Chương bảy
Từ ngày xửa ngày xưa, những lời lẽ xuất phát từ trong tim đàn bà con gái thuộc đủ mọi giai tầng xã hội nói cho các thủy thủ ở mọi hải cảng nghe vẫn là những lời lẽ ngoan ngoãn chấp nhận quyền uy của mặt nước chân trời, những lời lẽ sùng bái một cách khó hiểu cái biên giới xanh lơ huyền bí ấy; những lời lẽ chẳng bao giờ quên đem lại cho ngay cả những người đàn bà kiêu căng, cao ngạo nhất những nỗi buồn rầu, những sự trông ngóng rỗng không cùng sự tự do của những người con hát. “Sáng mai, anh lại đi rồi phải không?”
Tuy nhiên, Fusako đã quyết không nói những lời như thế mặc dù nàng biết Ryuji sẽ cố gắng làm cho mình phải nói. Nàng biết là anh chàng đang đề cao niềm kiêu hãnh của một con người đơn sơ thuần hậu trước những giọt nước mắt của một người đàn bà đang than khóc biệt li. Và cái anh chàng Ryuji này mới thực là con người đơn sơ thuần hậu làm sao! Cuộc trò chuyện giữa hai người trong công viên tối hôm trước đã cho thấy rành rành điều đó. Thoạt đầu, dáng vẻ đăm chiêu của anh chàng đã làm nàng tưởng tượng, mong chờ những tư tưởng sâu xa và ngày cả một lời tỏ tình say sưa đắm đuối; ấy vậy mà đột nhiên anh chàng lại nói chuyện về bếp nước trên tàu, về rau cỏ xanh tươi rồi thì cứ lằng nhằng nói mãi về cuộc đời của chính mình rồi lại còn buột miệng ngân nga điệp khúc một bài dân ca nữa!
Tuy vậy, nàng thấy nhẹ cả người khi biết rõ anh chàng chẳng phải là người đắm chìm trong những ảo tưởng và sự chất phác thô lậu của anh chàng, thiên về chịu đựng lâu dài hơn là tưởng tượng phong phú, giống như một bộ bàn ghế cũ kĩ nhưng vững vàng, lại làm cho nàng thấy ưa thích. Fusako vẫn cần được bảo đảm an toàn vì đã bao lâu nay, nàng giữ gìn không làm những việc lớn lao tránh hết tất cả mọi sự nguy hiểm; nhưng những hành động nguy hiểm, không nghĩ ngợi, đắn đo của nàng đêm trước đã làm nàng phát sợ. Một người sống trên mây mơ mơ màng màng như nàng rất cần phải ràng buộc với một người đàn ông đặt bước vững vàng trên mặt đất, đầu óc thật chất phác thực tế. Dĩ nhiên, vẫn còn nhiều điều phải tìm hiểu, nhưng ít nhất nàng cũng thấy vững bụng rằng Ryuji chẳng phải là hạng người tìm cách mê hoặc nàng vì những lí do tiền bạc.
Trên đường đi tới một hiệu ăn ở khu Bashado khi đi qua một quán cà phê nhỏ trong tiền đình, có một máy phun nước và những ngọn đèn nhỏ màu đỏ màu vàng treo dọc theo tấm bạt căng trên cổng vào, hai người quyết định ghé vào uống rượu trước khi đi ăn tối. Không rõ tại sao, cốc mint frappé Fusako đã gọi lại có một quả anh đào bày ở trên mặt, còn nguyên cả hạt. Nàng khéo léo ghé răng cắn đôi trái cây ra rồi nhả hột vào cái gạt tàn thuốc lá dèn dẹt bằng thủy tinh.
Ánh chiều còn vương vấn trên bầu trời đang lọt qua những khe mành che khung cửa sổ phía trước, tràn ngập cả căn phòng trống không chưa có khách nào khác. Hẳn là vì những tia sáng vô cùng vàng vọt ấy, Ryuji thấy cái hột anh đào nhẵn nhụi âm ấm mà Fusako vừa nhả trong miệng ra rõ ràng mới trở thành khô bong và ánh lên hồng hồng thật là đẹp mắt, quyến rũ không thể tưởng tượng. Anh chàng liền đưa tay nhón lấy, bỏ tọt vào mồm. Fusako buột ra một tiếng kêu kinh ngạc rồi thì bật cười: chưa bao giờ nàng cảm thấy một giây phút thân mật về xác thân êm ả như giây phút này.
Sau bữa ăn, hai người tản bộ quanh quẩn ngay gần đó, nơi êm lặng ít người qua lại. Đắm say trong âu yếm, niềm âu yếm dường như đã hút hồn đêm hè, hai người tay nắm tay im lặng sánh bước bên nhau. Buổi chiều, nàng đã nhằm lúc cửa hiệu vắng khách, bổ nhào sang mĩ viện để làm qua mái tóc trong hai mươi phút. Nhớ lại vẻ ngỡ ngàng trên nét mặt người thợ uốn tóc khi nàng ngăn không để cho xức dầu thơm mà nàng vẫn quen dùng, Fusako đỏ bừng mày mặt. Lúc này, cả tóc tai, thân thể nàng đều đang đe dọa tan biến thành một đống ướt át dơ bẩn giữa những mùi hôi hám của đô thị và của đêm hè.
Ngày mai, những ngón tay to lớn đang đan chặt với những ngón tay nàng sẽ lại đâm nhòa vào chân trời xa xôi. Thực giống như một lời nói dối ghê gớm, tức cười, không làm sao mà tin nổi. Lúc hai người đi qua một vườn cây cửa đã đóng kín, Fusako đột nhiên buột miệng:
“Thực là vì anh mà em đã sa ngã quá chừng!”
“Tại sao vậy?” Ryuji ngạc nhiên ngắt lời. Fusako nhìn qua hàng rào song sắt ở chỗ có các cây cối miền nhiệt đới, những bụi rậm và những khóm hồng mọc chi chít bên nhau. Trời tối như bưng, lá cây xanh thắm óng mướt, quấn quít vươn lên một cách không tự nhiên: bỗng dưng nàng cảm thấy như có một con mắt khủng khiếp đang nhìn xoáy vào tận bên trong con người của mình. Ryuji lại hỏi:
“Tại sao vậy?”
Fusako không trả lời. Với tư cách bà chủ một căn nhà bề thế bên bờ hải cảng, nàng cảm thấy bất mãn khi cũng bị bó buộc phải bước vào một nếp sống bắt đầu bằng việc vẫy tay tạm biệt một người đàn ông, một nếp sống quen thuộc với bất kì người con gái nào ở bên bờ hải cảng. Tuy nhiên, điều đó có lẽ cũng chẳng xa cách bao nhiêu việc thốt ra những lời “Sáng mai, anh lại ra đi rồi có phải vậy không?”
Cuộc sống cô độc trên tàu đã dạy cho Ryuji thói quen không nên mò mẫm vào những vấn đề mà mình không hiểu. Anh chàng đã diễn dịch lời than vãn của Fusako như là lời nũng nịu điển hình của một người đàn bà; vì vậy câu hỏi “Tại sao vậy” của anh chàng thốt ra lần thứ nhì đã có giọng điệu bông đùa bỡn cợt. Nghĩ đến việc ngày mai phải xa nàng, chàng thấy thực là cay đắng, tuy nhiên chàng đã có một câu nói để xoa dịu nỗi niềm đau đớn này, một điệp khúc mơ hồ trỗi lên không biết bao lần trong những giấc ngủ của mình: “Nam nhi ra đi theo đại nghĩa, chỉ còn riêng nhi nữ ở nhà”. Tuy nhiên, hơn ai hết Ryuji biết rõ chẳng làm gì tìm ra một đại nghĩa nào trên biển cả hết. Trên biển cả chỉ có những phiên trực nối ngày với đêm, chỉ có sự tẻ nhạt của một nếp sống đều đều chán nản, những nỗi khốn khổ của một tên tù.
Rồi những bức điện tín cảnh cáo: “Gần đây, tàu của hãng bị cái nạn đụng nhau liên tiếp tại phía nam thủy đạo Irako miền phụ cận nhập khẩu phía bắc eo biể Kajima. Stop. Yêu cầu đặc biệt chú ý tại những thủy đạo nhỏ hẹp à những nhập khẩu. Stop – Trước hiện trạng của hãng yêu cầu nỗ lực gấp đôi để tránh những tai nạn trên mặt bể. Stop. Hải vụ chi bộ trưởng.” Cái câu “trước hiện trạng của hãng trong tất cả những tai nạn trên mặt bể” này đã được lặp đi lặp lại mãi trong tất cả những bức điện tín dài dòng kể từ khi bắt đầu cái được gọi là “hải vận bất huống” hay “sự thụt lùi trong việc chuyển vận đường bể”.
Ngày lại ngày, tấm bảng gỗ của viên Thao đà thủ hàng ngày ghi thời tiết, sức gió, khí áp, ôn độ, ẩm độ, tốc lực hành trình ước lượng cùng những sự thay đổi bất ngờ tinh nghịch của biển cả để bù vào việc con người không có khả năng lập họa đồ ghi lại chính tâm trạng của mình.
Và trong phòng ăn, những con lật đật, năm ô cửa sổ tròn, tấm địa đồ thế giới treo trên vách, bình nước mắm móc lên trền bằng một sợi dây da, đôi khi những tia nắng chiếu thẳng vào những chai lọ này rọi lại rồi xuyên vào lần nữa như muốn liếm chất nước óng ánh màu tiêu trà rồi lại rút ra ngoài. Dán trên vách là một thực đơn bữa điểm tâm nét chữ viết thực bay bướm.
Đậu nấu và nước sốt đậu
Đậu hũ
Hành ống, mụt tạc và cơm
Bữa trưa nấu theo lối Tây phương và luôn luôn bắt đầu bằng món súp.
Và chiếc động cơ màu lục rung rung rền rĩ trong những ống trụ hình xoắn thật giống như một kẻ bệnh hoạn đang lên cơn sốt hừng hực.
Ngày mai đây, tất cả những cái đó lại trở thành thế giới của Ryuji.
Hai người đã dừng bước trước một cổng nhỏ có song sắt của vườn cây. Ryuji đưa vai xô nhẹ: cách một tiếng, cánh cổng mở tung ra, hất mạnh về phía vườn. Fusako hớn hở vui mừng, ánh mắt long lanh như một đứa bé.
“Chúng mình lẻn vào trong chơi đi.”
Lét mắt nhìn vào khung cửa sổ sáng choang trong nhà người gác dan, chàng và nàng lẻn vào khu rừng cây nhân tạo rậm rạp, len lách khó khăn mới tìm ra đường. Hai người nắm tay nhau, lần bước qua những khóm cây thấp ngang vai, gạt các cành hoa hồng lắm gai sang một bên, giẫm bừa lên các luống hoa cho đến lúc ngoi đầu lên một góc vườn đầy những thảo mộc miền nhiệt đới một lùm cây um tùm nào lan, gồi, nào chuối, cao su cùng đủ loại cây khác.
Nhìn thấy Fusako ở nơi này trong bộ quần áo trắng, Ryuji tưởng như buổi gặp gỡ đầu tiên giữa hai người hẳn đã phải xảy ra ở một phương trời nào đó. Thận trọng tránh từng búp lá nhọn đâm ngang tầm mắt, hai người ôm ngang lưng nhau mà sánh bước. Mùi nước hoa sực nức tỏa từ thân mình nàng ra làm quên cả tiếng mũi bay vo ve, tơi tả Ryuji nôn nao ngây ngất không còn có một ý niệm gì về thời gian và không gian nữa.
Bên ngoài, chỉ cách hàng lưới sắt mảnh mai, những ngọn đèn nê ông nho nhỏ đang lấp lánh như những con cá vàng; cứ vài phút lại có ánh đèn pha một chiếc xe hơi chạy qua, quét ngang khu cây cối um tùm nơi chàng và nàng đang đứng. Ánh sáng một ngọn đèn nê-ông màu đỏ ối từ một quán rượu Âu Tây hắt qua đường phố rọi tới khuôn mặt lốm đốm điểm bóng lá cây của Fusako đã nhuộm đỏ đôi môi đỏ thắm của nàng. Ryuji ôm ghì lấy nàng hôn mãi không thôi.
Chiếc hôn kéo dài đã làm hai người đắm chìm vào những vũng cảm giác riêng tư. Fusako chỉ còn một ý thức thống thiết về cuộc li biệt ngày mai này. Đưa hai tay lên vuốt má Ryuji, sờ soạng những chỗ nong nóng, nhẵn nhụi vì chàng đã cạo mặt; hít ngửi mùi da thịt từ khung ngực phập phồng của chàng dâng lên, nàng cảm thấy như là từng thớ thịt, từng sơi gân trong con người chàng đang gào thét cho sự chia tay. Cái ôm ghì nôn nóng của chàng đã cho nàng biết là chàng muốn xác định một cách tuyệt vọng đến độ nào là nàng có thực và đang thực sự ở bên mình.
Đối với Ryuji, cái hôn ấy là cái chết, cái chết trong yêu đương mà chàng vẫn hằng mơ ước. Sự mềm dịu của làn môi, cái miệng đỏ thắm mà anh có thể nhắm mắt vẫn nhìn thấy trong bóng tối, ướt át vô hạn, một vùng biển san hô ấm áp, cái lưỡi nàng rung rẩy liên hồi tựa như rong biển… trong niềm vui hoảng hốt, tối tăm, đấy là một cái gì trực tiếp liện hệ tới cái chết, chàng biết rõ rằng chỉ ngày mai mình sẽ xa rời nàng, tuy nhiên chàng sẵn sàng chết một cách sung sướng vì nàng. Cái chết cựa quậy, ngoi lên trong lòng chàng.
Thế rồi từ phía cầu tàu tân cảng, tiếng còi tàu xám lạnh ngân nga, bồng bềnh trôi đến rồi ngừng đọng trên khắp khu vườn. Một màn âm thanh mông lung như sương mù, tiếng còi ấy sẽ chẳng bao giờ lọt được vào tai Ryuji nếu chàng không phải là một thủy thủ. Giữa đêm mà một chiếc tàu chở hàng lại sắp sửa ra khơi như thế này thì thực là kì cục. Không biết làm sao mà họ lại có thể bốc hàng lên tàu nhanh chóng được đến thế? Không biết tàu của công ty đi nơi nào vậy? Ý nghĩ này đã đánh tan hương vị ngây ngất của cái hôn, chàng mở choàng mắt ra. Và chàng cảm thấy tiếng còi tàu xoáy tít trong lòng đang khơi dậy lòng đam mê của mình đối với đại nghĩa. Nhưng đại nghĩa ấy là cái gì bây giờ? Có lẽ đó là một biệt danh của vừng thái dương miền nhiệt đới hay chăng?
Môi Ryuji tách rời khỏi môi Fusako và chàng bắt đầu sờ soạng tìm tòi trong túi áo. Nàng đợi chờ. Có tiếng giấy sột soạt rồi chàng móc ra một điếu thuốc lá cong queo đưa lên môi mà ngậm; Fusako giận dữ giật phăng cái bật lửa trên tay chàng. Chàng ngả người cúi đầu về phía nàng. “Đừng có hòng chờ đợi em bật lửa cho, nghe chưa? Em không có bật lửa đâu!” Cái bật lửa lóe sáng với một tiếng kêu tách ròn tan, ngọn lửa nhảy múa trong ánh mắt trừng trừng của nàng trong lúc nàng châm lửa vào một mảnh lá thung lữ. Những sợi tơ khô cong đáng lý phải bốc cháy thực nhanh nhưng lại cứ khăng khăng không chịu bắt lửa. Thấy nàng cứ chăm chăm với bàn tay cứng đơ mà Ryuji đâm sợ. Thế rồi ngọn lửa nhỏ bé soi sáng má nàng và Ryuji nhìn rõ một hàng nước mắt chảy dài. Fusako tắt bật lửa đi khi thấy chàng đã biết là mình đang khóc. Ryuji lại ôm lấy nàng lần nữa và cảm thấy nhẹ nhõm tâm hồn vì những giọt nước mắt kia và rồi anh chàng cũng bắt đầu nhỏ lệ.
Noboru bồn chồn nóng nảy chờ mẹ trở về. Lúc 10 giờ tối nó nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang. Một phút sau, bà quản gia đi vào phòng nhắc lại cho nó nghe những lời mẹ nó.
“Má chú vừa gọi điện thoại bảo rằng tối nay sẽ ở lại nhà một người bạn. Sáng nay bà sẽ về nhà thay quần áo trước khi đến cửa hiệu. Và đêm này chú phải học một mình, làm hết các bài tập ở nhà trong dịp nghỉ hè này đó.”
Từ trước đến giờ, theo như nó nhớ lại, chưa khi nào mẹ nó không ngủ ở nhà. Chính sự thể này tự nó chẳng có gì đáng ngạc nhiên tuy vậy vẫn làm nó nóng ran mặt mày vì giận dữ tức bực và lo sợ. Suốt ngày nó cứ lõ mắt dòm qua cái lỗ hổng: không có dấu hiệu gì cho thấy lỗ hổng ấy có thể tiết lộ một sự phát hiện hay một sự kì lạ nào trong tối hôm nay. Nó chẳng thấy buồn ngủ chút nào vì ban chiều đã chỏng cẳng làm thẳng một giấc rồi.
Trên bàn học những bài làm nó phải lo xong trong dịp nghỉ này còn chất lên cao ngất, nó phải làm sao thanh toán cho xong trước khi học kì mới bắt đầu. Chỉ còn vài ngày nữa mà thôi. Nhưng chẳng sao! Ngày mai Ryuji đã ra đi và mẹ nó sẽ lại đỡ tay nó làm bài. Liệu bà có lang thang vơ vẩn, mê mẩn cả người đến nỗi không còn tâm trí đâu mà để ý đến việc học hành của con trai ở nhà nữa hay không? Kể cũng chẳng làm sao. Bà chỉ có thể hướng dẫn nó về Quốc Văn, Anh Văn và Nghệ Thuật. Còn về những môn thuộc ngành xã hội, số học và khoa học thì bà chẳng giúp đỡ nó được lấy mảy may: nó còn hiểu biết hơn bà nữa kia! Làm sao mà một người dốt toán như mẹ nó lại có thể trông nom một cửa hiệu được nhỉ? Có lẽ mẹ nó luôn luôn phải trông cậy vào ông Shibuya.
Noboru mở cuốn sách tham khảo, đọc lướt qua mấy trang nhưng không làm sao chuyên tâm được. Nó cứ bị cái sự kiện phũ phàng làm phiền não là đêm nay, thực sự mẹ nó và Ryuji đều không ngủ ở nhà.
Nó đứng lên, ngồi xuống rồi cuối cùng, bắt đầu đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ. Làm thế nào mà ngủ được bây giờ. Vào phòng mẹ nó mà ngắm những ngọn đèn trên các cột buồm ngoài hải cảng ư? Ban đêm những ngọn đèn màu đỏ trên một vài chiếc tàu cứ nhấp nha nhấp nháy: chắc lại có một chiếc tàu chở hàng sắp sửa ra khơi và lại có một hồi còi tàu rúc lên cao vút.
Thế rồi nó nghe tiếng mở cửa phòng bên. Có lẽ mẹ nó cố ý đánh lừa nó để lẻn về nhà cùng Ryuji hay sao? Nhẹ nhàng, khe khẽ, nó kéo cái ngăn tủ ra đặt xuống sàn nhà. Mồ hôi ướt sũng cả người.
Lần này, có tiếng gõ cửa chính phòng nó. Noboru không thể để cho bất cứ một ai nhìn thấy cái ngăn kéo nằm trỏng trơ giữa nhà vào gờ này ban đêm, nó bỏ ra phía cửa và lấy hết sức chặn cánh cửa lại! Quả đấm cửa xoay, lắc kêu lục cục nghe chói cả tai.
“Cái gì trong ấy vậy? Tôi không vào được ư?” Ra đó là tiếng bà quản gia. “Chú làm sao vậy? Cứ cứng đầu cứng cổ cho lắm vào! Nhưng tắt đèn đi ngủ đi chứ gần 11 giờ đêm rồi còn gì!”
Noboru vẫn áp mình chẹn chặt cánh cửa, khăng khăng ngậm miệng chẳng nói gì. Nhưng khi có tiếng chìa khóa thọc vào ổ khóa xoay mạnh thì nó bàng hoàng, sờ sững. Chưa bao giờ nó biết là bà quản gia lại có thể có riêng một chìa khóa; nó cứ đinh ninh là mẹ nó đã mang hết chìa khóa khi rời nhà ra đi kia chứ!
Giận dữ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nó đem hết sức mà lay quả đấm cửa. Cánh cửa nhất định không hề nhúc nhích. Tiếng chân bà quản gia khẽ dần khi bà ta bước xuống những bậc thang kẽo cà kẽo kẹt.
Noboru đã hi vọng lợi dụng dịp may ngàn năm một thuở này mà lén đến nhà thằng thủ lĩnh đánh thức nó dậy bằng một khẩu hiệu thì thầm bên cửa sổ. Bây giờ niềm hi vọng sôi sục này cuối cùng đã tan nát mất rồi. Nó ghét bỏ tất cả loài người trong thế giới. Thế là nó viết một thôi một hồi vào nhật kí, không quên ghi cả những tội lỗi của Tsukazaki.
LỜI KẾT TỘI TSUKAZAKI RYUJI.
Một – Mỉm cười xun xoe săn đón với mình một cách bợ đỡ hèn hạ khi gặp mình buổi sáng hôm nay.
Hai – Mặc chiếc áo ướt sũng những nước lại giải thích rằng vừa mới phun nước cho mát ở máy ngoài công viên; thực chẳng khác gì thằng bợm già.
Ba – Dám tự tiện quyết định đêm nay không về nhà để đi ngủ bên ngoài với má – để cho mình bị đặt vào một cảnh ngộ cô độc khủng khiếp.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại Noboru xóa bỏ điều thứ ba. Hiển nhiên điều này mâu thuẫn với hai điều thứ nhất và thứ nhì có tính cách thẩm mĩ, lí tưởng và do đó là những phán đoán có giá trị khách quan. Phán định trong điều thứ ba chẳng qua chỉ là chứng cứ cho thấy nó hãy còn non nớt trẻ con, quyết không thể được quan niệm như một lỗi của Ryuji được.
Noboru bóp mạnh một đống thuốc đánh răng ra cái bàn chải rồi chà đi chà lại hàm răng cho đến khi lợi bật máu ra. Nhìn vào trong gương nó tuyệt vọng ngắm bọt xà phòng xanh nhạt quyện chặt lấy những cái răng khấp khểnh của mình cho đến lúc chỉ còn phần đầu những cái răng nhọn hoắt, bóng loáng nhô ra mà thôi; nó thấy chán nản. Mùi thơm của chất bạc hà làm cơn giận của nó có một vẻ thuần túy.
Cởi phăng áo sơ mi ra nó choàng ngay lên người bộ pijama rồi nhìn quanh căn phòng. Như là một chứng cứ cụ thể, cái ngăn kéo vẫn nằm trỏng trơ giữa phòng. Nó nhấc ngăn kéo lên, ngạc nhiên thấy sao bây giờ nặng nề đến thế; nhưng vừa toan đút ngăn kéo vào tủ áo nó bỗng thay đổi ý định và lại đặt ngăn kéo xuống. Nó lách mình vào khoảng trống một cách dễ dàng, quen thuộc.
Nó hoảng hốt nghĩ: lỗ hổng đã bị bịt kín mất rồi; nhưng sau đó đưa tay mò mẫm, sờ soạng nó khám phá ra rằng lỗ hổng vẫn còn nguyên như trước chẳng qua là phía bên kia không có đủ ánh sáng để cho nó thoạt nhìn có thể thấy lỗ hổng ấy ngay.
Noboru áp mặt ghé mắt vào lỗ hổng. Khi cánh cửa phòng mở toang, nó mới nhận ra là bà quản gia đã vào phòng buông mấy bức mành xuống. Dần dần trố mắt mà nhìn, nó chỉ thấy quanh chân giường ngủ bằng thau theo kiểu New Orleans một quầng ánh sáng mịt mờ.
Toàn thể căn phòng hừng hực vì hơi nóng buổi chiều còn sót lại tối tăm đen kịt như bên trong một cỗ áo quan lớn, nơi nào cũng là bóng tối chỗ đậm chỗ nhạt, lổn nhổn những hạt nhỏ li ti của một cái gì thực là chân ám mà Noboru chưa bao giờ nhìn thấy trên đời.