Chương 1206 Nghệ Thuật Phát Nổ
Hồ Hạch vốn còn hơi thương cảm, nhưng nghe Nhiếp Phong nói vậy thì lại bật cười: "Đừng, không bằng ra chức năng người chơi chết thì nhân vật trong game cũng sẽ chết, chắc hẳn tôi sẽ chết muộn hơn cậu, đến lúc đó tôi sẽ đào xác cậu lên luyện chế!"
Nghe vậy, Nhiếp Phong chẳng những không tức giận mà còn gật đầu: "Cũng được, nhưng nhất định phải là bom xác người di động. Sinh ra trong vụ nổ, chết đi trong vụ nổ, quả thực là nghệ thuật hoàn hảo!"
"Ha ha ha, cậu đúng là giống hệt thằng điên!"
"Anh mới là thằng điên, thế mà lại có thể sáng tạo ra chức nghiệp điên rồ như thế trong trò chơi!"
"Chú mày biết cái gì, chú mày có biết tinh túy của luyện xác là gì không hả?"
"Thế anh có biết nghệ thuật phát nổ không?"
⚝ ✽ ⚝
Hai người nói một lát rồi không nhịn được nở nụ cười.
Đúng lúc này, U Hành chậm rãi mở mắt ra.
Vừa tỉnh lại, hắn ta đã phát hiện thấy Hồ Hạch và Nhiếp Phong ngồi gần đó, nhất thời lộ vẻ cảnh giác. Nhưng thân thể còn chưa hồi phục nên không tài nào đứng dậy được.
"Đại ma vương, ổng tỉnh lại rồi kìa!" Nhiếp Phong phát hiện U Hành tỉnh lại nên lập tức nhắc nhở Hồ Hạch.
Hồ Hạch gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh U Hành, cúi người xuống nhìn U Hành hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cảm nhận được thi độc trong người đã mất hết, U Hành biết chắc chắn là hai người này đã cứu sống mình, cảnh giác trong lòng mới rút đi.
"Cảm ơn, lần khác chắc chắn sẽ báo đáp!"
"Đừng, không bằng ngay bây giờ luôn đi!" Nhiếp Phong không nhịn được nói chen vào.
Thấy U Hành kinh ngạc, Hồ Hạch cười nói: "Nói thật với anh, tôi giúp anh là vì có việc cần nhờ vả chứ không phải là tốt bụng gì đâu!"
Nghe vậy, U Hành chẳng những không cảm thấy bất mãn mà ngược lại còn gật đầu.
Trên thực tế, U Hành cũng không tin hai người trước mắt này lại cứu mình vì lòng tốt. Hắn ta sống bao nhiêu năm rồi mà tới giờ vẫn chưa bao giờ gặp được người tốt kiểu đó.
Dưới quy tắc sinh tồn khắc nghiệt của âm phủ, người quá mềm lòng chắc chắn sẽ không sống được lâu.
Hiến dâng vô điều kiện không chừng sẽ nuôi ong tay áo. U Minh tộc ngày xưa chính là như thế nên mới bị Thi tộc lật đổ.
Bây giờ Hồ Hạch trực tiếp nói rõ mình có yêu cầu, ngược lại khiến U Hành cảm thấy yên tâm hơn.
"Nói đi, chỉ cần đủ khả năng thì ta sẽ đồng ý!"
"Tôi cần Sâm La Tam Tiếu!" Hồ Hạch lập tức trả lời.
"Cái gì?"
"Sâm La Tam Tiếu!"
Sắc mặt U Hành lập tức biến thành trắng bệch.
Hắn ta không ngờ thoát khỏi bàn tay Xích Bạt thì lại rơi vào mồm cọp.
"Cho dù chết, ta cũng không có khả năng cho người!" U Hành tái mặt nói.
"Tại sao?"
"Đây là bí điển của bộ tộc ta, tuy rằng hai người các ngươi có ơn với ta, nhưng nếu dùng nó để trao đổi Sâm La Tam Tiếu vì vẫn quá mức. Mạng của ta không hề đáng giá so với Sâm La Tam Tiếu!"
Hồ Hạch hơi bất ngờ, suy nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu: "Vậy thì chờ bạn của tôi đến đây, ông ấy sẽ nói chuyện với anh. Suy cho cùng thì chữa trị cho anh là vì bạn của tôi nhờ vả, còn chuyện ông ấy có nhận được Sâm La Tam Tiếu từ tay anh hay không thì là chuyện của ông ấy!"
"Ngoài tộc nhân Sâm La chúng ta ra thì người tộc khác tuyệt đối không có khả năng đó!" U Hành lập tức từ chối.
"Thấy là biết!" Hồ Hạch lơ đễnh nói.
"Đúng rồi, sao anh lại bị thương thế?" Hồ Hạch tò mò hỏi.
Lúc chữa trị cho U Hành, anh ta phát hiện thi khí trong cơ thể U Hành cực kỳ tinh khiết. Đối với Hồ Hạch, đó là thứ tốt, có thể giúp thi linh của anh ta trưởng thành.
"Biết Xích Bạt không?" U Hành không giấu giếm điều gì, lên tiếng hỏi.
"Xích Bạt á? Không biết, tôi chỉ biết Hạn Bạt thôi!" Nhiếp Phong không nhịn được chen mồm vào.
"Hạn… Hạn Bạt ư?" Nghe vậy, vẻ mặt U Hành tràn đầy khó tin.
Hắn ta đương nhiên là đã từng nghe nói tới cái tên "Hạn Bạt" rồi.
Lãnh tụ tối cao ngày xưa của Thi tộc chính là Hạn Bạt. Ngày xưa, Thi tộc có địa vị ngang hàng với U Minh tộc chính là vì sự tồn tại của Hạn Bạt.
Chẳng qua vị vương giả Thi tộc vô cùng mạnh mẽ này đột nhiên mất tích mới khiến Thi tộc lựa chọn chủ động đầu quân cho U Minh tộc bọn họ, cuối cùng cam tâm làm một con chó của U Minh tộc.
Nói cho cùng vẫn là vì không có Hạn Bạt nên Thi tộc đã không còn lực lượng để chống lại U Minh tộc!
Tuy rằng lúc lão tổ của Thi tộc biến mất thì hắn ta còn chưa chào đời.
Nhưng từ nhỏ, hắn ta đã thường xuyên nghe các vị trưởng bối nhắc tới lão tổ truyền kỳ của Thi tộc này.
Lúc này nghe Nhiếp Phong nhắc tới Hạn Bạt, hắn ta không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Ngươi đã từng nghe nói tới Hạn Bạt ư?"
"Đâu chỉ là nghe nói, tôi còn từng tận mắt thấy hắn nữa kìa!" Nhiếp Phong trợn mắt khinh thường.
"Nói bừa! Hạn Bạt đã biến mất từ lâu rồi, sao ngươi có thể gặp hắn được chứ!"
"Nếu tôi nói rằng tôi có thể gặp hắn hai ba ngày một lần thì anh có tin không?"