Chương 1205 Thi Độc
Thấy vậy, Hồ Hạch lập tức thao túng thi linh xung quanh bắt đầu hấp thụ luồng thi khí này.
Tuy rằng độc tính của thi khí rất mạnh, nhưng lại là thứ cực bổ đối với thi linh, Hồ Hạch đương nhiên sẽ không lãng phí.
Sau khi hấp thụ một lát, khói đen dày đặc trong không khí tan biến, màu da của U Hành cũng khôi phục thành màu lam vốn có của U Minh tộc chứ không còn là màu xám đen như ban đầu.
"Chậc chậc chậc, Người Luyện Xác mà cũng biết chữa trị thương thế, chuyện thật như đùa ấy!" Thấy cảnh này, Nhiếp Phong không khỏi chậc lưỡi lấy làm kỳ.
"Ai như mày, thân là Luyện Dược Sư, thế mà chẳng những không biết cứu người, thậm chí ngay cả chế thuốc cũng không nốt!" Hồ Hạch không nhịn được trợn mắt khinh thường.
"Ai bảo tôi không biết chế thuốc hả? Thuốc nổ chẳng lẽ không phải là thuốc sao? Không phải sao?" Nhiếp Phong lập tức phản bác.
"Thuốc nổ là thuốc á?" Hồ Hạch kinh ngạc.
"Không phải à?"
Nhìn vẻ mặt đương nhiên của Nhiếp Phong, Hồ Hạch cảm thấy thằng này đã chạy trên con đường ngáo đá không quay đầu lại.
Hết thuốc chữa rồi.
Hồ Hạch chẳng buồn quan tâm tới Nhiếp Phong nữa. Sau khi loại bỏ thi khí trong người U Hành, anh ta mở giao diện phân tích ra, bắt đầu kiểm tra tình trạng sức khỏe của U Hành lúc này.
Khi phát hiện thấy U Hành vẫn còn trong trạng thái hấp hối (nghiêm trọng), Hồ Hạch mở giao diện Thương Thành ra, mua hai viên "Thuốc chữa thương" đút cho U Hành uống.
Tuy rằng bên cạnh có một Luyện Dược Sư, song dù sao thằng Luyện Dược Sư này cũng là "Đồ giả", nếu đút cho U Hành uống loại thuốc mà thằng nhóc này luyện chế thì chắc hơi thở cuối cùng của U Hành cũng sẽ không còn nữa.
Hồ Hạch vẫn biết rõ điều đó.
Sau khi xác định U Hành đã không còn nguy hiểm, Hồ Hạch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Việc tiếp theo là chỉ cần chờ U Hành tỉnh lại thôi.
Liếc nhìn thi linh trông tràn đầy sức mạnh vì vừa hấp thụ thi khí bên cạnh Hồ Hạch, Nhiếp Phong bỗng nói: "Đại ma vương, xem ra đại vực Sâm La này là một nơi phù hợp với anh đấy. Nhất là ngọn núi xác trong video trên diễn đàn kia!"
"Nói lời thừa, không thì tôi tới đây làm gì?!" Hồ Hạch tức giận nói.
"Tôi vừa mới nghĩ thế này, nếu một quả bom mà có kích cỡ khổng lồ bằng núi xác thì lúc nổ, không biết uy lực của nó sẽ khủng bố cỡ nào…"
Thấy Hồ Hạch nhìn mình với vẻ ghét bỏ, Nhiếp Phong thở dài, cảm thấy người đồng đội này hoàn toàn không thể cảm hóa được.
Muốn hoàn thành kế hoạch "Bom xác chết di động" của mình, chắc là còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Tóm lại anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
Trong lúc Hồ Hạch và Nhiếp Phong đang nói chuyện phiếm thì thương tích trong người U Hành dần dần lành lặn.
Hắn ta vốn có thân xác cấp Quỷ Hoàng, bây giờ thi độc trong người đã được loại bỏ, hơn nữa còn uống thuốc chữa thương, cho nên chỉ nhờ vào khả năng tự lành của thân thể thì tình trạng sức khỏe của hắn ta cũng nhanh chóng chuyển biến tốt.
Sắc trời tối dần, Hồ Hạch và Nhiếp Phong thành thạo nhóm một đống lửa ở gần đó, kế tiếp mua một đống nguyên liệu nấu ăn tươi mới từ Thương Thành, bắt đầu chế biến món ăn.
Đối với Hồ Hạch mà nói, anh ta đã sớm quen với cuộc sống ngoài dã ngoại, bởi vì anh ta hầu như sẽ không trở về khu an toàn.
Thói quen này được hình thành từ khi còn ở Bắc Kỳ. Ở lại trong thành, anh ta sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhất là điểm hồi sinh, chỗ đó thậm chí không khiến anh ta cảm thấy an toàn bằng ngủ ở nghĩa địa.
Nói cho cùng thì Hồ Hạch cho rằng là vì mình vẫn còn bị ám ảnh.
Tuy rằng hiện giờ mình đã có thực lực chống lại gia đình Tiểu Mặc và bé Bưởi, nhưng ám ảnh tâm lý không phải là thứ có thể xóa bỏ trong thời gian ngắn.
Những ngày bị đâm lén xuất quỷ nhập thần đưa về điểm hồi sinh thật sự tuyệt vọng đến mức khiến người ta ấn tượng sâu sắc…
Hồ Hạch ngẩn người ăn đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu nấu ăn cao cấp mua trong Thương Thành.
Trong đầu nhớ lại hành trình trưởng thành của mình trong hai năm chơi Chinh Chiến vừa qua.
Từ ban đầu khóc kêu muốn bỏ game, cho tới bây giờ trở thành một thành viên của bang hack hình người. Đời người luôn tràn ngập những điều bất ngờ.
"Đại ma vương, tay nghề của anh lại tiến bộ rồi, quá tuyệt!" Lúc này, Nhiếp Phong cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.
"Bomberman, tôi hỏi cậu chuyện này!"
"Hỏi đi!"
"Cậu nói xem nếu có một ngày, trò chơi Chinh Chiến này không còn nữa thì sẽ thế nào nhỉ?"
Nghe vậy, Nhiếp Phong không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Phong trầm tư một lát rồi cười khổ trả lời: "Cuộc sống trở lại bình thường, đi làm, tan tầm, không còn gợn sóng nữa!"
"Hy vọng đừng có ngày như thế. Tôi phát hiện mình đã không thể rời khỏi Chinh Chiến được nữa." Hồ Hạch lẩm bẩm.
"Trời ạ, đại ma vương anh nói thế làm tôi cũng rầu theo. Nhưng mà anh đừng lo, nhà phát hành chết tiệt không dễ dàng gục ngã như thế đâu. Tôi đoán chắc đến khi chúng ta chết thì trò chơi này vẫn có thể tồn tại. Hy vọng đến lúc đó, nhà phát hành chết tiệt sẽ đưa ra chức năng kế thừa tài khoản để con cháu của tôi có thể tiếp tục nghiên cứu về nghệ thuật phát nổ mà tôi còn chưa hoàn thành!"