thủ lĩnh từ trước đến giờ vẫn luôn luôn chủ trương rằng cần phải có những hành vi như thế này để lấp đầy những khoảng trống lớn lao của thế giới. Nó bảo rằng chẳng có cái gì khác có thể làm được việc này, nhưng sự giết chóc sẽ lấp đầy những cái hang trống rỗng ấy giống hệt như là một đường rạn nứt chạy suốt bề mặt sẽ lấp đầy một tấm gương vậy. Như thế chúng sẽ nắm lấy được thực quyền đối với cuộc sống.

Nghĩ vậy Noboru bèn hất tung con mèo nhỏ qua đầu nhằm cái gióng gỗ mà quất thực mạnh. Cái vật nho nhỏ, mềm mềm, âm ấm ấy bay vút lên không trông thực lạ lùng. Tuy nhiên, cái cảm giác sờ vào nắm lông tơ mềm mại vẫn còn vương vất trên những ngón tay nó. Thằng thủ lĩnh ra lệnh:

“Nó chưa chết đâu. Làm lại lần nữa đi!”

Rải rác trong bóng tối mịt mù của căn nhà chứa dụng cụ, năm thằng thiếu niên trần trụi đứng như trời trồng, chôn chân xuống đất, cặp mắt sáng ngời.

Cái mà Noboru đưa hai ngón tay nhón lên bây giờ không còn ra một con mèo nữa. Một sức mạnh chói lòa từ bên trong con người nó vọt ra mấy đầu ngón tay, nó chỉ còn có việc dùng sức mạnh này mà vẽ lại cái quĩ tích tươi sáng trong khi ném đi ném lại nhiều lần quất mạnh con mèo con vào cái gióng gỗ. Nó cảm thấy mình là một trang nam nhi vĩ đại. Chỉ có một lần, lần quất mạnh thứ nhì, con mèo con buột ra một tiếng kêu ngắn ngủi, đục trầm.

Con mèo bật khỏi khúc gỗ lần cuối cùng. Hai chân sau co quắp vẽ thành một vòng méo mó trên nền đất rồi chết lịm đi. Mấy thằng nhóc con sung sướng vô cùng trước cảnh thịt nát, máu rơi bắn tung tóe trên khúc gỗ. Làm như thể ngó xuống miệng một cái giếng sâu, Noboru nhìn theo xác con mèo khi nó lăn xuống cái tử huyệt nho nhỏ. Nó cảm thấy trong cung cách cúi mặt dịu dàng nhìn xuống xác con vật, sự oai phong lẫm lẫm đầy dũng khí của chính thân mình, sự dịu dàng lặng lẽ, lạnh lùng đến độ hầu như là thân thiết lắm lắm. Máu đỏ sẫm nhớp nháp rỉ ra từ mồm và lỗ mũi con mèo, cái lưỡi vặn vẹo con queo trong khoang miệng.

“Chúng mày lại gần đây mà nhìn cho rõ. Tao sẽ bắt đầu từ chỗ này!” Thằng thủ lĩnh đã xỏ tay vào đôi găng cao su kéo lên tới khuỷu tay từ lúc nào mà chẳng ai hay biết; bấy giờ nó cúi xuống xác con mèo, tay cầm cái kéo sáng loáng. Óng ánh một cách lạnh lẽo trong căn nhà kho chồng chất đồ đạc và tạp chí cũ, hai lưỡi kéo bóng lộn lên trong vẻ uy nghiêm của sự hiểu biết lạnh lùng. Noboru không thể tưởng tượng ra một hung khí nào khác mà thích hợp hơn là cái kéo trên tay thằng thủ lĩnh.

Nắm lấy cổ con mèo, thằng thủ lĩnh lách đầu mũi kéo chọc thủng làn da ngực rồi rạch một đường ngọt sớt chạy dài lên tận yết hầu. Sau đó nó đưa hai tay banh lớp da mèo sang hai bên: lớp mỡ bóng lộn ở phía dưới lỗ ra trông giống như một búp măng non mới lột vỏ ngoài. Cái cổ đã bị lột da mềm mại rủ xuống trông như đeo một cái mặt nạ mèo. Con mèo bây giờ chỉ là cái mặt ngoài, chỉ giả vờ làm ra con mèo đó mà thôi.

Bên dưới cái biểu hiện ấy là một nội bộ không có chút tình cảm, một cuộc sống nội tại nhẵn bóng, chìm lặng, hoàn toàn tương thông cùng Noboru và mấy đứa kia, và chúng có thể cảm thấy qua sự tồn tại của lớp nộ bì trắng bong thầm lặng kia cái nội bộ cuộc sống đen ngòm, rối rắm của chính chúng nó đang rủ bóng như là những con tàu di chuyển trên mặt nước. Cuối cùng, trong lúc này, bọn nhóc và con mèo, hay nói cho đúng hơn, cái trước kia là con mèo đã buộc ràng chặt chẽ với nhau đến độ hoàn toàn chỉ còn là một.

Dần dần lớp nội bì lộ ra, vẻ trân châu mẫu mờ mờ đẹp đẽ không làm cho chúng lợm giọng mấy. Bây giờ chúng nó có thể nhìn qua những dẻ xương sườn mà ngắm cái đại võng mô âm ấm co giật một cách quen thuộc.

“Tụi mày nghĩ sao? Trông có vẻ lõa lồ quá phải không? Tao không biết chắc là lại thú vị đến thế: cũng như là những thói hư tật xấu hoặc cái gì đó.” Đưa hai tay đeo găng cao su, thằng thủ lĩnh lột da con mèo quẳng trên một cái khay. Thằng số hai nói:

“Lõa lồ quá sức rồi! Phơi hết cả xương ra rồi!”

Noboru cố gắng so sánh cái dáng vẻ trần trụi của xác mèo trước mắt đang tiếp xúc với thế giới một cách quá lõa lồ với cái dáng vẻ trần trụi lõa lồ của mẹ nó và thằng đàn ông mà nó thấy đêm qua: so sánh ra thì hai hình dáng ấy vẫn chưa lõa lồ cho lắm; hai hình dáng ấy vẫn còn gói kín trong lớp bì phu. Ngay cả tiếng còi tàu kì diệu và cái thế giới bao la bát ngát mà tiếng còi gợi ra cũng không thể sâu xa như cái này… tiếng đập của nội tạng con mèo bị lột da đang tiếp xúc và kích động trực tiếp với hạch tâm của thế giới.

Lấy chiếc khăn mặt nhàu nát bịt chặt lấy mũi chặn mùi hôi thối bốc lên, Noboru vừa thở hơi nóng hừng hực qua đằng mồm vừa băn khoăn tự hỏi:

“Bắt đầu bằng cái gì bây giờ đây?”

Con mèo chảy ra rất ít máu. Thằng thủ lĩnh xé lớp màng mỏng bao quanh và lôi ra bộ gan đỏ sẫm to tướng rồi móc lấy bộ tiểu trường thanh khiết mà kéo tuột ra nền nhà. Hơi nước bốc lên bám vào đôi găng cao su. Nó cắt khúc ruột non ra thành nhiều khoanh tròn rồi bóp ra cho mấy thằng nhóc kia xem một chất sền sệt màu nước chanh.

“Của này cắt ra giống như dạ len vậy!”

Vừa thả hồn theo những mộng mê vơ vẩn, Noboru vừa cố gắng tập trung chú ý theo dõi cặn kẽ từng chi tiết. Những con ngươi chết lặng, tím ngắt, đốm trắng của con mèo, cái mồm há hốc máu đọng đông đặc và cái lưỡi cong queo giữa những cái răng nanh.

Khi lưỡi kéo dính mỡ vàng cắt vào xác con mèo, nó nghe rõ tiếng xương sườn kêu răng rắc. Và nó chăm chú nhìn trong lúc thằng thủ lĩnh mò mẫm, sờ soạng trong lồng ngực con mèo moi ra cái tâm nang nho nhỏ rồi móc trong đó ra một quả tim hình bầu dục nhỏ xíu dễ yêu. Khi nó bóp quả tim mèo giữa hai ngón tay, chỗ máu còn đọng bên trong phọt ra đầy đôi găng tay cao su, nhuộm đỏ lòm đến đầu ngón tay.

Cái gì sẽ thực sự xảy ra ở nơi này?

Noboru đã chịu đựng trọn vẹn cuộc thử thách từ đầu đến cuối. Bây giờ khối óc nửa tỉnh nửa mê của nó đang nhắm cái chất âm ấm của nội tạng vãi vung và những vũng máu trong khoang bụng chứa nội tạng ấy. Ý thức được sự hoàn hảo vẹn tròn trong sự say sưa của linh hồn buồn bã mênh mang, con mèo đã chết. Bộ gan cứng đơ bên xác mèo trở thành một bán đảo nho nhỏ, quả tim bị bóp nát trở thành một vừng thái dương, những khúc ruột non moi ra trở thành một dãy mỏm đá trắng toát và máu trong bụng con mèo đọng thành một vũng nước hâm hẩm của một vùng nhiệt đới. Cái chết vào lúc này đã biến con mèo thành một thế giới hoàn toàn.

Ta đã tự tay giết chết nó – một bàn tay từ xa vươn tới chạm vào giấc mơ của Noboru và trao cho nó một tờ giấy khen trinh bạch. Ta có thể làm được bất cứ việc gì, dù cho có ghê tởm đến đâu cũng vậy.

Thằng thủ lĩnh cởi tuột đôi găng cao su ra nghe kêu sồn sột rồi đặt một bàn tay xinh đẹp trắng muốt lên vai Noboru.

“Mày làm việc thực hay. Tao nghĩ là chúng tao có thể nói rằng việc làm này kết cục đã làm cho mày trở thành một người lớn thật sự. Nhìn tất cả vũng máu ấy thấy mát con mắt đấy chứ, phải không mày?”