Chương 1181 Huyết Chiến Đại Địa
Tuy rằng cuộc sống của game thủ chuyên nghiệp trở nên tốt hơn, nhưng vẫn có những tuyển thủ không thể chấp nhận được điều đó.
Bởi vì họ bước vào nghề này vốn là vì tín ngưỡng. Khi chiến thắng, cho dù có ăn mì gói cũng có thể cười rất vui vẻ.
Đông Lưu chính là một trong số đó.
Hắn ta đã từ bỏ rất nhiều vì e-sport, cũng vì thế mà lựa chọn bước vào nghề này.
Nhờ vào kỹ thuật xuất sắc, hắn ta trổ hết tài năng, nhận được lời mời từ một câu lạc bộ, trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
Nhưng sau đó không đơn giản như hắn ta nghĩ. Mặt chân thật của thế giới này hoàn toàn khác biệt.
Trong một trận chung kết thế giới của Heaven Road, bên trên lại nói với hắn ta rằng phải cố ý nhường đường, trận đấu này tất yếu phải thua.
Lý do là ông chủ đã đặt cược số tiền lớn cho chiến đội của mình thua. Nếu không thua thì ông chủ sẽ tổn thất nặng nề.
Lý do buồn cười biết mấy, cho nên trận đấu đó Đông Lưu không hề nhường đường, nhưng các đồng đội lại đều thỏa hiệp.
Bởi vì e-sport đoàn đội không phải là trò chơi của một người, cho nên cuối cùng họ vẫn thua.
Sau lần đó, hoàn toàn không cần Đông Lưu chủ động đề cập thì hắn ta đã bị câu lạc bộ sa thải.
Khi đó Đông Lưu nghĩ, với kỹ thuật đỉnh cao của mình, nơi này không có chỗ cho ông thì sẽ có chỗ khác mời ông, thế nên quyết đoán khăn gói bỏ đi.
Nhưng đổi một câu lạc bộ e-sport khác, Đông Lưu phát hiện sự thật luôn nghiệt ngã như thế.
Hắn ta vẫn chưa thể tìm được một câu lạc bộ nào chỉ muốn cố gắng vì thắng lợi thuần túy.
Có lẽ đây là trùng hợp, nhưng Đông Lưu đã thất vọng triệt để về nghề này.
Làm trong nghề này đã gần mười năm, Đông Lưu đã gặp phải quá nhiều bóng tối.
Có ông chủ của hai chiến đội đều đặt cược mình thua, thế là hai bên đều điên cuồng tìm chết, chính là không muốn chiến thắng. Cũng có đội viên không chịu phối hợp nên giữa chừng bị đổi vân vân…
Trong e-sport, "Gà mờ" không phải là nguyên tội. Bởi vì trong game 80% trở lên đều là gà mờ, họ mới là lực lượng trung kiên của ngành nghề game online. Chính nhờ sự "phụng hiến" của họ mới khiến những người chơi được gọi là đại thần kia có khoái cảm hành gà, cũng vì sự tồn tại của gà mờ mới khiến họ trổ hết tài năng, được gọi là đại thần.
Nhưng bán độ chính là làm bẩn sự cạnh tranh công bằng. Đây là điều mà Đông Lưu không thể chấp nhận được.
Suốt chặng đường, tâm tính thay đổi, điều duy nhất vẫn còn nguyên chính là tính cách táo bạo của Đông Lưu.
Vì thế, hắn ta đã từng đánh đồng đội, đánh tuyển thủ của chiến đội đối địch.
Nhưng sau mỗi lần ra tay, hắn ta đều sẽ hối hận vì điều đó, cũng vì thế mà đổi sang hết câu lạc bộ này tới câu lạc bộ khác.
Không thể không nói rằng khi đánh người, hắn ta vẫn luôn cảm thấy rất sướng.
Hôm nay, hắn ta lại bị sa thải.
Bởi vì lần này hắn ta càng quá đáng hơn, vừa đánh trận bán độ xong thì đánh cả huấn luyện viên lẫn đồng đội.
Nếu không phải mọi người ngăn cản thì hắn ta thậm chí muốn xông vào văn phòng của ông chủ để đánh ông ta luôn một thể.
E-sport chó má, ước mơ chó má, ông đây phải đánh bể đầu chúng mày!
Dưới tâm tính như vậy, hắn ta kết thúc kiếp sống chuyên nghiệp của mình, thậm chí còn bị nhà tổ chức trò chơi Heaven Road cấm thi đấu, kiếp trò chơi của hắn ta kết thúc triệt để.
Vừa cảm thấy thống khoái, đồng thời trong lòng Đông Lưu cũng vô cùng hụt hẫng.
Hắn ta đã cố gắng vì ước mơ mười năm, cả thanh xuân đều dâng hiến cho Heaven Road, lại kết thúc dưới hình thức như chó nhà có tang này.
Đông Lưu ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Màn hình rạn nứt cũng như nội tâm của hắn ta, tràn đầy vết nứt.
Đông Lưu hít sâu một hơi, xách va li hành lý dưới chân, bước về phía cổng lớn.
Hắn ta vốn định rời đi vào ngày mai, nhưng rồi lại quyết định rời đi ngay bây giờ.
Giờ đây hắn ta cảm thấy ngay cả không khí trong câu lạc bộ cũng dơ bẩn, khiến người ta ghê tởm.
Hơn nữa… Hắn ta vừa phá hỏng máy tính, phải đền tiền. Tranh thủ rời đi ngay bây giờ cho sướng mới được!
Câu lạc bộ tọa lạc ở trung tâm thành phố, đêm về đèn đuốc sáng trưng.
Đi trên đường, trong lòng Đông Lưu không nhịn được tràn ra cảm giác trống rỗng.
Giấc mơ kiên trì mười năm hoàn toàn tan biến. Bởi vì bị cấm thi đấu nên hắn ta sẽ không thể bước lên vũ đài dẫn tới chiến thắng một lần nữa…
Nghĩ đến đây, Đông Lưu quay lại giơ ngón giữa về phía câu lạc bộ.
Tức quá đi, thật muốn đánh chết lũ khốn kiếp đó!
Có những người lúc tức giận thì lặng lẽ không ai biết, có những người lúc nổi giận thì cực kỳ táo bạo.
Mà Đông Lưu thuộc loại cực đoan táo bạo, hắn ta muốn đánh nhau!
Đương nhiên, hắn ta chưa bao giờ ra tay vô duyên vô cớ, dù sao cũng đã từng trải qua mười sáu năm giáo dục bắt buộc.
Đi về phía trước không có mục tiêu, giờ đây Đông Lưu thậm chí không biết nên đi nơi nào.