← Quay lại trang sách

Chương sáu

Đụng đầu Ryuji ngay lúc vừa ra khỏi nhà thằng thủ lĩnh đi về nhà mình, sau khi chôn xong con mèo, thực là một điều chẳng may mắn chút nào. Noboru đã rửa sạch tay, nhưng nếu có máu dính ở một chỗ nào đó trên người hay quần áo nó thì sao? Nếu người nó vương mùi hôi thối của con mèo chết thì sao? Nếu ánh mắt Noboru phản bội nó, tố cáo nó – giống như con mắt của một phạm nhân đụng đầu người quen sau khi thi hành tội ác thì sao?

Thứ nhất là nếu mẹ nó biết vào thời gian này giữa ban ngày mà nó lại lảng vảng trên con đường nhỏ gần công viên thì chắc chắn mấy cũng lôi thôi to. Nó đã nói với mẹ là đi cùng một lũ bạn khác tới Kamakura. Noboru choáng người vì bị bắt gặp trong lúc không đề phòng gì hết nên có vẻ sợ sệt và nó quyết ngay một bề rằng chỉ tại Ryuji mà ra cả.

Sau những lời chào vội vã chia tay, chúng nó chạy tứ tán cả, chỉ còn có Ryuji và Noboru trải dài hình bóng trên mặt con đường vắng tanh không một chiếc xe, không một bóng người.

Noboru thấy xấu hổ chết người đi được. Từ đầu đến giờ, nó vẫn chờ cơ hội giới thiệu qua loa Ryuji với thằng thủ lĩnh cho xong chuyện. Trong tình trạng hoàn hảo nhất, nếu thằng thủ lĩnh có thể thừa nhận Ryuji rõ ra một trang anh hùng thì Noboru cũng không đến nỗi mất mặt.

Nhưng trong cái buổi gặp gỡ bất hạnh không ai mong đợi này, cái anh chàng sĩ quan hàng hải hạng nhì này lại có dáng vẻ thực là thiểu não trong chiếc áo sơ mi cụt tay ướt sũng, và như còn chưa đủ, lại còn toe toét như một thằng đần xun xoe nịnh bợ nữa chứ. Nụ cười ấy thực là thừa thãi, đã làm mất giá trị Noboru, bởi vì đó là nụ cười vỗ về một đứa bé; hơn nữa nụ cười ấy còn biến Ryuji thành bức hí họa cứng nhắc của một người lớn tuổi yêu thích trẻ con. Một nụ cười không cần thiết cố làm cho thành quá tươi tắn; thực là bậy bạ hết chỗ nói.

Tệ hại nhất là Ryuji lại nói những điều lẽ ra chẳng bao giờ nên nói: “Thực là một cuộc kì ngộ, có phải không? Đi tắm thích chứ?” Và khi Noboru hỏi lại về chiếc áo sơ mi ướt sũng, lẽ ra hắn ta phải trả lời đại khái như: “Ồ! Cái này ấy hả? Tôi vừa phải lao mình từ trên vách đá xuống biển để cứu một người đàn bà vừa ngã xuống nước. Lần này là lần thứ ba tôi để nguyên quần áo mà nhảy xuống nước như thế đó.”

Thế nhưng Ryuji lại chẳng nói được một điều nào như thế. Đã vậy hắn lại còn đưa ra lời giải thích thực là ngớ ngẩn: “Vừa dội nước ở cái máy nước tại công viên đằng kia cho mát người một chút.” Rồi lại cái nụ cười toe toét gượng gạo ấy nữa chứ!

Trong lúc đó, Noboru nghĩ thầm: Thằng cha này muốn lấy lòng mình đây mà. Mình đoán là hắn nghĩ một khi đã được hảo cảm của thằng bé con của mụ nhân tình mới thì cũng tiện lợi lắm đây.

Hai người tự thấy mình cùng đi về phía căn nhà. Còn rảnh những hai tiếng đồng hồ nữa, Ryuji vừa sóng bước đều đều với thằng bé vừa cảm thấy thích thú là có thằng này để giết thời giờ cùng với mình. “Hôm nay cả hai đứa mình đều có vẻ kì cục,” đột nhiên Ryuji gợi chuyện trong khi cả hai cùng cất bước trên đường.

Noboru không thích cái lối vồn vã làm thân; tuy nhiên, nó thấy nhờ đó có thể dễ dàng năn nỉ một điều quan trọng hơn:

“Này, ông Tsukazaki! Xin ông đừng nói lại với Má là thấy cháu lang thang ngoài đường gần bên công viên nhé!”

“Được mà!”

Niềm sung sướng đã được phó thác một điều bí mật, nụ cười trấn an cũng như sự ưng thuận mau chóng của Ryuji lại làm cho Noboru bực tức, khó chịu. Lẽ ra thì ít nhất hắn cũng phải có giọng đe dọa mình một chút mới phải chứ!

“Má cứ tưởng cháu ra ngoài bãi biển suốt ngày hôm nay – chờ cháu một chút thôi!”. Noboru lao mình nhảy vọt lên một đống cát bên vệ đường rồi tụt đôi giầy thể thao ra, nó bắt đầu vốc cát đầy bàn tay mà xoa khắp chân cẳng. Thằng bé làm ra vẻ tự mãn, cử động mau mắn nhanh nhẹn như một con thú mà từ trước đến giờ, Ryuji chưa bao giờ nhìn thấy. Biết là Ryuji đang nhìn mình, Noboru lại càng dềnh dàng làm bộ làm tịch, nó vốc cát trát đầy bắp chân, đầu gối rồi lên tận bắp đùi. Khi đã vừa ý, nó nhanh nhẹn xỏ chân vào đôi giầy để các hạt cát chưa kịp rơi xuống rồi vừa chỉ lớp cát bám chặt trên đùi nhễ nhại mồ hôi vừa nói với Ryuji một cách văn vẻ:

“Trông này, ông! Chẳng khác gì cái thước kẻ vân hình của ông kiến trúc sư tí nào.”

“Bây giờ em đi đâu vậy?”

“Về nhà đây. Này ông Tsukazaki, tại sao ông không về cùng cho vui? Trong phòng khách có máy điều hòa không khí, mát ghê mát gớm!”

Hai người vặn máy lạnh lên, Ryuji gieo mình xuống cái ghế mây. Sau khi khéo léo làm ra vẻ miễn cưỡng đi một vòng xuống nhà tắm theo lời thúc bách của bà quản gia bắt đi rửa ráy chân tay, Noboru nằm xóng xoài trên cái chõng mây gần khung cửa sổ khép kín.

Bà quản gia mang đồ uống lạnh vào phòng, lên tiếng nạt nộ:

“Này, tôi về mách Má cho mà xem! Ai lại nằm giữa nhà bò lê bò càng ra như thế trước mặt ông khách bao giờ!”

Noboru đưa mắt cầu cứu Ryuji.

“Với tôi thì chẳng sao đâu mà! Đi bơi cả ngày như thế chắc hôm nay em nó mệt lắm.”

“Tôi cũng nghĩ thế, song chú ấy phải biết là…”

Hiển nhiên là bà quản gia có bụng ghét Ryuji và hình như muốn trút hết nỗi bực lên đầu Noboru. Ưỡn ẹo, vặn vẹo đôi mông nặng nề, bà ta bất bình bước ra khỏi phòng và đóng của đánh sầm một tiếng.

Sự biện hộ của Ryuji đã ràng buộc hai người trong một liên minh thầm lặng. Noboru uống nước ừng ực làm rỏ cả nước trái cây màu vàng xuống dưới cổ. Sau đó nó quay nhìn Ryuji và đó là lần đầu tiên đôi mắt nó có ánh tươi cười:

“Khi nói đến tàu biển, chẳng có gì là cháu không biết cả.”

“Có thể chú làm cho một nhà chuyên môn như tôi phải thẹn thùng đỏ mặt ấy chứ.”

“Thôi đừng có đưa đẩy làm cho nhau phổng mũi đi nào”, Noboru ngẩng đầu khỏi cái gối mà nó đã thêu, trong giây lát mắt nó thoáng có ánh dữ dằn.

“Ông phải trực đêm lúc mấy giờ hở ông Tsukazaki?”

“Giữa trưa cũng như nửa đêm, từ 12 giờ đến 4 giờ. Đó là lí do người ta vẫn gọi giờ trực ấy là giờ ‘canh trộm’ ”.

“Canh trộm! Trời! Nghe hay ghê!” Lần này Noboru gập người lại mà cười sằng sặc.

“Mấy người trực đêm một lượt hả ông?”

“Một sĩ quan trực và hai tay lái”.

“Này ông Tsukazaki ơi, thế trong lúc có bão biển thì tàu nghiêng bao nhiêu độ hả?”

“Khi nào quá tệ thì từ 30 đến 40 độ. Đôi khi cố gắng đi lên một cái dốc 40 độ thực chẳng khác gì leo một bức tường chết dấp – thực là khủng khiếp. Có những khi…”

Ryuji nhìn xa xôi, cố tìm ra chữ để diễn ý. Noboru nhìn thấy trong ánh mắt anh chàng hình ảnh những lớp sóng cồn cuồn cuộn dâng cao trên một đại dương giông bão mà cũng cảm thấy hơi say sóng. Nó thấy hơi ngây ngất cả người:

“Chiếc Rakuyo là một chiếc tàu biển chạy những chuyến bất định kì, có phải vậy không hả ông Tsukazaki?”

“Đúng vậy, đúng lắm!” Tsukazaki đành gượng gạo thừa nhận điều đó tuy lòng kiêu căng của anh chàng có bị thương tổn đôi chút.

“Cháu đoán là phần lớn ông đi quanh quẩn ba vùng Nhật Bản, Trung Quốc và Ấn Độ, có phải thế không?”

“Sao mà biết nhiều thế hở? Đôi khi tàu tôi còn chở cả lúa mì từ Úc Đại Lợi sang Anh Quốc nữa kia.”

Noboru hỏi dồn dập, lúc quan tâm đến đề tài này lúc nhảy sang đề tài khác.

“Xin hỏi ông thổ sản chính yếu của Phi Luật Tân là thứ gì?”

“Tôi nghĩ là gỗ loan.”

“Thế còn Mã Lai?”

“Ở đó có quặng sắt. Đến đây xin hỏi lại chú một câu nhé: Thế thổ sản chính yếu của Cuba là gì vậy?”

“Đường! Còn gì nữa nhỉ? Chẳng ai biết hết. Vâng, thế đã có khi nào ông đặt chân tới quần đảo Tây Ấn hay chưa?”

“Rồi. Có một lần mà thôi.”

“Ông đã ghé qua Haiti rồi chứ?”

“Có.”

“Trời! Thế cây cối ở đó ra sao hả ông?”

“Cây cối ư?”

“Ông biết chứ, đại khái như cây trồng hai bên vệ đường để lấy bóng mát hoặc là…”

“Ồ! Thế thì hầu hết là cây dừa. Còn núi non thì đầy rẫy những cây gọi là hỏa diễm thụ và hợp hoan. Tôi không nhớ rõ là liệu cây hỏa diễm có giống cây hợp hoan hay không. Dù sao thì khi nở hoa, cây có dáng như đang bốc lửa cả. Và khi trời tối sầm lại đen như mực tàu ngay sau một cơn giông bão chiều hôm, những ngọn cây ấy biến màu thực là kì diệu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những nụ hoa như vậy ở bất kì một nơi nào khác trên mặt đất này”.

Ryuji muốn nói đến sự quyến luyến không lý do của anh đối với rừng dừa. Tuy nhiên, anh chàng không biết làm thế nào để có thể nói lại cho một đứa trẻ nghe, và trong lúc anh chàng ngồi nghĩ vơ nghĩ vẩn, ánh trời chiều đỏ rực như trời chiều tân thế trên vịnh BaTư đã trỗi dậy trong lòng, làn gió biển vuốt nhẹ đôi má khi anh chàng đứng ở chỗ trụ sắt mang bộ neo và cây kim phong vũ biểu hạ xuống thực thấp báo hiệu một trận phong ba sắp ào tới: anh chàng lại ý thức được cái quyền năng quái đản, mộng mị của biển cả đang không ngừng tác động vào tâm hồn cùng tình cảm của mình.

Đúng như Noboru đã nhìn thấy khoảnh khắc đó, những đợt sóng cồn bão tố trong đôi mắt Ryuji, lần này đó lại đọc thấy trong những con mắt đó từng ảo ảnh lần lượt khơi dậy trong lòng người sĩ quan hàng hải. Những ảo ảnh về các phong thổ chưa từng hay biết, những dụng cụ hàng hải sơn màu trắng vây bọc chung quanh, Noboru đang cùng Ryuji thả hồn bay về vịnh Mễ Tây Cơ, Ấn Độ Dương, vịnh BaTư. Và nhờ chàng sĩ quan hàng hải hạng nhì này mà cuộc hành trình có thực ngay trước mắt, bây giờ mới có được môi thể trước đây vẫn còn thiếu sót khiến cho bao nhiêu không tưởng của nó vẫn hoàn toàn vô ích. Nó chờ đợi thực đã bao nhiêu lâu rồi.

Sung sướng, Noboru nhắm nghiền đôi mắt lại, ngây ngất say sưa.

“Cái thằng này nó muốn ngủ hay sao vậy.”

Ryuji nghĩ thế và ghé mắt nhìn sát tận mắt thằng bé xem cho chắc chắn, rồi chàng sĩ quan hàng hải hạng nhì thấy cuộc đời tràn ngập một nỗi vui sướng điên cuồng.

Động cơ hai mã lực trong máy lạnh chạy rù rù trong căn phòng. Bây giờ thì mát mẻ lắm rồi, áo sơ mi của Ryuji cũng đã khô bong. Anh chàng đưa hai bàn tay xù xì vắt đằng sau gáy: mắt những sợi mây đan hình thật đẹp trên đôi tay to lớn của anh.

Noboru vừa mới nhắm mắt lại một lát, làm cho chàng sĩ quan hàng hải tưởng là nó đã thoát ra khỏi thực thể của mình để mơ mộng đâu đâu. Anh chàng sĩ quan đưa mắt nhìn một vòng khắp căn phòng mát lạnh tối mờ thấy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc đồng hồ vàng chễm chệ ngự trên mặt lò sưởi, chùm pha lê treo trên trần nhà cao, những bình hoa bằng ngọc đứng chênh vênh trên các giá gỗ; tất cả đều xinh đẹp, có vẻ tiêm tế hầu như không hề lay động lấy chút xíu nào. Anh chàng tự hỏi không biết là quyền năng vi diệu nào đã giữ cho căn phòng khỏi lắc lư dao động. Mới hôm trước, tất cả những đồ đạc này tuyệt đối chẳng có ý nghĩa gì với anh cả và chỉ đến ngày mai là anh lại chia tay rồi; tuy nhiên, trong lúc này đây, những thứ ấy lại đến ràng buộc với anh. Sợi dây ràng buộc ấy là ánh mắt mà người đàn bà bắt gặp, là một dấu hiệu tiết ra từ chỗ sâu xa nhất của nhục thể, là sức mạnh nam nhi thô bạo của chính anh; và biết được điều này anh chàng cảm thấy một cái gì thần bí ý hệt như khi nhìn thấy một chiếc tàu xa lạ nào đó trên biển cả. Tuy chính nhục thể của anh đã tạo nên sợi dây ràng buộc ấy, nhưng tính cách phi hiện thực khủng khiếp về căn phòng này đã làm cho anh chàng run rẩy cả người.

Mình định làm gì nơi đây trong một buổi chiều hè? Mình là ai mà lại ngồi ngơ ngẩn bên cạnh đứa con trai của người đàn bà mà mình đã ôm ấp đêm qua? Tối hôm qua mình đã hát ‘Ta quyết tâm lấy biển cả làm nhà’ và những giọt nước mắt mình đã nhỏ ra vì bài hát ấy, hai triệu yen để làm trữ kim trong ngân hàng là những bằng chứng cho tính cách hiện thực của mình. Bây giờ mình đã có được những gì?

Noboru nhận ra rằng Ryuji đang chìm sâu vào một khoảng hư không. Nó cũng chẳng biết là Ryuji không còn nhìn về phía nó thêm một lần nào nữa. Đêm qua thiếu ngủ lại trải qua nhiều cơn xúc động liên tục nên nó thấy mệt nhoài, cặp mắt đỏ ngầu – nó đã bảo với bà quản gia là tại nước mặn ngoài bể - bắt đầu khép lại. Trong lúc ru mình vào giấc ngủ, nó lan man nghĩ tới những hình thù óng ánh của cái hiện thực tuyệt đối nó đã bao lần thoáng thấy đêm trước trong khi thời gian trôi chảy trong thế giới khô cằn, buồn chán, bất động này …

Nó nhìn thấy những hình thù ấy như những bức thêu kim vô cấu nổi bật trên tấm vải đen phẳng phiu: ánh trăng chan hòa trên đôi vai trần trụi của người sĩ quan hàng hải khi hắn vặn mình đối đầu với tiếng còi tàu – cái mặt nạ chết cứng của con mèo chết nhăn răng – quả tim đỏ quạch của con mèo đã chết… đó là những thực thể chói lòa: tuyệt đối chính cống. Rồi cả Ryuji nữa cũng là một anh hùng chính cống. Mọi chuyện xảy ra trên mặt biển, trong lòng biển, dưới mặt biển – Noboru cảm thấy mình chìm dần vào giấc ngủ. Nó nghĩ: “Hạnh phúc, hạnh phúc không sao tả xiết..” Rồi thằng bé ngủ thiếp đi.

Ryuji nhìn đồng hồ: đã đến lúc ra đi. Anh chàng gõ nhẹ vào cánh cửa dẫn xuống nhà bếp và cất tiếng gọi bà quản gia:

“Nó ngủ rồi.”

“Thằng ấy nó vẫn thế đấy!”

“Không khéo nó bị lạnh mất. Có cái chăn hoặc cái gì khác không?”

“Để tôi lên gác lấy xuống.”

“Vâng, bây giờ tôi đi nhé.”

“Hi vọng là tối nay ông trở lại đây với chúng tôi cho vui?” Một nụ cười ẫm ờ lóe lên trên mi mắt người vú già rồi từ từ lan xuống khuôn mặt trong khi bà ta vừa lén nhìn Ryuji một lần thực nhanh, vừa đưa mắt nháy nhó một cách ý nghĩa.