← Quay lại trang sách

Chương 7

Gương mặt cô không xinh đẹp, nhưng vẫn níu giữ ánh mắt của ông như mọi khi. Cô đang đứng trên lớp bùn ướt ở mép hồ, cao như ông, đôi bàn chân trắng nõn thậm chí không bị chìm vào trong đó, khuôn mặt cô hoang mang, hai cánh tay căng thẳng run lên nhè nhẹ bên dưới lớp vải của chiếc đầm dài khi cô giơ vật đó về phía ông. Nó là cái gì thì ông không thể xác định được dù có cố gắng nhìn đến đâu, và dù hai người đứng cách nhau chỉ chừng một mét rưỡi. Ông cứ căng mắt nhìn, nhìn mãi thứ cô đang cầm, rồi buồn bã và thất vọng, ông nhìn xuống chân. Bùn đã ngập đến hai mắt cá chân trắng phau của ông, và ông không thể cử động. Cả cô cũng vậy, ông cảm thấy như thế. Ông lại ngước nhìn cô trong tư thế vẫn đang cầm vật không rõ là gì kia, để hỏi xem cô muốn đưa ông cái gì, nhưng ông không thể nói được. Ông sợ cuống lên. Và choàng tỉnh.

Trong thâm tâm, ông đã biết nó là một giấc mơ. Hình như ông luôn biết như vậy. Để rồi sau đó, khi ngồi trên mép giường nhỏ trong căn hộ của mình, ông nghĩ tới người phụ nữ trong giấc mơ, như mọi khi, trước khi nhớ tới cô gái tóc đen khoác áo choàng đỏ. Chưa bao giờ trong cuộc đời dài dằng dặc của mình ông mơ về cô, mà luôn là người phụ nữ trong bộ váy dài kia - giấc mơ mà ông vô tình thừa hưởng từ một cuộc đời mình chưa từng sống và gần như không hề biết đến.

Ông đã gặp một vài người phụ nữ có nét giống cô ấy. Mary Borne là một trong số đó, với đôi mắt sáng cương nghị và dáng đứng vững chãi trông cô mạnh mẽ, tự chủ hơn nhiều so với cô gái trong mơ kia.

Suốt bao nhiêu năm trời ông luôn cảm thấy nếu mình tìm được một phụ nữ giống cô, và sống cùng người đó, thì ông sẽ có thể tìm ra chiếc chìa khóa mở vào cuộc đời mà cái ý thức ông đang mang đã từng sống - cuộc sống của người đã được sao chép để tạo ra bộ não của ông. Và giờ thì ông đang làm điều đó. Nhưng ông không tìm thấy chiếc chìa khóa nào.

Giấc mơ mà cứ chừng chục ngày lại xuất hiện ấy luôn làm ông khó chịu, ông chưa bao giờ thực sự quen với nỗi sợ mà mình cảm thấy, nhưng ông đã chấp nhận nó như một phần cuộc đời mình. Đôi khi ông cũng có những giấc mơ khác, với chủ đề liên quan tới kí ức của chính ông. Và những giấc mơ có chủ đề không quen thuộc đối với ông - chẳng hạn như liên quan tới việc bắt cá, hoặc một cây đàn piano đứng ọp ẹp.

Ông đứng lên khỏi giường và nặng nề bước tới cửa sổ, nhìn mặt trời đang ló dạng. Phía đằng xa, nổi bật trên nền trời rạng đông nhạt nhòa, cao hơn bất cứ thứ gì khác, là tòa nhà Empire State, tấm bia mộ cao chót vót của thành phố New York.