Chương 1182 Thánh Đạo Chiến
Nếu về nhà thì thật là mất mặt. Hồi trước cha mẹ vốn đã không ủng hộ hắn ta bước vào nghề này. Bởi vì hắn ta cứ khăng khăng một mực nên cuối cùng cãi nhau với người nhà.
Vốn định làm ra thành tích rồi lại trở về, kiêu ngạo nói cho cha mẹ con trai họ nổi tiếng cỡ nào, được khen ngợi khắp trong ngoài nước, có bao nhiêu fan hâm mộ vân vân…
Nhưng bây giờ mình chỉ là một kẻ thất bại bị xua đuổi mà thôi.
Trở về vào thời điểm này thì Đông Lưu cảm thấy quá mất mặt, đương nhiên là không muốn.
Đông Lưu thở dài, cảm thấy mình vẫn nên đi tìm một công việc trước thì tốt hơn. Mấy năm làm trong nghề e-sport cũng không khiến hắn ta để dành được mấy đồng tiền, cho nên bây giờ quan trọng nhất là giải quyết kế sinh nhai.
Bây giờ đã là đêm khuya. Hắn ta lấy di động ra, mở app kiểm tra khách sạn xung quanh, sau đó chọn một khách sạn rẻ tiền, kéo hành lý đi.
Có những thứ càng muốn từ bỏ thì lại càng không từ bỏ được.
Đông Lưu đã sớm nghĩ rằng ngày này sẽ đến, khi đó hắn ta cảm thấy mình hẳn là sẽ giơ ngón giữa lên một cách ngầu lòi, sau đó lộn cái bàn bỏ đi, hết sức tiêu sát.
Nhưng khi nó thật sự tới thì trong lòng Đông Lưu vẫn tràn ngập lưu luyến.
Tình cảm chân thành dành cho game online còn chưa biến mất. Hắn ta vô cùng muốn tiếp tục chinh phạt, đạp xuống rất nhiều đối thủ, thành lập vương triều e-sport bất bại thuộc về mình.
Nhưng dưới sự gia nhập của tư bản, vương triều e-sport không hấp dẫn bằng tiền tài.
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng muốn quay lại bắt lấy mấy tên đồng đội cùng với ông chủ đang ngủ kia đánh bể đầu họ.
Có điều nếu thực sự làm thế thì Đông Lưu cảm thấy đêm nay mình sẽ phải ngủ trong trại tạm giam chứ không phải là ở khách sạn.
Ôi cái tính cách táo bạo không thể giải quyết của mình.
Thanh xuân đã hết, cuộc đời làm công của lão già này sắp bắt đầu rồi…
Nghĩ kĩ lại, quãng đời còn lại của mình quả thực là bi kịch.
Năng lực thì không có, tài hoa cũng không có, còn về kỹ thuật, ngoài việc chơi game khá giỏi ra thì chẳng có kỹ thuật nào cả.
Hơn nữa bây giờ đã ba mươi mốt tuổi rồi, đã nằm trong giai đoạn năng lực giảm sút.
Nghề e-sport luôn ăn cơm tuổi xuân. Tuy rằng hiện tại tuổi thọ trung bình của con người đã đạt tới một trăm, nhưng từ ba mươi tuổi trở đi thì các cơ năng trên cơ thể đều sẽ giảm sút, đi theo lối đổi trò chơi khác làm lại từ đầu hoàn toàn không thực tế.
Giờ khắc này, trong lòng Đông Lưu tràn đầy ai oán.
Trước khi bước vào nghề này, đương nhiên hắn ta cũng đã nghĩ tới việc sau này giải nghệ sẽ làm gì. Chung quy nghề này ăn cơm thanh xuân, đối với game thủ chuyên nghiệp thì việc giải nghệ không hề xa xôi.
Khi đó Đông Lưu nghĩ, mình lấy được quán quân mấy lần, sau đó giải nghệ mở shop online, bắt chước tuyển thủ e-sport giải nghệ đang hot bán bánh mì chà bông phát tài, sau này không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền…
Bây giờ nghĩ lại, Đông Lưu thật sự muốn đập bể đầu mình mười năm trước.
Ngu như lợn ấy, sao lại làm ra quyết định này!
Bây giờ lăn lộn mười năm, chẳng những không được gì cả mà tiền kiếm được còn đều đền tiền thuốc men hết…
Vừa nghĩ vừa đi, càng nghĩ càng tức, suýt nữa không nhịn được quay lại đổ xăng đốt cháy câu lạc bộ!
Hắn ta đã chịu thiệt rất nhiều vì tính cách táo bạo của mình, mỗi lần đều khiêm tốn xin lỗi, hứa hẹn sẽ không tái phạm. Nhưng mỗi lần ra tay đều sẽ vứt sau đầu…
Đương nhiên, hắn ta đánh người, cũng thường xuyên bị đánh.
Chung quy luôn có người hắn ta không thể đánh thắng, cũng từng có chuyện bị nhằm vào, bị hạ độc thủ.
Nhưng Đông Lưu chưa bao giờ chịu thua. Nhờ có tính cách táo bạo, cho dù không đánh lại cũng phải đánh, như một dũng sĩ Viking, cứng đầu hết sức.
Theo như ông chủ của một câu lạc bộ e-sport nào đó từng nói với hắn ta rằng, thằng nhóc như cậu thì đi đâu cũng sống không được, giải nghệ sớm đi, không thì sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Bây giờ tiên đoán trở thành sự thật, Đông Lưu thật sự muốn cảm ơn cả nhà ổng, thật đúng là chuẩn không cần chỉnh!
Rẽ qua ngã tư, khách sạn đã đặt xuất hiện bên kia đường cái.
Đông Lưu nhìn di động, xác định tên và địa của của khách sạn, sau đó cất bước tiến vào.
Khách sạn này không có nhân viên phục vụ, được bao phủ toàn bộ bởi camera theo dõi. Sau khi tiến vào khách sạn, số phòng hiện lên trên di động của Đông Lưu.
Đông Lưu đang định bước tới chỗ thang máy.
Lúc này, hắn ta bỗng chú ý tới vị trí quảng cáo đặt bên cạnh thang máy.
Bên trên đang phát cảnh chiến đấu rực rỡ của người thật, thỉnh thoảng lại có chữ viết hiện lên giải thích, giới thiệu kỹ năng hai bên chiến đấu đang sử dụng.
Đông Lưu tò mò đến gần, bắt đầu quan sát kĩ màn hình.
Đoạn video này chưa đầy năm phút đã kết thúc, nhưng Đông Lưu lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
Điện ảnh mà lại có cảnh chiến đấu hoa lệ và lưu loát đến thế, khiến hắn ta thật sự cảm thấy đáng gờm, tưởng rằng đó là bộ phim hành động nào đó sắp trình chiếu.