← Quay lại trang sách

Chương 1207 Hạn Bạt Thi Tộc

Ngươi bậy bạ!" Giờ khắc này, U Hành không thể nhịn được.

"Có muốn cá cược không? Anh tin tôi có thể khiến Hạn Bạt xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ không?" Nhiếp Phong chế nhạo nói.

"Cá cược gì?"

"Sâm La Tam Tiếu!"

"Không được! Sâm La Tam Tiếu là bí điển của bộ tộc ta, dùng để làm tiền đặt cược chính là vấy bẩn lão tổ tông của tộc ta!"

"Dù sao anh cũng cho rằng tôi chắc chắn sẽ thua mà. Cá cược mà chắc chắn thắng thì còn có thể gọi là cá cược sao?" Nhiếp Phong tiếp tục xúi giục.

Nghe vậy, U Hành không khỏi khó hiểu.

Đương nhiên, hắn ta vẫn không cảm thấy Nhiếp Phong đã từng gặp Hạn Bạt. Chung quy thời đại Hạn Bạt tồn tại quá xa xôi, cho nên hắn ta cảm thấy chắc chỉ là người nào đó trùng tên trùng họ mà thôi, chắc chắn không phải là lãnh tụ Hạn Bạt ngày xưa của Thi tộc.

"Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta đang nói tới Hạn Bạt Thi tộc, chứ không phải là người mà các ngươi biết đâu!" U Hành lắc đầu nói.

"Thì tôi cũng nói Hạn Bạt Thi tộc chứ ai, chính là kẻ nắm giữ lực lượng huyết khí, toàn thân có thể bốc lửa, thích nằm trong quan tài đỏ như máu í!" Nhiếp Phong nói.

"Các ngươi đã thấy Hạn Bạt ở đâu?" Nghe Nhiếp Phong miêu tả, U Hành thoáng căng thẳng.

Hắn ta theo bản năng cho rằng tên Hạn Bạt đã mất tích kia lại trở về đại vực Sâm La.

Đối với hắn ta, đây chắc chắn không phải là một tin tốt lành. Hiện giờ Thi tộc đã mạnh đến thế rồi, nếu có thêm một Hạn Bạt trở về nữa thì việc báo thù của mình sẽ vô cùng khó khăn.

Lúc trước hắn ta đã từng nghe các trưởng bối nói, lão tổ Thi tộc Hạn Bạt có tài năng thiên bẩm, tiềm lực vô hạn. May mà Hạn Bạt đã mất tích, không thì khó mà nói được tương lai của bộ tộc U Minh sẽ thế nào.

Bởi vì tuy rằng khi đó Thi tộc rơi vào thế yếu, nhưng dưới sự dẫn dắt của Hạn Bạt lại vẫn có thể chiến đấu với U Minh tộc một trận. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Hạn Bạt có tư chất vượt trội, tiềm lực phát triển cực lớn. Chỉ cần cho gã thời gian thì chắc chắn sẽ là ác mộng của U Minh tộc bọn họ.

Nghĩ đến đây, U Hành thoáng rùng mình.

Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, hắn ta không thể tưởng tượng được khi trở về, thực lực của Hạn Bạt sẽ mạnh cỡ nào.

Ngay cả Tam Hoàng Thi tộc, hậu bối của gã là Xích Bạt đều đã sắp đột phá Bán Thần.

Không phải đang nói có lẽ Hạn Bạt đã thành thần rồi sao?

Thấy vẻ mặt U Hành thay đổi liên tục, ánh mắt còn hiện lên sợ hãi, Nhiếp Phong vỗ vai Hồ Hạch nói: "Đại ma vương, cho ổng xem bảo bối của anh đi! Đã đến lúc thể hiện rồi!

⚝ ✽ ⚝

Trong ánh mắt khó tin của U Hành, Hồ Hạch triệu hồi một con thi linh từ trong túi dưỡng thi ra.

Nói chính xác hơn thì đó là thi linh bán luyện hóa.

Chính là Hạn Bạt!

Đối với Hạn Bạt, Hồ Hạch vừa yêu vừa hận, bất đắc dĩ tột độ.

Hạn Bạt là thi linh làm bạn với anh ta lâu nhất ngoại trừ Sát Na.

Nề hà cường độ thân xác của Hạn Bạt quá cao, cho tới bây giờ cũng chỉ tới trạng thái bán luyện hóa chứ không thể hoàn toàn luyện hóa nó.

Cho nên cứ cách hai ba ngày, Hồ Hạch đều sẽ lấy nó ra khỏi túi dưỡng thi để quan sát nghiên cứu trong chốc lát.

Đây cũng là lý do khiến Nhiếp Phong có thể thường xuyên nhìn thấy Hạn Bạt.

Đối mặt với Hạn Bạt, Hồ Hạch và Nhiếp Phong thì không có cảm giác gì, nhưng U Hành lại trợn tròn cả mắt.

"Hạn Bạt?"

"Chính xác, hàng thật giá thật!" Nhiếp Phong cười gian xảo, cứ như thi thể Hạn Bạt này là của anh ta.

"Các… Các ngươi kiếm được nó ở chỗ nào?"

Tới tận bây giờ, U Hành vẫn không thể hồi phục tinh thần.

Hắn ta đã từng được nghe quá nhiều truyền thuyết về Hạn Bạt, bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong lòng hắn ta thậm chí còn có phần sợ hãi.

"Bình tĩnh, tên này đã chết rồi!" Lúc này, Hồ Hạch lên tiếng.

"Chết rồi ư?" Nghe vậy, U Hành không khỏi ngẩn ra, sau đó lập tức nhìn chiếc túi dưỡng thi mà Hồ Hạch vẫn đeo bên hông.

"Ngươi là dòng dõi luyện xác?"

"Chính xác, Hạn Bạt chính là một trong những thi linh của tôi!" Hồ Hạch gật đầu đáp.

Nghe vậy, U Hành hoàn toàn sợ ngây người.

Lấy Hạn Bạt làm thi linh, loại thủ đoạn này, hắn ta đã không biết nên nói gì bây giờ.

Muôn vàn lời nói chỉ biến thành hai chữ trong lòng: Đỉnh vãi!

"Các ngươi tìm thấy thi thể Hạn Bạt từ chỗ nào?" Nghĩ tới đây, U Hành vội dò hỏi.

"Anh đừng quan tâm cái đó, nói tóm lại Hạn Bạt chính là thi linh của tôi!" Hồ Hạch cười nói.

Nghe vậy, U Hành không dò hỏi nữa. Suy cho cùng thì đây là bí mật của người khác mà.

Nhìn chằm chằm Hạn Bạt trong chốc lát, U Hành lại lên tiếng hỏi: "Thế ngươi đã luyện hóa hết chưa?"

Câu hỏi này khiến nụ cười trên mặt Hồ Hạch tức khắc cứng đờ.

"Chậc chậc, tên này chẳng phối hợp người ta thể hiện gì cả, giết đi!" Nhiếp Phong không nhịn được nở nụ cười, có vẻ như rất thích thấy đại ma vương lúc nào cũng áp chế mình bị làm khó.