Chương 1172 Ma Hồn Bá Chủ
Khi kiếm ý màu lam vừa chạm vào thân thể của Tiên Quân giám sát thì Tiên Quân giám sát đang bay bỗng run lên, không nhịn được nôn ra một búng máu màu vàng.
Thấy khe nứt không gian càng ngày càng gần, hắn ta không hề dừng lại, cắn răng lại tăng tốc độ.
Sau khi đến gần khe nứt không gian, hắn ta lập tức nhảy vào trong.
Đôi mắt Băng Lẫm đã bị ánh sáng màu lam bao trùm, hắn ta đuổi theo tới nơi, đang định nhảy vào trong khe nứt thì "Phong Thiên Tỏa" trong cơ thể lại xuất hiện, bỗng đâm vào khe nứt.
Lực lượng của "Bắc Ly Thần" đột phá từng lớp vách chắn không gian, trói lấy Tiên Quân giám sát đang bay về thiên giới, cưỡng chế kéo về thế giới âm phủ.
"Ha ha ha!"
Thấy Tiên Quân giám sát lại xuất hiện, Băng Lẫm cười điên cuồng, không hề do dự vung Sương Chi Kiếm lên.
Trường kiếm sứt mẻ xen lẫn ánh lửa màu lam lướt qua cổ Tiên Quân giám sát, một vệt màu vàng tuôn ra.
Thân thể của Tiên Quân giám sát bắt đầu ngưng tụ hạt băng, dần dần bao trùm toàn thân.
Giây phút cuối cùng trước khi ý thức biến mất, Tiên Quân giám sát cảm thấy dường như mình nghe thấy tiếng cười điên cuồng tùy ý của Băng Lẫm, sau đó là bóng tối vô tận dần dần xâm chiếm, nuốt chửng bản thân hắn ta…
Đúng lúc Băng Lẫm giết chết Tiên Quân giám sát, các tộc nhân đằng sau cũng đã kết thúc chiến đấu.
Họ lại lần nữa đắm chìm trong máu thần, trong cuộc chiến thí thần đã lâu lắm rồi mới được tham dự, nhiệt huyết đã ngủ sau lại bắt đầu sục sôi…
Họ ngẩng đầu lên trời thét gào, phát ra khiêu khích về phía khe nứt dẫn tới thiên giới.
Giờ khắc này, những vị thần linh âm phủ luôn chú ý nơi này trong âm thầm đều hoảng sợ.
Mấy trăm thần linh cùng một vị Tiên Quân, thế mà đều bị giết chết trong trận chiến này.
Chiến đoàn Băng Quỷ, một chủng tộc hùng mạnh trong thời Nghịch Thiên Minh đã sắp bị lãng quên, đã dùng phương thức kiêu ngạo này để tuyên bố cho tất cả thần linh hiện tại của thế giới âm phủ biết rằng.
Họ đã thức tỉnh!
Mà nguyện vọng diệt thần ban đầu, chưa bao giờ thay đổi!
⚝ ✽ ⚝
Thân hình khô héo đắm chìm trong máu thần tưới táp.
Tướng sĩ Băng Quỷ tộc ngửa đầu nhìn khe nứt trên bầu trời, trong mắt là sự điên cuồng không thể kiềm chế, thân hình cũng theo đó mà run lên.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Băng Lẫm truyền đến.
Áo giáp rách mướp trên người vỡ nứt, để lộ thân thể đầy thương tích. Hắn ta vung tay về phía trước, máu của Tiên Quân giám sát lập tức chảy ngược, tụ tập ở sau lưng hắn ta.
Trong lúc ngưng tụ, máu tươi của Tiên Quân giám sát biến thành một dấu ấn khắc trên lưng hắn ta, biến thành dấu ấn màu vàng thứ năm.
"GRUHH!"
Các tướng sĩ Băng Quỷ tộc học theo cách làm của tộc trưởng Băng Lẫm vung tay về phía trước, máu thần vương vãi trong thiên địa bắt đầu hội tụ, khắc trên lưng họ.
Sau khi thí thần, đây là chiến lợi phẩm, cũng là vinh quang, hơn nữa còn là huân chương của mỗi một chiến sĩ Nghịch Thiên Minh.
"Đủ chưa?" Lúc này, Băng Lẫm cười dữ tợn quay lại nhìn về phía tộc nhân của mình.
"Sát!" Các tướng sĩ Băng Quỷ tộc đồng thanh hét lên, sát ý dâng lên tận trời khiến khe nứt không gian rung chuyển mãnh liệt, cứ như thể sẽ bị xé nát bất cứ lúc nào.
Họ ngẩng đầu nhìn trời, mong chờ những thần linh kia xuất hiện. Họ khát khao được thí thần.
Giờ khắc này, trái tim của chư thần thế giới âm phủ đang run rẩy.
Lấy yếu chống mạnh, chiến đoàn Nghịch Thiên Minh biến mất đã lâu này lấy phương thức điên cuồng như vậy để tuyên bố cho thiên giới và âm phủ biết sự trở về của họ.
Cho dù có chiến lực tương đương, cho dù trong lòng có khát vọng, nhưng thử hỏi có ai đủ dũng cảm khiêng lá cờ "Nghịch thiên" này lên?
Nhưng giây phút này, bộ tộc Băng Quỷ lại làm được.
Dấu ấn đôi cánh vẫn chưa từng tan biến trên bầu trời đại biểu cho "Nghịch Thiên Minh".
Tất cả mọi người đã từng cho rằng thời đại cũ của Nghịch Thiên Minh đã trôi qua, cho dù thỉnh thoảng thò đầu ra thì cũng sẽ bị thế lực thiên giới đuổi giết tới mức phải trốn chui trốn nhủi, hầu như chưa được bao lâu sẽ vẫn lạc.
Thử hỏi trong thời đại này, ai lại dám khiêng lá cờ nghịch thiên lên, dũng cảm chiến đấu chính diện một trận với thế lực thiên giới như chiến đoàn Băng Quỷ?
Giây phút này, vô số thần linh âm phủ đều im lặng.
Bao nhiêu lần, họ đã từng khát vọng được chiến đấu một trận với thế lực thiên giới như Băng Quỷ tộc.
Nhưng điều đó chung quy chỉ là khát vọng mà thôi.
Họ không đủ dũng cảm, càng chưa chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh.
Trong lúc chờ đợi, Sương Chi Kiếm trong tay Băng Lẫm chỉ về phía khe nứt không gian treo trên chân trời cao cao.
"Lần này chúng ta đổi sang cách khác, bước lên cổng trời nhé?"
Giọng điệu nhẹ nhàng lơ đễnh, nhưng lại nói những lời kinh thế hãi tục.
Xông lên thiên giới!
Đây là điều mà rất nhiều cổ thần thực lực mạnh mẽ không dám nghĩ đến, nhưng giờ đây lại bị Băng Lẫm nói thẳng một cách tùy ý và tiêu sái đến vậy, cứ như thể đang hỏi tộc nhân rằng chúng ta đi săn bắn nhé?